Gặp Lại Sau Năm Năm - A Phì A

Chương 51: Hoắc Mộ, chúng ta…




Cận Nam Đảo kể lại sự tình năm đó cho Cận Quan Quan, kỳ thật lúc hắn biết chuyện này mọi thứ đã đi quá xa.

Hoắc Mộ là người gọi điện thoại cho cả nhà bảo bọn họ lập tức đến bệnh viện.

Lúc hắn vừa đến, liền thấy Cận Quan Quan vô lực nằm trên giường bệnh. Hoắc Mộ quỳ xuống trước mặt bọn họ, thành khẩn kể cho họ biết nguyên do.

Tất cả đều là do anh mà ra, nếu anh không cố chấp muốn cùng cô bên nhau, cô sẽ không phải chịu đựng vết nhơ đó.

Chính anh kéo Cận Quan Quan vào thế giới tăm tối của mình, khiến cô phải nhận lấy thống khổ, anh thật sự sai rồi.

Mẹ Cận khi nghe thấy con mình gặp phải chuyện như vậy, bà sợ đến mức sắp ngất đi.

Ngày đó, Cận Quan Quan định tổ chức tiệc sinh nhật cho Hoắc Mộ, cho nên cô lên lầu đứng chờ trước cửa nhà anh, nhưng chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy anh, gọi điện cũng không bắt máy.

Cô bất giác đi lên lầu tìm anh. Mắt thấy cửa nhà không khóa, cô trực tiếp bước vào nhà, lúc đi vào, người cô thấy không phải Hoắc Mộ mà là người đàn ông tên Triệu Hâm.

Người đàn ông này là cha dượng của Hoắc Mộ, vừa cùng mẹ anh kết hôn hai tháng trước. Ông ta không ghét bỏ bà từng là gái điếm, chỉ muốn ở bên bà. Sau khi hai người kết hôn, mẹ anh đã hoàn lương, không bán thân nữa.

Nhưng vẫn không làm công việc chính trực gì, bà ta sợ làm việc mệt mỏi, nên ở nhà dựa dẫm vào Triệu Hâm.

Lúc này, Vương Tuyết Mai đã ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà chỉ còn Triệu Hâm. Ông ta nhận ra Cận Quan Quan vào nhà mình, lập tức nhìn cô chằm chằm.

Ông ta vừa mới uống rượu, cả người say khướt. Vì hiện tại đang là mùa hè, cô chỉ mặc váy ngắn, làm ông ta dễ dàng nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn.

Cận Quan Quan thấy Triệu Hâm, cô không khỏi sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Chú cho con hỏi một chút, Hoắc Mộ có ở nhà không ạ? Con muốn cùng anh ấy đi ra ngoài.”

Triệu Hâm đi đến gần Cận Quan Quan, lướt qua người cô, khóa trái cửa.

Cận Quan Quan thấy hành động của ông, cô liền kinh hãi muốn mở cửa chạy trốn, không ngờ bị ông ta kéo tay lại, còn trắng trợn sờ soạng cánh tay cô một phen.

“Tìm Hoắc Mộ làm gì? Con tìm chú là được, không phải con muốn tìm đàn ông sao? Con tìm đàn ông không phải là vì muốn bị thao cho sướng à? Chú cũng có thể làm con sướng.”

Trong lúc nói chuyện, hơi thở nồng nặc mùi rượu xông vào người cô cực kỳ ghê tởm. Cận Quan Quan thật sự bị dọa sợ, cô đẩy ông ta ra, nhanh chân bỏ chạy.

Triệu Hâm kéo người trở lại, sức lực phụ nữ đương nhiên không thể so với đàn ông, chỉ vài ba động tác ông ta đã chế trụ được Cận Quan Quan, đẩy cô lên sofa.

Mũi ông phun ra một hơi rượu khó ngửi, sau đó vuốt ve đùi cô. Ông ta muốn làm những mình mong chờ đã lâu ngay tại lúc này.

Mỗi lần thấy tiểu tao hóa này đến nhà tìm Hoắc Mộ, ông chỉ nghĩ phải thao cô bằng tư thế nào mới sướng.

Lúc này ông ta vuốt ve đùi cô, hài lòng nói: “Tiểu tao hóa, chú thấy con dáng người đẹp, chân lại dài đã biết chắc lúc sờ lên sẽ rất thoải mái, quả nhiên không sai. Để chú nhìn xem con có mặc quần lót không? Không có thì tốt, càng tiện cho chú thao.”

