Gặp Lại Sau Ly Hôn

Chương 75




Hà Uyển đi vòng quanh nhà hai lần, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Hiểu Vi, Cố Hiểu Vi đang ngồi trong văn phòng xem Anime, điện thoại vang lên, trên đó hiện lên chữ "Mẹ", Cố Hiểu Vi đưa tay lắc, cà phê trong cốc tràn ra ngoài.

Cô vội vàng lau dọn tập tài liệu trên bàn, thư ký gõ cửa bước vào, vội vàng cùng nhau dọn dẹp.

Điện thoại vẫn đổ chuông, Cố Hiểu Vi vẻ mặt chua xót nói: "Anh đi ra ngoài trước, tôi sẽ tự làm."

Thư ký đi ra ngoài, Cố Hiểu Vi nghe điện thoại nói: "Này mẹ, có chuyện gì vậy?"

Lương tâm cắn rứt, nhưng Hà Uyển vẫn đứng đó vài giây rồi hỏi: "Có thấy anh trai con vào công ty không?"

Cố Hiểu Vi ngẩn ra...

Cố Hiểu Vi lúc này mới thả lỏng người, ngồi ở trên ghế, nói: "Mẹ, von cũng không thấy. Có chuyện gì giữa mẹ với anh vậy?"

Hà Uyển nói: "Anh con và Bánh Đậu tối hôm qua không về." Bà cau mày, "Đã mấy lần rồi, gần đây Bánh Đậu thường xuyên vắng nhà".

Cố Hiểu Vi nói: "Anh hai đưa thằng bé đi chơi là chuyện bình thường."

Hà Uyển im lặng, Cố Hiểu Vi vò đầu bứt tóc sau khi nói xong, ừm... Có vẻ không được bình thường. Tính tình của anh trai cô, sao có thể cùng con trai đi qua đêm không về chứ?

Nhưng dù sao thì nó cũng không phải là vấn đề gì to tát.

Cố Hiểu Vi nói: "Bánh Đậu là con của anh cả. Buổi tối anh ấy không về cũng không có gì. Hơn nữa, Bánh Đậu không ở cùng anh cả thì anh ấy có thể ở cùng ai?"

Lời vừa rơi xuống, Cố Hiểu Vi sắp khóc không ra nước mắt, làm sao lại không biết mình có năng lực phản ứng nhạy bén như vậy?

Chết tiệt, mình lại vô tình đánh trúng trọng tâm.

Cả Hà Uyển và Cố Hiểu Vi đều nghĩ đến, ngoài Cố Thừa Minh, Bánh Đậu còn có một người mẹ, người mẹ ruột mà cậu đã chung sống suốt năm năm.

Bọn họ đều quên mất người này, có lẽ vì Cố Thừa Minh chưa từng nhắc tới, hoặc có thể lúc về nhà Bánh Đậu không hề tỏ ra nhớ mẹ trước mặt bọn họ, cho nên bọn họ cũng chưa từng quan tâm đến người phụ nữ đó.

Cố Hiểu Vi nói: "Con đoán không ra. Con nhìn anh hai hình như không có tình cảm với người phụ nữ kia, cũng chưa từng nói tới..."

Hà Uyển sắc mặt tối sầm lại, trầm mặc không nói.

Cố Hiểu Vi có chút sợ hãi, chuyện này nếu thật sự trở thành chuyện lớn, nếu như xảy ra thật, chuyện này lại tính vào đầu cô.

Cố Hiểu Vi vội vàng nói: "Thôi, con đến phòng làm việc của anh cả xem, anh ấy có lẽ đã đến làm việc."

Hà Uyển nói: "Được, con đi xem một chút đi."

Cố Hiểu Vi cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu.

Cô thở dài, bình tĩnh đi ra ngoài.

Tới phòng làm việc của Cố Thừa Minh, Cố Hiểu Vi gõ cửa, một tiếng lạnh lùng "Vào đi" vọng ra.

Trái tim Cố Hiểu Vi lập tức run lên, cô thận trọng mở cửa, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Thừa Minh sau chiếc bàn lớn, Cố Hiểu Vi lập tức đứng thẳng lưng, chậm rãi đi vào.

"Anh hai..." Cố Hiểu Vi thì thào.

Cố Thừa Minh đặt bút xuống, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Hiểu Vi nói: "Hả? Thay quần áo rồi à?"

