Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 91: Chuộc tội




"Em đã cướp đi hạnh phúc của tôi, cho nên em nhất định phải bồi thường cho tôi. Trách nhiệm bây giờ của em chính là thay thế Tử Oánh, ở bên cạnh tôi, mang đến cho tôi một gia đình ấm áp, vì tôi sinh thật nhiều con." Nhâm Mục Diệu hít sâu một hơi, bản tính kiêu căng bá đạo, cường ngạnh khiến hắn không thể nói ra những lời ngon tiếng ngọt, cho dù thâm tâm của hắn có muốn đi chăng nữa.

Thời gian ở cùng Kiều Tâm Du khiến cừu hận hắn dành cho cô dần dần tan biến, hắn căn bản là không cách nào hận được người con gái này, cho dù chính cô đã từng khiến tâm hắn đau đớn đến tê dại. Không biết từ lúc nào từng cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô đã khắc vào tim hắn. Vẻ ngẩn người lúc lạnh nhạt, nụ cười yếu ớt, gương mặt đáng yêu khi cô ngủ, gò má tràn đầy men say khi cô cùng hắn hoan ái, vẻ thâm tình chuyên chú khi cô nấu cơm.....Từng điểm, từng điểm dần dần thấm vào trí óc hắn, cô hệt như một cô gái nhỏ có yêu thuật, từng chút từng chút một xua tan những cơn buốt lạnh trong lòng hắn.

Kiều Tâm Du cứng đờ, trước đây cô vốn là nơi cho hắn trút cơn giận, nhưng giờ đây hắn lại bảo cô hãy ở bên hắn chuyên tâm mà chuộc tội, làm một người thay thế Lương Tử Oánh, không có linh hồn, không có tư tưởng, không có tâm tình?.

Gương mặt thanh nhã của cô chợt hiện lên một nụ cười khổ, cô thật sự phải bồi thường cho hắn sao?

"Anh thật sẽ không đem tất cả mọi tội danh chuyển dời lên con của em ư?" Về phần cô dù có phải chịu đựng nhiều hình phạt đi nữa cũng chẳng sao, chỉ cần đứa nhỏ của cô mãi an toàn.

Cho dù, phải trở lại bên cạnh ác ma này đi chăng nữa.

"Nó cũng là con tôi." Nhâm Mục Diệu rất ghét việc Kiều Tâm Du đem quan hệ bọn họ nói thẳng ra như thế, "Kể từ bây giờ, em phải chăm sóc tôi gấp bội, có như vậy thì em mới chuộc lại được tất cả mọi lỗi lầm của mình." Nhâm Mục Diệu mạnh bạo nói với cô.

Kiều Tâm Du biết trong lòng hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ được hình ảnh của Lương Tử Oánh, nếu hắn cùng với cô bình yên ở chung một chỗ chắc hẳn đó chính là một loại tội ác. Đền bù sai lầm? Đó là cách khiến tâm hắn bớt đi một phần khiển trách!

"Em vĩnh viễn vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh, đúng không?" Đôi mắt cô lại bắt đầu hiện lên một tầng hơi nước, cô cắn răng chịu đựng, cố không để nước mắt rơi xuống.

"Đúng!" Nhâm Mục Diệu ôm chặt thân thể mảnh mai của cô, "Em vĩnh viễn cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay tôi!"

"Đừng......" Kiều Tâm Du giùng giằng muốn thoát khỏi cái ôm của hắn.

"Sao thế? Tôi chạm phải bụng của em à?" Đôi mặt Nhâm Mục Diệu hiện lên ôn nhu ân cần.

Kiều Tâm Du chống lên thân thể, "Anh vừa mới giải phẫu, không thể động tới vết thương."

Nhâm Mục Diệu xích qua một bên, "Vết thương nhỏ này không là gì đâu." Đều do tên chết tiệt Đinh Hạo Hiên kia muốn hắn "được" băng bó khoa trương như vậy, nói cái gì mà sợ Kiều Tâm Du không tin, hay không hù dọa được cô, giờ thì thế nào ....

Hắn kéo tay Kiều Tâm Du lại "Qua đây."

Kiều Tâm Du nhìn hắn một cái, nhăn nhó hỏi: "Không được đâu! Ngộ nhỡ động phải vết thương của anh ...?"

Tròng mắt Nhâm Mục Diệu khẽ xoay chuyển, giọng nói của hắn trầm xuống, "Đừng để tôi nói lần thứ hai."

Kiều Tâm Du tuy có bất mãn, nhưng cô vẫn bò lên giường, nằm xuống bên cạnh hắn, rất nhanh sau đó cô lại bị một mùi vị quen thuộc bao trùm lấy, mùi hương nơi cơ thế hắn vẫn thế, nhàn nhạt mùi thuốc lá hòa lẫn hương rượu whisky, chỉ có điều hiện giờ lại có thêm mùi của thuốc khử trùng.

Nhâm Mục Diệu khó khăn trở mình, hắn rất muốn đem thân thể mềm mại của cô ôm vào trong ngực, nhưng cánh tay bó một lớp thạch cao của hắn giờ đây quả thật giống như cánh tay người máy, không thể làm được gì. Hắn càng ngày càng hận cái tên mưu ma chước quỷ Đinh Hạo Hiên rồi.

