Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 90: Chương 90





Ở bên trong phòng bếp, Cố Thường Hi cầm điện thoại rồi nhìn nguyên liệu nấu ăn ở trên bàn.

Cô định nấu món gì đó cho Tần Minh, tuy lần trước thất bại nhưng cô lại không muốn bỏ cuộc.

Cô nhấn gọi cho một người, rất nhanh đầu dây bên kia bắt máy: "Alo."
"Hiểu Khê, là mình đây."
Hiểu Khê đầu dây bên kia nói: "Mình biết chứ.

Mà cậu gọi mình có chuyện gì không?"
Cô ấp úng hỏi: "Cậu biết...nấu ăn đúng không?"
"Có biết.

Làm sao vậy?"
Cô nhìn nguyên liệu trên bàn: "Mình muốn học nấu ăn đem tới công ty cho Tần Minh ăn thử.

Mình muốn nhờ cậu tới chỉ mình nấu ăn."
Hiểu Khê vui vẻ đồng ý: "Được chứ, mình sẽ tới đó ngay."
Khoảng mười lăm phút sau chuông cửa reo lên, cô bước ra mở cửa nhìn thấy Hiểu Khê đang đứng bên ngoài.

Cô đứng sang một bên: "Cậu tới rồi.

Mau vào nhà đi."
Hiểu Khê đi vào cởi giày ra, cô lấy đôi dép trong tủ đưa sang: "Đây, cậu mang vào đi."
Cô ấy mang dép vào cùng cô đi vào bếp, cô ấy nhìn nguyên liệu trên bàn ăn quay sang hỏi cô: "Cậu muốn nấu món gì?"
"Cá kho và canh củ cải."
"Được rồi, mình sẽ đứng một bên chỉ dẫn cậu nấu.

Trước tiên chúng ta sẽ làm sạch cá để không còn mùi tanh."
Cô cầm con cá bước vào bên trong bếp xắn tay áo lên, sau đó mở nước bắt đầu làm cá.

Khi mới bắt tay vào làm thì có hơi gian nan, khó khăn một chút còn cắt trúng tay mình hết mấy lần nhưng một lát sau đã nắm được tiến độ.
Một lát sau bên trong bếp truyền tới âm thanh của Hiểu Khê chỉ dẫn: "Nước sôi rồi cậu mau để cá vào đi."
"Đó là đường chứ không phải muối.

Cậu lấy nhầm rồi."

"Hi Hi cậu cắt củ cải đi, đừng dày quá."
Cuối cùng thì qua một khoảng thời gian dài cuối cùng hai món ăn đã được nấu xong.

Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói: "Cuối cùng cũng hoàn thành.

Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm Hiểu Khê."
Hiểu Khê lắc đầu rót ly nước đem sang đưa cho cô: "Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà thôi.

Bây giờ cũng sắp tới giờ nghỉ trưa rồi, cậu nên tới đó đem đồ ăn cho cậu ấy."
Cô tháo tạp dề ra gật đầu: "Mình vào trong thay đồ đã."
Bên trong công ty M.X, ở trong văn phòng Tần Minh đang ngồi trước bàn giải quyết công việc.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, anh nói: "Mời vào."
Quan Duệ bước vào nhìn anh: "Tần tổng, người đại diện cho công ty Mã Hoa là cô Triệu đã tới rồi."
Anh gật đầu: "Để cô ấy vào đi."
"Vâng."
Quan Duệ bước ra ngoài để Triệu Di bước vào văn phòng đóng cửa lại.

Triệu Di đi tới bàn làm việc của anh, ngồi xuống ghế đối diện: "Tần tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Anh ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt, lạnh nhạt gật đầu: "Hóa ra là cô Triệu, lại gặp mặt rồi.

Cô Triệu có thể đưa bản kế hoạch của quý công ty sang cho tôi xem."
Triệu Di mỉm cười đưa bản kế hoạch sang: "Đây, Tần tổng.

Anh cứ từ từ xem."
Anh cũng chẳng nói gì cầm lấy bản kế hoạch mở ra xem còn Triệu Di cô ấy cứ mỉm cười đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào anh không rời khỏi.
Ở bên ngoài công ty có một chiếc xe đậu cách đó không xa.

Bên trong xe Cố Thường Hi tay cầm bình giữ nhiệt quay sang nói: "Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm, lần sau mình sẽ mời cậu ăn một bữa."
Hiểu Khê tay cầm vô lăng lắc đầu: "Có gì đâu đừng khách sáo như thế.

Cậu mau vào bên trong đi, sắp tới giờ nghỉ trưa rồi."
"Được, vậy mình vào đây.

Cậu lái xe về cẩn thận."
Cô mở cửa bước xuống xe vẫy tay tạm biệt với cô ấy rồi đi vào bên trong công ty, tới chỗ lễ tân.


