Bên trong phòng khác của nhà hàng, Lệ Nguyệt gắp miếng thịt bỏ vào chén Cố Thường Hi: "Hi Hi ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"
Cô mỉm cười gắp miếng thịt bỏ vào miệng, nói: "Ngon lắm cô."
Lệ Nguyệt nghe vậy thì cười gắp thêm thịt vào chén cô: "Vậy ăn nhiều vào."
Cô thấy Mary ngồi bên cạnh cứ cúi đầu ăn thì đá chân cô ấy một cái khiến cô ấy nhăn mặt ôm chân ngẩng đầu nhìn cô.
Jackson ngồi đối diện nói: "Thầy ngày mốt sẽ về Anh, cô Lệ lúc nãy có đề xuất ý kiến với thầy nói em ở lại nước một thời gian để em biểu diễn nhiều sân khấu khác."
Cô cũng không có ý định về nước vào thời điểm này nghe vậy thì gật đầu: "Vậy cứ nghe theo sắp xếp của giáo sư.
Cô Lệ sau này mong cô chỉ giáo nhiều hơn."
Lệ Nguyệt nghe vậy thì cười nói: "Khách sáo rồi, cô thấy em rất có tiềm năng nên những gì cô biết sẽ chỉ lại cho em."
Cô nghe vậy thì cầm ly rượu bên cạnh lên: "Vậy sau này phiền cô rồi."
Lệ Nguyệt cầm ly rượu của mình lên chạm vào ly cô, nói: "Không phiền, không phiền."
Ăn xong mọi người đều ngồi nói chuyện phiếm về vấn đề âm nhạc, cô thì ngồi bên cạnh lắng nghe đôi lúc cũng thảo luận vài câu vào.
Một lúc sau cô đứng dậy cầm túi xách lên nói: "Giáo sư, cô Lệ em đi vệ sinh một chút."
Lệ Nguyệt gật đầu: "Được được."
Cố Thường Hi rời khỏi phòng đi tới nhà vệ sinh, ở bên trong cô dặm lại lớp trang điểm đã bị trôi đi một ít.
Hai cô gái bên cạnh đứng cạnh cô thảo luận vui vẻ về đề tài gặp được anh chàng đẹp trai nào đó ở bên trong nhà hàng.
"Cậu biết không lúc nãy khi mình bước vào nhà hàng gặp phải một người rất đẹp trai đó."
"Vậy cậu có lại xin wechat không?"
"Anh ấy rất lạnh lùng mình không dám lại xin."
"Vậy tiếc thật."
Cô cất son vào cũng không lắng nghe nữa cầm túi xách bước ra bên ngoài, khi đi tới trước cửa phòng cô đưa mắt nhìn số phòng hai bên.
Ở hành lang này chỉ có hai căn phòng nhưng lúc nãy khi tới đây thì cô vẫn còn đang suy nghĩ đến việc gặp lại cậu nên cũng chẳng nhớ rõ số phòng.
Cô nhìn chằm chằm hai số phòng thật lâu sau đó đi tới cửa phòng bên trái mở ra.
Ở bên trong phòng, người phụ nữ khép lại tập hồ sơ mỉm cười: "Tần tổng, hợp tác vui vẻ."
Tần Minh gật đầu: "Hợp tác vui vẻ."
Lúc này cửa phòng được mở ra, Cố Thường Hi nhìn thấy người ngồi bên trong là ai thì hoảng hốt muốn rời đi nhưng bị Bách Khanh nhanh chóng gọi lại.
Bách Khanh nhìn cô nói: "Hi Hi, cậu định đi đâu?"
Cô nắm chặt cái nắm cửa quay lại nói: "Xin lỗi, mình đi nhầm phòng."
Tần Minh nãy giờ mới quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, hai người đối diện nhìn nhau, anh nói: "Đã lâu không gặp tính như vậy rời đi sao? Vào đây ngồi chút đi."
Người phụ nữ đối diện nhìn họ, cười nói: "Ba người quen biết nhau sao?"
Bách Khanh gật đầu: "Có quen."
Thấy anh cũng đã mở lời cô cũng không tiện từ chối, đang định đi tới ghế trống bên cạnh Bách Khanh ngồi xuống thì anh đã nhanh chân đứng dậy cầm ghế trống để bên cạnh mình đưa mắt nhìn cô.
Cô nhìn anh còn hai người còn lại đều đưa mắt nhìn sang, cũng không còn cách nào khác cô đành phải ngồi xuống bên cạnh anh, miễn cưỡng nở nụ cười.
Người phụ nữ đó nhìn cô rồi nói: "Mia, cháu gái tôi là fan hâm mộ của cô.
Cô có thể cho tôi xin chữ ký được không?"
