Kể từ ngày hôm đó Cố Thường Hi cũng không có cơ hội nấu đồ ăn nữa.
Hôm nay cô ở trong nhà ngồi trên sofa xem TV, trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình.
Lúc Tần Minh về tới nhà ở huyền quan thay giày thì nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc nức nở, anh nhíu mày vội vàng đi vào bên trong nhìn thấy cô đang ngồi ôm gối tay còn lại thì cầm lấy khăn giấy lau nước mắt.
Anh đi tới ngồi xuống cạnh cô, hỏi: "Sao em lại khóc?"
Cô hít mũi nhìn anh, chỉ trên TV: "Bộ phim này cảm động quá rồi, cảnh này thật khiến em đau lòng nên em mới khóc."
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, mau nín đi đừng khóc nữa.
Đó cũng chỉ là một bộ phim thôi không phải thật, em khóc như vậy một lát sẽ sưng mắt đấy."
Cô để anh lau nước mắt nhìn thấy trên bàn có bó hoa, cô hỏi: "Anh mới mua cho em sao?"
Anh gật đầu cầm lấy bó hoa hồng đưa sang cho cô: "Đã nói với em mỗi tuần sẽ tặng cho em hai bó hoa rồi còn gì.
Của em."
Cô đưa tay nhận lấy, nở nụ cười ngọt ngào kề từ sau khi hẹn hò thì mỗi tuần anh sẽ dành ra hai ngày mua hai bó hoa khác nhau tặng cô.
Anh từng nói với cô, nếu mỗi ngày mua cho em một bó thì trong nhà sẽ không có chỗ để nên anh mới quyết định thế.
Đôi khi anh sẽ mua những loài hoa khác nhau nhưng mỗi bó đều có một tượng trưng ý nghĩa riêng cho tình yêu.
Anh đưa tay nhéo mũi cô: "Mau vào rửa mặt đi, mặt em giờ lấm lem nước mắt rồi đấy.
Còn anh đi vào phòng bếp nấu đồ ăn tối cho em."
Cô đặt bó hoa lên bàn đứng dậy đi về phòng rửa mặt còn anh thì xắn tay áo lên cầm túi đồ ăn vào bếp.
Rửa mặt xong cô bước ra phòng khách cầm lấy bó hoa đi vào phòng ăn, lấy những bông hoa cũ từ trong bình ra rồi lấy những bông hoa mới hôm nay cắm vào.
Mất một khoảng thời gian cuối cùng cũng cắm hoa xong, cô hài lòng nhìn thành quả của mình.
Tiếng chuông tin nhắn lúc này reo lên là của giáo sư Join, cô mở ra đọc: [ Ngày mai thầy và cô Lệ Nguyệt sẽ sang Anh một chuyến.
Tiếc là em không về cùng.]
[ Ngày mai mấy giờ thầy bay, em ra sân bay tiễn thầy.]
Rất nhanh giáo sư Join trả lời cô: [ Không cần đâu, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.
Thầy với cô Lệ Nguyệt tự đi được, em đừng lo lắng.]
[ Vâng.]
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nhấn gọi cho Mary, cô ấy rất nhanh đã bắt máy: "Alo chị Mia."
"Mary, ngày mai em thay chị đưa giáo sư và cô Lệ ra sân bay có gì báo lại cho chị."
Mary gật đầu: "Dạ chị Mia."
Cúp máy, cô đi vào phòng bếp nhìn thấy bóng lưng anh đang bận rộn nấu ăn.
Cô đi tới ôm lấy anh từ sau lưng hỏi: "Anh đã nấu xong chưa? Có cần em giúp gì không?"
Anh quay sang nhìn cô nói: "Không cần đâu, đồ ăn cũng nấu sắp xong rồi.
Em ra ngoài kia ngồi đợi đi, rất nhanh sẽ có ăn thôi."
Cô gật đầu buông anh ra, nói: "Vậy em ra ngoài kia ngồi đợi anh."
"Được."
Một lát sau đồ ăn cuối cùng cũng được dọn trên bàn ăn, Tần Minh kéo ghế ngồi xuống nhìn cô ngồi đối diện hỏi: "Có phải đã đói lắm rồi không?"
Cố Thường Hi gật đầu: "Đúng vậy đó."
Anh gắp đồ ăn để vào chén cô: "Đã đói rồi thì mau ăn đi."
