"Nhiều tiền như vậy ——" Tên đàn ông thấp bé dùng hai tay vốc lấy tiền, mặt lộ rõ vẻ tham lam.
Kiều Tâm Du cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn tê liệt, bởi vì hai tay và hai chân bị trói rất chặt, nên cô chỉ có thể dịch từng chút một qua phía túi xách.
Tên đàn ông áo đen tráng kiện nhanh chóng liếc nhìn từng xấp tiền mặt.
"Đại ca, đại ca, tất cả số tiền này đều là thật, không hề có tiền giả, chúng ta phát tài, phát tài rồi..." Tên đàn ông nhỏ thấp kích động nói.
Cầm lên một xấp tiền mặt, vẩy vẩy, một món đồ điện tử màu đen rơi ra ngoài.
"Đại ca, đây là cái gì?"
Ánh mắt tên đàn ông áo đen sững lại, hung ác dữ dội, cầm món đồ điện tử sải bước đi về phía Kiều Tâm Du.
Thiếu chút nữa, còn kém một chút xíu!
Khi chiếc túi xách gần tới tay Kiều Tâm Du, đột nhiên, một luồng khí tức lớn mạnh chợt xông tới, bóng màu đen của hắn phủ lên người cô, lúc đôi tay Kiều Tâm Du đưa về phía túi xách, một đôi giày thể thao cũ màu đen chợt giẫm mạnh lên tay cô.
"A ——" Kiều Tâm Du bị đau thét chói tai.
"Đàn bà thúi, xem đây là cái gì!" Người đàn ông áo đen nắm tóc Kiều Tâm Du lên, đưa món đồ điện tử tới trước mặt cô, "Tao không ngờ thằng đàn ông của mày lại gài món đồ chơi này vào, xem ra nó không cần mạng của mày rồi..."
Người đàn ông áo đen bắt lấy tóc Kiều Tâm Du, hung hăng đập đầu cô vào tường, miệng còn hùng hồ nói, "Đàn bà thúi, dám gài bẫy chúng tao, mày thật sự không muốn sống..."
"Bốp —— rầm ——" một tiếng rồi một tiếng va chạm mạnh vang dội.
Đau đớn bên trong kèm theo nỗi đau thể xác bên ngoài giao thoa vào nhau, bóng tối vô hạn dần dần bao trùm lấy cô, khiến cô mỗi lúc một hôn mê sâu... Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Kiều An Mạn đi tới, thấy thiết bị điện tử rơi trên mặt đất, kêu to ra tiếng, "Không xong, cái này có thể là thiết bị truy tìm, bọn họ sẽ lập tức tìm tới nơi này..."
"Mẹ kiếp!" Tên đàn ông áo đen thô lỗ mắng ra một tiếng, buông lỏng tay, "Mau thu dọn đồ, chúng ta lập tức rời khỏi đây ngay!"
Thân thể yếu ớt vô lực của Kiều Tâm Du ngã xuống như chiếc lá cuối thu chầm chậm rơi. Trên vách tường loang lỗ tróc vẩy mang theo dấu vết cô trượt người xuống, giữ lại một vệt máu tươi. Lọn tóc xốc xếch khoác lên đầu vai cô, phủ lên gương mặt trắng bệch đến độ trong suốt.
Kiều An Mạn chỉ chỏ về phía Kiều Tâm Du, "Cần mang cô ta theo không?"
"Mang theo một kẻ nửa sống nửa chết này chi, gánh nặng quá mức!" Tên đàn ông vóc dáng thấp bé lập tức phản đối.
"Đồ đần, có con tin trong tay chúng ta, sẽ bảo đảm hơn đấy!" Kiều An Mạn dương dương tự đắc vì quyết định thông minh của mình.
"A Hổ, cõng ả theo!"
Dưới mệnh lệnh của đại ca, mặc dù trong lòng hắn có ngàn vạn lần không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đỡ Kiều Tâm Du dậy .
Khi bọn hắn đi tới cánh cửa sắt cũ rách, đột nhiên ——
"Rầm ——" một tiếng, cánh cửa sắt bị đá từ bên ngoài.
