Gặp Người Đúng Lúc

Chương 26: 26: Nhớ Em






Editor: Chanh
Có đôi lúc, mọi chuyện chính là tình cờ như vậy.
Tất nhiên Chu Hành Diễn biết Hướng Ca đang làm gì.
Thế nên trước đó, lúc cô đứng dưới hành lang bệnh viện nói với anh rằng mình là một tác giả, Chu Hành Diễn còn khá tò mò.
Tò mò không biết với cái mác viết văn này, cô có thể tạo ra được sóng gió gì.
Kết quả lại chứng minh, cô không cần làm gì cũng có thể tạo ra được sóng to gió lớn.
Chu Hành Diễn siết chặt tập kịch bản trong tay, dựa đầu vào sofa, cũng không có ý định mở ra xem.
Mẹ Chu dựa lưng vào ghế nhìn anh một hồi, sau đó đột nhiên mở miệng: "Cứ cầm về đi."
Chu Hành Diễn ngẩng đầu.
"Trong thư phòng mẹ còn một tập nữa, này con cứ cầm về đi." Mẹ Chu cười cười, "Dù gì trong chốc lát cũng không đọc xong được, nếu thật sự hứng thú thì cứ cầm về từ từ mà đọc."
Anh không nói gì.
Mẹ Chu lại nổi máu tò mò, "Còn tưởng con trai đột nhiên về thăm nhà là vì nhớ mẹ cơ, kết quả thì sao nào? Con quen ai có nhận kịch bản này à?"
Chu Hành Diễn nâng mắt: "Có người ạ."
Mẹ Chu giật mình, bà vốn chỉ thuận miệng đùa một câu, không ngờ lại có thật, "Người nào? Nam hay nữ thế?"
Chu Hành Diễn trầm ngâm mở miệng: "Người mới thôi mẹ." Lại bổ sung thêm, "Là người mẫu."
"Con bé diễn vai nữ chính kia à?" Mẹ Chu chớp chớp mắt, hàng mi dài cong như cánh bướm, mang theo chút giảo hoạt vốn không nên có ở tuổi này, "Thằng nhóc con coi trọng con gái nhà người ta đúng không?"
Nữ chính à.
Anh liếm môi cười một chút: "Vâng."
Vài ngày sau, số mới của cũng chính thức được phát hành.
Sắc màu tổng thể là đen và đỏ, mang phong cách hoài cổ kết hợp giữa hơi thở Trung Hoa và phương Tây.

Cô gái trong ảnh có mái tóc dài đen như mực, đôi mắt sắc bén xếch lên, cánh môi đỏ sẫm đầy đặn mang theo khí chất bức người.
Bên trong thậm chí còn có một đoạn phỏng vấn ngắn với cô.
Hướng Ca trợn mắt há hốc mồm chừng dăm ba phút, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán một câu: "Trình độ chém gió của vị tổng biên tập cuốn này cũng trâu bò quá đi."
Lúc này cô đang ngồi trên xe bảo mẫu đi tới công ty, vừa xem vừa đọc líu hết cả lưỡi.
Cung Mạt ngồi nơi ghế phụ nghe thấy thế, mặt không chút biểu cảm quay đầu lại: "Bản nháp là tôi viết, bởi vì người mẫu trang bìa phải có chuyên mục phỏng vấn độc quyền, nhưng tôi nghĩ nếu cô đi phỏng vấn thì cũng trả lời không ổn nên thôi."
Hướng Ca nghẹn lời: "Tiểu hoa nhài, cô thật đúng là trợ lý đời sống à?"
Cung Mạt: "Chuyện bé như kiến thế này trợ lý đời sống cũng có thể giải quyết được."
"..."

Có thể sao?
Hướng Ca bình tĩnh tiếp nhận giả thiết rằng cô trợ lý đời sống của mình là đấng toàn năng, cũng không tiếp tục xoắn xuýt thêm.

