Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 38: Thật sự rất nhớ anh




Mặc dù Dịch Hồi ném hết mặt mũi chủ động chạy đến mang Tạ Xuân Hồng trở về nhà, nhưng cơn giận của anh tất nhiên vẫn chưa tan hết, cho dù ở chung một phòng, nhưng lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh tanh không nhìn Xuân Hồng.

Trong lòng Tạ Xuân Hồng có chút buồn bực, thời điểm không có nhà để về đã rất thê thảm, nhưng dạng chiến tranh lạnh hàng ngày như thế này làm cho cô mang cảm giác ăn nhờ ở đậu đè nén.

Mấy lần Xuân Hồng cố gắng tìm đề tài, muốn cùng anh nói chuyện một chút, nhưng liền bị anh kiếm cớ né tránh, thậm chí buổi tối đi ngủ, anh cũng rất khuya mới trở về phòng ngủ, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, nằm xuống phía bên kia giường quay lưng về phía cô.

Tạ Xuân Hồng rất khó chịu, nhưng không biết nên làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này.

Bây giờ cơ thể Tô Văn cũng không còn phản ứng mãnh liệt với cái thai nữa, nhưng bởi vì sức khỏe của cô cũng chưa đủ tốt, thời kỳ đầu mang thai rất không ổn định, cho nên bác sĩ đã đề nghị cô ở lại bệnh viện để quan sát thêm.

Tạ Xuân Hồng có chút khó xử, biết rõ Dịch Hồi sẽ không vui nhưng cô vẫn phải thường xuyên đến bệnh viện để chăm sóc Tô Văn. Bây giờ cô đã không chỉ là vì Đường Sơ mới làm như vậy, Tô Văn là một cô gái dịu dàng lương thiện, làm cho Xuân Hồng không có cách nào bỏ mặt cô ấy một mình trong bệnh viện.

Những lúc khí trời không quá nóng, Tạ Xuân Hồng thường dìu Tô Văn đi dạo một chút trong vườn hoa của bệnh viện, thỉnh thoảng lắng nghe Tô Văn tâm sự, cùng cô ấy giải tỏa nỗi buồn.

“Khi đó A Sơ rất được các cô gái để ý, anh ấy thay thầy giáo tới hướng dẫn bọn chị học, làm cho rất nhiều nữ sinh trong lớp nảy sinh tình cảm. Sau đó trong một lần gặp nhau trong hội ái hữu, chị và anh ấy mới chính thức biết nhau.”

Khi nhắc tới những ký ức tươi đẹp đó ánh mắt Tô Văn dịu dàng hẳn, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cười nói: “Khi đó chị không bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, trong bụng chị lại có con của bọn chị, chị thậm chí có thể cảm nhận nó đang lớn lên từng ngày...”

Tô Văn giống như là nhớ ra cái gì đó là mất hứng, dần dần âm thanh thấp dần xuống, sắc mặt cũng có chút ảm đạm: “Chị thật là ích kỷ, biết rất rõ ràng mình không còn sống được bao lâu, lại vẫn ràng buộc A Sơ, liên lụy anh ấy nhiều năm như vậy … Chị không chỉ cảm thấy áy náy với A Sơ, mà đối mặt với cha mẹ anh ấy, cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ …”

Tạ Xuân Hồng biết trong lòng Tô Văn vo cùng khó chịu, nhưng không biết nên nói cái gì cho đúng, chỉ đành phải nhẹ giọng an ủi cô: “Thầy Đường sẽ không trách chị.”

Tô Văn khổ sở bật cười: “Cho dù anh ấy không trách chị, chị cũng không có cách nào để tâm trạng mình thoải mái … Xuân Hồng, chị biết em luôn luôn muốn giúp A Sơ khuyên chị bỏ đứa bé này, đối với chị thật sự là không thể! A Sơ là con trai độc nhất, cha mẹ anh ấy đã lớn tuổi rất muốn ẵm cháu, em không nhìn thấy vẻ mặt của họ lúc biết chị có thai, bọn họ đã vô cùng vui mừng, làm sao chị có thể làm cho bọn họ đau lòng vì thất vọng được?”

“Nhưng chị cũng không thể mang tính mạng của mình ra mà đánh cuộc.” Tạ Xuân Hồng không kìm được mà tức giận, cho tới bây giờ cô vẫn chưa bao giờ nổi giận, luôn luôn dịu dàng mềm mại với Tô Văn, nhưng cô đã không thể nhịn được.

Tô Văn mang tất cả những tâm sự vốn định nói ra đè nén ở trong lòng, nhàn nhạt nói: “Đây là chị nợ anh ấy, cũng làm nợ gia đình anh ấy.”

