Edit: MOE (Thiên Ngọc)
16.
“Cho nên vị tiểu công tử làm vương gọi ra Thương Khung kiếm là Phật châu sao?”
“Hồng Kỳ tỷ tỷ gặp qua vị công tử kia sao? Đẹp hơn vương sao?”
“Vương xử trí võ thần kia thế nào đâu?”
Một nhóm mẫu đơn tinh nho nhỏ nhảy trong bụi cỏ, lớn mật đi theo sau mỹ nhân hồng y lãnh diễm.
“Không lo làm việc, hỏi cái gì.”
Hồng Kỳ lạnh như băng nói, “Lại phiền ta sẽ ăn các ngươi.”
“Tỷ mới sẽ không.”
Tiểu mẫu đơn tinh tay cầm rổ trúc nói theo lẽ thường, “Rõ ràng tỷ cũng muốn vị công tử kia sơm tới Mặc Sơn. Tỷ nói một chút đi, y là người thế nào? Có thể bị chúng ta dọa sợ hay không?”
“Hì hì, hảo tỷ tỷ nói đi mà.” Một tiểu yêu tinh thân mật kéo kéo góc váy nàng.
Hồng Kỳ bất đắc dĩ xoay người, “Bạch Ngu tới.”
“A ô ――”
Nhóm tiểu hoa tinh kêu oa oa chạy đi, ghét nhất đại bạch điểu sẽ ăn hoa!
Hồng Kỳ cười cong eo, Bạch Ngu hóa thành hình người đỡ trán lắc đầu.
“Vương như thế nào?”
“Mấy ngày gần đây đều tĩnh dưỡng ở ôn tuyền.”
Bạch Ngu khom lưng hái một đóa mẫu đơn, “Vương tình thâm, chúng ta khó hiểu, nhưng không thể không làm người cảm động.”
Thập phần thuận tay cài lên tóc mai Hồng Kỳ, “Hồng Kỳ, màu trắng thực hợp ngươi.”
Vì thế mỹ nhân lãnh diễm hiếm khi đỏ mặt, dời mắt tiếp tục đi phía trước.
“Hiện tại đám tiểu mẫu đơn tinh càng ngày càng làm càn.”
…….
Ôn tuyền vẫn như cũ không người dám vào.
Văn Dữ đã ở đây đợi gần ba ngày.
81 ngày đối thần ma quá ngắn, với Văn Dữ mà nói lại vô cùng dài lâu.
Mỗi một ngày đều rất khó qua, mỗi một ngày đều phải lặp lại nhớ tới Tạ Lan Tinh trúng mũi tên. Tạ Lan Tinh rơi lệ. Tạ Lan Tinh biến mất trong ngực.
Nam nhân thống khổ nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên mộc châu mượt mà rơi vào đám cỏ ngắn phía sau hắn cách đó không xa, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Rất nhanh, mộc châu bị thiếu niên tóc dài chân trần thay thế.
Thiếu niên kéo vạt áo, khom lưng đi tới bên suối, càng tới gần tấm lưng kia, tâm nổi trống càng nhanh.
Vì thế hai tay đang chuẩn bị che mắt nam nhân, đã bị nắm chặt cổ tay kéo cả người vào hồ.
Thiếu niên môi hồng răng trắng mặt mày như cũ, sống động oán trách:
“Ngươi này đăng đồ tử (kẻ háo sắc, yêu râu xanh), không mặc quần áo còn túm người xuống nước.”
Văn Dữ xoa mặt y, môi răng càng ngày càng gần, “Ân? Ai mới là đăng đồ tử?”
Y bị Văn Dữ ôn nhu ôm eo, đôi môi kề sát tiếp nhận nụ hôn lâu dài.
Thẳng đến y thoải mái phát ra giọng mũi mềm mại, Văn Dữ mới thoáng thối lui, nhìn chăm chú vào mắt y.
“Tinh Tinh…”
Thiếu niên e lệ chớp chớp mắt, “Có nhớ ta không?”