Cô mỉm cười gật đầu: "Có thể chứ."
Người phụ nữ đó mở túi xách lấy một cuốn sổ nhỏ sang đưa cho cô: "Phiền cô rồi."
"Không đâu, tôi phải cảm ơn vì cháu gái cô đã yêu thương và ủng hộ tôi mới đúng." Cô nhận lấy rồi bắt đầu ký tên lên sau đó đưa sang.
Người phụ nữ đó nhận lấy, mỉm cười: "Cháu gái tôi có ước mơ làm nghệ sĩ dương cầm nên nó rất mê cô."
"Cháu gái cô rất giống tôi lúc trước, cũng đều có ước mơ giống nhau."
Do có người khác ở đây nên ba người họ cũng không nói gì nhiều, Tần Minh cứ nhìn chằm chằm vào cô không dời mắt, người phụ nữ ngồi bên cạnh cũng phát hiện điểm bất thường giữa hai người.
Ngồi một lúc cô đứng dậy, nói: "Giáo sư đang đợi mình ở phòng, mình quay về trước đây."
Bách Khanh cũng không cản quay sang nhìn Tần Minh vẫn chăm chú nhìn vào bóng lưng của cô biến mất sau cánh cửa.
Người phụ nữ đó nhìn vậy thì nói: "Tôi cảm thấy giữa Tần tổng và Mia hình như có gì đó hơi khác một chút."
Anh thu hồi tầm mắt, Bách Khanh cầm ly rượu lên uống cười nói: "Đều là bạn học cũ lâu rồi mới gặp."
"Tôi lại cảm thấy không giống vậy."
Ở bên phòng kế bên, Cố Thường Hi mở cửa bước vào, Join thấy cô thì hỏi: "Nãy giờ em đi đâu mà lâu vậy?"
Lệ Nguyệt ngồi bên cạnh nói: "Làm cô suýt nữa phải nhờ nhân viên đi tìm em."
Cô bước tới ngồi xuống, cười nói: "Lúc nãy em gặp bạn học cũ nên ở đó hàn huyên quên mất thời gian."
Lệ Nguyệt nhìn cô nói: "Em mới về nước cần nghỉ ngơi vài ngày.
Hai ngày sau em theo địa chỉ cô gửi mà sang tìm cô."
"Dạ được, đều nghe theo cô sắp xếp."
Join giơ tay nhìn đồng hồ nói: "Cũng trễ rồi chúng ta cũng nên về thôi."
"Cũng đúng, ba người hôm nay bay đường dài như vậy còn đi xuống biểu diễn không nghỉ ngơi chắc cũng mệt rồi.
Mau về nghỉ ngơi sớm đi."
Lệ Nguyệt cùng ba người đứng dậy rời khỏi nhà hàng, ở bên ngoài đã có một chiếc xe đợi sẵn.
Lúc họ định bước qua thì một chiếc xe Audi khác chạy tới dừng lại trước mắt họ, cửa kính xe mở xuống thì gương mặt Tần Minh xuất hiện.
Join nhìn anh rồi hỏi: "Người này là?"
Tần Minh gật đầu chào ông rồi nói: "Con là bạn học cũ của Hi Hi.
Con muốn cùng cô ấy hàn huyên trò chuyện lại một chút."
Nói xong ánh mắt của anh chuyển sang cô, Lệ Nguyệt nhìn sang thấy cô đang đứng ngơ ngác bên cạnh, khẽ đưa tay khều cô: "Hi Hi."
Cố Thường Hi hồi thần, quay sang nói: "Giáo sư, cô Lệ hai người về trước đi.
Em đi cùng với cậu ấy một chuyến.
Mary, em thay chị chăm sóc giáo sư và cô Lệ."
Mary gật đầu: "Em biết rồi chị."
Cô mở cửa ghế sau ra ngồi xuống rồi đóng cửa xe lại, tài xế thấy vậy thì bắt đầu khởi động xe rời đi.
Join nhìn bóng dáng chiếc xe rời đi xa, hỏi: "Để con bé đi như vậy liệu không sao chứ?"
Lệ Nguyệt ở bên cạnh lắc đầu: "Không sao, lúc nãy tôi thấy ánh mắt của thằng bé nhìn Hi Hi rất khác.
Kiểu bên trong đó chứa đựng tình cảm cho nên giáo sư cứ yên tâm."
Join nghe vậy gật đầu: "Vậy chúng ta cũng về thôi."
Ở trong xe, bầu không khí vô cùng im lặng hai người không ai nói với nhau câu nào.
Tần Minh ngồi bên cạnh mở máy tính gõ phím còn Cố Thường Hi thì mắt cũng không dám nhìn thẳng anh, chỉ có nhìn bóng dáng anh phản chiếu qua cửa sổ.
