Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 40: Làm thế nào để vượt qua giai đoạn này




Trong nháy mắt lửa giận của Dịch Hồi tăng vọt lên, ánh mắt hết sức u ám nhìn cô ta chằm chằm, chậm rãi nắm chặt đấm tay, ngón tay bị anh bóp lại phát ra tiếng răng rắc vang dội.

“Em muốn đánh một trận sao, muốn thất bại dưới tay anh sao? Anh nhớ là nhiều năm như vậy em vẫn chưa thắng nổi anh, em nhất định muốn đánh nhau?”

Lý Lily cười rất vui vẻ: “Chuyện đánh nhau dã man đến như vậy, bây giờ mà đánh e rằng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.”

Dịch Hồi hừ lạnh: “Anh không đánh phụ nữ, nhưng cũng không ngại dạy dỗ em một bữa.”

Lý Lily không hề nhút nhích, trong nháy mắt không biết từ đâu rút ra một cây súng đen ngòm, bàn tay linh hoạt quay một vòng rồi dừng lại, họng súng chỉa thẳng vào Dịch Hồi, tư thế phóng khoáng không thể diễn tả được, động tác nhuần nhuyễn làm cho Lý Lily càng thêm vẻ hiên ngang anh hùng.

“Là một người văn minh có đầu óc, em thích dùng vũ khí công nghệ cao hơn.”

Ánh mắt Dịch Hồi lạnh lẽo, lời nói chứa đầy ý muốn cảnh cáo: “Khách du lịch mà lại tự nhiên mang theo súng như vậy sao? Em đúng là trắng trợn lộ liễu! Lý Lily, nếu em còn quấy rầy anh, cũng đừng trách anh không dùng tình cảm đối xử với em! Mặc dù anh đã không còn trong quân ngũ, nhưng nhà họ Dịch thì không, đừng ép anh phải dùng biện pháp mạnh.”

Nói xong, không thèm để ý đến họng súng đang chỉa thẳng vào mình, một chân hung hăng đá cánh cửa đóng lại, một rầm chói tai vang lên, túi nilon nho nhỏ trong nháy mắt vỡ tung tóe. 

Lý Lily hướng về cánh cửa lớn nặng nề đóng kín khạc một cái, tiện tay đem cái mớ vằn thắn còn sót lại trên tay ném vào thùng rác cạnh nhà, sau đó xoay người đi ra ngoài. Die nd da nl e q uu ydo n

Mới vừa đi một vài bước, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó nên dừng lại, quay đầu nhìn lên, quả nhiên thấy từ trên cửa sổ tầng hai một phụ nữ khoanh tay trước ngực đứng nhìn. 

Khẩu súng trên tay Lý Lily chưa thu lại, không cần suy đoán cũng biết đó là Tạ Xuân Hồng, kèm theo tiếng “Pang” phát ra trên miệng là động tác bắn bằng tay hướng về phía cô, cười lên cực kỳ hống hách.

Tạ Xuân Hồng không chút sợ hãi, rất bình tĩnh từ từ cúi xuống, sau đó nhanh như chớp, bưng một thau nước lạnh tạt mạnh xuống dưới.

Tay Lý Lily vẫn còn giơ súng, cả người bỗng nhiên như hóa đá cứng đơ trên mặt đất, toàn thân ướt sũng, không thể tin được nhìn chằm chằm lên phía trên, trái tim tràn ngập lửa giận làm cho Tạ Xuân Hồng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Xuân Hồng không chút sợ hãi cười rạng rỡ nói: “Cô Lý, bận rộn suốt cả ngày như vậy, không khí lại nóng nực, khó tránh khỏi nóng nực trong người, chậu nước lạnh này vừa đúng để làm cô mát mẻ.”

Tạ Xuân Hồng tao nhã phất phất tay, không chút khách sao đóng cửa sổ rồi kéo rèm lại.

