Sức khoẻ ông bà cụ rất tốt, nhưng đi dạo tới trưa cũng sẽ thấm mệt. Sau khi ăn cơm trưa xong, Trâu Kỳ và Lộ Dương bèn đưa họ về khách sạn nghỉ ngơi.
Chiếc bụng đói được lắp đầy, Lộ Dương phởn lê hẳn. Thấy Cậu nhấp nha nhấp nhỏm như lật đật, Trâu Kỳ quyết định dẫn cậu lên Vân Sơn chơi.
Trên Vân Sơn có một cái miếu Đá, nghe đồn xin xăm rất linh, nên hầu như du khách đều ghé qua tham quan nơi này. Lộ Dương có tới đây một lần rồi, ngoại trừ miếu Đá còn có một khu chợ nhỏ, tụ tập rất nhiều người dân bản địa lại đây bán một ít trang sức nho nhỏ hoặc quà lưu niệm, không khí vô cùng náo nhiệt.
Lộ Dương biết Trâu Kỳ là tấm chiếu mới, nên xung phong làm hướng dẫn viên cho anh. Khí trời giữa tháng tư cực kỳ oi bức, đặc biệt vào tầm trưa lại càng thêm chói chang, vì vậy hai người không đi bộ lên núi mà ngồi cáp treo.
Không khí trên núi so với lần trước Lộ Dương tới có vẻ sôi nổi hơn, tiếng rao hàng của người bán cùng tiếng cười vui của khách du lịch rôm rả không dứt.
Trong khi Trâu Kỳ không có hứng thú với mấy đồ chơi nho nhỏ kia, Lộ Dương lại tự mình đi dạo rất vui vẻ, vừa đi vừa dừng lại mua một đống đặc sản, Trâu Kỳ đi theo bên cạnh đành phải giúp cậu cầm đông xách tây.
Lộ Dương ngượng không chịu để anh xách, Trâu Kỳ phải giành đồ trong tay cậu cả hai mới có thể tiếp tục đi dạo.
Đi được một lát, thấy Lộ Dương lại mua đặc sản, Trâu Kỳ mới tò mò hỏi, “Sao cậu mua nhiều vậy?”, trên tay anh đã chất vài cái hộp rồi.
“Tay anh cầm là mua cho anh, còn này là tôi mua cho bạn.” Miệng cậu nói còn tay thì lúi húi chọn đồ.
“Cho tôi à?”
“Dạ, đúng rồi. Sẵn tiện mua ít quà cho Quả Quả nữa.” Lộ Dương nói, “Trẻ con nó thích mấy thứ này lắm đó. À, ba mẹ anh thích mấy thứ này không, để tôi mua thêm.”
Trâu Kỳ nhìn dáng vẻ cúi đầu lựa đồ của cậu, nhẹ giọng đáp, “Thế này đủ rồi.” phần Lộ Dương mua cho anh đã đủ chia mỗi người một hộp rồi.
Mua xong đặc sản hai người tiếp tục đi dạo, Lộ Dương ở trước một sạp nhỏ chọn tới chọn lui, bỗng nhiên đưa cho một vật cho Trâu Kỳ, “Tặng anh nè.”
“Gì vậy?” Trâu Kỳ nhận lấy. Lộ Dương tặng anh một thẻ nhỏ làm bằng gỗ, thẻ bài màu nâu sẫm bên trên khắc bốn chữ “Bình An Vui Vẻ”, các góc trang trí hoa văn đơn giản, nhìn kiểu dáng khá giống móc khoá xe.
“Bài cầu nguyện đó ạ.” Lộ Dương trả lời thắc mắc của anh, “Là một loại bài tử người dân quanh đây dùng để cầu nguyện, chúc phúc bạn bè và sức khoẻ người thân, không phải đồ vật gì quý báu, chỉ là chút tâm ý nặng ngụ ý.”
Ngón cái Trâu Kỳ mân mê hoa văn khắc trên bài tử, đáy mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó đoán, bỏ bài tử váo túi, “Tôi hiểu rồi.”