Có lẽ anh rất hận cô vì năm đó cô đã nói lời chia tay anh, rời đi mà không báo trước, cô im lặng tay không tự chủ bấu chặt vào váy.
Anh tuy mắt dán vào máy tính nhưng những hành động của cô đều lọt vào tầm mắt anh, năm đó anh chưa từng nghĩ đến ước mơ, chưa thực sự quan tâm tới cô nên hiện tại có lẽ cô sẽ không muốn gặp mặt anh.
Tần Minh lên tiếng phá bầu không khí ngượng ngùng này: "Đã trở về khi nào?"
Cô nhỏ giọng trả lời: "Mới chiều nay." Không ngờ vừa về nước lại gặp được anh ngay.
Cô nhìn hướng đi không nhịn được hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Anh nhàn nhạt trả lời: "Tới nhà tôi."
Cô nghe vậy thì quay sang nhìn cậu, lắp bắp hỏi: "Sang...sang nhà cậu làm gì?"
Lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: "Để nói chuyện chứ cậu nghĩ tôi làm gì? Với lại cậu mới về nước, cậu có chỗ để ở sao?"
"Tôi...tôi ở khách sạn."
Anh chẳng quan tâm lời cô nói, nhìn thấy chiếc xe vào bãi đỗ thì nói: "Vừa hay chỗ tôi còn trống một phòng, nể tình chúng ta có giao tình nhiều năm tôi cho cậu ở cùng.
Tôi sẽ không tính tiền thuê nhà."
Cô nghe vậy thì vội vàng lắc đầu: "Không, không cần đâu.
Với lại bạn gái cậu biết sẽ không hay."
Anh nghe vậy thì nhíu mày nhìn cô: "Ai nói cậu tôi có bạn gái?"
Cô im lặng không nói gì, anh nhìn thấy vậy thì tiếp tục nói: "Tôi không có bạn gái.
Được rồi, quyết định vậy đi.
Hiện tại cậu ở chung nhà với tôi."
Cô nghe vậy thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra anh chưa có bạn gái còn tưởng là anh đã có rồi.
Anh mở cửa xuống xe rồi đứng đợi cô chậm rì xuống cùng.
Cố Thường Hi mơ hồ cùng anh vào thang máy đi lên tầng 22, đứng trước cửa căn hộ của anh lúc này cô mới bừng tỉnh, cô vậy mà lại đến nhà anh lại còn ở chung trong một nhà.
Anh nhấn mật mã rồi nói với cô: "Mật mã là sinh nhật cậu."
Cô nghe vậy thì mím môi im lặng không nói gì, anh mở cửa bước vào nhà cô đi theo sau.
Anh từ trong ngăn tủ lấy ra một đôi dép dành cho nam đưa sang cho cô: "Ngày mai tôi sẽ mua dép dành cho nữ, cậu hôm nay mang đỡ đôi này đi.
Sẽ hơi rộng."
Cô tháo giày nhìn xuống chân mình rồi đôi dép đúng là có rộng thật nhưng không hiểu sao tâm trạng cô tốt lên không ít.
Không có dép dành cho nữ có nghĩa cô là người con gái đầu tiên bước vào nhà của anh.
Bước vào bên trong nhìn cách bài trí của căn nhà rất đơn giản, không cầu kì giống như tính của anh vậy.
Tần Minh đi tới mở tủ lạnh cầm lấy chai nước đưa sang cho cô: "Uống nước đi."
"Cảm ơn." Cô đưa tay nhận lấy, mở nắp ra uống vài ngụm.
Anh hỏi cô: "Thấy căn nhà này thế nào?"
Cô thành thật trả lời: "Hơi lạnh lẽo."
"Tôi cũng thấy vậy, sau này cậu ở đây thì thay tôi trang trí đi."
Cô nghe vậy thì kinh ngạc hỏi: "Được sao?"
Anh gật đầu: "Được, cứ trang trí theo ý thích của cậu nhưng đừng có quá nhiều màu hồng."
Cô nghe vậy thì mỉm cười, anh nhìn thấy nụ cười của cô thì tâm trạng cũng tốt lên.
Anh đi tới căn phòng bên phải gần ban công mở cửa, quay sang nhìn cô nói: "Đây là phòng của cậu."
Cô bước tới đi vào bên trong nhìn, căn phòng này được dọn dẹp rất gọn gàng ngăn nắp và cách trang trí ở đây hình như đều dựa theo sở thích của cô nhưng cô cũng không dám tự mình đa tình tới vậy.
Cô nhìn anh nói: "Cảm ơn cậu."
"Ở trong tủ có quần áo, cậu xem cái nào hợp rồi thay.
Tôi ra ngoài trước."