Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 96: Chương 96





Hai người bọn cô đi tới một nhà hàng cách đó không xa.

Bước vào bên trong nhà hàng, nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới nói: "Cô Thục, cô tới rồi.

Phòng cô đặt ở hướng này, mời cô đi theo tôi."
Nhân viên phục vụ đó đi trước dẫn đường, hai người bọn họ đi theo phía sau.

Tới phòng, nhân viên phục vụ mở cửa phòng ra đứng sang một bên.

Hai người bước vào bên trong ngồi xuống, nhân viên phục vụ cầm thực đơn đưa sang.

Thục Tâm nhận lấy đưa sang cho cô: "Cậu muốn ăn gì thì gọi đi.

Hôm nay mình mời."
Cố Thường Hi đẩy thực đơn sang cho cô ấy: "Cậu cứ gọi đi, mình cũng không có kén ăn."
Thục Tâm nhận lấy rồi gọi vài món sau đó trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ để cô ấy rời đi.

Thục Tâm nhìn cô đang cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin, hỏi: "Đang nhắn tin với Tần Minh sao?"
Cô lắc đầu, đặt điện thoại lên bàn: "Không phải, là đang nhắn cho trợ lý của mình.

Cô ấy đang sắp xếp lịch biểu diễn của mình nên hỏi ý kiến."
"Mình còn tưởng là cậu đang nhắn với Tần Minh.

Mình bây giờ đang rất mong chờ đám cưới của hai người."
Cô cầm ly nước nghe nói vậy thì mỉm cười, hai gò má hơi đỏ: "Nhắc đến đám cưới vẫn còn sớm lắm, bọn mình cũng chỉ vừa hẹn hò lại thôi.

Vẫn còn sớm để nói đến chuyện này."
Thục Tâm nghe vậy thì không đồng ý: "Hai cậu chia xa bao nhiêu năm khó khăn lắm mới quay lại với nhau.

Trải qua bao nhiêu chuyện như thế chẳng lẽ không đủ để tiến tới hôn nhân?"

"Đó mới là vấn đề đấy, chia xa bao nhiêu năm cả hai cũng thay đổi không ít.

Tuy tình cảm không thay đổi nhưng mình cũng cần có thời gian để làm quen lại mọi thứ."
Cô ấy nghe vậy thở dài, gật đầu: "Cậu nói cũng đúng, là mình thiếu suy xét quá."
Lúc này nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào đặt lên bàn sau đó rời khỏi.

Thục Tâm gắp thịt bỏ vào chén cô: "Được rồi, chắc cậu cũng đói lắm rồi.

Mau ăn thôi."
Ăn trưa xong hai người lại trở về công ty của Thục Tâm, cô ấy ngồi vẽ thi thoảng quay sang hỏi ý kiến của cô.

Còn cô thì ngồi bên cạnh góp ý sau đò trò chuyện với Trương Hàn.

Sau cuộc trò chuyện buổi chiều cô cũng hiểu ra được Trương Hàn này thật ra có tình cảm với Thục Tâm.

Mỗi khi nói tới cô ấy là cậu cứ nói suốt với gương mặt rạng rỡ, vui vẻ.

Cô còn biết được cậu rất chăm sóc cho Thục Tâm, mỗi lần cô ấy bị đau ốm thì cậu luôn ở bên cạnh chăm sóc cẩn thận.
Ngồi nói chuyện vậy mà trời cũng gần chuyển tối, tiếng chuông điện thoại của cô reo lên.

Cố Thường Hi mở túi lấy điện thoại ra bắt máy: "Alo."
Tần Minh ở đầu dây bên kia nói: "Alo, em đã từ công ty của Thục Tâm về chưa?"
"Vẫn chưa, em còn đang ở trong công ty của cô ấy."
Anh cầm áo khoác vắt lên ghế, nói: "Anh tan làm rồi, đang chuẩn bị về.

Em ở đó một lát anh sang đón em."
"Dạ được."
Cúp máy cô nhìn thấy ánh mắt của Thục Tâm truyền tới, cô hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô ấy nhìn cô trêu chọc nói: "Cậu ấy muốn tới đón người rồi sao?"
"Trời cũng trễ rồi với lại cũng thuận đường nên anh ấy sang đón."
Cô ấy đặt bút xuống đi tới chỗ cô ngồi xuống: "Hai công ty của bọn mình là hai hướng hoàn toàn khác nhau.