Lời nói đáng khinh của ông ta làm Cận Quan Quan hoảng sợ, cô không muốn bị làm nhục nên dùng chân đá, nhưng nhanh chóng bị một tay ông ta bắt lấy, rồi bàn tay đó dần dần với vào quần lót cô.

Cận Quan Quan bật khóc, cô điên cuồng đẩy ông ra, nhưng lực rất nhỏ, hoàn toàn không có tác dụng.

Triệu Hâm nhìn cô khóc đến đáng thương, thú tính càng bộc phát, trong lòng càng vui vẻ. Ông ta thích nhìn cô khóc, khóc càng hăng ông càng thích.

Ông ta hơi khom người, muốn hôn cô.

Cận Quan Quan khóc tê tâm liệt phế cầu cứu: “Cứu tôi với, có người cưỡng gian, ai đó đến cứu tôi với ——-“

Triệu Hâm: “Cứ kêu đi, có kêu rách cổ họng cũng không có ai đến cứu con. Con đừng lộn xộn, để chú dùng dương vật thao con sướng. Giả bộ làm gì? Lúc Hoắc Mộ thao, con sướng lắm mà. Con nghĩ cơ thể dâm đãng của con có thể qua mắt được chú sao? Nếu con đã thích Hoắc Mộ, chắc con cũng thích chú, dương vật của chú còn lớn hơn Hoắc Mộ. Con mà biết được tư vị được dương vật chú thao, sau này sẽ không rời được chú.”

Ông ta nói xong, liền cởi quần xuống, móc nhục côn ra.

Hoắc Mộ đứng ở cầu thang phía dưới đột nhiên nghe thấy tiếng thét của Cận Quan, đáy lòng bỗng chốc dâng lên nỗi sợ hãi thúc giục anh chạy lên nhà. Hôm nay anh ra ngoài rất sớm, điện thoại thì hết pin, nên anh không nhận được điện thoại của cô.

Khi chạy đến cửa nhà, anh nghe thấy tiếng Cận Quan Quan kêu cứu rõ ràng hơn, tay run rẩy mở cánh cửa bị khóa trái.

Ngay khi anh vọt vào, liền thấy một cảnh tượng ghê tởm.

Triệu Hâm đè ép Cận Quan Quan lên sofa, bàn tay béo mập sờ soạng đùi cô. Anh lập tức kéo Triệu Hâm lên, đấm ông ta một quyền.

Ngay tại thời khắc này, anh như một con sư tử bị chọc giận, đôi mắt màu đỏ tươi, tay cuộn thành nắm đấm liều mạng giáng lên người ông ta.

Triệu Hâm bất ngờ bị đánh nên không kịp phản ứng, sau khi lấy lại tinh thần, ông ta giơ chân đạp vào người anh, hai người bắt đầu ẩu đả.

Bộ dáng của Hoắc Mộ vô cùng dọa người, cứ như thật sự muốn đánh chết ông ta.

Lúc nãy bị anh đẩy ngã, Triệu Hâm đã hoảng sợ không ít, ông ta muốn chạy trốn để không bị anh đánh chết.

Đúng lúc này Hoắc Mộ chạy ra phòng bếp, tay cầm một con dao phay, giơ lên chém vào lưng Triệu Hâm liên tục ba nhát.

Triệu Hâm dù bị chém nhưng vẫn thành công trốn ra được, tiếc là ông ta lại lơ đãng trượt chân ngã lăn xuống cầu thang.

Lúc Hoắc Mộ định bước ra đuổi theo Triệu Hâm thì Vương Tuyết Mai đã trở về. Bà không nghĩ đến vừa về đến nhà đã thấy chồng ngã vào lòng bà, khắp người toàn là máu. Ngước mắt lên bà liền thấy con trai đang cầm một con dao phay, lưỡi dao dính đầy máu.

Khi Cận Quan Quan chứng kiến anh cầm dao chém người, cô đã bị dọa hôn mê bất tỉnh.


Hoắc Mộ ném dao phay sang một bên, bế cô lên, đưa cô đến bệnh viện.

Anh sợ cô xảy ra chuyện.

Vương Tuyết Mai chìm ngập trong nỗi sợ hãi, bà ta vội vàng gọi xe cứu thương.



