Gặp Lại Sau Ly Hôn

Chương 87




Thẩm Diễm chạy nhanh vào phòng vệ sinh sau một buổi học, vừa vào cửa đã ngồi bệt xuống bồn rửa mặt, một đồng nghiệp vội vàng tiến lên vỗ lưng cô nói.: "Thẩm lão sư không sao chứ? Bị bệnh bao tử sao?"

Thẩm Diễm rất xấu hổ, thật ra cô không ăn sáng, hiện tại bị bệnh dạ dày cũng bình thường, nhưng trong bụng không có cái gì, nôn ra rất khó chịu, cô xua tay ra hiệu không sao, đồng nghiệp vẫn lo lắng cứ đứng ở bên cạnh cô, Thẩm Diễm chỉ nôn ra nước chua.

Cuối cùng, bụng dường như cũng đau, cô đứng thẳng người lên, hai tay chống lên bồn rửa mặt, sắc mặt tái nhợt.

Đồng nghiệp lo lắng hỏi: "Em ốm à? Mặt mũi tái nhợt thế này, sao không gọi điện cho bạn trai, kế tiếp còn có lớp không?"

Thẩm Diễm vặn vòi nước rửa tay, lắc đầu nói: "Còn hai tiết nữa, không sao đâu ạ."

"Chúng ta là giáo viên, bề ngoài trông thảnh thơi nhưng thực ra rất mệt, Diệp lão sư đã xin nghỉ, chỉ có em có thể phụ trách lớp nhạc. Chú ý đến thân thể của mình, đừng để mình mệt mỏi. "

Thẩm Diễm cười cảm kích, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi buồn nôn, đồng nghiệp vỗ nhẹ vào lưng cô nói: "Có vẻ rất nghiêm trọng, sao em không nghỉ phép mà đi bệnh viện đi?"

"Thôi đi, đừng lôi bệnh nhỏ thành bệnh nặng "

Thẩm Diễm khom người nằm sấp, khi tiếng chuông vào học vang lên, cô súc miệng, lau mặt, sắc mặt tái nhợt trở về phòng học.

Vì là mùa đông, trong phòng học có hệ thống sưởi, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng chặt, Thẩm Diễm vừa bước vào đã cảm thấy chóng mặt. Khi lên bục giảng, mở sách giáo khoa ra, chịu đựng cơn buồn nôn trong bụng.

Buổi sáng trước khi đi làm, bởi vì Bánh Đậu đi nhà trẻ sớm, hai ngày nay cô không được khỏe nên không đi cùng bọn họ, Cố Thừa Minh mang Bánh Đậu đi trước. Thẩm Diễm ăn cơm một mình, không có cảm giác ngon miệng. Cuối cùng, cô đổ thức ăn cho Cầu Cầu, ngồi xổm nhìn Cầu Cầu ăn, sau một lúc quan sát cô thu dọn đồ đạc đi làm. Không có gì ngạc nhiên khi cô không có chút năng lượng nào, thường xuyên cảm thấy chóng mặt.

Đến tiết học thứ tư, Thẩm Diễm như muốn ngã quỵ, bắp chân run rẩy, dạy bọn trẻ một bài vội vàng, không theo giáo án đã soạn sẵn, chỉ để cho học sinh luyện tập các bài hát một cách tự do, thông báo rằng chúng sẽ được kiểm tra trong tiết học tiếp theo.

Thẩm Diễm trở lại ghế ngồi xuống, chỉ cảm thấy trong phòng học có mùi lạ, cửa sổ không mở, điều hòa nhiệt độ đang mở, cô cảm thấy rất ngột ngạt, giống như say tàu xe.

Thẩm Diễm không nhịn được đi ra ngoài hành lang, mở cửa sổ để không khí tràn vào, điều này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Buổi chiều cô còn hai tiết dạy, Cố Thừa Minh hôm nay bận việc, Thẩm Diễm đi đón Bánh Đậu, có người làm việc bán thời gian ở nhà, dọn dẹp nhà cửa khi họ đi vắng, cho Cầu Cầu nước và thức ăn

Sau khi Thẩm Diễm về nhà liền ngã quỵ xuống sô pha không dậy nổi, cảm thấy gần đây làm việc quá sức.

Thẩm Diễm nằm trên sô pha vẻ mặt ủ rũ, Bánh Đậu còn chưa ăn, vì quá mệt mỏi nên cô quên mất chuyện này.

Thẩm Diễm chống tay vịn ghế sô pha đi nấu cơm cho đứa nhỏ, chân mềm nhũn vô lực, chỉ có thể đơn giản nấu một ít mì, Bánh Đậu cũng không có chút nào không thích, hiểu chuyện nói: "Mẹ đang ốm."