Thấy anh nhận nó Lộ Dương mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói, “Hồi đó tôi mua vài chục cái cho mấy đứa cùng phòng, tụi nó thích lắm.”
Trâu Kỳ: “…”
(ui, con sông QUÊ Ê Ê ~ anh cứ ngỡ là vật định tình ai ngờ là đồ em nó phát đại trà)
Hai người tiếp tục dạo vài vòng, tham quan xung quanh đỉnh núi thêm chút nữa, lúc xuống núi đã là xế chiều.
“Thực ra buổi tối ở đây tổ chức rất nhiều hoạt động, gần chợ bán đồ ban nãy còn có đốt lửa trại nữa. Không khí về đêm rất trong lành, nếu ngủ lại sáng mai còn có thể ngắm mặt trời mọc.” Lộ Dương vừa đi vừa giới thiệu. Cậu từng tham gia lửa trại trên đây, còn ngắm mặt trời mọc thì chưa.
“Cậu lên đây rồi à?” Trâu Kỳ hỏi.
“Vâng, chơi vui lắm ạ, nghe nói mặt trời mọc rất đẹp nhưng tôi chưa xem bao giờ. Sếp à, lần sau anh đến thì nên ở lại đây hai ngày.” Lộ Dương đề nghị.
“Ừm, vậy qua đêm ở đây đi.” Trâu Kỳ đột nhiên nói.
“Dạ?” Lộ Dương chưa kịp phân tích ý tứ trong câu nói của Trâu Kỳ cả hai đã về tới khách sạn, tiếp đó liền thấy Trâu Kỳ đi tới bàn tiếp tân đặt hai phòng nghỉ tối nay với người lễ tân.
“Dạ, xin lỗi quý khác. Vì cuối tuần khách du lịch rất đông, hiện chỉ còn một phòng đôi ở khu Đông thôi ạ, anh xem có được không?” Cô gái giải thích.
Trâu Kỳ nghiêng đầu nhìn Lộ Dương, thấy cậu đang đăm chiêu nghĩ gì đó, Trâu Kỳ trả lời, “Lấy phòng đó cũng được”
“Dạ vâng, cho em xin CMND để đăng ký ạ.”
Đến khi Trâu Kỳ book phòng xong, Lộ Dương rốt cuộc cũng hoàn hồn.
Đợi đã!! Tôi còn chưa đồng ý mà! Tôi đâu có nói là muốn ở lại!! Phòng đôi là cái quỷ gì!!
Lộ Dương gấp gáp đuổi theo như mông bị đốt lửa, nhìn thẻ mở cửa phòng trong tay Trâu Kỳ, đầu chếnh choáng, lí nhí hỏi, “Sếp à, anh làm gì vậy ạ?”
“Chẳng phải cậu đề nghị tôi ở lại một đêm sao?” Trâu Kỳ hỏi ngược lại.
“Nhưng tôi đâu nói mình cũng muốn ở lại ạ, hai chúng ta làm sao có thể ngủ chung …” Nói tới đó Lộ Dương im bặt liếc nhìn em gái bên cạnh, nuốt lời sắp nói xuống.
“Có gì về phòng rồi nói.” Trâu Kỳ nhìn cậu một cái, theo người phục vụ đến Đông viện trước, Lộ Dương bất đắc dĩ chỉ có thể theo sau.
Đông viện cách sảnh lớn không xa, từ cửa rẽ ngoặt lại băng qua một cái hành lang là tới. Trong Đông viện có hai tòa nhà nhỏ, đều thuộc sở hữu của làng du lịch, phân chia thành hai khu A và B, phòng hai người ở toà B. Toà nhà chỉ có bốn tầng, tất cả được xây dựng theo phong cách cổ xưa, rất giống khách điếm thành cổ.
