Tần Dương nhận lấy nhìn sơ qua cũng biết món này khá đắt tiền, ông nói: "Con tới chơi là được rồi sao lại phải mua quà chi cho tốn kém.
Với lại món quà này rất đắt chú không nhận đâu."
"Không sao đâu mà chú, chú cứ nhận đi." Sau đó cô đưa cho Từ Dĩnh một túi quà: "Đây là một chiếc vòng tay mà con cẩn thận chọn mua tặng cho dì."
Bà nghe vậy thì từ chối: "Món quà này đắt lắm dì..."
"Không đắt, dì cứ nhận lấy đi.
Đây đều là tấm lòng của con mong chú dì nhận lấy."
Tần Minh ngồi bên cạnh cũng nói: "Ba mẹ cứ nhận lấy đi, cô ấy đã lựa rất lâu mới có thể chọn được những món phù hợp để tặng cho ba mẹ."
Từ Dĩnh nghe vậy thì thở dài: "Thôi được nhưng dì chỉ nhận lần này thôi.
Lần sau đến chơi là được đừng mang quà cáp tới, chúng ta cũng đã thân nhau như vậy đừng có khách sáo."
Tần Dương cũng gật đầu nói: "Mua quà cáp làm gì còn tốn kém nữa.
Cứ đến chơi bình thường thôi là chú dì vui rồi."
Cố Thường Hi nhìn hai người họ thật lâu, sau đó nói: "Chú dì, hai người không giận con vì việc năm năm trước sao?"
Bà nắm lấy bàn tay của cô lắc đầu: "Sao chú dì có thể giận con được.
Dì biết lúc đó con còn nhỏ, bà nội vừa mới mất chưa bao lâu lại biết tin ba mình bị bệnh nặng như thế nên không thể nào suy nghĩ chu toàn được.
Dì đau lòng thay cho con sao có thể trách con đây."
Tần Dương cũng nhìn cô, nói: "Chú dì đều cảm thấy rất vui vì con là một người con hiếu thảo.
Chuyện tình cảm xa cách của hai đứa cũng xem như là thử thách, bây giờ hai đứa cũng trở về bên nhau như vậy sẽ càng bền chặt hơn."
Tần Minh đưa tay xoa đầu cô: "Em nghe chưa, ba mẹ anh không hề giận em cũng không trách em nên em đừng tự dằn vặt hay trách cứ bản thân nữa."
Bọn họ ngồi bên trong phòng khách nói chuyện một chút thì Từ Dĩnh và Tần Dương về phòng nghỉ trưa.
Trong phòng khách cũng chỉ còn có hai người, anh hỏi cô đang ngồi bên cạnh: "Bây giờ em có mệt không? Nếu mệt thì anh đưa em về phòng nghỉ trưa."
Cô lắc đầu, nhìn anh nói: "Em không có mệt.
Tần Minh, chúng ta đi dạo ở đây đi.
Lâu rồi em mới được dịp về đây nên muốn đi tham quan."
Anh gật đầu đồng ý: "Được."
Hai người đứng dậy bước ra ngoài, anh quay sang chỉnh lại áo khoác cho cô: "Trời cũng lạnh rồi nên mặc ấm một chút."
Cô đứng yên để anh chỉnh, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Một lát sau cô nói: "Nhà còn giữ xe đạp của anh không?"
"Vẫn còn.
Làm sao vậy?"
Cô nói: "Em lâu rồi không được anh chở bằng xe đạp nên hôm nay muốn anh chở lại."
Anh đưa tay nhéo má cô, đồng ý: "Được rồi, em đứng đây đợi anh một chút.
Anh đi lấy xe đạp ra cho em."
Anh nói rồi đi ra phía sau nhà, một lát sau cô thấy anh đang đạp xe đi tới chỗ cô.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng phối với quần đen, khi ngồi trên chiếc xe đạp đó giống như anh của trước đây lúc còn đi học vẫn ngồi trên xe đạp chở cô tới trường.
Chỉ là bây giờ anh đã trưởng thành hơn không còn giống như trước đây.
Anh nhìn cô vẫn còn đứng ngốc ở đó, anh nói: "Lên xe, anh đưa em đi dạo."
Cô hồi thần nhanh chóng đi ra ghế sau ngồi xuống, một tay ôm lấy eo anh còn một tay thì giữ váy để tránh bị gió thổi.