Cho đến khi Cận Quan Quan tỉnh lại, những ký ức vừa rồi cô không còn nhớ nữa.

Cô không rõ tại sao mình lại ở trong bệnh viện, đành dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoắc Mộ, không biết vì sao người nhà của cô cũng đến.

Cận Nam Đảo biết Cận Quan Quan không nhớ được gì, chỉ trấn an cô, bảo là do cô bị cảm nên ngất xỉu.

Sau khi hỏi bác sĩ, ông nói cô hẳn là bị mất trí nhớ lựa chọn.

Con người ta khi không muốn nhớ đến những ký ức thống khổ, thường sẽ chọn quên đi chuỗi ký ức đó. Huống chi, cô đã tận mắt chứng kiến hết thảy mọi chuyện.

Hoắc Mộ đã cầu xin bọn họ đừng nói chuyện này cho Cận Quan Quan. Vì đối với cô, đó là một vết thương khó lành. Nếu cô biết, thứ nhận lại chỉ là sự đau khổ tột cùng, như vậy thà để cô không biết gì còn hơn.

Anh không muốn Cận Quan Quan một đời đau khổ.

Không lâu sau đó, anh nói lời chia tay với cô, rồi lặng lẽ đi tự thú.



Nước mắt Cận Quan Quan lăn dài trên má, cô nhìn Cận Nam Đảo, giận dữ chất vấn hắn: “Vậy nên các người vẫn luôn gạt em, em không có quyền được biết sao? Tại sao chuyện lớn như vậy mà không một ai nói cho em biết, ngay cả chuyện anh ấy ngồi tù cũng không nói. Sao các người có thể trơ mắt nhìn anh ấy đến trại giam? Anh ấy làm thế là muốn bảo vệ em, chuyện này bình thường mà. Nếu anh giúp Hoắc Mộ, anh ấy sẽ không thảm như vậy.”

Lục Vòng bước ra từ bên trong, giải thích: “Quan Quan, em hiểu lầm anh hai của em rồi. Thật ra anh hai em âm thầm làm rất nhiều chuyện. Em nghĩ với tội danh đả thương người thì có thể chịu án tù ba năm sao? Án phạt ban đầu là năm năm, nếu anh trai em mà không giúp, Hoắc Mộ bây giờ vẫn còn ngồi tù. Anh ấy còn tìm cả chuyên gia trị liệu cho Triệu Hâm, ông ta chết, Hoắc Mộ sẽ bị phán tội tử hình. Bây giờ ông đã thành người thực vật, nên án tù mới giảm.”

“Anh ấy không nói cho em biết là do Hoắc Mộ quỳ xuống, cầu xin anh ấy đừng nói cho em. Nguyên nhân chúng ta không nói là vì không muốn em gánh chịu thống khổ.”

Cận Quan Quan nghe lời này, đáy lòng vô cùng khó chịu, xoay người chạy đi.

Cận Nam Đảo xoay người, định trách cô, nhưng cô lại khuyên hắn: “Quan Quan đã trưởng thành, không còn là trẻ nhỏ. Nói cho con bé biết chuyện này để em ấy đưa ra lựa chọn cho chính mình. Anh mau gọi điện cho Hoắc Mộ, bảo cậu ấy quan tâm Quan Quan một chút. Em ấy lúc này chắc hẳn là đang tự trách, chỉ có Hoắc Mộ mới dỗ được.”



Hoắc Mộ vừa nhận được điện thoại của Cận Nam Đảo, liền về nhà. Trên đường về anh suýt chút nữa xảy ra ra tai nạn giao thông, vì anh sợ cô sẽ nghĩ quẩn.

Anh đã gọi cho cô mấy lần, nhưng cô không bắt máy.

Hoắc Mộ không còn cách nào, chỉ có thể về sớm tìm cô.

Thời điểm anh về đến nhà, bỗng thấy được Cận Quan Quan ngồi khóc bên mép giường. Anh bước đến ngồi cạnh cô, ôm người vào lòng.

Anh nhẹ giọng an ủi: “Nha đầu ngốc,mọi chuyện đã qua rồi, em không cần nghĩ nhiều.”

Cận Quan Quan vốn đã khó chịu, nghe lời này càng khó chịu hơn, cô khóc đến thân thể run run, ngẩng đầu nhìn anh nói:

“Hoắc Mộ, chúng ta chia tay đi, em không muốn ở bên anh nữa.”