Đứa nhỏ dùng một câu khẳng định, Thẩm Diễm lắc đầu cười, cô chỉ nấu mì gói, nhìn đứa nhỏ ăn xong liền trở lại sô pha, nằm xuống.

Bánh Đậu cùng Cầu Cầu chơi một lúc, điện thoại của Thẩm Diễm vang lên, cô nhìn thấy tên trên màn hình, cầm lên, khàn giọng nói: "Thừa Minh..."

Cố Thừa Minh cau mày thấp giọng nói: "Cổ họng sao lại khàn như thế? Em bị cảm à?"

Giọng Thẩm Diễm rất yếu ớt, Cố Thừa Minh có chút lo lắng, tuy rằng Thẩm Diễm mấy ngày nay tâm tình cũng không tốt, nhưng giọng nói của cô không tệ như thế này.

Cố Thừa Minh lại hỏi: "Em bây giờ ở đâu? Có nhà không?"

Thẩm Diễm nhíu mày, hắng giọng nói: "Em về rồi."

Nghe nói cô đã ăn rồi, Cố Thừa Minh mới yên tâm, nhẹ giọng nói: "Em không cần vất vả như vậy, cnh có thể nuôi em Bánh Đậu và Cầu Cầu."

Thẩm Diễm bật cười nói: "Em biết mà"

Cố Thừa Minh đứng dậy đi ra ngoài, nói: "Buổi chiều có lớp không? Hôm nay cả ngày đều có lớp sao?"

Thẩm Diễm cũng thấp giọng nói: "Ừ, cả ngày đều có tiết dạy."

Cô khịt mũi, đột nhiên đau lòng nói: "Hôm nay em cảm thấy hơi khó chịu, không được khỏe..."

Cố Thừa Minh căng thẳng nói: "Sao vậy? Làm sao vậy? Anh trở về ngay đây."

Thẩm Diễm sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nói: "A, không, không cần trở về ngay đâu"

Cố Thừa Minh thu dọn xong, đi tới cửa, bất lực dừng lại nói: "Em đừng cố quá, anh về ngay. Nếu thật sự không tốt, anh sẽ không choem đi dạy buổi chiều đâu."

"Không cần phiền phức như vậy, em không sao đâu, có lẽ nhiệt độ mở cao quá nên hơi khó chịu."

Cố Thừa Minh thở phào nhẹ nhõm, không biết nên cười hay nên khóc: "Vậy sao không mở điều hòa nhỏ đi?"

Thẩm Diễm lẩm bẩm: "Nhưng còn có con nít, nếu mở quá thấp sẽ bị lạnh."

Cố Thừa Minh cứng họng, Thẩm Diễm nhận ra hình như mình càng ngày càng không đúng, bối rối nói thêm vài câu vô nghĩa rồi vội vàng cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, Thẩm Diễm vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện ngực căng thẳng, đứng dậy ép mình làm vài động tác thể dục, sau đó lên ngủ một giấc ngủ ngắn với Bánh Đậu.

Bánh Đậu phản đối bằng cách đá bắp chân lên trời.

Thẩm Diễm không biết nên cười hay nên khóc, hơi thở trở nên nặng nề hơn khi đi lên cầu thang, nói: "Gần đây con tăng cân rồi, nên cẩn thận, sẽ không có cô gái nào muốn đâu."

Bánh Đậu: "..."

Thẩm Diễm phát hiện hiện tại miệng mình có vẻ có chút không tự chủ được, cái gì cũng có thể nói.

Thẩm Diễm cười lấy lòng thằng nhỏ.

Thẩm Diễm xoa xoa cái đầu nhỏ, cảm thấy rất buồn ngủ, lẩm bẩm nói: "Buồn ngủ chết rồi."

Hai mẹ con lăn ra ôm nhau ngủ.

Cố Thừa Minh buổi tối đi đón Bánh Đậu, sau đó đến trường học của Thẩm Diễm.

Lúc anh đến, Thẩm Diễm cũng không có đợi ở cửa như mọi khi, Cố Thừa Minh nhấc máy gọi Thẩm Diễm, một lúc sau bên kia nghe điện.

"Anh đến rồi? Em đang ở trong phòng học, đi ra ngoài ngay đây." Thẩm Diễm nói.

Cố Thừa Minh nói: "Em đang ở phòng học sao? Đứng ở đó, anh vào tìm em."

Thẩm Diễm không từ chối, chỉ ậm ừ.

Cố Thừa Minh gửi Bánh Đậu cho người gác cửa, người gác cửa nhìn Bánh Đậu nhỏ đáng yêu, cười hỏi: "Con là con của thầy nào?"

