Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 6-1: Chạm đến cảm xúc mềm mại nơi đáy tim




Editor: Tĩnh Du

Đáng chết! Tại sao cô có thể quên mất trong căn nhà này căn bản không có quần áo nam cho Dịch Hồi!

Tạ Xuân Hồng hậu tri hậu giác lúng túng, nhiệt độ trên mặt từng chút từng chút tăng cao.

Nét mặt chân thật của Dịch Hồi cũng đủ trấn định, cho dù chỉ bọc khăn tắm, giống như là mặc lễ phục thượng hạng vẫn ưu nhã thong dong không chút hoảng hốt bấn loạn.

Tạ Xuân Hồng ho một tiếng, cảm thấy bộ dạng như vậy đi ra ngoài không phải là biện pháp tốt, không thể làm gì khác hơn là mở miệng đánh vỡ trầm mặc: "Anh... Làm sao bây giờ? Chỗ này của tôi không có quần áo anh có thể mặc vừa..."

Dịch Hồi trầm mặc nhìn cô, trong lòng có chút đắc ý nhỏ, cứ như vậy, anh đươn nhiên có thể ở đây rồi.

Tạ Xuân Hồng nhìn một người cao lớn như vậy đang ở trong phòng khách nhỏ xíu của cô cảm thấy cực kỳ khó xử, hơi có chút không được tự nhiên mời anh: "Trước tiên ngồi xuống một chút, từ từ nghĩ biện pháp."

Dịch Hồi nhìn cô thật sâu, ánh mắt kia làm cho Xuân Hồng cảm thấy quỷ dị không nói ra được.

"... Tôi không có cách nào ngồi xuống được..." Dịch Hồi chậm rãi giải thích, "Khăn tắm quá ngắn..."

Khăn tắm quá ngắn, nếu như ngồi xuống cảnh vật sẽ lộ ra ngoài ánh sáng sao...

Tạ Xuân Hồng đột nhiên từ trên ghế salon nhảy dựng lên, có chút bối rối nhìn phía phòng tắm: "Anh cứ tùy tiện ở đây đi, trước tiên tôi đi giúp anh sấy khô quần áo..."

Dịch Hồi quay lại nhìn bóng lưng rối ren của cô, khóe miệng từ từ lộ ra một nụ cười.

Tạ Xuân Hồng trốn ở trong phòng tắm thật lâu, dùng lại phòng tắm mà Dịch hồi đã dùng qua, cảm thấy có chút gì đó không giống lắm. Cô giặt quần áo của Dịch Hồi, sau đó giắt lên hệ thống sưởi bên cạnh, hi vọng sáng mai có thể khô.

Xuân Hồng ngồi ở trên bồn cầu phát ngốc, không tình nguyện trở lại phòng khách.

Dịch Hồi cũng là hiểu được chính mình thoải mái vui vẻ, một người đứng ở trước giá sách xem sách, thấy Xuân Hồng đi ra, quơ quơ quyển sách trên tay hỏi: "Em rất thích lịch sử thời Đường?"

"Cái gì?" Tạ Xuân Hồng có chút mê hoặc địa nhìn hắn.

"Tôi nhìn trên giá sách của em có rất nhiều bộ sách lịch sử của Đường triều, còn nữa quyển này 《 Đường sơ thịnh thế 》đang ở trên bàn."

Trái tim đang đập của Tạ Xuân Hồng chợt dừng lại, ánh mắt khẽ biến, miễn cưỡng duy trì như không có chuyện gì xảy ra nói: "Không có gì, gần đây muốn viết một quyển tiểu thuyết xuyên không về Đường triều, cho nên tìm tài liệu thôi."

Lấy cớ này nhưng thật ra có trăm ngàn chỗ hở, vừa nhìn cũng biết những sách này cũng không phải gần đây mới có được, quyển 《 Đường sơ thịnh thế 》 bởi vì lật xem rất nhiều nên trông rất cũ kỷ. Bất quá Dịch Hồi cũng không quá để ý, cười cười hỏi: "Đúng vậy, em cùng Phương Tình đều là bạn học, con bé cũng thích viết vài thứ thế này."

Tạ Xuân Hồng không có nghe vào, có chút hoảng hốt nhìn những quyển sách kia.

Thì ra con người ta có một số việc, thật là không thể chạm đến.

"Sắc trời đã muộn..." Dịch Hồi rất uyển chuyển nhắc nhở để Xuân Hồng phục hồi tinh thần lại trong nháy mắt.

"Đã trễ thế này, ngoài trời mưa vẫn còn lớn như vậy..." Xuân Hồng nhìn phía bên ngoài cửa sổ có sấm chớp hơi có chút bối rối, như thế thì ban đêm lái xe rất nguy hiểm, nói như thế nào anh ấy cũng là vì cô mà nửa đêm mặc cho mưa gió mạo hiểm chạy đến, hơn nữa... Anh bây giờ không có gì để mặc!