Xe chạy gần tới công ty, cô đóng tạp chí, tầm mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một bóng dáng quen thuộc trong chiếc áo khoác cũ màu xám nhạt hiện ra trong tầm mắt.
Hô hấp Hướng Ca cứng lại, trái tim bỗng hẫng một nhịp.
Cô nghiêng người về phía trước, trán áp vào tấm kính nhìn theo bóng người kia, áo khoác màu xám, quần jean xanh nhạt, tóc cạo ngắn, lưng hơi gù xuống.
Cô nhìn hắn đẩy cửa công ty ra, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Tháng sau sẽ chính thức khởi quay , bây giờ Hướng Ca cũng không có quá nhiều việc, lúc người đến studio, tim vẫn còn đang đập bình bịch.
Ai cũng biết chuyện cô nhận kịch bản, nhiếp ảnh gia không ở đây, trong studio yên tĩnh đến quỷ dị.
Vừa nhìn thấy cô đi vào, Từ Nghệ và đám người quanh cô ta bắt đầu liếc nhìn cô cười khẩy, một bên nhỏ giọng xì xào gì đó.
Hướng Ca mặc kệ, quét mắt một vòng tìm Kiều Hân.
Cô gái nhỏ không ở đây.
Như thường lệ thì lẽ ra bây giờ, cô ấy đã tới rồi mới đúng.
Hướng Ca vừa bấm máy điện thoại vừa đi ra ngoài, lúc đến khúc quanh, đúng dịp nhìn thấy Kiều Hân từ trong toilet đi ra.
Cô gái nhỏ rũ thấp đầu xuống, không nhìn thấy cô.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân liền theo bản năng nghiêng người né qua một bên.
Hướng Ca dịch qua, đứng trước mặt cô nàng không nhúc nhích.
Kiểu Hân ngẩng đầu lên.
Ánh đèn nơi hành lang rất sáng, hốc mắt cô gái nhỏ đỏ bừng, mí mắt dưới hơi sưng lên vì khóc, vùng tóc hai bên thái dương ướt đẫm, trên khuôn mặt trắng nõn nổi rõ những vết đỏ sưng tấy.
Hướng Ca sửng sốt.
Kiều Hân cũng sững sờ, vẻ mặt hoảng hốt giơ tay bưng kín mặt, cả người trực tiếp quay lưng lại.
Hướng Ca đặt tay lên vai xoay người lại, vẻ mặt không thay đổi, nhưng thanh âm rất nhẹ: "Thả tay xuống."
Kiều Hân không nhúc nhích.
Động tác Hướng Ca không quá dịu dàng gỡ tay cô nàng xuống, tầm mắt dừng trên vết đỏ rực trên nửa khuôn mặt trái của người đối diện, ánh mắt lạnh dần.
"Ai?"
Kiều Hân không nói, mắt ươn ướt.
"Ai đánh?" Hướng Ca tiếp tục hỏi.
Kiều Hân giơ tay níu lấy tay cô: "Chị Hướng Ca..."
Hướng Ca híp mắt: "Từ Nghệ sao?"

Cô gái nhỏ vẫn không nói lời nào.
Hướng Ca cười lạnh một tiếng, nhẹ buông tay, xoay người đi ra ngoài.
Kiều Hân luống cuống, nhào người lên níu lấy tay cô, vẻ mặt cầu xin: "Chị Hướng Ca, em đã không sao rồi, chị đừng..."
Hướng Ca đã hoàn toàn tức giận, không nghe lọt lời của cô nàng, động tác mạnh bạo giật tay ra, sắc mặt bình tĩnh đi tới studio, nửa đường gặp phải Cung Mạt, nhưng tầm mắt cũng không nghiêng qua dù chỉ một chút.
Hướng Ca biết đôi khi Kiều Hân sẽ bị bọn Từ Nghệ làm khó dễ.
Quả hồng mềm thì dễ bóp, đạo lý này đặt ở đâu cũng đúng.

