Thời gian đến hôn lễ ngày càng gần. Lễ phục làm trước đó đã xong từ lâu. Hoàng Li gọi điện thoại đến để đi lấy. Lần này kẻ mù lòa cũng không chịu ra đường, khiến Hoàng Li phải đích thân đưa đến. Cô tức đến mức đạp chân ga đến thẳng biệt thự.
“Hoàng Trạch!” Hoàng Li chưa vào cửa đã hô hào, dọa mẹ Khương nhảy dựng một cái.
Kẻ mù lòa chậm rãi ung dung nhấp một ngụm trà, nói: “Li Li, em là thiên kim, là thục nữ của nhà họ Hoàng. Đừng thô lỗ như thế.”
Hoàng Li liếc kẻ mù lòa một cái. Cô ngẩng đầu nhìn thấy nhóc tội nghiệp đang xuống lầu, bèn tính đi đến cáo trạng thì lại bị kẻ mù lòa gọi lại.
“Li Li, qua phòng sách với anh.”
“Qua phòng sách làm gì!” Dù Hoàng Li phàn nàn nhưng vẫn đi theo. Lúc lên lầu còn tiện đà chào nhóc tội nghiệp một tiếng.
Vừa vào phòng sách thì Hoàng Lo chợt nhớ là mình đến đưa trang phục, nhưng cô lại đem chúng vào phòng luôn.
“Anh chờ em một lát! Em đi lấy quần áo cho anh Tiểu Ngụ!”
“Khỏi đi.” Kẻ mù lòa ngồi xuống ghế ở bàn đọc sách: “Li Li, anh muốn cầu hôn Tiểu Ngụ. Cần em giúp.”
Hoàng Lo không ngờ mục đích kẻ mù lòa lừa mình đến nhà là để làm việc này. Cô có hơi kinh ngạc: “Sao anh tự dưng lại muốn cầu hôn thế? Không phải ngày kia là đến hôn lễ ư.”
“Anh đã nói chuyện với mẹ. Hôn lễ đổi thành ngày hôm nay rồi. Anh muốn tặng một bất ngờ cho Tiểu Ngụ.” Kẻ mù lòa cười tràn đầy hạnh phúc, khiến Hoàng Li nối hết cả da gà.
“Nói thẳng. Cần em làm gì vậy.” Hoàng Li đặt lễ phụ lên bàn, mở ra.
“Anh cần em làm những chuyện này.” Kẻ mù lòa ghé đầu nói ra suy nghĩ của mình với Hoàng Li. Cô vừa nghe đã nhíu mày.
“Sao cảm giác như em đến đây để lao động thế?”
Kẻ mù lòa lắc đầu, nói: “Em là tiên nữ nối duyên.”
“Hừ!” Hoàng Li vờ làm ra dáng vẻ ‘bình thường thôi’.
“Vậy em xuống đây.”
“Ừ.” Kẻ mù lòa gật đầu, theo Hoàng Li đi đến bậc thang thì dừng lại.
Nhóc tội nghiệp ở dưới lầu thấy họ đi ra thì đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Hai người nói xong rồi hả? Mẹ Khương vừa nói trưa nay mẹ phải ra ngoài. Chúng ta cũng ra ngoài ăn chứ?”
Hoàng Li đi đến kéo cánh tay của nhóc tội nghiệp, lại nhìn thấy dấu răng ở gáy của cậu, nhìn không được liếc xéo. Cầm thú!
“Anh Tiểu Ngụ, lễ phục của anh được em lấy ra rồi. Anh lên thử xem.” Giọng điệu khi nói chuyện của Hoàng Li với nhóc tội nghiệp đột nhiên xoay chuyển 360 độ.
“Nhanh vậy sao! Cám ơn Li Li, cực cho em rồi.” Nhóc tội nghiệp có hơi kinh ngạc, không ngờ trang phục giá cao như thế lại được làm xong nhanh đến vậy. Đồ hàng chợ mà cậu thường mặc lúc trước lại không như vậy.
“Tiểu Ngụ, lên nào. Anh dẫn em đi thử trang phục.” Kẻ mù lòa hô xuống lầu.
“Dạ.” Nhóc tội nghiệp quay đầu cười với Hoàng Li: “Li Li, anh lên thử đồ đây.”
“Mau đi mau đi!” Hoàng Li đưa mắt nhìn nhóc tội nghiệp lên lầu vào phòng sách với kẻ mù lòa, cô bắt đầu suy nghĩ nhiệm vụ kẻ mù lòa vừa giao cho mình phải hoàn thành thế nào.
“Anh Trạch ơi, hôm nay mẹ Khương không ở nhà, chúng mình dẫn Li Li đi ăn trưa đi anh.” Nhóc tội nghiệp cẩn thận vuốt ve lễ phục được làm bằng sợi tổng hợp đặt trên bàn.
“Em thích không?”
“Thích ạ.” Nhóc tội nghiệp ôm lễ phục vào lòng, cười nói với kẻ mù lòa.
“Anh Trạch à, em cảm ơn anh.”
Kẻ mù lòa đi đến bên cạnh nhóc tội nghiệp, tay ôm eo cậu, đầu ngả lên vai cậu: “Tiểu Ngụ, chúng mình sắp kết hôn rồi, anh… Bỗng dưng anh cảm thấy hơi căng thẳng.”