Nghe nhân viên hướng dẫn bảo tháng tư là mùa du lịch cao điểm ở Vân Sơn, làng du lịch bọn họ còn sót lại gian phòng này cũng vì sáng nay có vị khách trả phòng ra về sớm, còn xuýt xoa nhắc đi nhắc lại hai người rất may mắn.
Loại vận may này tui không ham ok! Tưởng tượng phải ở chung phòng với sếp một đêm là thấy ớn lạnh rồi, tối nay mất ngủ chắc luôn!! Lộ Dương càm ràm trong bụng.
Phòng đôi cao cấp quả nhiên không thẹn với hai từ cao cấp đi kèm – không gian bên trong rộng rãi, đặt hai giường lớn 1m8, đệm chăn thoạt nhìn đã thấy vô cùng mềm mại, trên tường treo TV màn hình lớn, sofa lẫn ghế quý phi đều đủ cả.
Trước kia Lộ Dương đã cùng Sở Tô ở loại phòng tương tự thế này, nên không cần nằm cậu cũng biết cái giường kia dễ chịu ra sao, lắp đặt và đồng bộ thiết bị khách sạn này cậu Sở Tô làm rất tốt, tạo cho lữ khách cảm giác như đang ở chính nhà mình, nói chung đây là một gian phòng tuyệt vời không thể bới móc.
Song, cái này không quan trọng, quan trọng là người ở chung là sếp sama nha mẹ nó!! Đầu Lộ Dương trướng căng.
Sau khi nhân viên rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lộ Dương sắp xếp lại câu kệ, nói với Trâu Kỳ đang kéo màn cửa, “Trâu tổng, tôi cảm thấy thế này không tốt lắm ạ.”
Trâu Kỳ nghe cậu nói vậy xoay người lại, anh đứng ngay vị trí khuất ánh sáng nên Lộ Dương không nhìn rõ nét mặt anh, nhưng dựa theo trình mặt liệt của Trâu Kỳ phỏng chừng cũng chẳng có biểu tình gì.
“Cái gì không tốt?”
Lộ Dương nghe thanh âm không lạnh không nóng chẳng khác gì ngày thường của anh, không thể xác định đang vui vẻ hay buồn bực.
“Dạ… Thật ra tôi không có ý định ngủ lại, hơn nữa chúng ta ở một phòng cũng không thích hợp lắm, dù sao anh cũng là sếp của tôi.” Lộ Dương ngập ngừng một hồi mới trả lời, nói xong còn lén lút bổ sung một câu, thực ra những thứ trên đều là xạo thôi, chứ ý tôi là ở chung phòng với anh tôi sợ đêm nay mình ngủ không được á!!!
“Chỗ nào không thích hợp?” Trâu Kỳ bước tới, dừng lại trước mặt cậu, cúi đầu nhìn xuống, “Cậu bị mộng du hả?”
Bản thân Lộ Dương cao 1m76, buff thêm đôi giày độn vẫn chưa tới 1m8, trong khi Trâu Kỳ thì cao 1m9, đứng trước mặt cậu, ưu thế về chiều cao hoàn toàn phô ra hết.
“Tất nhiên là không, tôi ngủ ngoan lắm ạ.” Lộ Dương phản bác.
“Vậy, còn có cái gì không thích hợp? Hay là...” Trâu Kỳ bỗng nhiên ngừng lại, cúi thấp đầu nhìn Lộ Dương, trong lời nói có gì đó khiến người ta rất khó hiểu, “Cậu thích đàn ông?”
Suýt chút nữa Lộ Dương miệng nhanh hơn não khai ra – Chuẩn đét luôn, tôi thích sư huynh của tôi lắm, anh ấy là đàn ông đó!! May mắn lời đến cửa miệng kịp nuốt lại, dù sao đằng ấy cũng là sếp, loại chuyện như vậy không nói ra thì hơn.
“Anh nói gì thế ạ, sao có thể, ha ha.” Lộ Dương cười gượng cho qua.
“Vậy, còn có cái gì không thích hợp? Hay là cậu cảm thấy tôi sẽ làm gì cậu?”