Vừa đúng lúc này Dịch Hồi đi lên, chỉ Xuân Hồng đang đứng bên bồn rửa nghi ngờ hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Tạ Xuân Hồng lạnh lùng cười một tiếng: “Không có gì, hôm nay làm được một việc tốt mà thôi.”

Bất chợt dưới lầu phát ra một tiếng hắc hơi to đến phô trương làm cho Dịch Hồi trong nháy mắt đã hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, không khỏi dở khóc dở cười nói: “Em đúng thật là … Ngay cả anh cũng không dám tùy tiện trêu chọc cô ta, em lại có thể cho cả chậu nước lạnh tưới xuống dưới …”

Tạ Xuân Hồng xoay chân tránh chạm vào anh, tức giận trợn mắt nhìn anh một cái: “Anh đau lòng?”

Dịch Hồi mỉm cười: “Làm sao có thể? Hiện tại anh thấy rất thoải mái, thật là vừa lòng hả dạ!”

Tạ Xuân Hồng vốn đang tùy tiên khoác trên người tấm áo choàng tắm mỏng đến trong suốt, có thể nhìn thấy bên dưới tấm áo ấy hoàn toàn không có gì, lại còn rất nhiều dấu vết mập mờ rải rác từ cổ đến xương quai xanh do trận chiến sôi nổi nóng bỏng để lại, cô cứ xinh đẹp như thế đứng ở nơi đó, làm cho Dịch Hồi có cảm giác vô cùng quyến rũ.

Ánh mắt Xuân Hồng đung đưa, mỉm cười vô cùng quyến rũ: “Toàn thân thoải mái sao? Vậy thì tốt, nhanh chóng đi ngủ đi, sáng mai bà đây còn phải trở về.”

“Anh rất muốn anh và em cùng nhau “đi ngủ” …”

Dịch Hồi liên tiếp năm lần bảy lượt bị cắt ngang chuyện tốt, vào lúc này càng thêm gấp rút không thể chờ thêm, thật nhanh tiến đến muốn ôm lấy Tạ Xuân Hồng.

Xuân Hồng đưa bàn tay đang chống lên bồn rửa mặt đập tới, nhân lúc anh tránh né liền đẩy anh ra đi vào phòng ngủ, sau đó cương quyết dập mạnh cửa lại rồi khóa trái.

Vẻ mặt Dịch Hồi vô cùng đau khổ đứng bên ngoài gõ cửa: ‘Xuân Hồng, mở cửa, anh sai rồi … Em không thể nhẫn tâm như vậy, đốt lửa rồi bỏ chạy, anh sẽ vì nín mà bệnh mất thôi …”

Tạ Xuân Hồng đứng phía trong cười khúc khích, nghiêm mặt nói: “Tự mình giải quyết đi, làm cho cuộc sống thêm phong phú nhé!”

Dịch Hồi càng thấy thê thảm hơn, đấm mạnh vào cửa: “Em không tàn nhẫn đến như vậy chứ … Ít nhất em cũng cho anh tấm chăn!”

Tạ Xuân Hồng không dễ bị lừa, không thèm để ý đến tiếng kêu gào khóc thảm thiết ngoài cửa, rút hai tờ giấy vo thành hai viện nhét vào lỗ tai, tắt đèn thong thả leo lên giường đi ngủ.

Dịch Hồi vô cùng buồn bả gõ cửa đến nữa đêm, cuối cùng đành uất ức ngủ một mình, trong đầu tưởng tượng tình cảm mùa hè mãnh liệt, bờ biển lãnh mạn cũng không có, còn đụng phải sự từ chối của Xuân Hồng, cho nên lúc thức dậy vào sáng hôm sau, cả người buồn bã ỉu xìu, trên bộ mặt xuất hiện toàn vẻ bất mãn.

