*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: MOE (Thiên Ngọc)
6.
Có người một đêm mộng đẹp, có người tĩnh tọa nửa đêm.
Tạ Lan Tinh đi rồi, Văn Dữ bắt đầu ngồi xuống tĩnh khí dưỡng thần.
Từ khi tỉnh lại, miệng vết thương hắn khép cực nhanh. Đây tất nhiên không phải thảo dược thế gian có khả năng trị, kiếm khí của chiến thần thập phương gây thương tích tuyệt không phải hắn có thể tự lành.
Nghi hoặc không được giải, chỉ có thể bình tĩnh nhìn thay đổi.
Hắn phục hồi nguyên khí hơn phân nửa, ban đêm thích hợp linh lực lưu chuyển trong cơ thể.
Cỏ cây bốn phía đình viện đều yên ắng, nam nhân hắc y nhắm mắt ở giữa, thần thú lông trắng đốm đen canh một bên. Sau một lúc lâu, góc áo đen như mực không gió nhưng lay động, thảo dược trong đất bị mộc lan vây quanh đồng thời phát triển, hạt giống chôn dưới đất cũng mọc rễ nẩy mầm. Vạn vật có linh, ở trong sân nho nhỏ hoàn thành chu kỳ sinh mệnh.
……
“Văn Dữ ――”
Tạ Lan Tinh kinh hô một tiếng, lập tức che miệng, sợ mình quấy rầy hắn.
Văn Dữ mở cửa, Tạ Lan Tinh đang ngồi xổm trước một chậu hoa, y vừa chuyển đầu, trong mắt như có nước, hai tay gắt gao đặt ở đầu gối.
“……”
Không quá giống với dự đoán.
“Làm sao vậy?”
“Hoa mẫu đơn, mẫu đơn nở, nở……”
Tạ Lan Tinh vô cùng kích động, “Nàng, nàng thật xinh đẹp!” (Ví hoa như cô gái nên gọi là “nàng”)
“Thích như vậy?”
Tạ Lan Tinh gật gật đầu, “Đây là mẫu đơn cánh kép! Có thể làm thuốc, ta trồng đã lâu, trước nay chưa nở, thật hiếm thấy!”
“Ân.”
Tạ Lan Tinh ngồi xổm nhìn một lát, xoay chậu hoa ra hướng dễ đón ánh nắng.
Y cảm giác chân đã tê rần, không thể lập tức đứng lên, đành phải tiếp tục quay đầu nhìn Văn Dữ.
“Chờ lát nữa ta thu xong thảo dược trong vườn phải lên núi Vị Thần hái thảo dược mới, ngươi giúp ta chăm sóc nàng một chút nga.”
Y ngưỡng mặt nhỏ trắng nõn, tay còn ngoan ngoãn đáp ở đầu gối.
Văn Dữ suy nghĩ, y còn dùng ánh mắt như vậy cầu qua ai.
Hắn không lập tức đáp ứng, hỏi ngược lại: “Sao lại muốn đi?”
Tạ Lan Tinh đứng lên, không vững, bị Văn Dữ nhẹ nhàng bao phủ, giống bị ôm vào ngực.
“Không… Không phải lại muốn đi, lần trước ta đi là ngày mang ngươi về, đã thật lâu không đi… Thật nhiều thảo dược chưa tìm được đâu.”
“Ta cùng ngươi đi.”
Vì thế không chuẩn bị tốt đã ra ngoài kết quả là hứng mưa to vô pháp đi tiếp.
Trên núi Vị Thần có rất nhiều sơn động, Văn Dữ chọn động gần dắt y vào tránh mưa.
Tạ Lan Tinh vội vàng đặt thuốc một bên, lấy ra khăn lụa trong ngực lau mặt cho Văn Dữ. Trên người y một chút cũng không ướt, nhưng Văn Dữ, trên mặt có nước.
“Thực xin lỗi, đều do ta suy xét không chu toàn, ngươi vừa mới tốt hơn một chút, ta không nên mang ngươi lên núi.”
“Sao có thể trách ngươi, trên đời có ai có năng lực biết trước mưa.”
Văn Dữ dùng cành khô xung quanh nhóm lửa, hai người ngồi ở đống lửa tránh lạnh.
Tạ Lan Tinh dịch qua hắn một chút, mở hộp thuốc ra cho hắn xem, “Đây là thảo ô, có tác dụng xua tan cảm lạnh, trở về nấu cho ngươi uống.”
Văn Dữ “Ân” một tiếng, tiếp tục nghe y nói.
“Đây là lộc hàm thảo, trị ho cầm máu. Lúc trước cho ngươi uống qua.”
