Chân mày đen nhảy lên, biểu hiện tâm tình không vui lập tức bộc lộ lên trên mặt hắn, rất dễ nhận thấy hắn không hài lòng với phản ứng này của Kiều Tâm Du. Hắn đã quen với việc tự mình quyết định mọi chuyện, dĩ nhiên không thể tha thứ cho việc người khác phản đối mình. Hắn nắm lấy cổ tay Kiều Tâm Du, ép hỏi: "Em nói cái gì?"
"Tôi không muốn về." Chân mày thanh tú của cô nhíu lại.
"Tại sao không muốn về nhà?" Nhâm Mục Diệu không hiểu lòng của cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
"Nhà? Ha ha..." Khóe miệng Kiều Tâm Du nâng thành một nụ cười khổ sở, "Đó mà là nhà sao? Đó chẳng qua là nhà tù dùng để giam cầm tôi mà thôi. Tôi không muốn trở lại cái nhà tù kia, anh nên biết, tôi đã chịu đựng đủ rồi, nếu anh cảm thấy không thoải mái, còn chưa giỡn đủ, vậy anh còn chiêu gì thì nhanh nhanh mà dùng đi! Rồi sau đó hãy đáp lễ cho tôi bằng một sự giải thoát..." Kiều Tâm Du chậm rãi nhắm hai mắt lại, cô dùng sự thần phục của mình bức bách Nhâm Mục Diệu khó khăn buông tay.
Tay Nhâm Mục Diệu không nhịn được bóp mạnh, hắn muốn bóp vỡ xương của cô gái nhỏ này ra xem thử bên trong là loại đá cứng đến mức nào. Hắn cố hết sức đè nén xuống cơn tức giận tột cùng của mình, "Được! Nếu nhà họ Nhâm đã để lại cho em những hồi ức không tốt, vậy chúng ta dọn sang chỗ khác. Anh còn một căn biệt thự ở Hoa viên An Cảnh, chúng ta dọn đến đó ở có được không?"
"Tôi không đùa đâu!" Trên gương mặt trắng nõn của Kiều Tâm Du hiện lên vẻ nghiêm túc, thận trọng "Tôi xin anh, bỏ qua cho tôi đi có được không? Tôi biết anh đã trả cho cậu tôi năm ngàn vạn, tiền đó coi như tôi nợ anh, từ từ tôi sẽ trả hết cho anh... Tôi chỉ muốn có sự tự do của mình, tôi muốn mình có thể thoải mái hít thở không khí..."
"Xoảng——" Nhâm Mục Diệu giận dữ phất tay, khiến ly thủy tinh bên cạnh rớt xuống sàn nhà, "Chẳng lẽ ở cùng tôi em không có tự do sao? Ở cùng tôi em không thể thoải mái hít thở không khí ư? Ở cùng tôi khiến em khó chịu tới mức muốn chết, không thể chấp nhận được ư!"
"Phải!" Kiều Tâm Du ngẩng đầu lên, không sợ ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong đôi mắt đen của hắn, "Tôi ở chung nhà với anh như thế có thể gọi là lẽ tự nhiên à? Ngay cả gặp mặt anh Phương Đình cũng không thể, chúng tôi vốn là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng anh lại không chấp nhận. Phải! Anh đã trói buộc tôi như thế, đối mặt với tính tình muốn gió có mưa thô bạo của anh, tôi thật sự khổng thở nổi. Đối mặt với anh, tôi phải từng giây từng phút cẩn thận, sợ lỡ như mình bước sai bước, đặt chân nhầm vào khoảng đất "địa lôi" của anh. Sống chung với anh thật sự khiến tôi có cảm giác hít thở không thông."
Đây là lần đầu tiến Kiều Tâm Du lớn mật như vậy, cô đem suy nghĩ thật trong lòng mình, không chút che giấu mà nói ra, cô đang vì tự do của mình mà cố gắng đấu tranh lần cuối cùng.
Từng chữ từng câu giống như từng cây kim châm bén nhọn sắc lạnh đâm vào lòng Nhâm Mục Diệu, khiến lồng ngực đang đè nén lửa giận của hắn trào ra ngoài, "Đúng! Anh vốn không muốn cho em tự do, bởi vì anh muốn em hoàn toàn thuộc về một mình anh thôi. Mỗi lần nhìn thấy em có thể thoải mái cười to với Phương Đình, trong lòng anh lập tức cảm thấy khó chịu, bởi vì em chưa từng cười với anh như thế, anh ganh tỵ với anh ta. Phải! Anh muốn hung dữ với em, muốn quản thúc em. Từng tiếng nói cử động của em, đều có thể dễ dàng khơi lên lửa giận trong lòng anh, làm chấn động đến tâm tình của anh, khiến anh không cách nào khống chế được tâm tình của mình. Có lẽ, là vì anh quá để ý đến em... Bởi vì, anh yêu em..."