Bánh Đậu nhẹ giọng nói: "Mẹ con tên là Thẩm Diễm.".

Cố Thừa Minh đã tới phòng học mà Thẩm Diễm nói, vừa mở cửa liền nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên bìa đàn, mái tóc dài dựa vào phím đàn đen trắng khiến Cố Thừa Minh cảm thấy lo lắng.

Thẩm Diễm nghe thấy động, ngẩng đầu lên, ánh mắt ươn ướt.

Cố Thừa Minh tim thắt lại, bước tới cởi áo khoác choàng qua người cô.

Thẩm Diễm uể oải nói: "Chóng mặt, đau bụng, buồn nôn, chắc là em bị say nắng..."

Cố Thừa Minh gật đầu, hai tay ôm eo cô, "Mùa đông còn say nắng sao? Anh ôm em đi xuống nhé."

Ý của anh là chuyện này có ảnh hưởng gì đến Thẩm Diễm ở trường học hay không, Thẩm Diễm lắc đầu nói: "Không nên, thật quá xấu hổ."

Nhưng cô thực sự rất khó chịu, sau cả ngày học, giọng cô khàn đi, cổ tay đau, thắt lưng cũng đau, bụng còn khó chịu hơn.

Thẩm Diễm không nói nên lời, dựa vào cánh tay Cố Thừa Minh, bước đi gần như dùng sức của người bên cạnh, hai mắt gần như nhắm lại, vừa tới cổng trường, Cố Thừa Minh đã ôm ngang người cô, Thẩm Diễm không có mở mắt ra, để mặc cho anh bế mình lên xe.

Sau đó Cố Thừa Minh quay lại tìm Bánh Đậu. Bánh Đậu vừa lên xe liền hỏi mẹ có chuyện gì, vẻ mặt nh rất lo lắng, Thẩm Diễm nghe vậy rất yên tâm, đứa nhỏ lớn lên thật hiểu chuyện.

Cô thở dài, đưa tay lên bóp mặt đứa trẻ, tỏ ý rằng mẹ vẫn ổn.

Cô mơ hồ nghe thấy Cố Thừa Minh nói: "Mẹ bị bệnh, Bánh Đậu đừng quấy rầy mẹ."

Bánh Đậu vội vàng ngậm miệng gật đầu, Thẩm Diễm muốn nói cô không bệnh, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi.

Về đến nhà, Cố Thừa Minh đưa cô đi ra ngoài, Thẩm Diễm bị đưa về nhà ngẩn người, cơm tối còn chưa ăn, cô cũng không có xuống lầu, Cố Thừa Minh bưng bát đĩa tới, Thẩm Diễm ngửi được mùi lập tức loạng choạng đi xuống phòng tắm, Cố Thừa Minh giật mình, lập tức đỡ cô.

Thẩm Diễm lắc đầu, đẩy anh ra, chân mềm nhũn chạy vào phòng tắm, vọt ra toilet trước khi cửa kịp đóng lại.

Cố Thừa Minh sững sờ, vội vàng chạy tới sau khi nhận ra.

Lần này, cảm giác buồn nôn càng mạnh, không có vẻ gì là say tàu xe, Thẩm Diễm ôm chặt quần áo trên ngực nôn thốc nôn tháo, bụng cũng trống rỗng, cũng may buổi trưa trong phòng làm việc có ăn một chút bánh quy dằn bụng.

Cố Thừa Minh có chút bối rối không ngừng vỗ vỗ lưng cô, sau khi Thẩm Diễm nôn xong liền vội vàng trở về phòng, rót một ly nước, Thẩm Diễm ngồi trên mặt đất cũng không dậy nổi.

Cố Thừa Minh ngồi xổm xuống đỡ cô dậy nói: "Em không sao chứ?"

Thẩm Diễm lắc đầu, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.

Cố Thừa Minh nhíu mày, đỡ cô lên giường, vô cùng lo lắng.

Ngày hôm sau Thẩm Diễm vẫn đi làm, vẫcôn luôn nói không sao cả, Cố Thừa Minh yên tâm, nhưng Thẩm Diễm không nhịn được, đi vào phòng tắm hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không quay lại. Trước khi tan học, một đồng nghiệp trong trường gọi điện thoại cho Cố Thừa Minh, nói cho anh biết tình hình bên này.

Cố Thừa Minh đang họp thì vội vàng đình chỉ cuộc họp, lái xe qua đó.