Cố Thừa Minh mặt không đổi sắc nói: "Cố Hiểu Vi, có chuyện gì sao?"

Cố Hiểu Vi vẫn nhìn chằm chằm quần áo của anh mình, bị Cố Thừa Minh đâm vào mắt, lập tức thu lại, nhưng trong lòng đang lẩm bẩm.

"Ồ, cái đó... Không sao, chỉ là tối hôm qua anh không về nhà. Mẹ có chút lo lắng, mẹ gọi đến xem anh. Tối hôm qua anh uống rượu ở đâu?"

Cố Hiểu Vi cho dù tính cách có thô bạo thế nào cũng là người của Cố gia, là con gái Hà Uyển, từ nhỏ đã được dạy dỗ, nhiều lúc muốn nghĩ đến những chuyện phức tạp cũng không được.

Nhưng không có nghĩa là cô ấy ngu ngốc, anh không về nhà với Bánh Đậu mấy lần vào buổi tối, thay quần áo rồi đến công ty sáng hôm sau, gần đây Bánh Đậu thường xuyên ở bên ngoài khiến Cố Hiểu Vi có dự cảm không tốt trong lòng...

Cố Thừa Minh không thèm đếm xỉa đến cô, nhẹ giọng đáp: "Anh không sao, em trở về làm việc đi."

Cố Hiểu Vi đi được hai bước, mới chợt nhớ ra.

"À, mà Bánh Đậu thì sao? Bánh Đậu không có ở đây sao?" Cố Hiểu Vi thực sự đột nhiên nhớ ra, Hà Uyển gọi điện cho cô, ý là Bánh Đậu không có nhà, vậy sao nó không ở đây?

Cố Thừa Minh nói: "Đến chỗ của Dung Bân."

"Ừ..." Cố Hiểu Vi không nói nên lời, Dung Bân là bạn của anh cả cô, gần đây có thêm một cô con gái nhỏ, nên chuyện Bánh Đậu ở đó là chuyện bình thường.

Nghĩ đến đây, những nghi ngờ trước đây cơ bản đã được giải thích, Cố Hiểu Vi cười nói: "Vậy con gái của anh Dung Bân có tên chưa? Hôm khác em phải đi thăm."

"Vẫn chưa." Cố Thừa Minh ngắn gọn nói, "Nếu không có việc gì thì quay lại làm việc đi"

"Vâng." Cố Hiểu Vi lè lưỡi, không dám hỏi thêm, bỏ chạy.

Trở lại phòng làm việc, Cố Hiểu Vi gọi điện cho Hà Uyển.

"Này mẹ, Bánh Đậu ở nhà anh Dũng Bân. Tối hôm qua cũng ở đó."

Hà Uyển nói: "Anh con ở công ty?"

Cố Hiểu Vi lại mở máy tính lên, một tay cầm điện thoại, một tay mở trang web Anime, nói: "Con đang làm việc, rất bận."

Hà Uyển nghiêm mặt nói: "Vậy sao?"

Cố Hiểu Vi suýt chút nữa vặn to âm lượng, cô nói: "Con đang đọc báo cáo."

Hà Uyển nói: "Con làm việc chăm chỉ vào. Mẹ cúp máy đây."

"Chờ đã! Này mẹ! Chờ một chút!" Cố Hiểu Vi hét lên.

Hà Uyển xoa lông mày nói: "Sao vậy?"

Cố Hiểu Vi nói: "Con nghĩ tới một chuyện, để con nói cho mẹ biết, sau này đừng chuyển con đến chỗ anh trai."

Hà Uyển nói: "Nghịch ngợm."

Cố Hiểu Vi nhăn nhó nói: "Con không muốn đi."

Hà Uyển nói: "Nào, có chuyện gì sao?"

Cố Hiểu Vi nói: "Lần trước, một tuần trước, con vừa đến công ty, lên lầu tìm anh trai, từ phòng làm việc của anh con nhìn thấy một người phụ nữ đi ra. Cô ấy không phải nhân viên."

Hà Uyển nhíu mày, "Chỉ vậy thôi?"

Cố Hiểu Vi nói, "Đương nhiên còn hơn nữa, một người phụ nữ ra vào văn phòng của anh cả có gì không bình thường. Người phụ nữ đó đến đây trả đồ cho anh"

Hà Uyển lộ vẻ kinh ngạc nói: "Trả lại cái gì? Cái gì?"