Đưa Tô Văn trở về phòng bệnh, Tạ Xuân Hồng cùng Đường Sơ ra khỏi phòng.

“Để thầy đưa em về.”

“Không cần.” Tạ Xuân Hồng lắc đầu một cái, “Chị Tô Văn cần thầy ở đây, thầy vào với chị ấy đi.”

Đường Sơ cười cười, vỗ vỗ vai Xuân Hồng giống như một người bề trên: “Thật cám ơn em.”

Tạ Xuân Hồng miễn cường mỉm cười, ngập ngừng không biết nên nói ra hay không, nói quang co hồi lâu.

“Sao thế? Có gì em cứ nói thẳng ra đi.”

Tạ Xuân Hồng không thể nhẫn tâm, cô rõ ràng thấy được tình cảm của Đường Sơ đối với Tô Văn, khi anh biết được chân tướng sự việc tuyệt đối sẽ không trách chị ấy.

“Thầy, thật ra thì … Chị Tô Văn đã biết được bệnh tình của mình, chị ấy vẫn không nói cho thầy biết, bởi vì không thể rời bỏ thầy, nên mới gạt thầy. Hiện tại … Chị ấy cảm thấy mắc nợ thầy và người nhà của thầy, cố ý muốn sinh ra đứa bé này. Thầy Đường … em khuyên chị Tô Văn không được, khúc mắc trong lòng chị ấy chỉ có thầy mới cởi bỏ được.”

Nụ cười trên môi Đường Sơ dần dần biến mất, trầm mặc như không nghe thấy những gì Xuân Hồng đang nói.

Xuân Hồng có chút bất an, không biết mình làm như vậy có đúng hay không, nhưng trước mắt thì không còn cách nào khác, người duy nhất có thể làm cho Tô Văn thay đổi ý định chỉ có Đường Sơ.

“Thầy Đường, thầy không nên trách chị Tô Văn, chẳng qua chị ấy vì quá yêu thầy không muốn rời bỏ thầy …”

“Thầy biết.” Đường Sơ thở dài, sâu kín mở miệng: “Thầy đã sớm biết điều đó, lúc thầy đưa cô ấy về thị trấn nhỏ thầy đã biết, nhiều năm như vậy cô ấy vẫn muốn gạt thầy, không muốn cho thầy biết, thì thầy sẽ giả bộ không biết. Nhưng thầy không nghĩ cô ấy có những ý nghĩ như vậy … Cô ấy sao có thể ngốc như vậy chứ, thật ra không chỉ cô ấy không muốn rời bỏ thầy, chính thầy cũng không thể rời bỏ cô ấy, tất cả những chuyện này đều là do thầy tự nguyện.”

Tạ Xuân Hồng không thể tin nhìn anh: “Thầy biết rồi? Vậy thầy vẫn …”

Đường Sơ mỉm cười: “Thầy yêu cô ấy, cho nên bất kể cô ấy có thể sống được bao lâu, thầy cũng hy vọng có thể được chăm sóc cô ấy. Xuân Hồng, yêu một người không phải chính là như vậy sao? Muốn chăm sóc cô ấy, dù chỉ được thêm một ngày nữa thôi cũng tốt rồi.”

Trong lòng Tạ Xuân Hồng chấn động, sững sờ đứng yên tại chỗ, cô đột nhiên nhớ về Dịch Hồi, đã không chỉ một lần nói với cô những lời tương tự. Chỉ tiếc rằng, cho tới bây giờ cô vẫn không thể để trong tâm trí, hôm nay nhớ tới, cô mới thấy những do dự chần chừ của cô thật là buồn cười!

Trong lòng Xuân Hồng dần dần sáng tỏ, giống như đang đi trong sương mù dày đặc, đột nhiên được soi sáng bằng ánh mắt trời rực rỡ, những tầng lớp sương mù lập tức tản ra, những cảnh đẹp bị che dấu cứ như vậy từ từ xuất hiện.

Đã từng trải qua những cơn mưa dài lạnh lẽo, sương gió mịt mùng, làm cho cô không dám đi về phía trước, cứ cho là cứ ở nguyên chỗ cũ sẽ có thể thấy được trời quang mây tạnh, cũng không từng có ý nghĩ nếu hảy về phía trước thì lập tức có thể thấy muôn trùng mây hồng.

Tạ Xuân Hồng nở một nụ cười thoải mái, vội vã muốn gặp Dịch Hồi để trò chuyện nên cô vội vã chào tạm biệt Đường Sơ rồi chạy về nhà.