Vừa đến trường, anh trực tiếp đưa Thẩm Diễm đến bệnh viện. Thẩm Diễm có chút xấu hổ nói: "Không nghiêm trọng như vậy, có lẽ là viêm dạ dày mãn tính. Hai ngày nay em hay cảm thấy đau bụng..."

Cố Thừa Minh nói, "Viêm dạ dày mãn tính không phải là bệnh sao? Đồ ăn anh nấu em cũng không động đũa đến, em làm sao mà chịu nổi?"

Khi đèn đỏ bật lên, Cố Thừa Minh đạp phanh, quay đầu nhìn cô chằm chằm, nói: "Em có biết anh cảm thấy thế nào khi nhận được cuộc gọi không? Em có biết anh đã lo lắng đến thế nào không?"

Thẩm Diễm hoàn toàn sững sờ, thất thần, trên mặt không có chút máu, thật sự là nhìn không ra.

Cố Thừa Minh cuối cùng nặng nề thở dài một hơi nói: "Đi bệnh viện trước."

"Vâng" Thẩm Diễm thì thào, thỉnh thoảng từ khóe mắt nhìn về phía khuôn mặt của Cố Thừa Minh.

Đường cong khuôn mặt tuấn tú cứng cỏi của người đàn ông, nhìn vô cùng lạnh lùng, Thẩm Diễm nghĩ đến đây, nhẹ nhàng nghiêng người, nói nhỏ: "Thực xin lỗi, em sai rồi, lần sau sẽ không như thế này nữa. Thật sự em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, em cũng rất xấu hổ khi phải nói ra chuyện này..."

Cố Thừa Minh nhanh chóng quay đầu nhìn cô nói: "Chuyện gì?"

Thẩm Diễm cúi đầu xấu hổ nói: "Chỉ là cái đó không tới, em luôn cảm thấy phiền muộn phiền muộn, chuyện này thường xảy ra cho nên mới không nói cho anh..."

Cố Thừa Minh khó hiểu nói: "Cái nào?"

Thẩm Diễm đỏ mặt nhìn chằm chằm Cố Thừa Minh suy tư vài giây, sau đó chợt hiểu ra, ngẩn người một chút, sau đó ho nhẹ một tiếng, kiên định nói: "À, cái đó sao..."

Thẩm Diễm chán nản nói: "Ừ, nhưng thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện nên chắc là không có gì nghiêm trọng."

Nói đến chủ đề này, bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái, Cố Thừa Minh mím môi hỏi một câu: "Hay là đi khoa sản?"

Thẩm Diễm trầm mặc hai giây, sau đó ngẩng đầu, "Tại sao lại đi khoa sản?"

Cố Thừa Minh liếc cô một cái, Thẩm Diễm đỏ mặt, vội vàng xua tay nói: "Cái này, cái này không cần thiết? Dù sao nó cũng sẽ đến, gặp bác sĩ thì ngại quá..."

Cố Thừa Minh lúc này mới bình tĩnh lại, nói: "Nhưng dù bệnh tật nhỏ trên người cũng không nên xem thường, kiểm tra cũng không phải chuyện xấu."

Cố Thừa Minh đã nói như vậy, Thẩm Diễm cũng không có gì để nói, trước đây cô cũng chưa từng dám nghĩ tới chuyện Cố Thừa Minh cùng cô đi khám phụ khoa.

Thẩm Diễm luôn cảm thấy bầu không khí trên đường đến bệnh viện rất kỳ quái, cô không ngừng nhìn trộm Cố Thừa Minh, trầm mặc ngồi xuống, vẻ mặt phiền muộn, đau đầu.

Trước khi đến bệnh viện, cảm giác buồn nôn quen thuộc dâng lên trong bụng, Thẩm Diễm che miệng tựa vào cửa kính xe, Cố Thừa Minh không phản ứng gì, anh đạp phanh, ngay khi xe dừng lại, Thẩm Diễm chạy xuống, nép vào bên đường nôn thốc nôn tháo.

Cố Thừa Minh sững sờ hai giây, lập tức đi theo.

Thẩm Diễm ôm bụng ho khan một tiếng, trên trán chảy đầy mồ hôi.

Cố Thừa Minh cau mày, lập tức ôm cô, Thẩm Diễm nôn khan một hồi mới thống khổ nói: "Say xe thôi."

Lông mày Cố Thừa Minh vẫn đang nhíu lại, vừa rồi anh còn đang do dự có nên đi khám ở khoa sản hay không, nhưng hiện tại anh quyết định rồi.

Thẩm Diễm được Cố Thừa Minh đỡ dậy, súc miệng, lau miệng sạch sẽ, cúi đầu ngồi vào, mãi đến tận cửa viện vẫn không lên tiếng.