Gặp Ngươi Là Kinh Hỉ Lớn Nhất Đời Ta

Chương 16: Ngày đầu làm dâu - thỉnh an (2)




Bên trong xe ngựa trải một tấm thảm nhung màu xám. Lư hương đồng toả hương hoa sơn trà, làn khói trắng nhẹ nhàng bay nghi ngút trong không trung.

Bên ngoài xe vang lên tiếng quất roi. Xe bắt đầu lăn bánh tới hoàng cung.

Tiểu Linh ưu nhã cầm quạt phe phẩy. Bỗng, nàng đột nhiên hỏi:

-“Vương gia, ong bướm của ngài không đến đòi chịu trách nhiệm với tấm thân trong trắng của người ta chứ?”

Mỗ vương gia uể oải nằm ngay cả mí mắt cũng không nâng, nghe thấy lời nàng phun ra mấy chữ: -“Đã thanh lý hết.”

-“Ngài thật cao tay nha.”

-“Những thông tin về Thái hậu đã xem hết rồi chứ?”

-“Xem hết rồi. Vương gia, ta thật nghi ngờ có phải ngài giả trư phẫn hổ hay không vậy?”

-“Cứ theo suy nghĩ của ngươi đi.”

-“...” Trong xe lại rơi vào tĩnh lặng.

-------------------------------------------------------------------------

Xe ngựa chạy trên đường chừng hai khắc nữa thì dừng lại trước Ngọ môn quan.

Cung nhân đã sớm đứng chờ ở đó. Thấy Thất vương cùng Thất vương phi xuống xe, các cung nhân đều quỳ xuống, đồng thanh hô: -“Cung thỉnh Thất vương gia và vương phi. Cung chúc hai vị sống tới bách niên giai lão, con cháu đầy đàn.”

Khoé miệng Tiểu Linh giật giật. Thế kỷ 21 quy định chỉ được sinh tối đa 2,3 người con nhưng ở cổ đại này phải sinh càng nhiều càng tốt. Không lẽ chuyện phòng the của nam nhi cổ đại mạnh thế cơ à? Nàng bất tri bất giác liếc nhìn mỗ vương gia bên cạnh...

Nhìn tên này như vậy không biết có mạnh không nhỉ? Hay... bất lực? (Ly: Thử đi khắc biết.:3)

Tiểu Linh mang theo suy nghĩ vẩn vơ một đường đi đến Túy Thanh Cung.

------------------------------------------------------------------------------------

Trong Túy Thanh Cung đã có rất nhiều người.

Ngồi ở vị trí chủ vị là Thái hậu Tông Ánh. Bên phải bà là Đại nhi tử của bà, cũng là đương kim thánh thượng hiện tại của Vạn Niên quốc - Độc Cô Phá. Bên trái là chủ nhân lục cung - Hoàng hậu Diệp Vân.

Ngồi phía dưới theo thứ tự lần lượt là Tứ vương cùng Tứ vương phi, Lục vương cùng Lục vương phi. Cửu công chúa Độc Cô Ngọc Miên cáo bệnh xin miễn thỉnh an, Bát hoàng tử Độc Cô Hoài đã rời đi trước.

-“Thất đệ chậm quá.” -Độc Cô Chính không kiên nhẫn than thở.

-“Chờ chút đi Tứ ca, chắc Thất đệ đang tới.” -Độc Cô Doanh phe phẩy chiết phiến (Quạt cầm tay), nhẹ giọng khuyên.

Đúng lúc đó, một giọng the thé vang lên: -“Thất vương gia cùng Thất vương phi xin được diện kiến.”

-“Ân chuẩn.” -Thái hậu đáp.

-“Nhị vị, thỉnh.” -Vị công công trước cửa Túy Thanh Cung khẽ cúi người.

-“Hài nhi/tức phụ tham kiến Mẫu hậu, chư vị hoàng huynh, hoàng tẩu hảo.” -Độc Cô Minh Triệt và Tiểu Linh đồng thanh hành lễ.

-“Miễn lễ.” -Thái hậu trên môi treo nụ cười. -“Ban ngồi.”

Ngay lập tức có cung nữ mang thêm ghế vào.

-“Mẫu hậu, hài nhi có việc xin đi trước.” -Độc Cô Phá lên tiếng.

-“Con đi sớm vậy sao?” -Thái hậu tỏ ra tiếc nối.

-“Người đừng u sầu như thế. Có Hoàng hậu ở đây, nàng sẽ bồi người trò chuyện.”

