Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 87: Chương 87





Hai người dùng bữa sáng xong lúc này đang đứng ở bên trong phòng khách, quản gia đi vào đem bó hoa đưa sang cho Cố Thường Hi: "Tiểu thư, hoa cô căn dặn tôi đã chuẩn bị kỹ."
Cô nhận lấy, nhìn ông nói: "Cảm ơn chú, chắc chắn bà nội sẽ thích bó hoa này."
Quản gia mỉm cười nhìn trời bên ngoài đang mưa nặng hạt, ông hỏi: "Tiểu thư hay là cô để một lát tạnh mưa rồi hẵng đi?"
Cô nhìn trời bên ngoài, lắc đầu: "Không sao đâu, vẫn nên tranh thủ tới đó."
"Vậy tôi đi kêu tài xế lái xe tới đưa hai người đi."
Tần Minh đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai người nhưng anh biết cô đang muốn ra mộ của bà nội cô.

Anh nói: "Không cần đâu, để tôi lái đưa cô ấy đi.

Xe để đâu?"
Quản gia nghe vậy thì nói: "Vậy cậu đi theo tôi."
"Được." Anh quay sang nhìn cô căn dặn: "Cậu ở đây đợi tôi."
Quản gia mở dù ra che mưa cho cả hai rồi cùng nhau rời đi.

Cô nhìn bóng dáng hai người biến mất rồi nhìn bó hoa đang ôm trong tay, hình như hôm nay ông trời biết cô tâm trạng không tốt nên trời cũng đổ mưa xuống.
Một lát sau quản gia che dù đi tới chỗ cô, ở phía sau có một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đang chạy lại.

Quản gia quay sang nói: "Tiểu thư, chúng ta sang đó đi.

Cậu Tần đang đợi."
"Được."
Quản gia che dù cho cô đi tới chiếc xe đó, ông mở cửa ghế phụ ra nghiêng dù che cho cô ngồi vào rồi đóng cửa xe lại.

Anh quay sang nhìn cô: "Cậu thắt dây an toàn vào đi."
Cô cài dây an toàn, gật đầu nhìn anh: "Xong rồi."

Anh khởi động lái xe rời đi, quản gia nhìn chiếc xe được lái đi ra khỏi cổng thì mới thu hồi tầm mắt đi vào nhà.

Bên trong xe, anh lái xe thi thoảng cũng đưa mắt sang nhìn cô đang ngồi bên cạnh im lặng không nói gì.

Cô cảm nhận được ánh mắt của anh nên mỉm cười quay sang hỏi: "Làm sao vậy? Trên mặt mình có dính gì sao?"
"Không có, chỉ là tôi đang lo lắng về tâm trạng của cậu hiện tại thôi."
Cô biết anh đang lo lắng cho cô nên cười nói: "Mình không sao, cậu đừng lo lắng.

Cậu tập trung lái xe đi nếu không sẽ lạc đường đó."
Anh nghe vậy thì cong môi: "Được rồi, cậu yên tâm đi sẽ không lạc đường đâu."
Cô nghe vậy cũng chỉ nở nụ cười rồi không nói gì, đưa mắt ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn những hạt mưa đang rơi xuống ướt lên tấm kính.
Một lát sau hai người xuống xe đi vào bên trong, Tần Minh cầm dù đi bên cạnh che cho cô.

Cô thấy anh nghiêng dù về phía mình hơi nhiều nên một phần chiếc áo vest bên vai của anh cũng bị thấm ướt đi, cô đẩy dù lại nói: "Cậu đừng che cho mình nhiều quá mà bản thân cậu lại bị ướt."
Anh nhìn cô nói: "Không sao, chỉ là một chút nước mưa thôi."
Hai người đi tới trước ngôi mộ của bà nội cô, Cố Thường Hi đi tới ngồi xuống đặt bó hoa mà cô đang cầm trong tay lên ngôi mộ của bà, anh ở phía sau cũng đi tới ngồi xuống cạnh che dù cho cô.

Cô nhìn tấm ảnh của bà nội đang mỉm cười, cô nghẹn ngào nói: "Bà nội, Hi Hi về thăm bà rồi đây.