Nghịch đường."
"Ồ ra vậy." Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cô ấy cầm mấy túi đồ đưa sang cho cô: "Nào cầm lấy, một lát đem về đừng quên."
"Được rồi, mình biết rồi."
Hai người ngồi trò chuyện một lúc thì điện thoại vang lên tiếng đổ chuông, cô cầm lên nhìn là của Tần Minh gọi tới.

Cô nhanh chóng bắt máy: "Alo."
"Anh đã tới rồi, đang ở dưới công ty đợi em.

Em mau xuống đi."
"Được, em xuống ngay đây."
Cúp máy cô để điện thoại vào túi xách rồi cầm mấy túi đồ lên, nói: "Vậy mình về trước đây.

Tạm biệt."
Nói rồi cô vội vàng chạy đi, Thục Tâm nhìn bóng dáng chạy hối hả của cô thì lắc đầu quả nhiên người có tình yêu vào thì sẽ khác ngay.

Lúc này Trương Hàn đi vào trên tay còn cầm ba hộp cơm, hỏi: "Chị Thục Tâm, chuyện gì mà khiến cô Cố chạy nhanh vậy? Em cũng mua cơm cho phần của cô ấy rồi."
Thục Tâm đứng dậy đi tới bàn làm viêc nói: "Bạn trai cô ấy tới đón nên cô ấy đã về rồi.

Phần cơm đó cậu đưa cho người nào đang tăng ca chưa ăn cũng được."
"Vâng."
Cố Thường Hi cầm mấy túi đồ chạy ra ngoài nhìn thấy chiếc xe của anh đang đậu cách đó không xa.

Tần Minh bước xuống xe đi tới nhận lấy đồ trên tay cô, hỏi: "Đây là gì, sao mà nhiều túi như vậy?"
Cô đưa mấy túi đồ sang cho anh, cười nói: "Đây đều là những trang phục mà Thục Tâm thiết kế cho em."
"Em lên xe trước đi, anh đem mấy túi này cất trước."
Cô đi tới mở cửa ghế phụ ra ngồi vào còn anh thì cầm mấy túi đồ này đi ra cốp sau của xe bỏ vào, rồi đi tới ghế lái ngồi vào.


Anh như nhớ ra gì đó hỏi cô: "Em hôm nay đã chuyển đồ từ phòng em sang phòng anh chưa?"
Cô nghe vậy mới sực nhớ ra, lắc đầu: "Em chưa, hôm nay em ở công ty với Thục Tâm suốt nên cũng quên mất."
Anh nghe vậy thì trên mặt hiện lên hai chữ không vui: "Một lát nữa về anh giúp em chuyển đồ sang."
Cô cũng không có ý kiến gì gật đầu: "Vâng."
Anh khởi động xe nhìn cô: "Bây giờ cũng trễ như vậy chắc em đói rồi phải không?"
Cô đưa tay lên bụng mình gật đầu: "Có hơi đói một chút."
"Vậy bây giờ anh sẽ chở em đi ăn." Anh nói rồi lái xe rời đi.
Buổi tối bên trong phòng ngủ, Cố Thường Hi cầm quần áo của cô treo vào tủ đồ của anh.

Cô nhìn một bên là một hàng dài áo sơ mi, bộ đồ đơn giản và mấy cái áo khoác vest đen của anh còn một bên là những bộ đồ có nhiều màu sắc của cô.

Cô chỉ đem một ít qua đây còn lại để bên phòng kia bởi vì đồ cô khá nhiều, một phần cô đem từ nước ngoài về, một phần là anh chuẩn bị trước cho cô còn một phần là những trang phục mà Thục Tâm thiết kế cho cô.

Nếu cô mà đem hết sang thì chắc chắn cái tủ này sẽ không để hết đồ của cô nên cô đành đem một ít qua thôi.
Tần Minh từ trong phòng tắm bước ra trên tay còn cầm khăn lau tóc.

Anh đi tới ôm lấy cô từ phía sau lưng, hỏi: "Đã treo đồ vào tủ xong hết chưa?"
Cô gật đầu đóng tủ lại: "Đã xong hết rồi."
"Ngày mai anh kêu Anna đi mua bàn trang điểm để vào trong phòng này cho em.

Tủ này chắc anh vẫn nên mua thêm cái to hơn mới có thể chứa hết đồ của chúng ta."
Cô dựa vào lồng ngực anh nói: "Tủ này như vậy cũng đủ rồi, mấy bộ đồ còn lại của em để ở phòng bên cạnh là được rồi không cần mua tủ mới đâu."
Anh vẫn kiên quyết nói: "Không được, phải mua cái tủ to hơn."
Cô gật đầu đưa tay dụi mắt: "Được được, theo ý anh.