Cố Hiểu Vi nói: "... ví tiền."

Hà Uyển đột ngột đứng lên, lạnh lùng nói: "Cái gì? Ví tiền sao?!"

Cố Hiểu Vi lẩm bẩm: "Đừng nói với đại ca. Thật ra con cũng không biết có liên quan gì đến Bánh Đậu, cái ví có lẽ là rơi khi hai người cùng nhau ăn cơm, mẹ hãy tự phán đoán nhé. "

Hà Uyển tức giận nói: "Sao bây giờ con mới nói đến chuyện này?"

"Mẹ, anh đã ngoài ba mươi rồi. Ra ngoài kết giao bạn gái thì có gì không bình thường?"

Hà Uyển thở phì phò: "Dùng não nghĩ đi, chuyện nyaf đã từng xảy ra rồi."

Bà nói xong liền cúp điện thoại, Cố Hiểu Vi cứng họng.

Cố Hiểu Vi nằm trên bàn thở dài, không phải là bình thường sao?

Nhưng... Bóng lưng cô nhìn thấy ngày hôm đó, trước khi cửa thang máy đóng lại, cô cảm thấy khuôn mặt người phụ nữ rất quen thuộc, đó là ai? Người yê cũ của anh hai?

Cố Hiểu Vi nghĩ xem, có nên nói cho mẹ biết không?

Đến cuối cùng cô vẫn không dám gọi.

Phương Tuấn buổi trưa gọi điện, bảo Cố tổng buổi tối mang Bánh Đậu ra ngoài.

Phương Tuấn không nói nhiều, chỉ làm theo lời của Cố Thừa Minh, Hà Uyển nhàn nhạt "ừm" một tiếng rồi cúp máy.

Trong bữa tối, Cố Thừa Minh và Bánh Đậu đều không về, Hà Uyển cũng không có vẻ gì lo lắng, điều này khiến Cố Hiểu Vi run cả bữa.

Ăn xong, Cố Tân Quốc uống trà trong một lát rồi đi vào phòng làm việc.

"Tin nhắn có ý nghĩa gì?" Hà Uyển hỏi thẳng.

Cố Hiểu Vi đang uống nước suýt chút nữa bị sặc, cô nói: "Không phải, mẹ, sao mẹ lại hỏi?"

Hà Uyển mặt không chút cảm xúc, Cố Hiểu Vi đặt cốc xuống, thành thật nói: "Con không nhìn rõ, chỉ thấy mọi người đang nhìn, con chỉ liếc mắt nhìn, cửa thang máy cũng sắp đóng lại, thật ra cũng không chắc chắn lắm"

Cố Hiểu Vi nghĩ lại, "Sắc mặt rất tốt, nhưng không phải loại xinh đẹp sắc sảo... Tóc rất dài, ăn mặc giống sinh viên đại học, tuổi hẳn là dưới 25. Chính là... Con nghĩ cô ta có nét rất quen nên chỉ nhìn lướt qua cũng thấy mơ hồ."

Cố Hiểu Vi không nói ra được, cô nghĩ có lẽ đó là một người bạn gặp ở nơi làm việc? Hoặc có thể là người thỉnh thoảng mới đụng mặt? Chỉ là cô không thích nhớ những chuyện này, vì vậy cô ấy chưa bao giờ nghĩ về điều đó.

Hà Uyển cân nhắc kỹ lời nói của cô, Cố Hiểu Vi uống một hơi cạn sạch ly nước, nói: "Vậy thì, con lên trước đi."

Cô không dám ở lại lâu nữa, Hà Uyển cũng không ép buộc, Cố Hiểu Vi cứ thế chạy lên.

Thẩm Diễm dọn bàn, cùng Bánh Đậu đợi Cố Thừa Minh.

Khi lão Trương lái xe đưa ông chủ xuống lầu, anh tự nghĩ, giả thiết ban đầu đã thực sự trở thành sự thật...

Lần này Cố Thừa Minh yêu cầu cho anh xuống xe, Lão Trương đi làm trước.

Cố Thừa Minh lên lầu, còn chưa kịp bấm chuông thì cửa đã mở ra, bên trong, Thẩm Diễm nhìn anh cười.

Cố Thừa Minh không nói nên lời, nhìn cô không lên tiếng.

