Tần Dương nhìn Cố Thường Hi yên lặng đứng bên cạnh thầm thở dài trong lòng, nếu không xét về gia thế thì ông rất hài lòng về cô một người con gái ngoan ngoãn, lễ phép.
Nhưng gia đình ông chỉ là một gia đình bình thường nào dám trèo cao.
Ông nhìn hai người họ rồi phất tay: "Trở về phòng hết đi.
Một lát xuống ăn cơm."
Hai người rời đi rồi Từ Dĩnh mới quay sang nhìn ông: "Sao ông lại ngăn cấm hai đứa nó? Đúng là gia đình chúng ta bình thường nhưng chuyện tình cảm của hai đứa cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Tôi không muốn thấy con mình đau khổ với lại ông có chắc rằng tương lai sau này hai đứa nó sẽ lấy nhau chứ?"
"Tụi nó còn trẻ chưa nghĩ đến chuyện tương lai, có thể hiện tại hai đứa nó chỉ là tình cảm nhất thời thì sao? Chuyện tương lai chúng ta không biết trước được, chuyện tình cảm của hai đứa trẻ cứ để bình thường đi không ảnh hưởng tới việc học là được."
Bà nói xong thì đứng dậy đi vào phòng bếp để ông ngồi một mình trong phòng khách trầm ngâm suy nghĩ.
Trước cửa phòng, Cố Thường Hi lo lắng nhìn cậu: "Tần Minh, mình không nghĩ tới là cô Lâm lại gọi về cho gia đình."
Tần Minh đưa tay xoa đầu cô: "Như vậy cũng tốt, chuyện hai chúng ta cũng không cần giấu ai nữa.
Như vậy tôi sẽ công khai với mọi người rằng cậu là bạn gái tôi.
Và tất nhiên chúng ta sẽ không vì những việc này mà chia tay."
Cô nhìn cậu trong lòng bỗng chốc cảm thấy yên tâm: "Vậy mình cũng sẽ cho mọi người biết được nam thần học bá trong trường chính là bạn trai của Cố Thường Hi này."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười vui vẻ tựa như những chuyện xảy ra vừa rồi đều không liên quan đến họ, không để tâm tới.
Bên trong phòng, Cố Thường Hi nằm dài trên giường cầm cuốn sách đọc thì điện thoại có cuộc gọi tới.
Cô cầm lên nhìn rồi ngồi dậy đàng hoàng nhanh chóng bắt máy: "Alo mẹ."
Trần Yên đứng ở hành lang trên bệnh viện nghe thấy giọng nói của cô thì bà cũng dịu dàng đi: "Hi Hi, lúc nãy giáo viên chủ nhiệm của con có gọi cho mẹ nói con và Tần Minh yêu sớm.
Chuyện này có phải sự thật không?"
Cô đưa tay vân vê trang sách, cũng biết rõ cuộc gọi này gọi tới là về cái gì nhưng khi nghe bà hỏi đến trong lòng cô căng thẳng: "Dạ phải mẹ."
Bà nghe vậy thì im lặng không nói gì, cả hai đầu dây đều im lặng khiến cho cô cứ cảm giác lo sợ.
Cô định nói thì mẹ cô đã lên tiếng trước: "Hi Hi chuyện tình cảm mẹ không cấm cản con.
Tần Minh là một cậu nhóc tốt, học giỏi, ngoan ngoãn mẹ rất hài lòng.
Chỉ là hai đứa đừng để chuyện tình cảm ảnh hưởng tới việc học có biết không?"
Cố Thường Hi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đồng ý: "Tất nhiên rồi mẹ.
Mẹ dạo này có ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ không?"
"Tất nhiên là có nên con cứ yên tâm.
Không phải con sắp thi rồi sao, ôn tập làm bài xong thì nhớ nghỉ ngơi sớm."
"Dạ mẹ."
Cúp điện thoại cô vui mừng ôm lấy gối lăn qua lăn lại trên giường, một lát sau cô ngồi dậy đi tới bàn học ngồi xuống rồi bắt đầu làm bài tập.
Ngày hôm sau lúc hai người vào lớp, bên trong lớp mọi người nhìn thấy hai người đều xì xào bàn tán.
Cố Thường Hi cảm nhận được những ánh mắt khác nhau của mọi người truyền tới, hâm mộ, ganh tị, ghen ghét đều có.
Cô không quan tâm cùng cậu trở về chỗ ngồi ngồi xuống.
Thục Tâm đi tới thấy ánh mắt mọi người thì chống nạnh hung dữ nói: "Nhìn cái gì, hai người họ hẹn hò với nhau thôi có cần phải nhìn nhiều vậy không?"
Một tiếng nói của cô ấy khiến cho mọi người đều thu hồi tầm mắt tập trung làm bài, cô âm thầm đưa ngón cái lên cho cô ấy: "Làm tốt lắm."
Bách Khanh ngồi ở phía sau dựa lưng vào ghế tay cầm điện thoại chơi, nói: "Cũng không biết là đứa nào lại đi nói với giáo viên chủ nhiệm và truyền với mọi người rằng hai người lại yêu nhau."
Lập Thành đi tới một tay đút vào túi một tay cầm kẹo ăn nói: "Mình biết là ai rồi.
Hôm trước có một nữ sinh đi ngang qua thấy hai người thân mật giống như là hôn nên chụp hình đi nói với cô Lâm."
Tần Minh nghe vậy nhíu mày ngẩng đầu lên hỏi: "Là ai?"
"Minh Anh, lớp 11-7."