"Hôm nay chịu khó ngủ lại bệnh viện một đêm, ngày mai chúng ta sẽ trở về biệt thự Tây Giao."

"Ngày mai anh đã có thể xuất viện rồi sao?" Kiều Tâm Du đột nhiên cảm thấy tính tình của hắn thật trẻ con.

"Tôi nói có thể là có thể." Nhâm Mục Diệu nói chắc như đinh đóng cột.

Hắn không thể nói cho cô biết tất cả chuyện này đều là giả, hắn biết ngay khi cô biết rõ chân tướng, cô lại có thể bỏ đi, chắc hẳn lần sau sẽ không dễ dàng như vậy mà lừa gạt cô quay lại đâu.

Xem ra, hắn nhất định phải cần một đoạn thời gian làm bệnh nhân tạm thời mất đi một tay một chân rồi, hành động tuy có chút bất tiện, nhưng để đổi lấy việc Kiều Tâm Du trở lại bên cạnh hắn, thật ra thì, cũng không hẳn là quá lỗ vốn.

Nhâm Mục Diệu dùng cánh tay còn lại bình thản đặt lên bụng cô, "Đứa nhỏ của chúng ta đã bao lớn?"

Hơi thở hắn ấm áp phả vào một bên tai của Kiều Tâm Du, mặt của cô bỗng chốc đỏ bừng, "Sáu tuần rồi." Bàn tay cô mảnh khảnh áp lên bàn tay to lớn của hắn. Khung cảnh hiện giờ quả thật giống một gia đình ba người hạnh phúc, quá đỗi bình thường .

"Thật là mong đợi." Giọng nói Nhâm Mục Diệu dần dần nhỏ xuống, Kiều Tâm Du mất tích một tuần nay khiến hắn không thể có một giấc ngủ an ổn, hiện giờ cô đã trở về bên cạnh hắn, hắn lại có thể ngửi được mùi hương nhè nhẹ trên người cô, lòng hắn thật an tâm, quả thật giờ đây hắn rất buồn ngủ.

"Mục Diệu, anh thích con trai hay con gái?"

"Con gái, giống em là tốt rồi......" Nhâm Mục Diệu mơ hồ nói, hơi thở dần dần chậm lại......

————

"Diệu, em nghe nói anh bị tai nạn xe cộ, có sao không......" Giọng nói lanh lảnh của một cô gái bỗng từ đâu truyền đến.

"Ưm!", giọng bất mãn, "Ồn ào quá......" Cô nũng nịu nói, theo bản năng quơ tay vào không khí, vừa đúng đánh vào mặt của Nhâm Mục Diệu.

Gương mặt Nhâm Mục Diệu ngay lập tức tối sầm, hắn mở mắt ra, đã thấy Kiều Tâm Du an ổn mà ngủ say trong ngực, khóe miệng cong lên một nụ cười thỏa mãn, nhẹ nhàng đem bàn tay còn đang ở trên mặt hắn cầm xuống, nhét vào trong chăn, rồi cẩn thận sửa chăn lại cho cô.

Hắn hoàn toàn không để mắt đến một người nào đó đã xuất hiện trong phòng bệnh từ khi nào. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trầm Trạm Vân thẫn thờ đứng trong phòng bệnh, hình ảnh Nhâm Mục Diệu dịu dàng khi nãy, cô chưa từng thấy qua. Thậm chí khi cô phải hứng chịu tất cả sỉ nhục, ra tòa mà vu khống Vạn Khải Phong tội ngược đãi, cũng không hề có.

"Bộp ——" bó hoa hồng trong tay cô rơi xuống trên sàn nhà, chúng thật đỏ, hệt như ngọn lửa cháy trong mắt cô.

Cô ghen tỵ, lửa giận làm toàn thân cô dường như bốc cháy theo.

Tại sao? Tại sao cô vì Nhâm Mục Diệu làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí vì hắn mà chịu đựng tất cả sỉ nhục, tự mình đứng ra tố cáo Vạn Khải Phong, đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của người đời, còn phải lắng nghe những lời nói vũ nhục của luật sư biện hộ. Rất khó, rất đau nhưng cô nghĩ, mình vì Nhâm Mục Diệu làm nhiều như vậy, cũng thật đáng, nó thật rất đáng để cô bắt được tâm của hắn.

Kết quả là đây ư? Cô chịu nhục như thế, nhưng vẫn không hơn nổi một "Hung thủ giết người".

"Sao cô lại tới đây?" Nhâm Mục Diệu tuy đã giảm giọng nói xuống, nhưng từng chữ ít nhiều cũng lộ ra lạnh giá.

"Diệu, em chỉ là quan tâm tới thương thế của anh thôi, anh sao rồi?" Trầm Trạm Vân sau một thời gian nghỉ ngơi, vết thương trên mặt cô cũng đã lành, nhưng vết thương trên người vẫn chưa hoàn toàn khép lại, tóc còn chưa kịp dài như trước, nên cô sửa thành tóc ngắn, nhưng vì muốn xinh đẹp hơn, lại cảm thấy tóc ngắn thiếu đi vẻ mị lực, nên khi ra ngoài cô đều mang thêm một bộ tóc giả.