Tính cách Kiều Hân quá mềm, không chỉ ở đây, dù đổi qua hoàn cảnh khác thì cô nàng vẫn sẽ dễ bị bắt nạt.
Điều này chỉ có thể dựa vào chính bản thân phải trưởng thành mạnh mẽ lên từng ngày, người khác quả thực không giúp được quá nhiều.
Nhưng mọi chuyện không thể quá phận.
Còn chuyện này là sao đây, hổ không gầm lại tưởng là mèo Hello Kitty à? Cảm thấy bây giờ cô bắt đầu nổi nên không dám nói gì đúng không?
Sức chịu đựng của con người đều có giới hạn.
Hướng Ca trực tiếp đẩy cửa studio ra, đi vào.
Nhiếp ảnh gia vẫn chưa quay lại, vài người mẫu đang đứng trước màn ảnh vừa nói chuyện với trợ lý, vừa làm công tác chuẩn bị, Hướng Ca đứng nơi cửa, tầm mắt quét quanh một vòng, nhìn thấy Từ Nghệ.
Cô ả đang đứng cạnh bàn uống nước.
Sắc mặt Hướng Ca nặng nề, khẽ liếm môi cười lạnh, "À" nhẹ một tiếng, đi qua.
Cô đi rất nhanh, dưới chân như có gió thổi, Hướng Ca đi đến trước mặt cô ta, Từ Nghệ đúng lúc ngẩng đầu lên.
Cốc nước trong tay còn chưa kịp buông, Hướng Ca đã trực tiếp đoạt lấy, giơ tay hất thẳng.
Một cốc trà nhài được rót đầy không sót lại giọt nào, Từ Nghệ hét lên một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại, trên mũi còn dính hai cánh hoa nhỏ.
Mắt cô ta còn chưa mở được, Hướng Ca đã ném cốc qua một bên, trực tiếp kéo tóc cô ả ra giữa phòng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.
Trong mắt Từ Nghệ còn có nước trà, không mở ra được, chỉ biết thét chói tai giơ tay huơ huơ vài cái, lại bị Hướng Ca nhẹ nhàng né được, mái tóc được tạo kiểu tinh xảo nay đã rối bù, cả người bị kéo mạnh đi về phía trước, chân vốn đi đôi giày cao gót lại vướng phải cạnh bàn gần đó, cả người ngã nhào xuống đất, hình tượng ưu nhã thường ngày hoàn toàn đổ bể.
Hướng Ca mặt không cảm xúc kéo người tới chính giữa studio, một chân đá văng chiếc ghế ngáng đường bên cạnh, kéo tóc Từ Nghệ ép cô ta ngẩng đầu lên, cô cúi người xuống, đè thấp giọng nhẹ nhàng hỏi: "Cô đánh Kiều Hân?"
Lúc này Từ Nghệ đã mở được mắt, cô ta lấy tay lau mặt, giãy dụa muốn bò dậy đánh trả.
Bàn tay đang túm lấy tóc cô ả của Hướng Ca lại siết chặt, trực tiếp kéo dựng lên trên, da đầu bị kéo căng đau nhức khiến Từ Nghệ thét chói tai, theo phản xạ giơ tay túm chặt, móng tay tựa hồ khảm sâu vào da thịt trên cánh tay Hướng Ca.
Hướng Ca vẫn không buông tay, cô buộc ả phải ngẩng cao đầu, rũ mắt nhìn bộ mặt ướt sũng chật vật kia, vẻ mặt vẫn không chút gợn sóng.
"Cô cảm thấy Kiều Hân chắc chắn sẽ không nói cho tôi biết sao?"
"Hay là cảm thấy tính tôi nếu biết cũng sẽ không dám hé răng ho he gì?"