“Còn cái này.”
“Đây là khoản đông hoa, nhuận phổi giảm khó thở.”
“Còn có, cỏ ban, có thể giải độc thông gân.”
Y tiếp tục nói, hồn nhiên không để ý Văn Dữ đang nhìn chằm chằm tai mình.
Mưa trên núi tới nhanh đi cũng nhanh, Tạ Lan Tinh dạy hắn về thuốc xong mưa đã ngừng.
Văn Dữ giúp y cầm theo hộp thuốc, hai người một lần nữa xuất phát.
Tìm đến khe nước, Tạ Lan Tinh bỏ hoa mới hái vào nước.
“Nơi này là nơi ta và Liên Kiều thấy ngươi.”
“Lúc ấy ta thế nào?”
“Lúc ấy ngươi bị thương rất nặng.” Tạ Lan Tinh nhỏ giọng.
Văn Dữ cười cười, “Còn có đâu?”
“Ngươi vẫn luôn nắm cổ tay ta, thực phòng bị.”
Y chưa từng nghĩ nam nhân cách mình gần như vậy, hai người nghiêng mặt suýt nữa chạm vào nhau.
Văn Dữ bắt lấy hai cổ tay y nhẹ niết, “Có phải bị ta nắm đau hay không, ta xoa xoa cho Lan Tinh.”
“Sớm, đã sớm không đau.”
“Lan Tinh.”
“Ân?”
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
“Làm gì nói cảm ơn…”
Tạ Lan Tinh ủ rũ, vì Văn Dữ nói làm y cảm thấy thực xa lạ, như hạ quyết định, nghe giống muốn cáo biệt.
Tưởng tượng đến đó y càng khổ sở.
Vì thế y tránh ra Văn Dữ, dọc theo dòng suối nhỏ đi một đoạn ngắn, cong lưng xem tôm cá nhỏ trong nước.
Văn Dữ không biết vì sao cảm xúc y đột nhiên hạ xuống, trong lúc nhất thời cảm thán tâm thiếu niên khó đoán.
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, mấy con cá màu sắc sặc sỡ từ dòng suối nhảy ra.
“Lan Tinh.”
Chúng nó khiêu vũ cho ngươi xem.
Tạ Lan Tinh ngẩng đầu, kinh ngạc nhưng không dám mở miệng, sợ doạ cá chạy.
Chờ Văn Dữ đi đến bên cạnh, y mới bắt lấy tay hắn, tiến đến bên tai nhỏ giọng kích động:
“Cá tiên!”
“Lan Tinh sao biết là cá tiên, nếu là yêu đâu, ma đâu.”
Văn Dữ nắm tay y, cùng y đi theo dòng nước, cá cũng một đường đi theo.
“Là thần là tiên, là ma là yêu có gì khác nhau đâu, với phàm nhân mà nói, chỉ như mây bay.”
Tạ Lan Tinh bị hắn nắm tay, bước chân nhẹ nhàng, “Ngươi nói đi?”
Văn Dữ trong lòng khẽ động, cong môi nhìn y, “Phải, Lan Tinh nói đúng.”
Tới lối rẽ chân núi, bọn họ cùng dòng suối khác đường, cá bơi đi, Văn Dữ lại không buông tay y ra.
Tạ Lan Tinh đi chậm, y không muốn về nhà, y muốn cùng Văn Dữ vẫn luôn nắm tay.
Văn Dữ cũng chậm bước chân, ánh trăng chiếu xuống, bọn họ mới vào cổng thành.
Xe ngựa Lạc Vương phủ đã chờ lâu. Tạ Lan Tinh đi mệt, khi lên xe ngựa thiếu chút nữa vướng bậc thang. Văn Dữ đỡ y, lên xe để người dựa vào vai nghỉ ngơi.
Xe ngựa vững vàng đi trên đường, rất nhanh Tạ Lan Tinh dựa đầu vai hắn ngủ rồi, Văn Dữ sợ y không thoải mái, sửa ôm y vào ngực.
“Văn Dữ…”
Tạ Lan Tinh ngủ mơ màng cũng có thể cảm giác được bị người ôm, miệng lẩm bẩm, Văn Dữ chỉ nghe rõ một câu.
“Ngươi thật tốt.”
Văn Dữ không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn y ngủ.
Ta muốn kéo ra y phục ngươi, muốn tiến vào ngươi, muốn ở trên đường phồn hoa lộng ngươi khóc.
Như vậy cũng tốt sao.
——————————–
Thảo ô còn gọi là ô đầu, cây phụ tử, ấu tàu,…