Vạn Khải Phong đem từng tiếng cầu xin tha thứ của cô ngoảnh mặt làm ngơ, hắn giống như một con mãnh thú đói khát, nhìn thấy thức ăn ngon trước mặt, trong con ngươi nhanh chóng thắp lên thứ ánh sáng nhạt, hắn từng bước từng bước tới gần cô, giang chân mình lên hai chân cô, ngón tay êm ái thoáng qua gương mặt của Trầm Trạm Vân, "Người đẹp ở trước mặt, tôi không chơi, rõ là tôi có vấn đề."
Da thịt lạnh như băng đụng phải bàn tay ấm áp của hắn, nhưng Trầm Trạm Vân vẫn cảm thấy mình như đang tiếp xúc với khối băng, toàn thân lạnh lẽo, cô không nhịn được mà rùng mình, "Van xin anh bỏ qua cho tôi đi, tôi sẽ đưa hết tiền của tôi cho anh......"
Vạn Khải Phong đối với miếng thịt béo dâng đến miệng này, sao có thể buông ra, tay hắn đặt lên quả đào lạnh cóng như băng của cô, nắm chặt, mạnh bạo nắn bóp, "Cô không phải là đang rét lạnh sao, được rồi! Tôi lập tức sẽ sưởi ấm cho cô!" Hắn nghiêng người, liếm láp cái cổ Trầm Trạm Vân, sau đó há mồm ra, lộ ra hàm răng sắc bén, cắn mạnh xuống......
"A......" Toàn thân Trầm Trạm Vân không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho hắn xâm lược. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cô cảm giác được cổ mình cực kì đau xót, "Ngày mai sẽ là ngày Nhâm Mục Diệu kết hôn, anh có thể đi phá hư hôn lễ của anh ta, khiến cho thể diện của anh ta mất sạch...... Hoặc là, anh có thể bắt cóc người đàn bà Kiều Tâm Du hèn mọn kia, sau đó chẳng những có thể tùy ý đùa bỡn cô ta, còn có thể uy hiếp Nhâm Mục Diệu, bắt Nhâm Mục Diệu đem tập đoàn Vạn Hồng trả lại cho anh, ......"
"Độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời này không sai chút nào! Tôi nhìn không ra cô lại hận Nhâm Mục Diệu đến vậy! Vậy chúng ta bây giờ là cùng một phe rồi." Khóe miệng Vạn Khải Phong cong lên một nụ cười tà ác, bàn tay thô ráp của hắn chậm rãi dời xuống, "Cô đưa ra chủ ý này, quả thực rất đáng để tôi suy nghĩ thật kỹ......"
Nói xong, tay của hắn đã thăm dò vào vườn hoa bí mật của cô, lục lọi tìm kiếm, tìm được u kính, đột ngột đâm vào ——
"A ——" Trầm Trạm Vân ngửa đầu hô lên, nhưng ... trong tiếng la nghe không ra nửa phần đau đớn, ngược lại lộ ra nhè nhẹ vẻ mặt vui sướng.
Lúc thương thế khỏi hẳn, sau đó cô cũng có thường xuyên lui tới các câu lạc bộ bán hoa, nhưng cũng không có người đàn ông nào đến gần, chỉ có một số người ở sau lưng cô chỉ chỉ chõ chõ. Chịu đựng không nổi cô đơn, cô muốn tìm đến bọn đàn ông khủng bố để phát tiết những tích tụ trong lòng, kết quả là ngay cả đàn ông thấp kém cũng ghét bỏ cô, không người nào muốn qua lại trao đổi với cô.
Có được thứ mình muốn, Trầm Trạm Vân lập tức nhiệt tình đáp lại, "Ư...... Mau mau...... Em còn muốn, còn phải......" Phát ra giọng nói dục loạn yêu kiều.
————
Bầu trời dần dần bị màn đêm đen đặc bao phủ, kín không chút khẽ hở, ngay cả một chút ánh sáng cũng không. Mặt trăng đã mất tích, ngay cả những vì sao cũng ẩn dật.
Đèn đuốc trong nhà họ Nhâm lại cực kì huy hoàng, chiếu rọi cả tòa nhà theo kiến trúc Châu Âu, đem đêm đen tối tăm xóa đi.
"Tâm Du, cháu ăn nhiều một chút." Bà nội Nhâm một mực gắp thức ăn cho Kiều Tâm Du, "Cháu xem mấy ngày nay cháu đã gầy đi nhiều rồi, có phải vì chuẩn bị hôn lễ quá mệt nhọc không?"
Kiều Tâm Du nâng lên khuôn mặt thon gầy của mình, đường cong nơi khóe miệng có chút mất tự nhiên, cô cố nặn ra một nụ cười cứng nhắc, "Bà nội, cháu không sao, không mệt chút nào."
Cô không muốn ăn chút gì, chỉ vuốt vuốt đôi đũa tinh xảo bằng gốm sứ trong tay.
Bà nội Nhâm nhìn biểu tình gượng cười của cô, tức giận nói: "Cái thằng Nhâm Mục Diệu hư thúi kia cũng thiệt là, công ty quan trọng hay là vợ con quan trọng hơn, cả ngày chỉ biết đến công việc với xã giao. Ngày mai là phải cử hành hôn lễ rồi, vậy mà còn chưa trở lại!"