Anh nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
"Vâng."
Trên đường đi, Tần Minh ở phía trước chuyên chú đạp xe còn cô ngồi phía sau đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh.
Ở nơi này có biết bao nhiêu kỉ niệm của hai người, chỉ là thời gian trôi qua lâu như vậy thì cũng chỉ được gói gọn trong hồi ức đẹp của mỗi người.
Cô nhìn thấy tiệm bán kem cách đó không xa, cô nói: "Anh, em muốn ăn kem.
Chúng ta sang đó mua đi."
Anh nghe vậy thì đạp chậm lại, nói với cô: "Không được, trời dạo này lạnh rồi em không nên ăn kem."
"Nhưng lâu rồi em chưa ăn, chúng ta ghé vào mua đi." Cô nắm lấy vạt áo anh lay lay, anh biết mình không thể nào từ chối cô được nên chỉ có thể đạp xe qua đó.
Tới trước tiệm kem, cô bước xuống bà chủ từ bên trong bước ra nhìn hai người: "Muốn mua kem sao? Mau qua đây xem thích vị nào thì lấy."
Bà chủ vừa nói vừa chỉ sang tủ bên cạnh, anh dựng xe xong thì đi tới cạnh cô xem.
Anh nhìn cô hỏi: "Em muốn ăn vị gì?"
Cô nhíu mày, đưa tay chỉ: "Em muốn ăn vị vani nhưng cũng muốn ăn vị socola."
Anh đưa tay lên xoa chân mày cô, nhẹ giọng nói: "Không được nhíu chân mày.
Nếu khó chọn thế thì em chọn một cái đi, anh sẽ mua một cái còn lại.
Em cứ ăn thử mỗi vị là được."
Cô nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, mở tủ lấy hai cây kem vị vani và socola ra rồi đưa sang cho bà chủ đang đứng sau lưng hai người họ: "Bà chủ tôi muốn lấy hai cây kem này."
Bà chủ gật đầu nhận lấy bỏ vào túi nói: "20 tệ."
Anh lấy ví đưa tiền sang, bà chủ nhận lấy đưa túi kem sang nhìn hai người họ nói: "Tôi cảm thấy hai người quen lắm hình như từng gặp rồi có phải không?"
Anh nhận lấy túi kem, nói: "Lúc trước hai đứa tụi con đi học thường hay đi ngang đây.
Cô ấy lúc đó cũng hay vào đây mua kem, nên bà chủ mới thấy tụi con quen như thế."
Bà chủ nghe vậy thì nở nụ cười: "À ra là thế, bây giờ hai đứa cũng lớn cả rồi.
Có phải hai đứa là một cặp từ lúc đi học cho tới bây giờ không?"
Anh gật đầu: "Dạ phải."
"Vậy thì chúc hai đứa hạnh phúc nhé."
Cả hai gật đầu chào bà chủ tiệm kem rồi nắm tay nhau ra ngoài đạp xe rời đi.
Tần Minh chở cô tới công viên gần đó rồi dừng lại, đi tới chỗ băng ghế trống hai người ngồi xuống.
Anh mở túi kem ra quay sang nhìn cô, hỏi: "Em muốn ăn vị nào?"
Cố Thường Hi nhìn vào trầm tư một lát, sau đó đưa tay lấy cây kem vị vani ra: "Em ăn vị này."
Anh lấy cây kem của cô xé vỏ ra rồi đưa sang cho cô, sau đó lấy cây kem còn lại của mình ra xé vỏ rồi ngồi ăn.
Cô cắn một miếng trên cây kem vị ngọt của vani lan tỏa trong miệng, cô đưa cây kem mình sang hỏi: "Anh có muốn ăn thử vị của em không?"
Anh lắc đầu: "Không ăn, em ăn đi.
Anh ăn vị này là được rồi."
"Em có thể ăn thử vị socola của anh không?" Cô nhìn cây kem trên tay anh, nhỏ giọng hỏi.
"Được, lúc đầu mua cũng chỉ để cho em ăn thử."
Anh đưa cây kem của mình sang cho cô, cô cắn một miếng rồi nói: "Ngon nhưng em thấy vị vani vẫn ngon hơn."
Anh sủng nịch nhìn cô: "Thế em ăn vị vani đi."
