Gặp Ngươi Là Kinh Hỉ Lớn Nhất Đời Ta

Chương 20: Quỷ Ưng




Mặt trời khuất dần sau ngọn núi phía xa.

Những áng mây đỏ cam lấp lánh trên bầu trời để lộ một mảnh lưỡi liềm bạc đang lơ lửng.

Chợ búa dần thưa thớt, mọi người thu dọn đồ đạc về nhà sau một ngày mệt mỏi.

Một ngày trên Thiên Minh quốc dần qua đi...

--------------------------------------------------------------++++

Đêm xuống.

Vầng trăng bạc cùng những vì tinh tú lấp lánh treo trên bầu trời đen thăm thẳm, chiếu ánh sáng yếu ớt của mình xuyên qua lớp lá, rọi xuống con đường cô quạnh.

Tiếng chó sủa từ đâu đó vang lên.

Sâu trong Tam vương phủ, ở một góc phía tây, Tiểu Tuyết nằm dài trên bàn.

‘Két’, cái cửa cũ kĩ được đẩy ra, Ngọc Miên nhấc làn váy bước vào.

Thắp lên bàn một cây đèn dầu toả ánh sáng yếu ớt, nàng để lên bàn một phong thư.

Tiểu Tuyết mở mắt, nhìn chằm chằm vào thứ 'sinh vật lạ' trên bàn.

-“Gì đây?”

Ngọc Miên không trả lời, ánh mắt như muốn nói nàng tự mở thư.

Tiểu Tuyết khó hiểu nhìn nàng ấy như muốn đâm mấy cái lỗ lên người nàng ấy vậy.

Nhưng nàng rất thức thời dời mắt đến phong thư trước ánh mắt toé lửa của Ngọc Miên.

Trên thư đề: Các chủ Ẩn Các.

Bóc thư, nàng cố gắng căng mắt trước ánh sáng mờ mờ không thể soi rõ chữ của đèn dầu mà đọc.

"Thân chào Các chủ kính mến.

Tại hạ thành thực xin lỗi về chuyện tự ý xông vào nhà ngài thưởng ngoạn mà không hề hỏi thăm ý kiến của ngài vào hôm trước.

Chẳng qua, ngài chắc cũng theo ta đến rừng trúc rồi đi?"

Tiểu Tuyết tâm trùng xuống, thì ra hắn đã phát giác ra nàng...

Nàng chăm chú đọc tiếp: “Tại hạ thực sự cảm thấy hình như ngài biết về 'thứ đó' nha. Hẳn ngài uyên thâm về nó lắm, tại hạ mong có ngày được thỉnh giáo.

Chẳng là, mong ngài hoàn trả lại cây trâm mà tại hạ hôm đó đã đánh rơi. Xin ngài để nó ở ngoài hiên cửa sổ khuê phòng nha hoàn mà ngài đang ngụ tại Tam vương phủ để ta tới lấy.

Nếu không, tại hạ đành dùng biện pháp thô lỗ đến lấy lại rồi.

Quỷ Ưng.”

Tiểu Tuyết đọc xong, gấp lại bức thư rồi cho lên ngọn lửa đèn dầu.

Giấy bắt lửa, ngọn lửa le lói bỗng chốc bùng lên như mãnh thú, lấy tốc độ nhanh nhất cắn nuốt phong thư.

Cuối cùng, tro bụi theo gió bay đi mất, sạch sẽ không còn dấu vết.

Bầu không khí trong phòng yên tĩnh rợn người.

Tiểu Tuyết trầm tư suy nghĩ.

Hắc y nhân hôm đó biết nàng theo hắn tới rừng trúc, cũng biết nàng biết thiên nhiên trận pháp...

Tệ hơn là, hắn biết nàng là Các chủ Ẩn Các giả trang nha hoàn ngụ tại Tam vương phủ...

Tên Quỷ Ưng này xem ra không hề đơn giản...

-“Ngọc Miên, dùng bồ câu đưa thư kêu Ngọc Mai điều tra về Quỷ Ưng.”

-“Một giọt nước mưa bất chợt xuất hiện trên thế gian

Nó đến vô ảnh, đi vô tung

Không màu, không mùi, thấm vào đất

Sạch sẽ, dễ quên, không vết tích...”

Tiểu Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu.

Ngọc Miên thấy nàng ngẩng đầu thì cười thật tươi, miệng vẫn ngâm nga lời đồng dao kia.

-“Vạn vật sinh linh ắt tiền căn

Thế gian mọi thứ theo quy luật

Nhân nhân quả quả vòng luân chuyển

Ngươi cũng biết mà, Quỷ Ưng nhỉ?”

Tiểu Tuyết nâng tách trà vẫn còn ấm trên tay ưu nhã thưởng thức.

Ngọc Miên vẫn cười, như rất thành thật hỏi: -“Quỷ Ưng là ai?”

Nàng cười nhạt, đặt tách trà xuống bàn.

-“Người thông minh không nói vòng vo, ngài diễn xuất sắc như vậy hẳn chơi trạch đấu quen rồi nha.”

Gương mặt tươi cười của Ngọc Miên không hề bị sứt mẻ, trái lại còn có khuynh hướng rạng rỡ hơn.

-“Hahaha, không hổ là Các chủ Ẩn Các, mắt nhìn quả nhiên rất tinh tường a. Chẳng qua, không biết ngài nhận ra từ lúc nào?”