Ngược lại Tạ Xuân Hồng thì tinh thần sảng khoái, làm xong bữa sáng liền bưng ra, không để ý đến ánh mặt buồn bã phía đối diện, vui vẻ kiêu ngạo dùng cơm xong, lau miệng rồi mới nói: “Dọn dẹp xong lập tức lên đường trở về.”

Dịch Hồi cố sức đấu tranh: “Khó có thể được nghỉ phép, không thể ở lại thêm hai ngày sao?”

Tạ Xuân Hồng cười như không cười nhìn anh, chậm rãi nói: ‘Vậy anh muốn tiếp tục cùng hồng nhan tri kỷ trở lại chốn cũ tìm kỷ niệm sao?”

Dịch Hồi cứng họng, đành ngậm chặc miệng, bất đắc dĩ chuẩn bị lên đường.

Lúc đến trong lòng tràn đầy sự mong đợi, lúc về lại có cảm giác mất mác vô cùng, vì vậy Dịch Hồi đẩy đau thương lên tốc độ lái xe, một mạch lái thẳng về nhà.

Chuyển nghỉ dưỡng ở bờ biển mặc dù chưa đúng như ý nguyện làm cho Dịch Hồi rất thất vọng, nhưng sau khi trở về quan hệ hai người rõ ràng là thân mật hơn rất nhiều sơ với trước kia, rất nhiều chuyện Tạ Xuân Hồng tự nguyện nói với anh, không hề còn giống như trước kia, giữ mình tách riêng khỏi thế giới của anh.

Thỉnh thoảng  Tạ Xuân Hồng vẫn đi thăm Tô Văn, lần này trong lòng Dịch Hồi còn rất nhiều oán giận, nhưng là anh đối với Tô Văn có rất nhiều thiện cảm, cho nên cho dù rất ghét Đường Sơ, anh cũng không cản trở cô.

Lúc này bụng Tô Văn đã hơi nhô lên, những cơn nghén lúc mang thai cũng đã xuất hiện, ăn cái gì cũng ói, một chút dầu mỡ cũng không thể ngửi được.

Đường Sơ không biết làm cách nào, vô cùng sốt ruột, mỗi ngày đều phải suy nghĩ cách để dỗ cô ăn, nhìn cô mỗi ngày một gầy gò thì lo lắng đau lòng không dứt.

Tạ Xuân Hồng cũng bất lực, cô chưa bao giờ mang thai nên cũng không biết giúp Tô Văn bằng cách nào, nhưng mà thấy Tô Văn ngày càng nhợt nhạt, trong lòng cô đối với việc mang thai càng thêm chống đối.

Tạ Xuân Hồng tự tay đưa bát canh hầm đến, súp này là đặc sản của thị trấn nhỏ, mùi thơm nhè nhẹ thoảng tới làm Tô Văn nhớ lại, cho nên cô ăn được khá nhiều mà không bị ói ra.

Đường Sơ vui mừng mang chén đi rửa, để Xuân Hồng ở lại nói chuyện cùng Tô Văn. 

Tô Văn nhìn Xuân Hồng từ trên xuống dưới, mím môi cười nói: “Em cùng anh Dịch có tốt không?”

Tạ Xuân Hồng sửng sốt: “Làm sao chị biết trước đây chúng em gây gổ nhau?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Tô Văn cười cười: “Hai ngày trước em cứ buồn buồn, anh Dịch cũng không như thường lệ đến đón em, làm cho người ta nhìn một cái có thể đoán ra, tất nhiên chị cũng thấy được.”

Tạ Xuân Hồng ngượng ngùng cúi đầu: “Chị cứ chọc em.”

“Chị làm sao? Hai người ở cùng một nơi sẽ gây ra một chút ồn ào cãi cọ, có rất nhiều mâu thuẫn khi được nói ra liền có thể giải quyết được, em đó nha, từ nhỏ đã thích đem mọi chuyện chôn dấu trong lòng, khó trách được anh Dịch sẽ sinh ra tranh cãi với em.”