“Em, em cũng vậy.” Nhóc tội nghiệp để quần áo trong tay xuống rồi xoay người ôm chặt lấy kẻ mù lòa: “Anh Trạch à, chúng ta có thể…”
“Không thể.” Kẻ mù lòa không đợi nhóc tội nghiệp dứt câu đã từ chối. Mấy ngày qua, chứng sợ hãi tiền hôn nhân của nhóc tội nghiệp càng trở nên nghiêm trọng hơn. Anh cảm thây cả mình cũng không thể trấn an cậu.
“Tiểu Ngụ à, đây chỉ là một hình thức thôi em, mà anh lại mong em sẽ có được niềm vui từ hình thức này. Chúng mình đã là vợ chồng hợp pháp từ lâu rồi mà.”
Nhóc tội nghiệp vùi đầu vào ngực của kẻ mù lòa, nói nhỏ: “Xin lỗi anh…”
Kẻ mù lòa cúi đầu hôn lên trán nhóc tội nghiệp, buông cái tay đang ôm lấy cậu: “Vào phòng thử quần áo nào!”
“Dạ!”
Nhóc tội nghiệp cảm thấy mình thay đồ rất nhanh, nhưng khi cậu ra ngoài thì kẻ mù lòa chẳng còn ở trong phòng nữa. Cậu còn cố ý đến phòng sách nhìn thoáng qua, nhưng anh cũng không có ở đây. Bỗng cậu có chút bối rối.
“Anh Trạch? Anh Trạch ơi?” Nhóc tội nghiệp gọi hai tiếng cũng không thấy ai trả lời. Cậu bèn đi về phía cầu thang thì phát hiện trên tay vịn có buộc một sợi dây ruy băng, còn treo thêm cái túi nhỏ.
Nhóc tội nghiệp đi đến đó, lại thấy dây ruy băng rất dài này chạy dọc xuống lầu, không thấy được điểm cuối. Cậu mở túi nhỏ treo trên tay vịn thì nhận ra bên trong là một mẩu giấy. Cậu chưa từng nghĩ rằng ngày hôm nay sẽ có bất ngờ thế này đợi cậu.
Chữ viết trên giấy hơi ngoáy ngó nhưng cũng tạm nhìn ra được:
“Gửi Tiểu Ngụ của anh:
Tiểu Ngụ, hôm nay anh muốn gửi đến em một niềm vui bất ngờ. Anh muốn nói với em rằng, anh thích em không phải vì tin tức tố. Anh thích em chỉ vì đó là chính em.”
Nhóc tội nghiệp từng tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhận được thư tình. Khóe miệng của cậu không kiềm được mà giương lên. Cậu cất thư tình xong thì đi xuống lầu, cách nơi này năm mét lại có cái túi nhỏ thứ hai.
“Gửi Tiểu Ngụ của anh:
Anh đã bỏ lỡ hai mươi ba năm trước của em, nhưng sau này, mỗi một giây một phút sẽ không bỏ lỡ chút nào nữa. Yêu em.”
Đến cái túi thứ ba thì không phải là mẩu giấy mà là một bé gấu nhỏ. Nhóc tội nghiệp cầm bé gấu mà không biết có ý nghĩa gì. Cậu nhìn bé gấu đáng yêu rồi bóp vuốt nhỏ của bé hai cái. Bé gấu trong tay cậu cất tiếng.
“Gửi Tiểu Ngụ của anh:
Tiểu Ngụ à, anh vẫn luôn cho rằng, từ sau khi bị mù, em chính là tia sáng rực rỡ len lỏi vào, chiếu sáng toàn bộ thế giới của anh. Hỡi ánh sáng của anh, em sẽ mãi ở bên cạnh anh chứ?”
Túi nhỏ thứ tư có ba tấm thẻ tín dụng và một sấp giấy chứng nhận. Trên mẩu giấy có viết:
“Gửi Tiểu Ngụ của anh:
Tiểu Ngụ, đây là sính lễ của anh, nhưng chúng nó cũng không thể sánh bằng em. Dù gì anh cũng đã có được em – người quý giá nhất.”
Bên cạnh chiếc túi thứ năm có đặt một bó hồng. Nhóc tội nghiệp đếm được bốn mươi đóa hoa, cậu rút ra mẩu giấy trong túi. Trong đấy viết ngôn ngữ loài hoa của hoa hồng (玫瑰花的花语).
“Gửi Tiểu Ngụ của anh:
Anh yêu em.
Alpha trung thành của em”
Nhóc tội nghiệp ôm bó hồng, tiếp tục đi về phía trước. Cậu cảm giác ruy băng trong tay rung lên hai lần, bất chợt ngẩng đầu nhìn tới rồi cậu chạy tới cổng sân.
Giữa đủ các loài hoa tươi tắn trong sân, một người đứng đấy, ăn mặc cùng một kiểu âu phục xanh hồ nước như cậu. Trang phục xanh hồ nước làm nổi bật dáng người thon dài câng đối của kẻ mù lòa. Làn da ngày thường ít phơi nắng nay càng trắng ngần lóa mắt. Nhóc tội nghiệp vô thức bị anh thu hút đi đến bên cạnh. Điểm cuối dây ruy băng vẫn luôn cầm trong tay cậu đang quấn trong tay kẻ mù lòa.
Kẻ mù lòa nghe thấy tiếng bước chân thì xoay người lại, cười với nhóc tội nghiệp.
“Anh Trạch…” Nhóc tội nghiệp gọi tên anh mà giọng nói hơi run run, hốc mắt cậu ửng đỏ.