“Đương nhiên không phải ạ.”
“Vậy thì, đừng càu nhàu nữa.” Trâu Kỳ không để ý cậu nữa, xoay người ngồi xuống chiếc ghế mây, lấy một quyển tạp chí trên giá ra xem.
“Nhưng mà ̣tôi không mang quần áo để thay ạ.” Lộ Dương giãy dụa trước khi chết.
“Mua được.” Trâu Kỳ chẳng thèm ngẩng đầu đáp, dù sao gần đây có tiệm bán quần áo.
“Tôi phải về viết kiểm điểm ạ.”
“Mai rồi viết.”
“Tôi yêu cầu thêm tiền tăng ca ạ!!” Nếu đã không thể phản kháng chí ít cũng phải tranh thủ vớt chút phúc lợi.
“Duyệt.” Trâu Kỳ nhẹ nâng khoé miệng.
“Thế thì còn được.” Lộ Dương lầm bầm. Nếu qua đêm thành kết cục đã định cậu dứt khoát đi tới ngồi ở bên cạnh Trâu Kỳ, bắt chước anh lấy sách ra đọc.
Hai người ngồi như vậy một lúc, Trâu Kỳ buông sách xuống trước, nói: “Đi thôi, ra ngoài mua quần áo cho cậu.”
“Dạ.”
*
Bởi vì những năm gần đây dịch vụ du lịch ở Vân Sơn phát triển càng ngày càng mạnh, hộ kinh doanh nhỏ lẻ cũng theo đó mọc lên như nấm, dần dà có đường dành riêng cho người đi bộ, phố ẩm thực, v…v… rất thuận tiện cho du khách cũng như dân địa phương.
Trên xe Trâu Kỳ lúc nào cũng để sẵn quần áo dự phòng, nên bây giờ chỉ cần mua cho Lộ Dương mà thôi. Cả hai đều không phải dân shopping, vừa đến đường cho người đi bộ liền chọn đại một shop thời trang nam.
Yêu cầu Lộ Dương với quần áo không cao, kiểu dáng đơn giản chất liệu thoải mái là được. Cậu tùy tiện chọn một chiếc T-shirt màu đen và một chiếc quần jean sáng màu, sau khi mặc thử thấy vừa ý liền đưa nhân viên tính tiền, lúc cậu chuẩn bị lấy ví thanh toán Trâu Kỳ đã đưa thẻ cho thu ngân.
“Để tôi trả được rồi ạ! ” Lộ Dương đưa tay muốn cầm lại thẻ của anh, Trâu Kỳ đã dứt khoát kéo tay cậu về.
“Đây là phúc lợi tăng ca.” Trâu Kỳ buông tay ra, ngữ điệu bình thường nhưng lại không cho phản bác.
“Oki, anh có tiền anh đến trả.” Lúc Trâu Kỳ nhập mã pin, Lộ Dương ở một bên nhỏ giọng thổ tào nhưng không ngăn cản nữa.
Lúc mua quần áo không cảm thấy gì bất ổn cả, nhưng vừa đến quầy sịp Lộ Dương có hơi bối rối, rất muốn bảo Trâu Kỳ ra ngoài chờ. Mặc dù hai người đều là nam, nhưng mua sịp cùng sếp ta nói nó quái dị lắm luôn!!
Vì tốc chiến tốc thắng, Lộ Dương chọn đại một em tứ giác rồi nhờ nhân viên lấy size, cả quá trình đều đưa lưng về phía Trâu Kỳ.
Trâu Kỳ tay xách túi đồ đứng sau cậu, gương mặt điển trai không lộ bất kì cảm xúc nào, nhưng khi nghe Lộ Dương đọc size thì anh có hơi nhướng mày một chút.
Sau khi thanh toán, Lộ Dương dùng tốc độ tên lửa nhét em sịp vào túi shopping, nói với Trâu Kỳ đi thôi liền bước nhanh rời khỏi gian đồ lót. Trâu Kỳ không nhanh không chậm theo phía sau, Lộ Dương ra ngoài rồi không thể không dừng lại chờ anh.
