Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 82: Chương 82





Cố Thường Hi nghe vậy thì sáng mắt lên hỏi: "Thật sao? Đây là lần đầu tiên mình làm món này đó."
Tần Minh gật đầu: "Thật."
"Để mình ăn thử mới được, xem tay nghề mình mới được."
Cô nói rồi cầm đôi đũa định gắp thì bị anh cản lại: "Cậu ăn những món khác đi, món này để cho tôi ăn là được.

Ngon như vậy mà lại ít cậu ăn sẽ hết."
"Không, mình nhất định phải ăn thử món mình tự tay nấu."
Cô mặc anh ngăn cản gắp miếng trứng lên bỏ vào miệng.

Vừa mới bỏ vào miệng mặt cô đã lập tức nhăn lại, cô vội buông đũa xuống chạy vào bếp nhả trứng ra.

Anh vội đứng dậy đi theo sau, rót cho cô ly nước lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Cô quay sang nhìn cậu: "Món này mình làm thật sự rất dở tệ sao cậu lại có thể khen ngon mà ăn, nuốt xuống bình thường như thế được?"
Anh đưa ly nước sang cho cô: "Uống chút nước đi."
Cô nhận lấy ly nước uống, anh mới nói: "Thật ra món đó tuy cậu nấu không ngon nhưng đây là món ăn đầu tiên mà cậu tự tay nấu nên đối với tôi nó rất ngon.

Dù khó ăn tới cỡ nào thì cũng ngon."
Cô nghe cậu nói vậy thì khá bất ngờ, không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy.

Cô cũng không biết trả lời như nào chỉ đành giả vờ bận rộn uống nước, không tiện trả lời.

Trở lại bàn ăn, cô cầm dĩa trứng lên nói: "Món này không ăn được nữa, nên đem đi bỏ."
Anh giành lấy dĩa trứng trên tay cô, ngồi xuống nói: "Tôi ăn, dù gì đây cũng là món cậu nấu."
"Không được, cậu ăn vào sẽ bị đau bụng." Cô giành lại dĩa trứng đem vào phòng bếp đi đổ.
Lúc bước ra Tần Minh nhíu mày nhìn cô: "Sao lại đi đổ? Tôi thấy nó ngon."
Cô ngồi xuống cầm đũa lên ăn cơm, lắc đầu: "Không được, món đó ăn vào cậu sẽ bị đau bụng."
Thấy cậu không vui cô gắp miếng cá bỏ vào chén cậu, cười lấy lòng nói: "Mau ăn đi."
Ăn cơm xong cô thì trở về phòng còn anh thì ở bên trong thư phòng làm việc.

Bên trong phòng, tắm xong Cố Thường Hi nằm trên giường cầm điện thoại lướt weibo.


Bỗng nhiên cô nhận được tin nhắn của Mộng Phạn gửi tới, hỏi cô: [ Ngày mai cậu có rảnh không? ]
Cô nhanh chóng trả lời: [ Có rảnh vào buổi chiều.]
Mộng Phạn: [ Vậy tụi mình gặp mặt đi, mình và cậu lâu rồi mới gặp lại nên có rất nhiều chuyện muốn nói.]
[ Được.]
[ Địa chỉ ngày mai mình sẽ gửi cho cậu.]
Cô cũng không biết cô ấy muốn nói chuyện gì với mình, cô tắt điện thoại đặt lên tủ đầu giường nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã hơn 11 giờ rồi.

Ở bên ngoài vang lên tiếng sấm, cô bước xuống giường đi tới cửa sổ nhìn chắc là tối nay trời sẽ mưa.
Cô mở cửa bước ra ngoài nhìn căn phòng đối diện, không biết giờ này anh đã về phòng ngủ chưa.

Cô đi tới gõ cửa, bên trong phòng Tần Minh đang họp với người khác ở bên Mỹ.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nói: "Vào đi."
Cô mở cửa ló đầu vào: "Cậu vẫn còn làm việc sao?"
Anh đưa tay nhấn tắt mic, gật đầu: "Vẫn còn, đã trễ như vậy rồi, sao cậu còn chưa ngủ?"
"À mình chuẩn bị đi ngủ đây.

Cậu ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Cô đóng cửa trở về phòng, anh nhìn cánh cửa đóng lại thì lắc đầu quay sang nhìn đám người đang hóng hớt trên màn hình.

Anh bật mic, lạnh giọng nói: "Tiếp tục họp."
Ngày hôm sau Cố Thường Hi tới nhà Lệ Nguyệt tiếp tục luyện tập bản nhạc mới.

Luyện tập tới trưa, Lệ Nguyệt bưng dĩa trái cây ra nói: "Hi Hi, em mau nghỉ ngơi đi.