Tạ Xuân Hồng bất mãn: “Sao chị lại nói giúp anh ấy thế, quan hệ của em với chị rõ ràng là rất thân thiết, chị biết anh ấy đã được bao lâu đâu?”

Tô Văn thản nhiên mỉm cười: “Thật là có phúc mà không biết hưởng, anh Dịch tốt với em như vậy, chị nói giúp anh ấy chính là đang giúp em. Có thể vì bạn gái mình mà giúp đỡ một người không hề quen biết, có thể thấy tình cảm của anh ấy đối với em rất sâu đậm.”

Tạ Xuân Hồng cũng biết anh ấy tốt, bất giác nở một nụ cười ngọt ngào.

Ánh mắt Tô Văn âm u, miễn cưỡng cười nói: “Em có thể tìm được người đối xử tốt với em như vậy, chị thật sự rất vui mừng … Thật ra thì, trước kia chị cũng rất sợ em mãi chôn vùi mình trong tình cảm đối với Đường Sơ, mãi không thoát ra được.”

Tạ Xuân Hồng kinh hãi, ngẩng đầu lên không dám tin nhìn cô: “Chị … Chị nói bậy bạ gì vậy?”

Tô Văn trấn an vỗ vỗ tay cô: “Em đừng lo lắng, chị đã sớm biết được em thích Đường Sơ. Nhưng mà khi đó em hãy còn nhỏ, có một số việc không nói ra lại tốt hơn, hơn nữa chị sợ em đi vào bế tắc, cho nên vẫn làm như không biết, sau đó em rời thị trấn nhỏ đi học đại học, chị cho là em gặp gỡ nhiều người đàn ông tốt hơn, sẽ tìm được một người phù hợp với mình, chị không đánh giá thấy những tình cảm em đối với A Sơ, làm cho em nhiều năm khốn khổ như vậy …”

Tâm tình Tạ Xuân Hồng rất phức tạp cúi đầu không nói gì, cảm giác giống như những vết sẹo đã được giấu kín nhiều năm bị người khác vạch trần lộ ra dưới ánh sáng mặt trời, làm cho rất cả những nổi khổ sở không có cách gì che giấu.

Trầm mặc hồi lâu, Tạ Xuân Hồng mới yếu ớt hỏi: “Nếu chị đã biết, tại sao còn cùng em …”

Tạ Xuân Hồng không nói thêm gì nữa, nhưng Tô Văn đã hiểu cô muốn hỏi cái gì, thản nhiên mở miệng: “Em là một cô gái tốt, A Sơ là một người đàn ông dịu dàng như vậy, rất dễ dàng khiến cho người ta yêu thích, em không có làm gì sai hết, cùng lắm là chỉ thích một người mà thôi … Hơn nữa, em chưa từng phá hỏng tình cảm của chúng tôi, thì tại sao chị là muốn xa lánh em?”

Tô Văn thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ nhẹ giọng nói: “Hiện tại em đã tìm được người tốt với em như vậy, chị rất vui cho em, nhưng mà chị lại có chút khổ sở … Chị sợ em tìm được người yêu em thật sự, em sẽ không còn giúp đỡ A Sơ như trước kia, em đừng trách chị ích kỷ, chị vẫn hi vọng em vẫn thích A Sơ, nói như vậy, cho dù chị không còn ở bên cạnh anh ấy, thì cũng sẽ có em trông nom anh ấy …”

“Chị đừng có nói bậy!” Tạ Xuân Hồng cau mày cắt ngang lời cô, “Đang yên đang lành chị nói chuyện này để làm gì?  Chị yên tâm, chị và em bé cũng sẽ bình an vô sự.”

Tô Văn quay mặt lại nhìn cô, ánh mắt kiên định: “Xuân Hồng, nếu như chị thật sự phải ra đi, em có thể chăm sóc A Sơ hay không?”