Đợi Trâu Kỳ đi tới bên cạnh, vừa định hỏi anh có muốn đi dạo chỗ nào nữa không, chợt nghe anh nói, “Chạy cái gì? Tôi có cười cậu đâu.”
Cười tôi cái chi? Lộ Dương hoang mang vài giây, lúc phản ứng kịp thiếu chút nữa đem túi trong tay đập vào mặt Trâu Kỳ.
“Sếp có mệt không ạ? Chúng ta về nghỉ trưa đi, giữa trưa vẫn chưa ngủ giấc nào mà.” Lộ Dương cố gắng khiến bản thân thật ân cần săn sóc, kỳ thực trong lòng đã cầm roi quất Trâu Kỳ mấy trăm mấy vạn lần luôn rồi!!
“Đi thôi.” Trâu Kỳ hất cằm thờ ơ nói.
Lộ Dương xoay người đi trước, sợ bản thân một phút kích thích muốn cùng anh ta solo hai chiêu.
Tâm tình Trâu Kỳ rất tốt mỉm cười bước sau cậu, khiến bao nhiêu cô nàng đi ngang qua phải ngoái đầu nhìn anh.
*
Bình thường lúc làm việc Lộ Dương đều có thói quen ngủ trưa, nhưng trưa nay cùng Trâu Kỳ lên núi chơi không thể nghỉ ngơi, hiện tại quả thật có chút mệt, về phòng nói Trâu Kỳ một tiếng liền lăn ra ngủ, suy nghĩ ở cùng Trâu Kỳ sẽ mất ngủ cũng sớm cho ra đảo.
Trâu Kỳ lại không thấy mệt chút nào, ban nãy từ đường cho người đi bộ trở về tiện đường cầm laptop trong xe lên, sau khi Lộ Dương ngủ anh mới mở máy tính xem có tài liệu cần xử lý không.
Trâu Kỳ xem tài liệu, lúc ngẩng đầu lơ đãng nhìn Lộ Dương đang ngủ trên giường, ôm trọn cái chăn trong lòng, một góc cũng chẳng đắp lên người. Căn phòng họ ở vừa lúc hướng về phía Tây, ánh nắng hắt vào tương đối gay gắt, lúc trở về bọn họ có chỉnh điều hoà hơi thấp.
Trâu Kỳ đứng dậy, bước tới cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ lên cao một chút.
Lộ Dương nằm trên giường ngủ rất ngon giấc, nửa gương mặt của cậu đều vùi ở trên gối đầu, mái tóc đen tản ra một bên lộ ra nửa cái trán trơn bóng còn lại của cậu, một tay cậu đặt dưới mền, tay còn lại ôm lấy, một chân thì gác ở trên nó, vạt áo T-shirt vì động tác của cậu mà kéo lên một góc, lộ ra một đoạn thắt lưng nhỏ gầy.
Ánh mắt Trâu Kỳ khoá lại hai giây ở mảnh da thịt bên hông ấy rồi mới xoay người cầm chăn trên giường mình nhẹ nhàng đắp lên cho cậu, phòng hờ cậu cảm lạnh.
Đúng như Lộ Dương nói, cậu lúc ngủ rất ngoan, từ nãy đến giờ chỉ nằm yên một tư thế, không đạp cũng không lăn, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ, thậm chí khi Trâu Kỳ đắp chăn cho cậu cũng chỉ khẽ giật mình.
Không gian trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng hơi lạnh phả ra từ điều hòa.
Trâu Kỳ đứng bên giường một lúc mới hơi khom lưng đưa tay nhẹ nhàng che trên đỉnh đầu, đầu ngón tay lướt qua mái tóc mềm mại của Lộ Dương, tiếp đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu, nhẹ đến nỗi gần như không có cảm giác tiếp xúc.