Mau qua đây dùng trái cây, đừng tập luyện quá sức."
Cô dừng đàn đứng dậy đi tới chỗ Lệ Nguyệt ngồi xuống, bà đưa táo sang cho cô: "Ăn đi.

Luyện tập như thế nào rồi?"
Cô nhận lấy ăn, nhìn bà nói: "Em luyện tập được đoạn đầu rồi cô những phần còn lại thì em sẽ cố gắng tiếp tục tập luyện."
Lệ Nguyệt gật đầu: "Đừng tập luyện quá sức, phải chú ý nghỉ ngơi.


Nếu không giáo sư Join sẽ trách cô mất."
"Là do em muốn tập luyện thêm sao có thể trách cô được."
Bà cười cười rồi nói: "Bài này đối với em là một độ khó khá cao nhưng cô tin em sẽ làm được."
Cô ở lại nhà bà luyện tập tới chiều rồi tới quán cà phê đã hẹn với Mộng Phạn.

Bước vào bên trong quán, cô đã thấy Mộng Phạn ngồi ở cạnh cửa sổ.

Cô đi tới ngồi xuống, nhìn cô ấy hỏi: "Cậu đợi mình có lâu không?"
Mộng Phạn lắc đầu: "Không lâu, mình cũng chỉ mới tới."
Nhân viên phục vụ đi tới nhìn cô: "Xin hỏi cô muốn dùng gì?"
"Cho tôi một ly capuchino là được."
Nhân viên phục vụ rời khỏi, Cố Thường Hi nhìn cô ấy hỏi: "Cậu hẹn mình ra đây có chuyện gì sao?"
Mộng Phạn cười cười nhìn cô: "Đã năm năm rồi mới gặp lại cậu nên muốn hẹn cậu ra đây ôn chuyện sẵn tiện muốn biết cậu sống ở Anh như thế nào."
"Cậu và Bách Khanh kết hôn từ lúc nào vậy?"
Mộng Phạn nghe cô nhắc đến Bách Khanh thì trên gương mặt xuất hiện sự hạnh phúc: "Sau khi tốt nghiệp đại học thì hai bọn mình đi đăng kết hôn.

Nhưng đám cưới của bọn mình lại vắng mặt cậu."
Cô nghe vậy thì rũ mi, nói: "Mình xin lỗi."
Lúc này nhân viên phục vụ bưng capuchino lên cho cô nên cả hai dừng lại không nói chuyện tiếp tục.

Đợi nhân viên đó rời khỏi rồi thì Mộng Phạn mới nói: "Mình không trách cậu.

Mình cũng biết được lý do cậu rời đi nhưng chúng ta không phải là bạn sao, sao cậu lại không nói không rành mà rời khỏi?"
Cô cầm ly nước lên uống một ngụm: "Mình cũng không biết giải thích như thế nào nhưng lúc đó mình rất rối, mình không suy nghĩ được nhiều như vậy.

Chuyện năm đó mình thật sự rất xin lỗi."
Mộng Phạn nghe vậy thì cầm ly cà phê lên uống, nhìn cô nói: "Cậu có biết lúc đó khi Tần Minh nhận được tin cậu ra sân bay sang Anh, cậu ấy đã tức tốc đuổi theo không? Nhưng rốt cuộc vẫn không kịp, lúc cậu ấy ra đó thì cậu đã lên máy bay và chuyến bay cất cánh rồi.


Cậu ấy dầm mưa đi tìm cậu cũng dầm mưa trở về, cậu biết không ngay sau khi cậu đi hôm đó cậu ấy sốt rất cao mê mang không tỉnh, lúc nào cũng gọi tên cậu.
"Sau khi tỉnh lại, hết bệnh thì cậu ấy lại như trước đây trầm mặc ít nói, lạnh lùng suốt ngày chỉ học tập.

Lên đến đại học năm nhất cậu ấy vừa học vừa làm cũng không cho mình thời gian nghỉ ngơi, bọn mình ở bên cạnh nhìn thấy như vậy đều cảm thấy rất đau lòng."
Cố Thường Hi càng nghe tay nắm ly càng siết chặt hơn, cô mím môi nghẹn ngào nói: "Những việc này mình không hề biết, mình..."
Mộng Phạn lạnh lùng cắt lời cô: "Cậu thì biết cái gì, lúc đó cậu ở Anh theo đuổi ước mơ của cậu, được vui vẻ hạnh phúc có trải qua được những cảm giác mà cậu ấy phải chịu không? Hi Hi, nếu lần này cậu về nước mà lại muốn làm tổn thương đến cậu ấy, mình khuyên cậu nên tránh xa cậu ấy ra một chút đi.