Thẩm Diễm chớp mắt nói: "Anh không vào à? Ăn chưa?"

Cố Thừa Minh nói: "Vẫn chưa."

Lúc vào cửa, Bánh Đậu cầm dép lê, cúi rạp người trên mặt đất ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Diễm cầm lấy chiếc áo vét từ trong tay anh, treo lên móc áo.

Ngay khi Cố Thừa Minh xỏ dép, Bánh Đậu đã đem chúng đi qua.

Cố Thừa Minh: "..."

Nhưng hai mẹ con còn chưa kịp nhận ra, vừa làm xong một chuyện, Bánh Đậu đã nắm tay Cố Thừa Minh kéo anh đến bàn ăn, tay còn lại của Cố Thừa Minh đã trống trơn, Thẩm Diễm đi bên cạnh bọn họ.

Cố Thừa Minh xoay người, nắm lấy tay cô, một nhà ba người, mẹ con mỗi người một tay, kéo anh ngồi xuống bàn ăn.

Cố Thừa Minh đối mặt với một bàn bát đĩa thịnh soạn, đối diện hai người vẻ mặt chờ mong, không nói được gì.

"Ăn cơm thôi." Suy nghĩ một hồi, anh nói ra câu này.

"Ừ!" Thẩm Diễm đáp, chọn đĩa cho Bánh Đậu.

Bánh Đậu chọn món cho Cố Thừa Minh, "Ba ăn đi, mẹ nói là món yêu thích của ba."

Cố Thừa Minh cười gắp cho cậu một miếng sườn heo kho tàu.

Bánh Đậu gật đầu, Thẩm Diễm cũng cười theo, đột nhiên nhớ tới cái gì, ngập ngừng nói: "Hôm nay Bánh Đậu cả ngày không về, nhà của anh..."

"Không sao đâu." Cố Thừa Minh nói thẳng, "Em đừng lo lắng."

Thẩm Diễm đột nhiên cảm thấy có chút xúc động, sáu năm trước nếu hai người có thể giao tiếp tốt như thế này, quan tâm nhau nhiều hơn, đến gần trái tim của nhau hơn, có lẽ đã không phải xa cách lâu như thế.

Lại nghĩ đến chuyện trước đây, Thẩm Diễm lắc đầu cười.

"Ừm, em tin anh." Thẩm Diễm cười nói.

Cố Thừa Minh vẻ mặt kinh ngạc, Thẩm Diễm cắn một cái nĩa, nói: "Chuyện này em tin anh xử lý được."

Cố Thừa Minh gật đầu nói: "Em chỉ cần quan tâm Bánh Đậu là được."

Ý của anh ấy là, chỉ cần cô tập trung vào Bánh Đậu, cô sẽ không bị những chuyện ở Cố gia làm tổn thương.

Hôm nay ban ngày ở công ty kiểm tra một số chuyện, trước kia mơ hồ xảy ra ra rất nhiều chuyện, lúc đó anh và Thẩm Diễm có lẽ còn chưa chuẩn bị thành vợ chồng, tâm lý cũng không có chuẩn bị cho cuộc sống hôn nhân.

Trong hôn nhân không chỉ có cuộc sống vợ chồng mà còn là cuộc sống của hai gia đình. Thẩm Diễm không có lòng tin vào anh, không còn tự tin vào bản thân, anh bận rộn với công việc, lại quá tin tưởng vào tình cảm của cô gái nhỏ. Quá nhiều hiểu lầm dẫn đến bao nhiêu năm xa cách.

Thẩm Diễm nghiêm túc nói: "Còn cả anh nữa"

"Cái gì?" Cố Thừa Minh đang nghĩ tới chuyện khác, không phản ứng kịp.

Thẩm Diễm nói: "Anh và Bánh Đậu đều là việc em quan tâm."

Cố Thừa Minh hơi sững sờ, thấy người phụ nữ đối diện lỗ tai có chút đỏ lên, cúi đầu định ăn cơm.

Cố Thừa Minh cong khóe miệng nói: "Được."

Thẩm Diễm cúi đầu, trên mặt nở nụ cười, tâm tình rất tốt, nếu sáu năm chịu đựng có thể khiến cô có được hạnh phúc như bây giờ thì cũng xứng đáng.

Cơm nước xong, Thẩm Diễm đang định rửa bát thì Cố Thừa Minh nói: "Khoan hãy rửa, để đó cho anh, lại đây."