Văn Dữ không đáp, tiếp tục hôn.
Môi lưỡi chạm vào kịch liệt hơn trước. Hơi thở Văn Dữ hung ác áp xuống, Tạ Lan Tinh ôm vai hắn, suy nghĩ ―― môi sắp rách rồi.
Quên đi.
Ai bảo hiện tại y yếu ớt như hài tử đâu.
Văn Dữ cường đại như vậy… Cũng sẽ sợ hãi.
Nghĩ vậy làm y có chút hưng phấn, một bên đáp lại hung ác hôn, một bên trấn an vai lưng rắn chắc.
Đại Ma Vương của y, một mặt như vậy cũng phá lệ mỹ.
Lâu ngày không gặp, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói. Giờ phút này cái gì cũng nói không nên lời, hôn môi là biểu đạt tốt nhất.
Văn Dữ ôm y một lát, hôn người đến mềm như bông không nói, cuối cùng lột sạch sẽ xiêm y y ướt đẫm.
“Người xấu!”
Tạ Lan Tinh ngoài miệng giả vờ tức giận, thân thể lại phối hợp cùng hắn thân mật khăng khít.
Văn Dữ sững người, kiềm chế dục vọng nóng bỏng ở bụng dưới, cúi đầu hôn lên bờ vai trắng nõn đáng yêu cười.
“Tinh Tinh… Ta luyến tiếc.”
“…… Ân?”
Văn Dữ kéo tóc dài y đến phía trước, đại chưởng dán lưng con bướm một đường trượt xuống, khó khăn lắm ngừng trên eo.
“Ta chỉ muốn nhìn trên người ngươi có vết thương hay không.”
Tạ Lan Tinh hoàn toàn đỏ mặt, chôn mặt trên vai nam nhân không dám nhìn hắn.
“May mắn Phật Tổ không trả lại cho ta một tiểu hòa thượng thanh tâm quả dục.”
Hắn nói mang theo ý cười, Tạ Lan Tinh bĩu môi dùng cằm cọ vai hắn.
“Không cho nói, ta mặc kệ ngươi.”
Văn Dữ dùng tay qua lại trên lưng oánh bạch, rõ ràng là cử chỉ khiêu khích, lại ở bên tai y nói nhỏ không mang theo nửa phần tình dục.
“Lan Tinh, ngày ấy ta rất tức giận, tức giận bọn họ, cũng tức giận ngươi. Sao ngươi có thể bị thương trước mặt ta.. Nếu không phải, nếu không phải Phật… Ngươi đã bỏ lại một mình ta.”
Ngực bị cắt, bị đào rỗng, bất lực nhìn ái nhân biến mất trong vòng tay mình.
Dáng vẻ mềm yếu hiện lên.
Tạ Lan Tinh đau lòng ôm chặt hắn, “Ta đã về rồi, ta khoẻ mạnh, chuyện gì cũng không có.”
Văn Dữ khẽ cắn vành tai y, Tạ Lan Tinh thở dài trong lòng, quả nhiên vẫn là y dỗ.
“Hiện tại ta là một viên Phật châu, ngươi có sợ không?” Tạ Lan Tinh hỏi.
Văn Dữ buồn cười: “Ta là ma, ngươi có sợ không?”
“Không đúng không đúng.”
Tạ Lan Tinh vội vàng lắc đầu, hơi thối lui, hai tay ôm mặt hôn hắn, “Ngươi không phải ma, cũng không phải thần, hiện tại ngươi là người của Tạ Lan Tinh!”
Lời y nói làm Văn Dữ ngốc, y không phải phủng mặt, mà là phủng hắn tâm đặt trên đám mây mềm mại.
Tạ Lan Tinh cọ chóp mũi nam nhân nhẹ giọng:
“Ta biết, ngươi tốt nhất.”
Vì thế cánh tay hữu lực vòng eo y, cùng với hôn môi ôn nhu nhất.
Chính văn hoàn