Nhân viên lễ tân thấy cô thì hỏi: "Cô Cố, cô tới đây tìm Tần tổng sao?"
Cô gật đầu: "Đúng vậy, tôi không có hẹn trước."
Nhân viên lễ tân vẫn mỉm cười nói: "Vậy cô Cố cứ vào thang máy lên thẳng là được."
Cô không hiểu gì nhưng cũng gật đầu đi vào trong thang máy, lúc trước không phải cô ấy còn cần phải kiểm tra gọi điện cho anh sao vậy mà lần này lại vào dễ dàng như thế.

Nhân viên lễ tân đó nhìn bóng dáng cô thầm cảm thấy cô thật may mắn khi được Tần tổng để ý tới.

Lần trước Tần tổng đích thân dặn dò cô ấy sau này có gặp cô thì cứ cho đi thẳng lên chỗ anh không cần hẹn trước.
Đi lên tầng cao nhất, Cố Thường Hi từ trong thang máy bước ra nhìn thấy Anna và Quan Duệ đang đứng bên ngoài.

Họ thấy cô thì kinh ngạc: "Cô Cố."
Anna đi tới bên cạnh cô, hỏi: "Cô Cố, Thẩm tổng đang ở bên trong nói chuyện với khách hàng.

Hay để tôi..."
Lời còn chưa dứt bên trong văn phòng vang lên tiếng đổ vỡ, Quan Duệ vội mở cửa ra cô cũng nhanh chóng bước vào nhìn thấy Triệu Di đang té ở dưới đất còn Tần Minh thì gương mặt lạnh lùng nhìn cô ấy.

Anna hỏi: "Tần tổng, Triệu tổng, hai người làm sao vậy?"
Tần Minh phủi tay áo cũng không ngẩng đầu lên nói: "Triệu tổng không cẩn thận bị té ngã, Anna cô tới đỡ cô ấy đi rồi kêu người dọn dẹp lại chỗ này."
Anna nghe vậy thì nhanh chóng đi tới đỡ Triệu Di nhưng cô bị cô ấy hất tay ra, cô ấy tự đứng dậy.

Quan Duệ đứng một bên nói: "Tần tổng, cô Cố đang ở đây muốn gặp ngài."
Anh nghe vậy thì kinh ngạc quay sang nhìn thấy ở cạnh cửa Cố Thường Hi đang đứng đó nhìn anh, trên tay còn cầm bình giữ nhiệt.

Anh vội vàng đi tới nắm lấy tay cô dẫn vào bên trong văn phòng: "Em tới sao không nói với anh một tiếng để anh cho người xuống đón."
Cô cũng không quan tâm ánh mắt của người khác đang nhìn mình, cô đưa bình giữ nhiệt lên nhìn anh: "Em hôm nay đem đồ ăn trưa tới cho anh.

Đây đều là những món em đích thân nấu."
Anh nghe vậy thì nhíu mày, hỏi: "Em nấu?"
Cô gật đầu: "Đúng vậy.

Anh yên tâm những món ăn lần này em nấu đều không như lần trước đâu."
Anh cầm lấy tay cô cúi xuống nhìn, đôi mày càng nhíu chặt hơn: "Không phải đã nói là em không cần xuống bếp nấu đồ ăn cho anh sao.


Bây giờ em nhìn xem trên ngón tay của em thì bị thương rồi."
Cô cố gắng rụt tay lại nhưng đều không thành vì anh nắm quá chặt, cô đành để vậy: "Chỉ là mấy vết thương nhỏ mà thôi không có nghiêm trọng đâu.

Em vẫn chơi đàn được mà."
Triệu Di đứng bên cạnh sắc mặt đã đen đi mấy phần, hai người họ vậy mà xem bọn họ ở đây là không khí thể hiện tình cảm.

Triệu Di không nhịn được nói: "Tần Minh, chuyện hợp đồng của công ty..."
"Hợp đồng của quý công ty rất tốt, tôi sẽ cho cái hẹn thời gian sau để ký kết."
Triệu Di nghe vậy thì khóe miệng cong lên, vui vẻ nói: "Vậy Tần Minh bây giờ cũng là giờ nghỉ trưa rồi.

Tôi mời cậu đi ăn cơm."
Lời vừa nói xong, cô ấy nhận được tất cả ánh mắt của người bên trong văn phòng nhìn sang.

Anna đứng ở bên cạnh thầm nói trong lòng, lúc nãy không nghe cô Cố nói là đem đồ ăn trưa đến cho Tần tổng của bọn họ sao.

Vậy mà vẫn còn mời người ta ăn cơm xem cô Cố cũng tàn hình rồi.
Cố Thường Hi nhìn cô ấy, ngay từ lần đầu gặp cô đã nhận thấy ánh mắt của cô ấy dành cho Tần Minh rất khác biệt, cô biết cô ấy thích anh nhưng anh lại chẳng để tâm tới.

Không ngờ lần này gặp lại cô ấy vậy mà là đối tác công ty anh.
Anh vuố.t ve tay cô đang nắm, từ chối: "Xin lỗi Triệu tổng, tôi có thể không dùng cơm cùng cô được.

