Gặp Gỡ

Chương 14




Giữa trưa, nhóc tội nghiệp gọi thức ăn ngoài mà trước kia cậu thường đặt. Cậu sắp xếp trên bàn xong xuôithì đưa đũa và cơm cho kẻ mù lòa.

“Lúc trước em thường gọi những món này về ăn. Mặc dù đồ ăn khá bình thường nhưng hương vị cũng được lắm.” Nhóc tội nghiệp nhớ lại vị trí hoa hướng dương trên bàn ăn trong nhà, mang thức ăn bày vào vị trí đó rồi nói cho kẻ mù lòa.

Kẻ mù lòa nghe nhóc tội nghiệp nói tên từng món ăn một thì nhận ra đây toàn là mấy món mình thường ăn ở nhà. Anh đoán, có lẽ cậu sợ anh không quen khẩu vị nên chọn riêng cho anh.

“Anh ăn thấy ổn chứ?” Nhóc tội nghiệp khá là căng thẳng. Cậu cứ sợ kẻ mù lòa sẽ không thích ăn những món mình chọn.

Kẻ mù lòa cực kỳ nể tình mà gắp thêm mấy đũa thức ăn, nói: “Ăn ngon lắm em.”

Ăn cơm xong thì nhóc tội nghiệp dọn dẹp hộp cơm, chuẩn bị mang đi vứt. Lúc cậu vừa ra khỏi cửa, kẻ mù lòa đứng lên, men theo hương hoa trong tiệm đi hai vòng, mò tới bên cạnh cây xương rồng bày trên giàn trồng hoa lúc nãy.

Kẻ mù lòa vươn tay nhấc chậu xương rồng lên, thận trọng tiến tới muốn ngửi mùi hương của nó. Có điều anh chỉ ngửi được mùi của hoa cỏ thông thường. Kẻ mù lòa lại muốn chạm tay vào nó nhưng lại sợ nhóc tội nghiệp trở về sẽ lo lắng mình bị đâm trúng tay nếu trông thấy cảnh này. Anh suy tư một chốc rồi đặt nó về lại giàn hoa.

Vừa trở về đã thấy kẻ mù lòa đứng cạnh giàn hoa, thậm chí trên tay còn bê một chậu xương rồng, nhóc tội nghiệp hốt hoảng chạy đến, hỏi han: “Anh Trạch qua đây làm gì vậy anh? Có bị gai đâm trúng tay không anh?”

Thế mà kẻ mù lòa lại đang cực kỳ hưởng thụ khi nhóc tội nghiệp quan tâm mình. Anh mỉm cười, trấn an cậu: “Anh không sao hết. Muốn ngửi thử mùi của xương rồi, nhưng dường như không ngửi được mùi gì cả.”

Nhóc tội nghiệp nhẹ nhàng thở ra. Cậu giải thích với anh: “Sau này nó nở hoa thì mùi hương mới rõ hơn được. Hơn nữa, mấy loài thực vật như xương rồng có thể thanh lọc không khí, còn rất dễ chăm bẩm. Nó rất được ưa chuộng đó anh.”

“Chúng mình mua một chậu về được không em nhỉ?”

Nhóc tội nghiệp không lường được kẻ mù lòa lại muốn mang một chậu xương rồng về nhà. Cậu muốn từ chối nhưng lại bày không được lý do, chần chừ mãi vẫn chưa thể trả lời.

“Không sao, trong nhà cũng không thiếu cây cỏ.” Kẻ mù lòa biết nhóc tội nghiệp e ngại việc mình bị thương trong lòng, nên ảnh cùng thôi không nói tiếp chủ đề này nữa.

Buổi tối, khi lúc chú Lưu đến đón hai người trở về thì nhìn thấy nhóc tội nghiệp cầm theo một túi nhựa. Chú hiếu kì hỏi đấy là cái gì.

“Dạ, là cây xương rồng.” Nhóc tội nghiệp mở túi cho chú Lưu nhìn chậu cây bên trong.

Chú Lưu gật đầu, nói: “Trong phòng đặt một cây xương rồng cũng tốt. Nó hút một ít chất phóng xạ do đồ điện tử phát ra.”

Kẻ mù lòa ngồi cạnh, vốn cho là nhóc tội nghiệp sẽ không mua xương rồng về nhà nữa, không nhờ em ấy là chiều theo mong muốn của mình.