Kiều Tâm Du nghe được lời hắn nói xong lập tức choáng váng, cả người giống như bị người ta điểm huyệt, không nhúc nhích được. Mắt mở to, ngây ngô trừng trừng nhìn hắn, thật vất vả mở miệng của mình, giọng nói một lần nữa bật ra, "Anh mới vừa nói cái gì?" Giọng nói run rẩy, căn bản cũng không giống như từ trong cổ họng cô phát ra.
"Anh muốn nói cho em biết..." Nhâm Mục Diệu đưa ra hai cánh tay, đem thân thể gầy yếu của cô ôm chặt vào lòng, môi mỏng dán chặt vào lỗ tai của cô, "Bởi vì yêu em, nên anh mới uống phải dấm chua của Phương Đình, mới có thể để ý đến từng thái độ của em như vậy..."
"Anh yêu tôi?" Kiều Tâm Du nháy mắt hai cái, con ngươi trong suốt tràn đầy vẻ không tin, "Anh đang đùa với tôi sao? Chuyện này căn bản là không thể nào, anh đang đùa cợt tôi phải không, chẳng lẽ anh đã quên Lương Tử Oánh rồi sao? Tôi là kẻ thù của anh, làm sao anh có thể yêu tôi..." Dần dần khôi phục lý trí, Kiều Tâm Du đối với lời hắn nói xì mũi coi thường, hoàn toàn không tin.
Nhâm Mục Diệu vịn hai vai của cô, buộc cô nhìn vào mắt hắn, "Lương Tử Oánh là quá khứ của anh, nhưng cô ấy đã qua đời, đây là sự thật, dù là ai cũng không thể thay đổi được, nếu tất cả đều đã qua, vậy tại sao anh phải dây dưa với quá khứ chứ. Bây giờ, anh còn phải cám ơn cô ấy, cám ơn cô ấy đã đưa em đến bên cạnh anh. Anh vẫn luôn lấy Lương Tử Oánh làm cái cớ, dùng nó để trả thù em, nhưng dần dần lý do này đã biến đổi, anh lại vẫn cố dùng nó để ép em ở bên anh. Là anh ích kỷ, luôn đem Lương Tử Oánh ra làm lá chắn, vì anh không thể tự nói với mình là anh yêu em, nhưng thật sự anh đã không còn cách nào khống chế mình..."
"Tôi, tôi có thể tin tưởng anh sao? Tôi còn có thể tin tưởng anh sao?" Bị thương, đau đớn thấu tâm can, đã khiến cô mất đi năng lực phán đoán, phân biệt thật giả.
Kiều Tâm Du tựa lên đầu vai hắn, nước mắt lẳng lặng chảy xuống, lần này không phải bởi vì tâm cô đau, mà là luống cuống. Cô chỉ muốn mình có thể lặng lẽ yêu hắn là đủ rồi, chưa từng hy vọng xa vời là có thể được hắn yêu, một chút cũng không. Chuyện lần này, đã khiến lòng cô hoàn toàn chết tâm, sao hắn cố tình ngay lúc này trêu chọc cô đây?
Cô thật sợ mình sẽ dao động lần nữa, đã Vạn Kiếp Bất Phục một lần, còn phải trình diễn thêm một lần nữa sao?
"Có lẽ, anh đã nhầm rồi, đây không phải là yêu, mà là vì tôi ở chung với anh đã lâu, nên anh đối với tôi tương đối quen thuộc thôi. Anh không phải luôn coi tôi là con búp bê sao, con người một khi đã có sự quen thuộc với ai đó thì dù là một con búp bê cũng sẽ thấy có tình cảm." Kiều Tâm Du không tin ác ma với trái tim lạnh như băng kia, còn có tình cảm.
"Sao em không tin anh?" Chân mày đen của Nhâm Mục Diệu vặn thành một đường, cô gái bướng bỉnh này thật khó trị.
"Bởi vì lời nói của anh không có độ tin cậy!" Giọng Kiều Tâm Du có chút nghẹn ngào.
Nhâm Mục Diệu dường như lần đầu tiên gặp phải vấn đề khó giải quyết, đôi tay hắn gãi gãi mái tóc ngắn củn của mình, buồn rầu nói: "Phụ nữ thật phiền phức."
"Mới một khắc trước anh còn nói yêu tôi, một khắc sau đã chê tôi phiền phức, thì ra anh thật sự đang đùa cợt tôi." Kiều Tâm Du cố ý khiêu khích châm chọc hắn.
Nhâm Mục Diệu giận đến sắp phát điên lên rồi, lập tức vén chăn của cô ra, đem Kiều Tâm Du bế lên.
"Này! Anh muốn làm gì? Muốn "bắt cóc" tôi hả?" Kiều Tâm Du khẩn trương nói.
"Chúng ta về nhà! Bồi dưỡng tình cảm thật tốt!" Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
"Không cần, tôi không muốn về nhà, anh mau buông tôi ra"