Tạ Xuân Hồng vừa định mở miệng liền bị Tô Văn cắt ngang: “Chị nói là nếu như, em không cần phải an ủi chị, chị biết rất rõ sự nguy hiểm khi mang thai.”

Tạ Xuân Hồng bất chợt trầm mặc, cô không biết phải trả lời thế nào, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Chị Tô Văn, từ nhỏ em chỉ có một mình chị, không có bạn bè nào khác, mẹ em luôn bận rộn với công việc mà không để ý đến em, chị là người ngày ngày kéo em ra ngoài chơi, làm cho tuổi thơ của em không đến nổi quá cô đơn … Chị đối xử với em như em gái ruột thịt, em làm sao có thể không coi chị là chị gái của mình được? Thầy Đường … Anh ấy là thầy giáo của em, cũng là anh rể của em, cho nên nếu quả thật chị phải ra đi, em sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ anh ấy!”

Tô Văn thả lỏng người cười một tiếng: “Xem ra em thật sự đã buông tay, cũng tốt, chị cảm thấy anh Dịch thích hợp với em hơn là A Sơ … Em quá dễ dàng lùi bước, lại không có cảm giác an toàn, cũng chỉ có anh Dịch mới có thể cho em tất cả những gì em muốn.”

Tạ Xuân Hồng nắm thật chặt tay cô nói: “Chị Tô Văn, chị đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chăm sóc thật tốt cho bản thân mới là điều quan trọng nhất … Huống chi, chị phải vui vẻ thì cục cưng mới có thể phát triển khỏe mạnh được.”

Tô Văn gật đầu một cái: “Chị sẽ, vì nhiều người như vậy, chị cũng sẽ cố gắng!”

Trong lòng Tạ Xuân Hồng thầm thở dài, những năm tháng yêu thầm trộm nhớ giống như trận gió lớn, thổi bay đi cả thanh xuân của cô, biến mất không còn dấu vết. Nhưng hôm nay, cô rốt cục cũng có thể buông bỏ quá khứ, thản nhiên đối mặt với Tô Văn và Đường Sơ.

Tô Văn thấy xe Dịch Hồi đỗ dưới lầu, không khỏi bật cười.

“Anh Dịch đến đón em.”

Tạ Xuân Hồng đứng lên muốn đi, rồi lại bị Tô Văn kéo lại.

“Sao thế?” Tạ Xuân Hồng nghi ngờ không hiru nhìn cô đang muốn nói rồi lại thôi.

Ánh mắt Tô Văn bình tĩnh không chút gợn sóng, phảng phất như cho hàng vạn chữ ẩn dấu bên trong.

“Xuân Hồng, chị rất ích kỷ, chị biết giữa em và Dịch Hồi nếu không có chị và Đường Sơ chen ngang thì sẽ vô cùng vui vẻ, chị biết rõ ràng rằng phần lớn những mâu thuẫn giữa em và Dịch Hồi là do chúng tôi … Nhưng mà, chị lại muốn cầu xin em, cầu xin em hứa với chị, trong tương lai nếu chị có xảy ra chuyện gì, ra đi … Em nhất định phải chăm sóc A Sơ tới cùng, không được để cho anh ấy chịu đựng những nỗi thống khổ một mình.”

Tạ Xuân Hồng ngây ngốc cả người, kinh ngạc nhìn ánh mắt kiên trì của Tô Văn. Cánh tay tái xanh yếu ớt, nhưng vô cùng có lực, cũng giống như người đang lâm vào cảnh tuyệt vọng, dùng hết chút sức lực cuối cùng để bắt lấy niềm hy vọng … Tô Văn cầm chặt tay Xuân Hồng, bởi vì dùng sức quá nhiều, trên mu bàn tay nổi gân xanh, càng làm cô thêm gầy gò yếu ớt.

Tạ Xuân Hồng kịp lấy lại phản ứng, cố đèn nén trái tim khổ sở, kiên định gật đầu đồng ý: “Em đồng ý với chị, chị yên tâm, em đã nói, chị là chị gái của em, anh ấy là anh rể. Bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ tuyệt đối không bỏ mặc anh chị!”