Anh ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha với vẻ mặt điềm tĩnh.

Thẩm Diễm giật mình đi tới.

Thẩm Diễm vội vàng cười một tiếng: "Để em làm."

Cố Thừa Minh tỏ vẻ không hài lòng, Thẩm Diễm ngoan ngoãn đi qua.

"Bánh Đậu, trong phòng chơi trò chơi đi." Cố Thừa Minh đưa di động cho nhóc con.

Bánh Đậu gật đầu, chạy lên giường đóng cửa lại.

Thẩm Diễm: "..."

A! Cô nhớ ra rồi! Còn một chuyện nữa cô không thổ lộ! Nghĩ đến đây, Thẩm Diễm hơi chột dạ, tuy rằng quan hệ giữa hai người đã xác định rồi, nhưng còn một chuyện cô muốn nói rõ.

Cố Thừa Minh biết cô đang nghĩ gì.

"Vì em vẫn không muốn nói chuyện, vậy thì quên đi." Cố Thừa Minh vẻ mặt bình thản nói, "Anh về trước đây, em suy nghĩ đi."

Anh có chút tức giận, có điều Thẩm Diễm không ngờ tới, cô vội vàng nắm lấy cánh tay của người đàn ông, Cố Thừa Minh trầm mặc nhìn cô.

Thẩm Diễm quơ quơ ngón tay ôm cánh tay, Cố Thừa Minh liếc mắt.

Thẩm Diễm chậm rãi thu tay về, lau nước đã khô trên tay rồi nói: "Em..."

Cố Thừa Minh kiên nhẫn chờ đợi.

Thẩm Diễm hít sâu một hơi nói: "Em thật sự trân quý cảm giác này, em không dám nghĩ tới sau khi anh biết mọi chuyện, phản ứng sẽ như thế nào..."

Thẩm Diễm nở nụ cười gượng, Cố Thừa Minh mặt không chút thay đổi.

Thẩm Diễm nói: "Sau khi em nói rồi, cho dù là tức giận hay hối hận về mối quan hệ của chúng ta, xin anh cho em tiếp tục gặp Bánh Đậu."

Cố Thừa Minh nói: "Em chắc chắn anh sẽ không tha thứ sao?"

Thẩm Diễm thất vọng nói: "Ừ..."

Cố Thừa Minh nói, "Em biết anh sẽ tức giận, sao không giải thích sớm hơn?"

Nghi vấn trở lại như cũ, Thẩm Diễm sững sờ khi nghe Cố Thừa Minh nói: "Vậy, trước khi tức giận, trước khi hối hận, em hãy giải thích ngay cho anh. Anh sẽ cân nhắc cho em một cơ hội."

Thẩm Diễm sững người, sau đó bật cười.

Cố Thừa Minh không nhìn cô, tránh ánh mắt nóng bỏng của cô.

"Ừ, tốt." Thẩm Diễm nói, "Anh còn nhớ Thẩm Khả không?

Cố Thừa Minh sững sờ, "Thẩm Khả?"

Thẩm Diễm nói: "Đó là chị gái em, học ở nước Mỹ mười một năm trước, khi đó hai người vừa là bạn học vừa là người yêu của nhau."

Cố Thừa Minh nhíu mày, hình như không nhớ rõ, Thẩm Diễm cho anh thời gian suy nghĩ, không quấy rầy anh.

"Xin lỗi." Cố Thừa Minh thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh không nhớ rõ."

Thẩm Diễm gật đầu, "Không sao, đó là bình thường."

Thẩm Diễm dừng lại, sắp xếp ngôn ngữ, nói tiếp: "Trước khi đi du học, chị gái em có một số vấn đề về tâm thần và trầm cảm, nhưng vì chưa từng có bất kỳ thay đổi lớn nào trong cuộc sống nên trạng thái tinh thần của chị ấy luôn ổn định. Khi là sinh viên trao đổi của trường, chị gái em đi nước Mỹ và gặp anh, chị em rất thích anh, khi gọi điện về chị thường nói về anh, sau này gọi lại thì chị ấy bảo em là hai người đã yêu nhau rồi. "

Cô ấy dùng từ "đang yêu", rõ ràng là rất coi trọng mối quan hệ đó.

Cố Thừa Minh trong đầu thoáng hiện lên một số hình ảnh.