Đẩy cửa ra đã nhìn thấy Dịch Hồi ngồi trên ghế sô pha buồn chán bấm điều khiển ti vi, nghe thấy tiếng mở cửa, Dịch Hồi quay đầu lại, thấy Xuân Hồng đã về, lập tức không được tự nhiên quay mặt đi, bỏ điều khiển ti vi xuống đứng lên chuẩn bị vào thư phòng.

Vừa mới đi được hai bước thì cánh tay bị níu lại, Dịch Hồi ngạc nhiên quay đầu lại.

Vì phải chạy về nhà nên Tạ Xuân Hồng thở rất gấp, thở hồng hộc lôi kéo anh, bởi vì khẩn trương níu tay nên thậm chí làm cho Dịch Hồi cảm thấy hơi đau.

Ánh mắt Xuân Hồng sáng lạ thường, hai mắt không chớp nhìn anh, sắc mặt không biết có phải vì phải chạy nhanh hay vì nguyên nhân khác mà hơi hồng hồng rất đẹp mắt.

Dịch Hồi nhíu mày một cái, muốn rút tay lại, vừa mới thử dùng sức đã có cảm giác Tạ Xuân Hồng nắm chặc hơn.

Dịch Hồi bất đắc dĩ dừng lại, trầm giọng hỏi: “Em làm gì vậy?”

Tạ Xuân Hồng hơi thả lỏng tay một chút nhưng vẫn không buông, nhỏ giọng khẩn cầu: “Đừng đi, em có chuyện muốn nói với anh.”

Dịch Hồi nghi ngờ nhìn cô, thở dài lần nữa rồi ngồi xuống trở lại ghế sô pha: “Có gì em cứ nói đi.”

Tạ Xuân Hồng cúi đầu suy nghĩ một chút, trên đường chạy về, nỗi xúc động của cô đã dịu đi chút ít, lúc ấy chẳng qua là cô đột nhiên muốn thấy Dịch Hồi, giống như có rất nhiều lời muốn nói với anh, thật ra khi gặp được rồi, lại không biết nói với anh lời gì.

Dịch Hồi nhìn cô thật lâu cũng không nói gì, trong lòng dần dần lạnh đi. Quả nhiên dự đoán của anh không sai sao? Tạ Xuân Hồng rốt cuộc đã không chịu nổi sự ngang ngược cố chấp của anh, muốn cùng anh chia tay sao?

Dịch Hồi cười khổ một tiếng, nói gì anh cũng sẽ không buông tay!

Tạ Xuân Hồng hoàn toàn đắm chìm trong thế giới suy nghĩ của mình, hoàn toàn không chú ý đến ý nghĩ của Dịch Hồi, cho nên đột nhiên nghe được âm thanh từ trên đỉnh đầu, thật sự hết hồn. D

“Em muốn chia tay với anh sao?”

Tạ Xuân Hồng ngẩng phắt đầu lên, mặt kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.

Dịch Hồi lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, nhẹ nhàng kiên định nói: “Dù em muốn hay không muốn, anh cũng sẽ không buông tay!”

Anh đang nói cái gì vậy? Bộ mặt không hiểu của Tạ Xuân Hồng qua con mắt của Dịch Hồi là đồng ý không phản kháng.

Dịch Hồi tức giận trong lòng, tên Đường Sơ đó so với anh thì có cái gì tốt hơn chứ?

“Tạ Xuân Hồng, anh nói cho em biết, em đừng có mơ …”

“Chúng ta kết hôn đi!”

Thế giới đột nhiên tĩnh lặng, lời nói của Dịch Hồi tự nhiên ngưng bặt, kinh ngạc nhìn cô.

Lời nói đầu tiên Tạ Xuân Hồng thốt ra khỏi miệng, những lời sau thật dễ dàng tuôn ra.

“Dịch Hồi, em không biết từ khi nào em động lòng với anh, có lẽ từ rất lâu rồi, có lẽ cũng vừa mới đây thôi … Em không biết em thích anh có nhiều không, chỉ là em cảm thấy nếu như em với anh mỗi người một ngã, em sẽ rất khó chịu! Dịch Hồi, nếu như … Nếu như anh đồng ý, em muốn cùng với anh, danh chính ngôn thuận sống chung với nhau …”

Tạ Xuân Hồng nói nhiều như vậy, Dịch Hồi vẫn giữ vẻ mặt ngây ngốc, một chút phản ứng cũng không có, làm cho Tạ Xuân Hồng cảm thấy rất thất bại.

Cắn cắn môi, Tạ Xuân Hồng dứt khoát đánh cược một phen: “Bởi vì em đã phạm sai lầm yêu một người không nên yêu, khiến cho em cô đơn trong nhiều năm như vậy nên em rất sợ hãi, không phải là em không thích anh, em chỉ không dám khẳng định, tình cảm này có chính xác là yêu hay không?