Giờ cũng trễ em cũng buồn ngủ rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
"Được." Anh buông cô ra để cô lên giường nằm xuống, còn anh đi vào phòng tắm cất khăn sẵn tiện sấy khô mái tóc.
Anh bước ra tắt đèn căn phòng rồi đi tới giường bật đèn ngủ lên, nằm xuống vị trí còn lại.

Anh xoay người đưa tay ôm cô vào trong lòng, cô khẽ cựa quậy một chút kiếm một vị trí thoải mái đưa tay ôm lấy anh: "Anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Mấy ngày sau, ở sân bay Cố Thường Hi đứng ở bên ngoài ngó nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của anh cô là Cố Thường Phong.

Vào mấy ngày trước, cô nhận được tin nhắn của anh nói rằng hôm nay anh sẽ về nước kêu cô ra đón.


Tần Minh biết chuyện cũng muốn đi rước cùng cô, nhưng do hôm nay có cuộc họp nên để cho Quan Duệ làm tài xế chở họ.

Cô giơ đồng hồ lên nhìn sau đó đưa mắt tìm kiếm cuối cùng cũng thấy bóng dáng của Cố Thường Phong, bên cạnh anh còn có một cô gái.

Do đứng từ xa nên cô nhìn không rõ vội vàng chạy lại trước mặt hai người họ: "Anh."
Cố Thường Phong đưa tay xoa đầu cô, hỏi: "Chờ bọn anh có lâu lắm không?"
"Không lâu lắm." Cô quay sang nhìn cô gái đang đứng bên cạnh, cô ấy có một mái tóc màu đen dài ngang vai, đôi mắt to tròn, gương mặt rất xinh đẹp.
Anh thấy cô đang nhìn người đứng bên cạnh anh, thì cười nói: "Giới thiệu với em một chút đây là bạn gái anh.

Cô ấy cũng là người Trung Quốc, tên cô ấy là Giang Ảnh."
"Em chào chị Giang Ảnh, em là Cố Thường Hi."
Giang Ảnh nở nụ cười: "Chào em, chị cũng hay nghe anh Thường Phong nhắc tới em."
Cô nghe vậy thì cười nói: "Vậy chắc là anh ấy toàn nói xấu em thôi."
Giang Ảnh nghe vậy thì lắc đầu: "Không có đâu, anh ấy khen em rất nhiều là đằng khác."
Cố Thường Phong đứng bên cạnh ho khan, nắm lấy tay cô ấy nói: "Có gì nói sau đi, bây giờ chúng ta nên đi thôi."
Ba người cùng nhau bước ra bên ngoài, Quan Duệ thấy cô thì chạy lại: "Cô Cố."
Anh quay sang hỏi: "Đây là?"
"Đây là trợ lý của Tần Minh, anh ấy hôm nay có cuộc họp nên không tới cùng em nên mới kêu trợ lý anh ấy tới."
Quan Duệ nhận lấy vali, nói: "Mọi người lên xe trước đi, tôi đem hành lý ra sau cốp xe cất."
Anh nghe vậy thì gật đầu: "Vậy làm phiền cậu rồi."
Ba người lên xe ngồi đợi trước còn Quan Duệ thì đem hành lý ra phía sau cốp xe.

Giang Ảnh ngồi phía sau hỏi: "Hi Hi, một lát chúng ta sẽ đi đâu?"
Cô quay xuống nhìn cô ấy nói: "Đến nhà hàng, Tần Minh đã đặt sẵn bàn và đang ở đó đợi chúng ta."
Cố Thường Phong ngồi bên cạnh nói: "Mới mấy năm không gặp mà cậu ta bây giờ lại trở thành một ông chủ của một công ty lớn."
Quan Duệ lúc này lên xe rồi lái xe rời đi, trên xe chỉ có tiếng nói chuyện của cô và Giang Ảnh còn anh thì im lặng không nói câu nào.
Một lát sau, Quan Duệ chở ba người tới nhà hàng mà Tần Minh đã đặt trước.

Cố Thường Hi quay xuống nói: "Anh, chúng ta vào trong thôi.

Tần Minh đang ở bên trong đợi chúng ta đấy."
"Được."
Ba người bước xuống xe rồi cùng nhau bước vào bên trong nhà hàng, nhân viên phục vụ đi tới hỏi: "Xin hỏi các vị có đặt bàn trước không ạ?"
Cô còn chưa lên tiếng trả lời thì lúc này giọng nói của anh truyền tới: "Bọn họ chung bàn với tôi."