Sau khi Hoàng thượng rời đi, các vị vương gia khác cũng kiếm cớ lần lượt ra về. Chỉ còn Thái hậu, Hoàng hậu và Thất vương gia, Thất vương phi.

Và kế tiếp là tiết mục "dâng trà trưởng bối” của tức phụ mới vào cửa.

Tiểu Linh hai tay run run bưng tách trà đi tới gần Thái hậu. Thật ra đối với người có nội lực thì việc bưng trà này không khác gì vô tình giẫm chết một con kiến. Nhưng vì hình tượng nhu nhược, gió thổi là bay thì nàng phải diễn một chút.

Mắt thấy nàng sắp đến gần, Diệp Vân hữu ý vô tình liếc một cung nữ phía dưới. Cung nữ kia thấy ám hiệu, giả bộ thò tay ra.

Thất vương phi, ngươi không nên trách ta, có trách cũng nên trách số ngươi không tốt...

Khi Tiểu Linh cách Thái hậu chừng năm bước chân thì nàng vấp một cái, cả người ngã về phía trước, trà nóng theo quán tính đổ lên người Thái hậu. Hạ ma ma nhìn thấy, nhanh chóng giơ tay muốn chắn cho Thái hậu nhưng không chắn được bao nhiêu.

Tiểu Linh dưới đất bò dậy, nàng vô tình thấy một sợi chỉ mảnh cùng màu với thảm đỏ đang di chuyển.

Xem ra là thế nhỉ? Nàng nâng môi cười lạnh, chiêu trò cũ rích. Bất quá, nếu muốn diễn thì ta bồi.

-“Thất vương phi đi đứng kiểu gì vậy? Sao có thể bất cẩn như thế?”

-“Ta, ta... Mẫu hậu, con, con, con không cố ý...”

Diệp Vân bên cạnh trong mắt có tia vui vẻ, thuận tiện thêm dầu vào lửa: -“Không cố ý? Rõ ràng là Thất đệ muội tự ngã, trên mặt đất đâu có gì làm muội ngã được.”

Lời này vừa dứt, Thái hậu và cung nhân trong điện không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng. Khi xác định không có vật gì thì hiển nhiên trong lòng đối với lời nói kia của Hoàng hậu là có mười tin chín.

Nàng cúi đầu, mím môi im lặng. Vừa rồi nàng nhìn thấy ánh mắt hả hê của Hoàng hậu, không phải là vui sướng khi có người gặp chuyện mà là vui vẻ khi địch nhân của mình bị dồn tới đường cùng.

Không lẽ... Hoàng hậu và Thất vương có gian tình?

-“Ai gia nể con lần đầu mắc lỗi nên sẽ phạt nhẹ. Người đâu, mang Thất vương phi ra ngoài quỳ trước Túy Thanh Cung ba canh giờ. Không có lệnh của ta thì không ai được phép cầu xin cho nàng.”

Hai ma ma trong điện đồng thanh: -“Vâng.” Quay sang Tiểu Linh, nói: -“Thất vương phi, thất lễ rồi.”

-“Mẫu hậu, con, vương gia cứu thiếp, vương gia...”

-“Triệt nhi, con không cần cầu xin cho nàng, có tội thì phải phạt.” -Thái hậu liếc sang Độc Cô Minh Triệt cảnh cáo.

Hắn cúi đầu, im lặng không lên tiếng. Toàn thủ đoạn vớ vẩn chốn hậu cung, hắn không có dư thừa tinh lực đi quản.

-------------------------------------------------------------

Màn đêm dần buông xuống...

Bây giờ đã qua thời gian Tiểu Linh bị phạt nên nàng đang nằm dưỡng thương tại Thất vương phủ.

-“Uida, nhẹ thôi, đau lắm đó.” -Nàng nhăn nhó kêu lên.

-“Người phải nằm im thì em mới có thể bôi thuốc được!” -Kỷ Hương cau có.

-“Tất cả là tại tên kia. Em xem giờ trong thành này ngay cả con muỗi cũng biết chuyện của ta rồi. Ai, đau... Đều là tại cái tên kia, mặt khi sinh ra sao lại đẹp như vậy? Cùng là vượn tiến hoá mà sao người lại khác người như thế? Đây thật con moè nó bất công mà!”

-“Người bình tĩnh đi, tức giận cũng đâu thay đổi được sự thật này.”

-“Thôi bỏ đi, ta mệt rồi, đi ngủ.” -Nói xong rất quy củ đắp chăn, đầu ngã xuống gối, vươn mình một cái và ngủ.

Kỷ Hương thở dài, không ăn lại ngủ, như heo vậy. Nàng nhẹ nhàng đóng cửa đi ra.