Bạn gái tôi hôm nay đem cơm trưa tới tôi phải ăn cùng với cô ấy.

Với lại giữa chúng ta không thân thiết tới mức Triệu tổng gọi thẳng tên tôi."
Triệu Di nghe xong lời anh nói thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng cầm túi xách tức giận bước ra ngoài.

Cô nhìn bóng dáng cô ấy đi mất không nhịn được quay sang hỏi anh: "Để cô ấy đi như vậy hình như không được tốt lắm.

Dù gì đó cũng là đối tác của anh."
Tần Minh kéo cô ngồi xuống sofa, nói: "Không sao, không quan trọng.

Ăn cơm của em mang đến quan trọng hơn." Rồi quay sang nhìn hai người trợ lý của mình, anh nói: "Anna, cô liên hệ với bên công ty Mã Hoa nói bản hợp đồng đều ổn hẹn một ngày rồi sang ký.

Nói với họ lần tới cử người đại diện khác tới, còn nếu là Triệu Di thì tôi sẽ hủy bỏ không ký hợp đồng này."
Anna gật đầu: "Tôi biết rồi Tần tổng.

Tôi đi làm ngay."
Anna và Quan Duệ nhanh chóng bước ra ngoài, đóng cửa văn phòng lại.

Bên trong cũng chỉ còn hai người, cô mở bình giữ nhiệt ra mùi thơm của đồ ăn được tỏa ra.


Cô hỏi anh: "Tần Minh, rốt cuộc lúc nãy chuyện gì xảy ra mà Triệu Di cô ấy té xuống đất vậy?"
Anh nhìn cô trả lời: "Lúc nãy khi anh xem bản hợp đồng xong đưa sang cho Triệu Di, sau đó anh thấy hơi khát nước nên mới đứng dậy đi tới bàn rót nước.

Lúc quay trở lại thì nhìn thấy cô ấy giả vờ bị té tới chỗ anh nên anh lúc đó phản ứng đứng sang một bên, còn cô ấy thì té trên đất."
Cô đưa đũa sang cho anh, nghe vậy thì nói: "Anh lúc đó không có ý định đỡ cô ấy sao?"
Anh lắc đầu, nhận lấy đôi đũa: "Không có."
Cô ghé sát nhìn vào gương mặt tuấn tú của anh, thở dài: "Ai kêu anh đẹp trai, tài giỏi quá làm gì mới khiến bao nhiêu cô gái đem lòng thầm thích anh."
Anh bật cười nhìn cô: "Vậy đó là lỗi của anh sao?"
Cô nhíu mày ngẫm nghĩ: "Là sắc đẹp hại người."
"Em học ở đâu mấy câu như thế vậy? Mau ăn cơm đi."
Cô cầm đũa lên nói: "Anh ăn thử xem, món cá kho và canh củ cải này đều là em nấu.

Nhưng lần này anh phải nhận xét đúng sự thật không được như lần trước nữa."
Anh gắp miếng cá bỏ vào miệng ăn thử, gật đầu khen cô: "Lần này có tiến bộ rất lớn, rất ngon."
Cô nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, hỏi anh: "Có thật không?"
"Thật, không gạt em."
Cô gắp miếng cá lên ăn thử , giống như anh nói lần này có tiến bộ không khó ăn như lần trước nữa.

Quả nhiên lần này có Hiểu Khê đứng bên cạnh chỉ dẫn thành công hơn nhiều.

Cô vui vẻ nói: "Vậy anh ăn nhiều một chút."
Ăn xong bữa cơm, Tần Minh ngồi trên ghế sofa nhìn cô đang ngồi bên cạnh lướt điện thoại.

Anh đưa tay kéo cô vào trong lòng, tì cằm lên đỉnh đầu cô nói: "Hi Hi, lần sau em không được vào bếp nấu ăn nữa sẽ dễ bị thương.

Em bị thương anh sẽ đau lòng cho nên việc của em chỉ có là ở bên cạnh anh không rời đi.

Như vậy đối với anh là đủ rồi."
Cố Thường Hi nắm lấy tay anh đang đặt trên bụng cô, nói: "Nhưng đôi lúc em muốn nấu gì đó cho anh ăn.

Nhìn thấy anh ăn món em nấu em thật sự rất vui.

Cho nên là Tần Minh, anh cho em lâu lâu vào bếp nấu ăn có được không?"
Anh nhìn thấy cô đang ngẩng đầu năn nỉ mình khá giống một con mèo nhỏ, anh cúi xuống hôn lên đôi môi cô.

Anh thở dài gật đầu thỏa hiệp: "Được rồi nhưng sau này khi em vào bếp thì phải có anh bên cạnh mới được nấu.

Có được không?"
Cô vui vẻ đồng ý: "Được."
Anh bật cười: "Thật hết cách với em."