"Này, Harris, đừng độc ác như vậy."

"Tên tôi là Fanny, bạn cũng có thể gọi tên tiếng Trung của tôi là Khả..."

Thẩm Khả?

Cố Thừa Minh hơi nheo mắt lại, nhớ tới cái gì đó.

"Sau khi anh ở cùng chị gái, ban đầu chị ấy rất vui vẻ, hầu như ngày nào cũng kể về anh." Thẩm Diễm cười, "Nhưng mà, qua vài tháng, qua điện thoại, em cảm nhận được trạng thái tinh thần của chị rất tồi tệ, bắt đầu nói những điều vô nghĩa, trở nên rất cáu kỉnh và nói rất nhiều điều kỳ lạ. "

Thẩm Diễm từ từ rũ mắt xuống, "Em và ba mẹ rất lo lắng cho chị. Ba em còn muốn đi gặp chị, nhưng chưa kịp làm thủ tục, chị đã nói rằng hai người đã chia tay."

Thẩm Diễm che mặt, "Chị ấy đột nhiên chạy về nước, không đi học, lại còn đang mang thai."

Cố Thừa Minh sững sờ, Thẩm Diễm cười khổ, "Ban đầu ba mẹ tưởng là con của anh, em cũng nghĩ như vậy. Trước đây, em thực sự ghen tị với chị gái mình. Sau khi trở về Trung Quốc, chị gái em như trở thành một con người khác, tinh thần suy sụp nhanh chóng, gặp vấn đề rất nghiêm trọng, thậm chí còn tính nhảy lầu khi mang thai được sáu tháng."

Như nhớ lại ký ức đó, Thẩm Diễm khẽ run lên, hai mắt đỏ hoe, "Em biết, chị của em yêu anh quá nhiều, chuyện chia tay khiến chị ấy suy sụp, bản thân mắc bệnh trầm cảm, rất dễ rơi vào bế tắc, em nhìn chị ấy đau khổ từng ngày. Cho đến khi chị ấy sinh An An, đặt tên con là Bình An, em cứ nghĩ bệnh tình của chị gái mình cuối cùng cũng được chữa khỏi, nhưng đâu ngờ, đây lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của gia đình em. "

Thẩm Diễm bật khóc. Cố Thừa Minh chỉ có ấn tượng mơ hồ đối với những gì cô nói về Thẩm Khả, anh có thể nhớ được một vài điều cô đã nói, nhưng chuyện đó cũng đã quá lâu rồi, mười một năm trước, khi còn trẻ, anh du học, gặp một cô gái mà anh thấy thích, liền tự nhiên có cảm tình.

Khi Thẩm Diễm nói ra lời này, trong lòng anh vẫn có ấn tượng.

ô gái đó rất nổi bật, xinh đẹp, quyến rũ, vạn người mê, trong ngôi trường xa lạ đó, cô giống như một tồn tại đặc biệt thu hút sự chú ý của Cố Thừa Minh. Anh cũng bị cô gái xinh đẹp say đắm này hấp dẫn, rồi rơi vào tình yêu với cô ấy.

Nhưng trong quá trình phát triển sau này của mối quan hệ đó, nó mang lại cho anh không phải là hạnh phúc mà là sự đau đớn và chán nản, giờ Thẩm Diễm nói ra điều này, anh mới nhận ra rằng tất cả những hành vi của Thẩm Khả sau khi ở bên anh đều là do tinh thần của cô không ổn định, mà anh cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Người mắc bệnh này thường có khuynh hướng cường đại chuyện tình cảm, dẫn đến bế tắc.

Họ ở bên nhau nửa năm thì chia tay, sau đó Thẩm Khả biến mất khỏi thế giới của anh, trong trường học cũng không có tin tức của cô, cô biến mất như chưa từng tồn tại, cho dù Cố Thừa Minh muốn đến thăm cô, nghĩ cô ấy bị ốm, nhưng không ai biết cô sống ở thành phố nào và nhà cô ấy ở đâu.

Mối quan hệ đó, theo thời gian, từ từ biến mất trong cuộc đời Cố Thừa Minh.

Cố Thừa Minh im lặng, Thẩm Diễm cố nặn ra một nụ cười, bất đắc dĩ nói: "Không lâu sau khi Bình An chào đời, cậu bé thường xuyên bị sốt và cảm lạnh, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán là bệnh bạch cầu nguyên bào lympho cấp tính."