Hai người tập trung ăn cơm, một lát sau anh nói: "Hi Hi, ngày mai cùng anh về nhà gặp ba mẹ anh đi.
Ba mẹ anh đều rất nhớ em cũng rất muốn gặp lại em."
Cô đang ăn nghe anh nói vậy thì bị nghẹn lại, khó khăn lắm mới nuốt xuống được.
Cô thở dài, chuyện năm đó khiến cô bây giờ cũng rất khó khăn gặp lại ba mẹ anh.
Cô gắp cơm bỏ vào miệng ăn, hàm hồ nói: "Hay là để sau đi, em...em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt."
Anh nhìn cô biết cô đang nghĩ gì trong đầu, anh gắp thịt vào chén cô nói: "Những lời anh nói là sự thật, ba mẹ anh không hề trách em họ ngược lại còn rất nhớ và muốn gặp em.
Khi họ nghe nói em đã về nước họ liền thúc giục anh dẫn em về gặp họ.
Cho nên em đừng suy nghĩ lung tung."
Cô nhìn anh ngập ngừng nói: "Nhưng em..."
"Yên tâm, đừng sợ vẫn có anh ở bên cạnh em."
Cô nhìn anh thật lâu cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: "Vậy được rồi ngày mai em sẽ về cùng anh.
Nhưng em chưa chuẩn bị quà."
Anh cong khóe môi nói: "Sáng mai anh dẫn em đi mua."
Cô gật đầu cũng không có ý kiến gì: "Vậy được sáng mai thức sớm rồi đi mua."
Ăn xong, Tần Minh đem chén đũa vào bếp rửa còn cô thì ngồi sofa ở phòng khách lướt điện thoại.
Anh bước ra thấy cô chăm chú xem điện thoại khóe miệng còn cười vui vẻ, anh ngồi xuống đặt dĩa trái cây lên bàn hỏi: "Coi cái gì vui vẻ vậy?"
Cố Thường Hi đưa điện thoại sang cho anh xem: "Em đang đọc một truyện cười do bạn em gửi tới.
Anh xem có phải rất mắc cười không?"
Anh nhận lấy mở ra đọc, gật đầu đưa điện thoại sang cho cô: "Đúng vậy.
Cho nên em mới cười vui vẻ như thế?"
Cô nhận lấy điện thoại nói: "Tại em thấy hài mà.
Anh mau đi tắm rửa đi còn em về phòng đây."
Cô nói rồi đứng dậy mang dép vào định trở về phòng, nhưng còn chưa kịp đi thì tay của cô bị anh kéo lại khiến cô mất thăng bằng ngã xuống người anh.
Cô nhìn anh hỏi: "Anh...anh sao vậy?"
Anh đưa tay chỉnh lại mái tóc của cô, nói: "Chúng ta cũng đã hẹn hò rồi em có nên nghỉ tới chuyển sang phòng anh ở cùng không?"
Cô bất ngờ khi nghe anh nói câu này, gương mặt thoáng chốc đỏ lên.
Cô ấp úng nói: "Chuyện...chuyện này em chưa...có nghĩ tới.
Anh...anh mau về phòng tắm rửa trước đi.
Em về phòng đây."
Cô nói xong thì nhanh chóng đứng dậy chạy về phòng mình, anh nhìn bóng dáng cô chạy trối chết vì sự xấu hổ thì lắc đầu bật cười đứng dậy cầm lấy áo khoác đi về phòng anh.
Muốn cô chuyển sang sống chung phòng với anh chắc còn cần thêm khoảng thời gian nữa.
Ở bên trong phòng cô đưa tay sờ lên gương mặt mình đã nóng hổi, chắc chắn lúc nãy đỏ nhiều lắm.
Cô thật sự chưa từng nghĩ tới việc phải sống chung phòng với anh nhưng lúc nãy khi anh đề cập tới thì cô mới nghĩ đến.
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt đi dòng suy nghĩ hỗn loạn của cô, cô nhìn thấy người gọi là Cố Thường Phong thì nhanh chóng bắt máy: "Alo, anh."
Cố Thường Phong đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô thì nói: "Hi Hi, có phải em sắp quên đi người anh trai này rồi không mà không thấy gọi tới hỏi thăm."
Cô đảo mắt nhanh chóng tìm lý do: "Không phải đâu anh, chỉ là em về đây hơi bận một chút nên quên mất phải gọi cho anh.
Anh gọi cho em có chuyện gì sao?"