Mình có việc phải về trước, tiền nước mình sẽ thanh toán."
Nói rồi Mộng Phạn cầm túi xách lên đứng dậy rời khỏi, còn cô thì vẫn ngồi đó từng câu từng chữ của cô ấy đều lặp lại văng vẳng bên tai cô.

Cô lúc đó thật sự không biết mọi chuyện lại như thế, cô không muốn cậu ấy áp lực về gia thế giữa hai nhà mà cố gắng không ngừng nghỉ, không cho bản thân nghỉ ngơi.

Cô lúc đó thật sự rất lo lắng cho ba mình, cô muốn ở bên cạnh chăm sóc cho ba.

Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô từ túi xách lấy ra điện thoại, đưa tay lau những giọt nước mắt rồi bắt máy: "Alo, giáo sư."
Join đầu dây bên kia hỏi cô: "Em dạo này tập luyện ở chỗ cô Lệ như thế nào rồi?"
"Đều rất tốt ạ."
Join hài lòng nói: "Thế thì tốt.

Lúc nãy thầy nhận được cuộc gọi, ở Bắc Kinh họ muốn mời em sang biểu diễn.

Em có đồng ý không?"
Bắc Kinh? Kể từ khi bà nội mất cô cũng đã lâu không về nơi đó, cũng chẳng biết ở đó bây giờ như thế nào.

Do mải mê suy nghĩ nên cô cũng quên mất là bản thân đang nói chuyện điện thoại, mãi cho đến khi giọng Join gọi cô mấy lần cô mới hồi thần.

Cô vội nói: "Dạ em đây, lúc nãy do em tập trung suy nghĩ một chút nên mới thất thần.

Em xin lỗi giáo sư."
Join an ủi cô: "Không sao, thầy không trách em.

Thế quyết định của em là gì?"
"Dạ em đồng ý đi."
"Được, vậy để thầy gọi lại thông báo cho họ.

Chắc chắn họ sẽ rất vui mừng."
Cúp máy, cô nhấn một dãy số rồi gọi đi.


Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: "Alo."
Cô nói: "Mary, em đặt vé máy bay sang Bắc Kinh vào chiều ngày mốt cho chị đi."
Mary nghe vậy thì hỏi: "Chúng ta sang đó làm gì vậy chị?"
"Chị có buổi biểu diễn ở đó.

Em đi đặt vé đi."
"Dạ được."
Cúp máy cô nhìn thấy máy hết pin tự động tắt nguồn cô cũng không quan tâm đặt điện thoại lên bàn, nhìn ly capuchino trước mắt cũng không có khẩu vị để uống.

Lúc này một cô gái đi tới ngượng ngùng nhìn cô: "Xin chào, cho hỏi chị có phải là chị Mia nghệ sĩ dương cầm không ạ?"
Cố Thường Hi khôi phục lại trạng thái, mỉm cười gật đầu: "Đúng là chị, em là?"
Cô gái đó nghe thấy cô thừa nhận thì kích động vẫy tay với một cô bạn đang đứng gần đó sang đây, nhìn cô giải thích: "Hai đứa tụi em chính là fan của chị đã rất lâu rồi.

Chị có thể cho tụi em xin chữ ký và chụp ảnh được không ạ?"
Cô gật đầu: "Tất nhiên là được."
Cô gái đó nghe vậy thì cầm cuốn sổ đưa sang, cô nhận lấy rồi nhanh chóng ký tên lên đó.

Cô gái đó quay sang đưa điện thoại cho cô bạn mình: "Cậu mau mau chụp ảnh cho mình với chị Mia đi."
Cô bạn đó nhận lấy gật đầu: "Được được, hai người tạo kiểu đi."
Chụp hình và ký tên cho hai cô gái đó xong nhìn lại đồng hồ cũng đã gần 7 giờ tối.

Cô không nghĩ tới bản thân mình lại ở trong quán này lâu như vậy.

Cô gái đó nhìn cô nói: "Cảm ơn chị Mia, vậy tụi em về trước đây."
Cô gật đầu dặn dò: "Hai em về cẩn thận, chú ý an toàn."
Nhìn hai cô ấy rời đi, cô cũng đứng dậy để điện thoại vào túi xách rồi đứng dậy rời khỏi.

Lúc bước ra ngoài cô nhìn thấy chiếc audi khá quen mắt nhưng cô lắc đầu, chắc không phải là xe của anh đâu.

Hôm nay cô có hẹn ở đây cũng không có nói cho anh biết nên cô phớt lờ đi ngang qua.

Nhưng cô vừa đi được vài bước thì chiếc xe đó lái theo cô, còn nhấn còi xe khiến cô phải quay sang nhìn.

Cửa sổ xe mở ra xuất.