Cố Thừa Minh sững người, ánh mắt kinh ngạc.

"Thời điểm đó, cả nhà đang rất khó khăn, tiền thuốc men cho Bình An, tình trạng tinh thần của chị gái đều khiến bố mẹ em lo lắng. Khi Bình An được 6 tháng thì chị gái em qua đời, Bình An cũng chuẩn bị phẫu thuật, nhưng bác sỹ cũng không đảm bảo sự sống cho thằng bé sau khi phẫu thuật."

Thẩm Diễm mờ mịt, "Gia đình phải chịu đựng suốt ba năm, khi Bình An ba tuổi lại nhập viện. Bác sĩ liên tục thông báo tình trạng nguy kịch. Bố mẹ rất buồn. Họ đã mất đi chị, họ lại chuẩn bị mất giọt máu cuối cùng chị để lại cho gia đình em."

"Em hỏi bác sĩ thì bác sĩ nói chỉ cần ghép tủy hoặc tế bào phù hợp thì mới có hy vọng chữa khỏi. Dù hi vọng mong manh lắm nhưng em vẫn muốn thử, Bình An vẫn còn nhỏ như vậy, làm sao em có thể từ bỏ thằng bé."

"Cha mẹ và em đều kiểm tra nhưng không thể cấy ghép cho nó. Sau này..."

"Em nghĩ đến anh." Cố Thừa Minh nói.

Thẩm Diễm không dám nhìn lên, nước mắt chậm rãi rơi xuống, khàn giọng nói: "Đúng vậy, em nghĩ đến anh. Nếu như em có một đứa con với anh thì Bình An sẽ được cứu. Em biết là không công bằng cho anh, nhưng thật sự lúc đó em chỉ còn cách này. Bình An đang nằm trong bệnh viện hỏi em, mẹ nó đâu, nó không còn mẹ, em không nỡ nhìn nó bỏ chúng em mà đi. Dù dùng phương pháp nào, em cũng phải chữa lành bệnh cho thằng bé."

Thẩm Diễm đã bình tĩnh lại, Cố Thừa Minh nói: "Cho nên, em đến tìm anh là vì con của chị gái em? Em muốn có một đứa con với anh để cứu mạng đứa trẻ khác?"

Thẩm Diễm mệt mỏi gật đầu.

Cố Thừa Minh nói, "Mọi chuyện sau này sáng tỏ, Bình An có lẽ không phải con của anh, cho nên biện pháp của em vẫn là vô dụng."

"Ừ"

Cố Thừa Minh mặt không hề cảm xúc, giọng nói lạnh đi, "Nếu Bình An là con của anh, em thật sự sẽ đem đứa con mới sinh của anh, đứa bé mà anh còn chưa nhìn thấy, đi phẫu thuật, cứu sống đứa trẻ khác?"

Thẩm Diễm sững sờ nói: "Thừa Minh..."

Cố Thừa Minh nhíu mày, hơi thở có chút gấp gáp, nhắm mắt lại, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Xin lỗi."

Thẩm Diễm không phủ nhận, nếu thật sự có thể cứu được đứa nhỏ thì cô cũng sẽ không đứng ngồi không yên, nhưng khi thực sự nghe đối phương nói lời này, cô mới nhận ra trong lòng mình khó chịu cỡ nào.

Bánh Đậu vừa ra đời đã được mẹ che giấu, thậm chí còn chưa từng gặp mặt cha ruột của mình, sinh ra là để cứu mạng một đứa trẻ khác, nếu Bình An đó thực sự là con của anh thì bây liệu giờ Bánh Đậu vẫn có thể khỏe mạnh như vậy? Xuất hiện ở trước mặt anh sống động như vậy?

Cố Thừa Minh hầu như không dám nghĩ sâu hơn, trong lòng tràn đầy sợ hãi, nhất thời không khống chế được cảm xúc, suýt chút nữa muốn phát hỏa lên người Thẩm Diễm.

Tuy nhiên, anh kiềm chế, tự nhủ phải bình tĩnh, vì hành động của Thẩm Diễm lúc đó là điều dễ hiểu.

Cố Thừa Minh hít sâu một hơi, Thẩm Diễm nắm lấy tay anh, có thể cảm giác được tay cô khẽ run.