-“Mực tuy rằng khô nhanh, nhưng do vội gấp lại nên ngươi không để ý rằng ở mép thư có một vệt mực nhỏ. Phong thư không bị nhàu chính là lý do lớn nhất khiến ta nghi ngờ. Ngọc Miên luôn gấp thư lại rồi cất trong ống tay áo, đằng này ngươi lại tự tin cầm nó trên tay. Hơn nữa, Ngọc Miên hiện tại đang thám thính ở trong phủ, từ đó tới đây phải mất ít nhất hai khắc(=30 phút) đi bộ. Ta không nghĩ rằng em ấy học được thuật dịch chuyển tức thời đâu.” -Tiểu Tuyết cưởi khẩy. -“Vai diễn của ngài lộ nhiều sơ hở quá, Quỷ Ưng à.”

-“Thì ra là thế! Tại hạ tâm phục khẩu phục.”

-“Vậy giờ ngươi có thể bóc lớp da kia xuống rồi nói chuyện chưa? Ta không thích nói chuyện với một bộ mặt giả dối.”

-“Ân, cũng không phải là vấn đề lớn.” -Quỷ Ưng nói xong liền dùng tay xé lớp da trên mặt xuống, lộ ra một gương mặt nam nhân không tính là tuyệt mĩ nhưng cũng coi là thanh tú dễ nhìn.

Tiểu Tuyết tuy đã được FC ngôn tình cổ đại Phượng Tử Linh lải nhải về mớ tiểu thuyết không khoa học hiện tượng xé da mặt giả của nhân cổ đại nhưng giờ chính thức thấy cái mặt nạ kia quá chân thật, hơn nữa nhìn nhân đối diện mình 'tự xé mặt' thì cảm thấy hơi sởn gai ốc, lông trên người theo phản xạ dựng lên. Dù vậy, nàng vẫn giữ được thần thái lãnh đạm.

Quỷ Ưng đưa chiếc mặt nạ lên ngọn lửa đốt. Mặt nạ bị ngọn lửa cắn nuốt, nhanh chóng thành tro bụi.

Bất quá, cái mùi này...

-“Mùi hơi khó ngửi, ngài chịu khó một chút.” -Quỷ Ưng thấy nàng nhăn mày, trong mắt lướt nhanh một tia hàn ý khó thấy.

Sau khi đợi mùi trong phòng giảm bớt, Tiểu Tuyết hung hăng hít thở không khí trong lành.

Quả nhiên con người ta không thể sống nếu thiếu oxy mà!

Quỷ Ưng nhìn nàng, trong mắt đã không còn cảm xúc dư thừa.

-“Kính mong Các chủ đây trả lại tại hạ cây trâm hôm đó đánh rơi.” -Y trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Quả nhiên là vì cây trâm đó, bất quá...

-“Ta sẽ trả cho ngươi với một điều kiện.”

Quỷ Ưng hơi nhăn mày, dường như không hảo lắm khi nghe có điều kiện.

-“Chỉ cần trong khả năng, ta nhất định sẽ không từ.”

-“Ta không nói ngươi phải làm chuyện khó khăn gì, chỉ cần trả lời ta ba câu hỏi.”

Sắc mặt y hoà hoãn lại, chỉ hỏi thôi, hơn nữa, sắp đến lúc rồi...

-“Ngài cứ nói.” -Y gật đầu.

-“Hảo.” -Tiểu Tuyết hài lòng với thái độ của y. –“Thứ nhất, tại sao ngươi biết ta biết thiên nhiên trận pháp? Thứ hai, sao ngươi biết ta giả trang nha hoàn ngụ tại đây? Cuối cùng, ngươi có biết đám người tên Thiên nữ không?”

-“Thứ nhất, hôm đó vào trang viên của ngài, ta đã vô ý khởi động thiên nhiên trận pháp ở đấy...” -Quỷ Ưng chậm rãi giải thích.

Hả? Chỉ vậy thôi?

-“Thứ hai, việc ngài vào đây là ta cố tình.” -Y quăng một quả bom. 

-“Cái gì?! Lẽ nào ngươi...” -Tiểu Tuyết đang tiêu hoá lượng thông tin quá sốc vừa nãy bỗng cảm thấy đầu như bị ai đó nện một cái thật mạnh.

Đầu, đau quá, Quỷ Ưng, không... không nhìn rõ y nữa...

Với cả, tứ chi cũng có cảm giác tê cứng...

Không lẽ nàng...

-“Ngủ nào, đã đến lúc ngủ rồi, Các chủ à...” -Trong mơ hồ, nàng lờ mờ thấy được dường như hắn đang cười, một nụ cười trào phúng.

Sau đó, trời đất tối đen như mực, nàng không còn thấy gì nữa.

-“Cuối cùng, ta không biết đám người Thiên nữ gì đó mà ngài muốn tìm. Được rồi, ta đã trả lời hết, ta có thể lấy trâm rồi.” -Quỷ Ưng lấy từ trong ống tay áo một cây trâm tím sen chạm trổ một bông liên hoa đang nở rộ.

-“A, thất lễ quá, ta phải trả ơn cho ngài vì ngài đã bảo hộ cho cây trâm quý giá của ta trong mấy ngày nay chứ! Ta sẽ hậu tạ thật tốt!” -Y xoa cằm, vẻ mặt âm hiểm đầy mưu mô.

Một lúc sau, như đã quyết định xong, y nhếch môi: -“À đúng rồi, chính là nơi đó! Hẳn là ngài sẽ rất thích hậu lễ này của ta đi.”

-----------------------------------------------------------

Dưới ánh sáng yếu ớt của trăng lưỡi liềm, Quỷ Ưng vác Tiểu Tuyết trên vai nhẹ nhàng di chuyển qua lại trên nóc nhà, khéo léo tránh đi tốp thị vệ tuần tra và ám vệ trong bóng tối.

Y dừng lại trước hoa viên Tam vương phủ.

Ta đến nơi rồi, Các chủ kính mến, hãy tận hưởng hết món quà đi vì đêm nay chỉ mới là bắt đầu thôi...