"Có thật sự bận lắm không? Anh gọi cho em gái mình còn cần phải có chuyện mới được gọi sao?"
Cô vội nói: "Không, em đâu có ý đó."
Cố Thường Phong ngả người dựa lưng vào ghế, nói: "Lần này về em đã gặp được cậu ấy chưa?"
"Đã gặp được rồi anh." Cô còn im lặng bổ sung trong lòng là ở chung nhà với nhau ngay từ khi gặp mặt.
"Vậy thì cậu ta có hận hay ghét gì em không?"
"Không có đâu, cậu ấy từng nói với em cậu ấy chưa từng hận hay ghét gì em vì chuyện lúc trước cả."
Cố Thường Phong đưa tay xoa huyệt thái dương, hứng thú nói: "Có lẽ chuyện hai đứa đang tiến triển rất tốt.
Sắp tới anh sẽ về nước chưa rõ ngày cụ thể nhưng cũng sẽ sớm thôi.
Anh sẽ hỏi thăm chuyện của hai đứa sau."
Cô nghe vậy thì nói: "Vậy anh, anh có muốn gặp lại Thục Tâm cậu ấy không?"
Cố Thường Phong khi nghe thấy tên này thì cây bút đang cầm trong tay chợt dừng lại: "Có duyên thì sẽ gặp lại.
À lúc đó anh sẽ dẫn chị dâu em về nước nhớ chuẩn bị quà.
Anh cúp trước đây."
Tiếng tút tút trong điện thoại truyền tới khiến cô mới hồi thần, anh cô nói vậy chính là anh ấy có bạn gái rồi còn dự định sẽ dẫn về nước.
Vậy còn Thục Tâm thì phải làm sao đây, cô còn nhìn ra được cô ấy vẫn còn tình cảm với anh cô.
Chuyện này cô nên nói làn sao đây?
Sáng ngày hôm sau, Cố Thường Hi nhìn mình trước gương cuối cùng cũng ổn rồi thì mới cầm túi xách mở cửa ra ngoài.
Bên trong phòng bếp Tần Minh bưng đồ ăn sáng ra đặt lên bàn nhìn thấy cô từ trong phòng bước ra, nói: "Dậy rồi sao? Anh còn định vào phòng gọi em dậy."
Cô đi tới kéo ghế ngồi xuống, nhìn anh: "Hôm nay đi gặp chú dì nên em phải thức sớm để chuẩn bị sao có thể thức dậy trễ được."
Anh ngồi xuống đối diện cô, hỏi: "Tối qua ngủ không ngon giấc sao, sáng ra thấy em không có tinh thần lắm."
Cô cầm đũa lên thở dài, cũng vì cuộc gọi tối qua của anh cô mà khiến cô không tài nào ngủ được nằm trằn trọc tới nửa đêm mới thiếp đi.
Cô gắp mì lên ăn: "Chắc là do hôm nay phải đi gặp chú dì nên em hơi hồi hộp một chút không ngủ được."
Anh bán tín bán nghi nhìn cô nhưng cũng không truy hỏi, nói: "Vậy một lát lên xe em ngủ một giấc đi, cho đỡ mệt."
Cô lắc đầu: "Không cần đâu, em vẫn ổn mà."
Ăn sáng xong hai người bước ra ngoài đi tới siêu thị, bên trong xe anh điều chỉnh nhiệt độ phù hợp quay sang điều chỉnh ghế cho cô nói: "Em nên ngủ một chút đi, khi nào tới thì anh gọi em."
Cô thật sự cũng hơi buồn ngủ nên gật đầu, nhìn anh: "Vậy khi nào tới siêu thị thì anh gọi em dậy."
"Được."
Anh nhìn cô nhắm mắt lại rồi thì anh mới khởi động xe lái đi.
Đường tới siêu thị cũng không xa nhưng anh cố ý lái chậm lại để cô ngủ lâu thêm một chút nữa.
Khoảng nửa tiếng sau, anh đậu xe vào bãi đỗ rồi quay sang kêu cô: "Hi Hi, mau dậy đi.
Chúng ta tới siêu thị rồi."
Cô nhíu mày mở mắt ra, hỏi: "Tới siêu thị rồi sao?"
Anh gật đầu: "Tới rồi.
Chúng ta xuống xe vào trong mua đồ thôi."
Cô dụi mắt gật đầu ngồi dậy, tháo dây an toàn cùng anh mở cửa xe bước xuống.