"Bằng không, anh ở đây một đêm đi?"

Dịch Hồi hạ mi mắt, nhàn nhạt hỏi: "Có tiện không?"

Tạ Xuân Hồng liếc anh một cái, đôi mắt xinh đẹp mê hoặc lòng người lộ ra tia hiểu rõ.

"Nếu anh là cảm thấy không mặc quần áo mà có thể vượt mưa lái xe trở về dễ dàng hơn... Tôi cũng không cản!"

Dịch Hồi yên lặng, lặng lẽ để sách xuống, nhẹ giọng hỏi: "Tôi ngủ ở đâu?"

Cái này thật đúng là khó nha, Tạ Xuân Hồng nhìn quanh phòng khách có chiệc ghế sofa đáng yêu đủ cho hai người ngồi, ban đầu bởi vì gian phòng quá nhỏ cho nên không có mua sofa dài, cái ghế này đừng nói Dịch Hồi, ngay cả cô cũng ngủ không vừa.

Dịch Hồi nghiêm trang mở miệng: "Mặc dù tiệc xả giao trong kì họp hằng năm làm tôi buổi tối hơi mệt một chút, đã vậy lái xe chạy đến đây cũng có chút gấp, nhưng ở trên ghế sofa ngồi một đêm cũng có thể được, bất quá tốt nhất có thể cho tôi một cái chăn, mùa này buổi tối rất lạnh."

Tạ Xuân Hồng ảo não cắn môi, thật sự thấy tội lỗi nếu để anh ấy ngồi ở đây sau đó cô thì chạy đi ngủ, hơn nữa ngủ được mới là lạ.

"Khi ngủ anh có ngáy không?"

Dịch Hồi sửng sốt, vội vàng như chặt đinh chém sắt nói: "Không có ngáy, ngủ rất sâu, rất an tĩnh!"

Tạ Xuân Hồng trợn trừng mắt: "Tướng ngủ thì sao?"

"Cả đêm nằm ngay đơ!"

Xuân Hồng vỗ trán thở dài: "Người chết rất đáng sợ!"

Dịch Hồi không che dấu được nội tâm mừng rỡ, giống như một con mèo giảo hoạt ăn vụng thành công, đi theo phía sau Xuân Hồng vào phòng ngủ.

Giường của Tạ Xuân Hồng dạng King-size, nhưng lại bị một con gấu bông chiếm hơn nửa.

Dịch Hồi nhìn chằm chằm dáng điệu thơ ngây chân thành của con gấu, nhịn không được ghen tỵ số của nó thật tốt, có thể hằng đêm ngủ bên cạnh Xuân Hồng, đột nhiên cảm thấy nó quá chướng mắt.

Tạ Xuân Hồng bỏ con gấu sang một bên, mở ngăn tủ lấy ra một cái chăn đặt ở trên giường.

"Tốt lắm, anh ngủ bên kia, là chăn mới đó!"

Tạ Xuân Hồng nằm sát mép giường, rõ ràng cảm thấy bên cạnh lõm xuống, trong lòng nhất thời có chút khẩn trương.

Giữa hai người có một ranh giới, một người bọc một cái chăn, hai tay vén để ở trước ngực rất đàng hoàng, không gian ở giữa trống không, có thể để thêm một người ngủ cùng.

"Tắt đèn đi!"

Tạ Xuân Hồng nhắm mắt lại, giọng nói có chút không yên.

"Ba!"

Trong phòng tối chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Dịch Hồi cố gắng làm cho hô hấp của mình vững vàng, cảm thấy ở đây so với sofa còn đau khổ hơn, có thể nhìn mà không thể chạm vào thì thống khổ biết bao, ngay cả khi thở cũng cố thở nhẹ, sợ Xuân Hồng hiểu lầm mình... Được rồi, anh thừa nhận trong đầu thật có chút cảnh tượng kiều diễm.

Tiếng đồng hồ "Tí tách" làm cho trong lòng Dịch Hồi càng thêm phiền não, người đàn ông nào trần truồng nằm cạnh người con gái mình thích mà không có phản ứng cơ chứ?

Tạ Xuân Hồng đột nhiên trở mình đưa lưng về phía anh, từ từ cuộn tròn thân thể lại, biến thành tư thế ngủ quen thuộc của mình.

Dịch Hồi không thể nhịn được nữa, thanh âm nhẹ nhàng gọi: "Xuân Hồng?"

Hô hấp của Tạ Xuân Hồng đều đều, rõ ràng đã ngủ thiếp đi.

Dịch Hồi không do dự nữa, lật mở chăn, lặng lẽ cọ đến bên cạnh cô đưa tay đem thân thể từng chút từng chút lại gần cô, sau đó cảm thấy có một chút cảm giác mỹ mãn kéo đến.