Rốt cục Tô văn cũng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nở một nụ cười rạng rỡ, nụ cười đó làm cho Xuân Hồng cả đời không thể quên. Xinh đẹp, xanh xao, lấy nhu nhược và kiên cường kết hợp hoàn hảo cùng nhau, lộ ra sự nỗi đau thương vô tận, hết lần này tới lần khác xinh đẹp đến động lòng người nhìn, giống như pháo hoa sáng chói mắt nhìn, dùng mạng sống ngắn ngủi để nở rộ ra vẻ đẹp vô cùng hoàn mỹ, hoặc như hòa quỳnh sớm nở tối tàn, dùng hết tất cả chút sinh lực còn lại, mặc trong nháy mắt sẽ tàn lụi, cũng muốn hợp lại toàn bộ, phát ra hương thơm độc nhất vô nhị làm say lòng người.

Lúc Tạ Xuân Hồng rời đi, trái tim đột nhiên xuất hiện nỗi bất an mãnh liệt, cô cảm thấy hôm nay Tô Văn không phải là không có lý do để nói ra những lời này, cô ấy kiên trì để nhận được lời hứa của cô, có phải cô ấy cảm giác được cái gì đó chăng?

Tạ Xuân Hồng miễn cường đè nén nỗi bất an trong tim, có chút không yên lòng ngồi vào xe của Dịch Hồi.

“Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại như người mất hồn thế kia?” Dịch Hồi vừa khởi động xe vừa hỏi.

Xuân Hồng nhíu mày một cái, thở dài khe khẽ nói: “Là Tô Văn, hôm nay chị ấy rất kỳ lạ …”

Vừa nói lại vừa lắc đầu, giống như muốn mang cái dự đoán xấu đang ở trong đầu hất hết ra ngoài, ngay sau đó mở miệng nói: “Không có gì, có thể là em suy nghĩ nhiều thôi, người phụ nữ mang thai có hơi nhạy cảm, thường hay có tâm trạng thất thường.”

Dịch Hồi không để ý, thuận miệng an ủi cô vài câu.

Hy vọng Tô Văn không xảy ra chuyện gì …

Tác giả có lời muốn nói: Tết Trung Thu đặc biệt muốn gởi đến một vở kịch nhỏ:

Xuân Hồng ngẩng đầu ngắm trăng

Dịch Hồi lặng lẽ đi tới phía sau, vòng tay ôm lấy cô hỏi: Sao thế?

Tạ Xuân Hồng nhìn về phía ánh trăng tròn to thâm trầm nói: Không có gì, đột nhiên nhớ đến năm ấy chúng ta cùng nhau đi nghỉ ở bờ biển bị Lý Lily phá hỏng kỳ nghỉ …

Đây là một đề tài nguy hiểm …

Dịch Hồi miễn cưỡng cười cười, đại não vận động thật nhanh muốn thay đổi chủ đề.

Xuân Hồng tiếp tục thâm trầm nói: Năm đó, hai người đang ở tuổi thanh xuân tươi đẹp, có phải cũng cùng nhau ngắm trăng đúng không?

Dịch Hồi cười khan một tiếng: “Làm sao có thể như thế? Anh giống như loại đàn ông chăm sóc phụ nữ chỉ vì thương hoa tiếc ngọc sao?

Xuân Hồng suy nghĩ một chút, cũng đúng,,đừng nói là Dịch Hồi, ngay cả Lý Lily cũng không phải là người thích sự lãng mạn die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Dịch Hồi đột nhiên hôn lên vành tai cô, thấp giọng nói: Nói đến năm đó … Anh lại nhớ tới chuyện bị một người nào đó khóa trái cửa nhốt bên ngoài suốt một đêm! Bây giờ cũng vừa đúng lúc, anh muốn tính toán với em một chút …