Có phải bà rất nhớ Hi Hi không?"
Cô dừng lại rồi nói tiếp: "Đã lâu rồi con mới về thăm bà, bà nội chắc chắn là trách con lắm đúng không? Chỉ là con không đủ mạnh mẽ cũng không đủ dũng cảm để nhớ lại chuyện năm đó nên con mới không dám trở về đây.

Nhưng lần này cuối cùng con cũng về thăm bà nội rồi, dù có trễ một chút nhưng bà nội đừng giận con.

Bó hoa này là hoa mà bà nội thích nhất lúc còn sống, con hôm nay đem tới cho bà đây.


Những cây hoa này đều là do con đích thân chọn lấy còn về phần gói, chăm sóc đều do chú quản gia làm cả."
Cô ngồi đó tâm sự còn anh thì ở bên cạnh che dù im lặng lắng nghe không nói câu nào.

Anh nhìn bức hình của bà trong lòng thầm nói, bà nội cứ yên tâm sau này Hi Hi sẽ do con chăm sóc bảo vệ.

Cô ấy là một cô gái tốt nhất mà trước giờ con từng gặp nên con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy cho nên bà nội đừng lo lắng.
Cô quay sang nhìn anh đang ngồi bên cạnh, nói: "Chúng ta nên đi thôi."
Anh nhìn cô hỏi: "Cậu đã nói xong rồi sao?"
Cô gật đầu: "Đúng vậy, những lời cần nói mình đều đã nói cả rồi."
"Được, vậy chúng ta tạm biệt bà nội rồi về thôi."
Cô nghe vậy nhìn ngôi mộ trước mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Bà nội, chúng con về trước đây.

Lần sau con sẽ tới thăm bà, bà yên tâm lần sau sẽ không có lâu như thời gian vừa rồi đâu bà nội."
Anh cũng ở bên cạnh nói: "Bà nội vậy tụi con về trước.

Lần sau sẽ lại đến thăm bà."
Anh dìu cô đứng dậy, hai người nhìn ngôi mộ của bà sau đó cùng nhau rời đi.

Cơn gió lúc này thổi tới làm thổi mái tóc cô như câu tạm biệt của bà muốn nói tới hai người.
Bên trong xe, Tần Minh nhìn cơn mưa ở ngoài đã tạnh quay sang nhìn cô đang ngồi bên cạnh hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Cô nhìn anh mỉm cười: "Không có, chỉ nhớ lại những chuyện trước đây mà thôi."
Anh khởi động xe hỏi cô: "Cậu bây giờ muốn về nhà hay muốn đi đâu khác?"
"Cậu muốn đến trường mình từng học tham quan không? Tuy xảy ra chút chuyện không vui nên mình mới chuyển trường nhưng ở đó cũng tốt lắm.


Cậu muốn đi xem không?"
"Được, cậu chỉ đường đi."
Một lát sau hai người đứng ở phía sau cổng trường học, anh quay sang nhìn cô hỏi: "Cậu tính vào như nào? Trèo vào?"
Cố Thường Hi gật đầu nhìn anh: "Cũng chỉ có cách này mà thôi."
Anh cong môi nhìn hàng rào trước mắt: "Không nghĩ tới cậu cũng hay trèo rào vào trường học."
"Mình không bao giờ làm những việc đó rồi, là anh mình mỗi tiết học nào nhàm chán thì đều trốn học trèo rào ra khỏi cổng trường nên mình mới biết được chỗ này."
Anh cởi áo khoác vest ra đưa sang cho cô rồi xắn tay áo lên: "Không nghĩ tới anh cậu cũng có lúc trốn học."
Cô nhận lấy áo khoác vest của anh, nói: "Tất nhiên rồi, anh mình lúc đi học cũng không nghe lời.

Nhưng mà cậu định trèo vào trước sao?"
"Đúng vậy, cậu ở yên đây đợi tôi." Anh thuần thục leo lên hàng rào sau đó thuận lợi qua được bên kia vào bên trong trường.
Cô ở bên đây tròn mắt nhìn anh kinh ngạc: "Cậu lợi hại thật."
"Trước đây cũng vài lần trèo nên có chút kinh nghiệm thôi.

Cậu cũng trèo vào đi, tôi đỡ cậu."
Cô trèo rào vào do là cô không có trốn học trèo rào như anh cô nên cô không có kinh nghiệm nên hơi khó khăn.