"Bà nội, anh ấy rất bận, hơn nữa bạn bè anh ấy nhiều như thế, nói không chừng anh ấy đã bị bạn bè kéo đi dự "party độc thân"gì đó rồi!" Kiều Tâm Du biết Nhâm Mục Diệu rất quan tâm bà nội, không muốn quan hệ thật sự của hai người bị bà nội phát giác, cho nên trước mặt bà bọn họ luôn cố gắng diễn trò.
Bà nội Nhâm tiếp tục gắp thức ăn không biết mệt cho Kiều Tâm Du, "Cái thằng hư hỏng đó ngày nào cũng nửa đêm ba bốn giờ sáng mới về nhà, cháu mà không nói nó! Nó sẽ quen tính nết không chịu sửa đổi, nếu cần thì cháu cứ dùng đến gia pháp dạy dỗ nó......"
Kiều Tâm Du biết bận rộn chẳng qua là cái cớ của Nhâm Mục Diệu, mỗi ngày hắn về nhà trễ như vậy, chẳng qua là muốn trốn tránh cô thôi.
"Bà nội, cháu mới không ở nhà một chút thôi, bà đã muốn dạy hư vợ cháu rồi à!" Nhâm Mục Diệu thần thái sáng láng đột nhiên xuất hiện trong phòng ăn, hắn bước tới, ôm chầm lấy Kiều Tâm Du, ở trên mặt của cô đặt xuống một nụ hôn, sau đó ngồi bên cạnh Kiều Tâm Du.
Người giúp việc lập tức bước lên mang thêm bát đũa cho hắn.
Kiều Tâm Du sững sờ, nhưng khi nhìn thấy con ngươi đen xen lẫn ánh mắt lạnh băng khi hôn cô của hắn, cô bỗng chốc thức tỉnh, "Hôm nay, anh về sớm thế." Cô cảm giác toàn thân mình cứng đơ, lời nói ra cũng không chút suy nghĩ, chẳng qua là đôi môi tự động mấp máy thôi.
"Em đang oán trách anh mấy hôm nay về trễ sao?" Chân mày rậm hình kiếm của hắn nhảy lên.
"Oán trách cháu cũng phải thôi!" Bà nội căm phẫn nói: "Dù bận cách mấy, cũng không thể để Kiều Tâm Du ở nhà một mình như vậy! Cháu có biết không, phụ nữ mang thai rất yếu ớt, luôn cần nhiều người quan tâm."
"Cháu đã mời hai y tá tới trông chừng cô ấy rồi mà." Hắn vùi đầu ăn, "Ừ! Món thịt bò xào này không tồi."
"Thằng nhóc hư thúi này, có biết quan tâm đến vợ hay không, cháu xem Tâm Du đã gầy đi một chút rồi!" Bà nội đối với đứa cháu nội tính khí bướng bỉnh như hắn, đã giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhâm Mục Diệu ngẩng đầu, qua loa liếc nhìn cô một cái.
Hắn đã mấy ngày không nhìn thấy cô rồi? Cô hình như thật sự gầy đi không ít, cằm càng thon nhọn hơn, mà trên gương mặt nhỏ lại có chút tái nhợt, ánh mắt như nước trong veo hiện giờ càng thêm lớn, chớp chớp, bật ra thứ ánh sáng nhạt.
Hắn nhớ rất rõ lúc ở Athen đã đem cô nuôi mập lên không ít, sao mới có mấy ngày vừa qua lại gầy xuống rồi?
"Gầy, càng đẹp mắt hơn chứ sao." Nhâm Mục Diệu gắp cho Bà nội Nhâm món bà thích ăn nhất Tôm Ruốc Thạch Anh, "Bà nội, bà quá lo rồi. Cô ấy giảm cân vì muốn trở thành một cô dâu xinh đẹp vào ngày mai, hiệu quả không tệ chứ hả!"
"Thằng hư này, cháu nói gì hả!" Bà nội oán trách nói.
Nhâm Mục Diệu ngồi bên cạnh cô, cảm thụ được khí chất lạnh lùng trên người hắn, Kiều Tâm Du như đứng trên đống lửa, cả người không được tự nhiên, để đũa xuống, "Bà nội, cháu no rồi, cháu đi nghỉ ngơi trước."
Kiều Tâm Du vừa định đứng lên, Nhâm Mục Diệu lại đè bả vai cô xuống, "No rồi sao?" Mắt hắn nhìn quanh những món ăn trong chén cô, "Em ăn ít như vậy, nếu có lời đồn truyền ra ngoài, người ta còn tưởng Nhâm Mục Diệu anh ngược đãi em đó? Ngồi xuống ăn cho anh xem, đem những thứ này nuốt hết cho anh!"
"Thằng hư này, cháu có biết nói chuyện hay không hả!" Bà nội thay Tâm Du bất bình.
"Bà nội, anh ấy chỉ là sợ cháu nửa đêm đói chết thôi." Kiều Tâm Du cúi đầu, che giấu con ngươi trong suốt không biết từ lúc nào đã được phủ một tầng hơi lạnh của chính mình, cô cầm đũa lên đem những thức ăn kia nhét vào miệng.