Hai người ngồi trên ghế giải quyết xong cây kem, sau đó cũng không gấp gáp rời đi mà ngồi đó nhìn dòng sông trước mắt.
Nhớ lại trước đây khi cô mới tới đây, anh đưa cô đi dạo rồi dẫn cô tới công viên ngắm nhìn dòng sông trước mắt như thế này.
Lúc đó cô cũng không nghĩ tới hai người sẽ trải qua nhiều chuyện đến thế, sẽ hẹn hò trở thành đôi với nhau.
Những cơn gió thổi tới làm cho mái tóc cô cũng bị thổi theo khiến cô phải đưa tay chỉnh lại mái tóc của mình.
Anh quay sang nhìn cô, cũng may mắn khi nhiều chuyện xảy ra như vậy cô vẫn ở bên cạnh, nắm lấy tay, sưởi ấm con tim của anh.
Cô cảm nhận được ánh mắt của anh, quay sang hỏi: "Sao vậy? Trên mặt em có dính gì sao?"
Anh lắc đầu: "Không có, cũng trễ rồi em có muốn về không hay đi đâu nữa?"
"Chúng ta về thôi, để lần sau sẽ đi tiếp."
"Được."
Lúc hai người về tới nhà thì Từ Dĩnh và Tần Dương đang ngồi ở bên trong phòng khách xem TV.
Nghe thấy tiếng động, Từ Dĩnh quay sang nhìn: "Hai đứa về rồi à? Để mẹ đi xuống nấu đồ ăn chuẩn bị bữa tối cho hai đứa."
Cố Thường Hi nghe vậy thì nói: "Để con xuống phụ dì một tay."
Lần này bà cũng không có phản đối nắm tay cô cùng nhau xuống bếp.
Tần Dương quay sang nhìn anh nói: "Tần Minh, qua đây chúng ta chơi cờ.
Lâu rồi ba với con không có chơi cờ chung với nhau."
Tần Minh gật đầu đi lấy bàn cờ bước qua ngồi xuống: "Dạ được."
Hai người ngồi chơi cờ, ông hỏi: "Hi Hi và con hai đứa quay lại với nhau ba thật sự sẽ rất vui.
Lần này hai đứa có dự tính cho chuyện tương lai chưa?"
Anh cầm quân cờ đặt xuống, nói: "Tụi con cũng chỉ mới quay lại với nhau cũng chưa dự tính tới tương lai."
Ông trầm ngâm nhìn quân cờ trên bàn, nói: "Con vì con bé mà nỗ lực đi tới tận bây giờ cũng không phải dễ dàng gì.
Trong chuyện tình cảm của hai đứa, ba chỉ đứng ngoài cuộc nhưng cũng nhìn rõ được hai đứa dành cho nhau tình cảm như thế nào.
Mong rằng lần này hai đứa sẽ không buông tay."
Ông nói rồi đặt quân cờ xuống, anh gật đầu: "Ba yên tâm đi, con và cô ấy sau bao năm xa cách mới khó khăn quay lại bên nhau nên tuyệt đối sẽ trân trọng nó."
"Thế thì tốt."
Bên trong phòng bếp, Cố Thường Hi cầm củ cà rốt gọt vỏ còn Từ Dĩnh thì đứng bên cạnh nấu đồ ăn.
Bà vừa nấu vừa hỏi: "Mấy năm nay con sống ở Anh như thế nào?"
"Dạ đều tốt."
"Dì nghe nói con bây giờ đã là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng.
Ước mơ của con cuối cùng cũng đạt được rồi, dì rất mừng."
Cô nhìn bà, mỉm cười: "Cảm ơn dì."
Bà nghe vậy thì hỏi: "Cảm ơn dì chuyện gì?"
"Cảm ơn dì vì không trách hay giận con gì cả.
Còn đối xử tốt với con giống như trước đây chưa từng thay đổi."
Bà quay sang nhìn cô, thở dài: "Con ngốc quá, dì sao nỡ mà trách con được.
Với lại dì từng nói với con, dì luôn yêu thương xem con như người trong nhà vậy.
Huống hồ sau này con còn là con dâu của dì nữa, không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai?"
Cô nghe vậy thì hai gò má đỏ lên, cũng chỉ nở nụ cười chứ không nói gì.
Bà nhìn vậy cũng biết là cô đang ngại nên cũng không có ý định trêu cô nữa.