Anh thì đứng bên đây chỉ dẫn cho cô thuận lợi trèo qua.

Lúc qua được bên kia thì cô được anh đỡ xuống, cô nghe anh cười nói: "Tôi còn tưởng là cậu trèo rào cũng giỏi nên mới đưa ra ý tưởng này."
Cô nghe vậy thì ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn anh nhưng đối với anh cái trừng mắt của cô không hề tỏ ra sự giận dữ mà còn ngược lại có một chút đáng yêu.

Cô thoát khỏi vòng tay anh, đưa áo khoác sang: "Mình đã nói mình chưa từng trốn học nên sao có thể trèo giỏi được những việc này.

Chỉ là hôm nay mình muốn về trường thôi."
Anh nhận lấy vắt áo khoác vào tay, còn một tay thì nắm lấy tay cô: "Được rồi, bây giờ chúng ta đi đâu cậu chỉ đường đi."
Cô cúi xuống nhìn bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau, cô nhớ lúc hai người khi mới hẹn hò cái nắm tay đầu tiên của họ cũng là cô chủ động nhưng không nghĩ tới sau bao năm không gặp lần này anh lại là người chủ động nắm lấy tay cô.

Cô thu hồi tầm mắt chỉ về phía trước: "Chúng ta đi lên phía trước đi, ở đó có một cái cây mà bọn mình lúc đấy hay ngồi ở đó học bài, trò chuyện."

Hai người đi theo sự chỉ dẫn của cô, đi đến gần nhìn thấy cái cây mà cô nói.

Cô chỉ vào cái cây to và cao nhất nói: "Đây là cây mà anh mình, mình và Thục Tâm đều hay ra đây sau giờ giải lao."
Anh nhìn cây đó tưởng tượng ra viễn cảnh cô mặc đồng phục cùng với hai người họ ngồi ở dưới gốc cây nói chuyện cười đùa vui vẻ.

Anh dẫn cô đi tới cây đó, nói: "Chắc lúc đó các cậu rất vui vẻ."
Cô đưa tay sờ thân cây gật đầu: "Đúng vậy.

Cây này bây giờ vẫn còn ở đây, to và tươi xanh hơn lúc trước nữa.

Lúc trước mình còn suy nghĩ liệu cây này có khi nào bị chặt bỏ rồi hay không, cũng may là họ còn giữ nó."
Hai người đứng đó một lúc sau đó cô dẫn anh đi tham quan xung quanh ngôi trường, những nơi cô từng đến có kỉ niệm với cô, cô đều kể lại cho anh với gương mặt vui vẻ và hoài niệm.

Một lát sau hai người đứng trên sân thượng, bây giờ chưa phải là giờ giải lao nên ở đây cũng khá vắng.
Những cơn gió thổi tới khiến cô phải đưa tay chỉnh tóc lại, cô quay sang nhìn anh nói: "Lúc trước mình cũng rất hay lên đây khi tâm trạng không tốt.

Bởi vì ở đây rất yên tĩnh, có những cơn gió thổi tới làm cho tâm trạng mình trở nên tốt hơn thổi đi những muộn phiền suy nghĩ của bản thân.

Cho nên mình rất thích ở đây."
Tần Minh đưa mắt nhìn gương mặt cô ở bên cạnh, rồi anh nhìn bầu trời không còn âm u như lúc nãy nữa mà thay vào đó là ánh nắng mặt trời sắp xuất hiện, anh gọi cô: "Hi Hi."
Cố Thường Hi nghe anh gọi mình thì quay sang nhìn anh, hỏi: "Hả? Làm sao vậy?"
Anh cũng nhìn thẳng vào mắt cô: "Khoảng thời gian trước đó của cậu tôi không hề tham gia, tôi chỉ xuất hiện tham gia vào cuộc sống của cậu trong một khoảng thời gian.

Nhưng sau đó chúng ta đã bỏ lỡ nhau năm năm nên tôi không muốn bỏ lỡ nữa.

Tôi mong hiện tại và sau này, chúng ta đều có thể ở bên cạnh nhau cùng nhau trải qua mọi chuyện buồn vui, khó khăn cỡ nào cũng sẽ tiếp tục nắm tay không rời bỏ nhau như trước đó.

Cho nên cậu có thể một lần nữa làm bạn gái tôi không?"