"Hay lại là sự nghiệp của tôi bây giờ đang phất lên, nên chắc chắn sẽ không tìm cô tính sổ?"
Từ Nghệ thật sự không ngờ cô sẽ trực tiếp động thủ.
Dựa vào đâu mà ảnh bìa tạp chí là của cô, người đại diện Z thị là của cô, bây giờ nữ chính của bộ điện ảnh kia, cũng là của cô.
Nói cô không có chút quan hệ nào với Tống tổng chỉ có kẻ ngu mới tin.
Cô ta đã nghẹn lâu lắm rồi, vì vị trí người đại diện cho Z thị, cô ả cơ hồ đã phải trả giá toàn bộ, cuối cùng vì sao tất cả đều thuộc về cô?
Cái tên Hướng Ca này tựa như bóng ma thật lớn, gắt gao bao phủ lên người cô ta kín kẽ.
Từ Nghệ vốn cho rằng Hướng Ca sẽ không lên tiếng.
Bây giờ cô đang trong thời kỳ mấu chốt, tháng sau cuộc họp báo khởi quay sẽ chính thức mở ra, không ai muốn xuất hiện bất kỳ tin tức gì trái ý muốn.
Huống chi cũng không phải chuyện của mình.
Mỗi một lời nói ra, lực đạo trên tay Hướng Ca càng mạnh, da đầu Từ Nghệ đau đến tê dại, đôi mắt chua xót có chút mơ hồ, trước khi kịp phản ứng lại đã nghe thấy một tiếng "Chát" giòn vang, đầu cô ta bị một lực tác động mạnh chếch sang một bên, cảm giác đầu tiên trên gương mặt là mát lạnh như có gió thổi qua, rồi sau đó là nóng rát đau đớn.
Một cái tát này của Hướng Ca rất gọn gàng dứt khoát, cô xuống tay rất nặng, nửa người Từ Nghệ đều nghiêng qua một bên.
Cô ta che mặt.
Trong studio lặng ngắt như tờ, đám người mẫu ngày thường thích xum xoe cạnh Từ Nghệ bây giờ không dám hó hé lời nào, chỉ có Kiều Hần đứng phía sau Hướng Ca, kéo kéo tay áo cô như cầu xin.
Hướng Ca mặc kệ, cô nhẹ cắn lưỡi híp mắt cười cười: "Trước đó tôi đã cảnh cáo cô rồi đúng không, có rất nhiều phiền phức, nhưng chỉ cần không vượt quá giới hạn, tôi có thể vờ như không nhìn thấy mà cho qua, cũng không rảnh rỗi đi so đo."
Ánh mắt cô tối dần, nhẹ nhàng nhả ra từng chữ một, "Nhưng, đừng có năm lần bảy lượt chọc đến tôi."
Rồng nào chẳng có vảy ngược*.
*Vảy ngược vừa là niềm kiêu ngạo vừa là điểm yếu chí mạng của rồng, chạm vào sẽ khiến rồng tức giận nổi điên.

Hai từ "vảy ngược" chính là để chỉ những "vùng cấm" ở mỗi người, nếu người khác cố ý hay vô tình đụng vào sẽ khiến chúng ta phản ứng dữ dội.
Từ nhỏ đến lớn, những người thật lòng đối xử tốt với Hướng Ca có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đối với những hành động nhỏ nhắm vào bản thân, miễn là không quá đáng thì có thể bỏ qua.

Nhưng nếu chạm đến những người đối xử tốt với cô, những người xung quanh cô, thì không được.
Dù biết rằng không thể, dù biết rằng xong việc sẽ rất phiền toái, nhưng bất kể thế nào, cô đều không thể nhịn.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc với việc Tống Chấp gọi điện kêu Hướng Ca tới văn phòng.
Lúc cô đi vào, Cung Mạt đang đứng nơi cửa, trong tay cầm chiếc điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh cung nghênh thánh giá.
Còn Kiều Hân đang lo lắng lại bị Cung Mạt kéo đi chỗ khác.
Hướng Ca nhìn bóng lưng của cô trợ lý mình thầm nghiến răng nghiến lợi, bên trong Tống Chấp đã gào cổ gọi tên cô.
Hướng Ca vội vàng điều chỉnh vẻ mặt của mình, vô cùng cung kính đi vào.
Cô vừa đi vào, một quả cầu thủy tinh nhỏ để bàn đã ném thẳng xuống ngay kế bên chân.
Hướng Ca không nói lời nào, hai tay nắm chặt gục đầu xuống, bộ dáng thành thành thật thật.
Tống Chấp nhìn vẻ mặt giả vờ ngoan ngoãn của cô, tức đến nghiến răng kèn kẹt: "Hướng Ca, gan cô lớn đấy nhỉ."
Hướng Ca không nói gì, đầu cúi càng thấp.
"Cô biết mình đang làm cái gì không? Đánh nhau? Giờ là lúc nào rồi? Cô thế mà đánh nhau trong studio của ông đây?!"