Ba gã đàn ông vóc người cao to đứng ngay cửa, trên người đã bị ướt đẫm vì mưa, quần áo ướt nhẹp dính vào trên người họ, càng tôn thêm vóc người chắc khỏe. Mái tóc sũng ướt, bọt nước dọc theo từng sợi mà nhỏ giọt, lan tỏa ra khí tức u tối.
Tên đàn ông áo đen lập tức lui về phía sau, vẻ mặt hốt hoảng cho thấy lá gan của hắn đang e sợ, "Hừ! Chúng mày là ai!"
"Là người tiễn tụi bây xuống Địa Ngục!" Đôi mắt tối tăm của Nhâm Mục Diệu sững lại, tầm mắt lập tức dừng ngay trên người Kiều Tâm Du, vội vàng hỏi: "Tâm Du, em sao vậy?"
Kiều Tâm Du như nghe được âm thanh quen thuộc, chầm chậm mở mắt, ánh nhìn mờ ảo càng ngày càng rõ ràng, "Mục Diệu?" Giọng cô yếu ớt, âm thanh nhè nhẹ mang theo vài phần nghi ngờ —— Cô đang nằm mơ sao? Hắn sao lại ở đây?
"Tâm Du, bọn chúng có làm gì em không?" Đôi mắt sắc bén chợt bắn ra tia lạnh giá.
Tên đàn ông áo đen kéo Kiều Tâm Du qua, lấy ra con dao gọt trái cây sắc bén, gác ngay trên cổ cô, "Tụi bây để tất cả vũ khí xuống, nếu không..." Hắn dừng lại, tay hơi dùng lực, lưỡi sao sắc bén lập tức thoáng qua cổ Kiều Tâm Du, trên da thịt trắng nhẵn mềm mại như sứ đã hiện lên một vệt đỏ thẫm, từ miệng vết thương nhỏ xuống những giọt máu li ti...
Con mắt của tên đàn ông áo đen đảo qua thân người bọn họ, hắn có thêm vài phần tự tin bình tĩnh thong dong khi chắc chắn mình có thể phát giác trên người bọn họ thực sự có mang theo vũ khí.
Nhâm Mục Diệu đưa mắt nhìn về phía hai người bên cạnh, chớp một cái, họ hiểu ý định của hắn.
Ba người bọn họ chầm chậm lấy súng lục ra khỏi túi, ném xuống đất.
Tên đàn ông với vóc dáng thấp bé lập tức ngồi chồm hổm xuống nhặt súng lục lên, run rẩy chĩa súng về phía bọn họ.
"Tao tới đây chỉ vì muốn đón vợ về nhà thôi, chứ không phải tới cầm lại năm ngàn vạn, nếu bọn mày để yên cho Tâm Du, vậy thì tao có thể tha cho bọn mày." Nhâm Mục Diệu vì an toàn của Kiều Tâm Du đã đưa ra sự nhẫn nhịn lớn nhất có thể, chân mi rậm khẽ nhấc, "Nếu... bọn mày dám cả gan làm cô ấy bị thương, dù có chạy trốn tới chân trời góc biển, tao cũng sẽ tìm được bọn mày, để bọn mày nếm thử mùi vị sống không bằng chết."
Tên đàn ông áo đen bị khí thế kinh người của Nhâm Mục Diệu uy hiếp, đáy lòng run rẩy. Bàn tay kia của hắn có thể cảm giác được luồng nhiệt ấm áp trên người Kiều Tâm Du, chất lỏng dinh dính đang từ miệng vết thương trên đầu cô dần dần chảy xuống. Hắn đã ra tay làm Kiều Tâm Du bị thương, bây giờ dù hắn có buông tay hay không, hắn đều biết rõ ba tên đàn ông lai lịch bất phàm trước mặt cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, cho nên hắn chỉ có thể liều lĩnh đánh cược.
"Nếu bọn mày muốn cô ta an toàn, thì bây giờ cút ngay ra ngoài cho tao, còn nữa, không được phép báo cảnh sát!"
"Được! Tụi tao ra ngoài!" Nhâm Mục Diệu lập tức đáp ứng điều kiện của hắn.
Ba người chầm chậm bước ra.
"Đại ca, cái này là đồ thật!" Tên có vóc dáng thấp bé đưa cây súng lục tới cho tên đàn ông áo đen, "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"