Giống như mẹ của Tạ Xuân Hồng vậy, nhất định vì yêu mà sinh, vì tình cảm mà sống, thậm chí cô ra đời đều ở trong tình cảnh yêu hận đan xen. Gặp những đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy, cô làm cho mình nghiêm túc yêu một lần rồi không dám tùy tiện yêu ai nữa, bởi vì sợ dẫm lên vết xe đổ, không muốn tình cảm bị tổn thương, không dám để cho mình một lần nữa lâm vào cảnh chờ đợi vô vọng … Nhưng bây giờ không giống như vậy, người cô yêu là Dịch Hòi, như vậy hết thảy những băn khoăn đó không còn quan trọng nữa. Bởi vì tình cảm Dịch Hồi dành cho cô bây giờ đã rõ ràng sáng tỏ, anh luôn lấy sự bá đạo kiên cường xâm nhập vào cuộc sống của cô, nắm giữ cô thật chặc, làm cho cô từ từ cảm nhận được thâm tình của anh, cho nên Xuân Hồng không cần lo lắng có một ngày Dịch Hồi sẽ thay lòng, không cần sợ anh sẽ bỏ cô ra đi.

“Dịch Hồi, em …”

Dịch Hồi đột nhiên có phản ứng, siết nhẹ cánh tay Tạ Xuân Hồng, kéo cô vào ngực anh hung hăng ôm lấy cô, áp lực mạnh mẽ như muốn đem cô gắn vào lồng ngực của mình, không bao giờ có thế … tách ra được nữa.

Cánh tay săn chắc siết chặc làm cho cô cảm thấy có chút đau, nhưng mà phần đau đớn này lại làm cho tâm hồn cô phút chốc được lấp đầy, không tự chủ được vươn tay ôm lấy anh.

Giọng Dich Hồi trầm ấm bên tai cô, trong giọng nói hàm chứa những kích động khó kìm nén được.

“Xuân Hồng, lặp lại lần nữa đi, lặp lại những gì em vừa nói đi …”

Lỗ mũi Tạ Xuân Hồng có chút cay cay, rõ ràng cô không để mắt đến anh lâu như vậy, một Dịch Hồi tình cảm nồng nàn đến rực cháy như vậy, thiếu chút nữa cô đã để vuột mất anh.

“Dịch Hồi, em thích anh, em muốn cùng anh vui vẻ sống qua ngày …”

Dịch Hồi đẩy cô ra, hai con mắt đen sâu thẳm vững vàng khóa hai mắt cô lại, nghiêm túc nói từng chữ: “Xuân Hồng, em nghe đây, đã nói thì không được đổi ý, từ nay về sau, em đừng mơ tưởng anh sẽ buông tay em!”

Nói xong, cúi đầu, hôn mạnh lên môi Xuân Hồng.

Tạ Xuân Hồng vịn vai anh, hé miệng nhiệt tình đáp lại, bỏ qua tất cả lo lắng băn khoăn cùng anh nhiệt tình dây dưa.

Không biết hôn trong bao lâu, đầu óc Tạ Xuân Hồng vì thiếu dưỡng khí mà muốn ngất đi, lồng ngực kìm nén đến phát đau, lúc muốn nổ tung thì Dịch Hồi mới từ từ buông cô ra, liếm láp môi cô một chút, tinh tế hôn lên đôi môi đỏ ửng của cô.

Dịch Hồi ôm cô, trong lòng mừng như điên không có cách nào diễn tả bằng lời, anh đã đợi lâu như vậy, tưởng chừng như mất hết kiên nhẫn, rốt cục cũng lấy được lời thổ lộ của cô.

“Xuân Hồng, chúng ta đi nghỉ nhé.”

Tạ Xuân Hồng sửng sốt, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên hỏi: “Tại sao lại muốn đi nghỉ?”

Hai người mới vừa hòa thuận, vất vả lắm Xuân Hồng mới chính thức đón nhận anh, Dịch Hồi tự nhiên không hy vọng bọn người Đường Sơ đó lại chạy đến cản trở tình cảm của bọn họ, nên mới muốn mang cô tránh đi một thời gian, để hưởng thụ thật tốt thế giới của hai người.

Nhưng loại suy nghĩ như vậy nên thể để cho Xuân Hồng biết. Dịch Hồi vuốt ve mái tót cô, xúc động nói: “Chúng ta quen biết đã lâu như vậy, vẫn chưa cùng nhau ra ngoài vui chơi, anh muốn cùng em thả lỏng thư giãn một chút …