"Không phải đánh nhau." Hướng Ca nhỏ giọng.
Tống Chấp: "Gì cơ?"
Hướng Ca sờ sờ vệt đỏ trên cánh tay bị Từ Nghệ cào, bên cạnh còn có vết thương bị thủy tinh trong bệnh viện cứa vào chưa lành hẳn, da non mọc lên có chút hồng hồng.
"Là tôi đánh cô ta, cô ta không hề có sức phản kháng nên không thể tính là đánh nhau."
Vừa dứt lời, một chú chim bồ câu nhỏ màu trắng làm bằng pha lê khác lại rơi xuống cạnh chân cô, Tống Chấp giận đến đỏ mặt tía tai, "Con mẹ nó ông đây có cần phải khen ngợi cô không?"
Hướng Ca lại cúi thấp đầu, "Không phải đâu, Tống tổng."
Tống Chấp hít thở không thông, đầu ngón tay chỉ về phía cửa, "Cút, cút ra ngoài cho tôi."
Hướng Ca khẽ liếc anh ta một cái, "Vâng" một tiếng rồi tuân chỉ cút đi.
Cung Mạt theo cô ra ngoài, tới cửa, Hướng Ca liền trưng ra vẻ mặt u oán ngẩng đầu lên.
Cung Mạt làm bộ không nhìn thấy.
"Tiểu hoa nhài." Hướng Ca ai oán nói, "Sao cô lại lén đi mách lẻo thế."
Cung Mạt mặt không cảm xúc: "Tôi không mách lẻo, tôi phải tìm người thu dọn cục diện rối rắm giúp cô."
Nhìn đi.
Đây là tức giận rồi.
Hướng Ca cũng biết lần này mình quá tùy hứng, nhìn cô nàng một lát, chợt cười, hàng mi cong lên, giơ ngón tay chọc chọc cánh tay người bên cạnh lấy lòng: "Tiểu hoa nhài, chiều nay cô tới nhà tôi đi, tôi cuộn sushi cho cô ăn."
Cung Mạt không để ý tới cô, lập tức đi ra ngoài.
Hướng Ca đi theo sau chòng ghẹo suốt cả đoạn đường nhưng cũng chẳng được gì, cô trợ lý loli bị liệt cơ mặt như muốn quyết tâm dạy cho cô một bài học, dù làm kiểu gì cũng không thèm để ý tới.
Hướng Ca bất đắc dĩ vô cùng, chỉ biết thành thành thật thật quay về studio chụp ảnh.
Suốt một buổi sáng, cô cũng không thấy bóng dáng Từ Nghệ đâu.
Công việc buổi chiều xong xuôi, Hướng Ca về nhà, vừa mới vào đến cửa, chuông điện thoại đã vang lên.
Hướng Ca không vội vã nhấc máy, chậm rãi thay dép xong mới liếc mắt nhìn điện thoại một cái.
Cô đi vào nhà rồi bắt máy, "Alo" một tiếng, ánh mắt nhìn quan đồng hồ treo trên tường, hỏi anh: "Hôm nay anh không đi làm à?"
Bên kia điện thoại, Chu Hành Diễn không nói gì.
Hướng Ca cho là tín hiệu bên anh không tốt, lại "Alo" một tiếng.
Qua vài giây, anh mới thấp giọng hỏi: "Đang ở nhà sao?"
Thanh âm có chút trầm, nghe không đúng lắm.
Hướng Ca chớp chớp mắt: "Vâng, em đang ở nhà."
Chu Hành Diễn "Ừ" một tiếng, "Tan làm anh tới tìm em."
Hướng Ca "Ơ" một tiếng, lát sau mới kịp phản ứng lại anh vừa nói gì.
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, con ngươi đảo quanh một vòng rồi cong khóe môi: "Đàn anh Chu nhớ em à?"
Một giây, hai giây, ba giây.
Hồi lâu sau.
Bên kia điện thoại vô cùng yên tĩnh, Chu Hành Diễn thấp giọng trả lời, "Ừ, nhớ em.".