Bút trên tay Cố Thường Hi dừng lại nghe thấy Thục Tâm nói: "Cậu thấy chưa Hi Hi, rõ ràng hôm trước là cậu ta cố ý đụng cậu té ở đại hội thể thao.
Còn bây giờ thì lại chụp hình cậu với Tần Minh đi mách giáo viên."
"Mình không nghĩ tới cậu ấy lại làm những chuyện đó."
Mộng Phạn quay sang hỏi: "Thế các cậu tính sao?"
Bách Khanh gãi đầu: "Nếu là nam mình sẽ đi đánh hắn một trận cho xả giận nhưng đây là nữ sinh mình không biết."
Tần Minh ở phía sau nhàn nhạt nói: "Khiến cho cô ta xin lỗi."
Lập Thành vỗ vai cậu: "Yên tâm chuyện này giao cho mình."
Tan học Tần Minh dẫn Cố Thường Hi và mọi người đi tới cổng sau trường, từ xa đã thấy Bách Khanh, Lập Thành và nữ sinh tên Minh Anh.
Thục Tâm nhìn thấy cô ta thì tức giận muốn đi lên đánh một trận nhưng bị Cố Thường Hi kéo lại.
Tần Minh nhàn nhạt nhìn cô ta: "Tôi không so đo với cô chuyện cô đi nói với giáo viên chuyện hai chúng tôi hẹn hò.
Vì nhờ cô nói mà mọi người đều biết Cố Thường Hi là bạn gái tôi, chuyện này nên cảm ơn cô.
Nhưng cô phải xin lỗi Hi Hi vì đã làm cô ấy bị thương trong đại hội thể thao.
Cô hôm đó cố ý đúng không?"
Minh Anh nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cậu thì thành thật nói: "Thường Hi tôi xin lỗi cậu, hôm đó là tôi cố ý.
Bởi vì lúc trước tôi nhờ cậu nhưng cậu lại từ chối khiến tôi ghen ghét cậu mới làm như thế.
Tôi thành thật xin lỗi cậu mong cậu bỏ qua cho tôi."
Thục Tâm ở bên cạnh nghe vậy thì nói: "Hi Hi cậu thấy chưa, lúc trước mình cảm thấy cô ta có vấn đề mà.
Chỉ có cậu ngốc mới tin lời hôm trước của cô ta."
Cố Thường Hi im lặng nhìn Minh Anh thấy trên gương mặt cô ta lộ vẻ sợ hãi, chỉ sợ lúc đó cô ta nhất thời nảy lên tâm tư đó.
Cô nói: "Lời xin lỗi của cậu tôi nhận nhưng không có nghĩa tôi tha thứ cho cậu.
Chỉ vì chút việc mà cậu đã nảy lên ý tưởng hại người khác, cậu khiến tôi cảm thấy rất sợ cậu.
Chuyện này các cậu tự giải quyết đi mình về trước."
Thục Tâm gật đầu: "Được cứ giao cho mình.
Cậu và Tần Minh về trước đi."
Tần Minh đỡ cô đi về phía cổng lớn của trường, cô biết Thục Tâm sẽ không làm gì quá đáng nên mới yên tâm giao cho cô ấy.
Sau đó cô cũng không hỏi Thục Tâm giải quyết chuyện đó như thế nào nhưng mà mỗi lần Minh Anh gặp bọn cô thì đếu cúi mặt đi hoặc là cố gắng đi đường vòng.
Còn về phía chú Tần thì ông cũng không nhắc đến chuyện này nữa nhưng ở trong nhà hai người cũng giữ khoảng cách tuyệt đối, không tỏ ra quá thân mật.
Hiện tại cô đang tập trung vào ôn thi để lần thi này thành tích thi có thể tốt hơn như vậy trong chuyện sẽ không có người ngăn cản nữa.
Hôm nay trong tiết học Toán, Cố Thường Hi đang ngồi tập trung nghe giảng bài thì Lâm Ý bước vào nói: "Thường Hi, có cuộc gọi từ người nhà muốn gặp em.
Em đi xuống nghe một chút."
Cô gật đầu đứng dậy, xin phép giáo viên rồi đi theo sau Lâm Ý.
Bởi vì trong tiết học không được sử dụng điện thoại nên người nhà có việc gấp thì gọi đến giáo viên chủ nhiệm, để giáo viên đi truyền lời lại.
Tần Minh ngồi ở phía sau nhìn bóng lưng cô không hiểu sao trong lòng có một cái gì đó bất an đang dâng lên.
Cậu lắc đầu rồi bắt đầu tập trung nghe giảng, ghi chép lại bài để một lát cho cô mượn.
Ở bên trong văn phòng giáo viên, Lâm Ý đưa điện thoại cho cô: "Alo."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Cố Thường Phong: "Hi Hi, là anh.
Em phải bình tĩnh nghe anh nói, bệnh tình sức khỏe bà nội đang chuyển biến nặng.
Lúc sáng nay mới đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ nói thời gian của bà chỉ còn rất ít.
Em mau về gặp bà lần cuối đi."
Cố Thường Hi nghe xong thì phản ứng đầu tiên của cô chính là anh đang lừa cô nhưng nghe thấy giọng điệu của anh thì cô biết không phải lừa.
Gương mặt cô trắng bệch, nước mắt rơi xuống trên má nhưng cô lại chẳng quan tâm.
Cô nói: "Không thể nào, anh gạt em đúng không? Hôm Tết lúc em về không phải bà nội vẫn còn khỏe mạnh sao? Sao có thể...?"
Cố Thường Phong trấn an cô: "Hi Hi, chuyện này anh sẽ giải thích với em sau.
Bây giờ em về lớp thu dọn đồ đạc đi, anh cho người tới rước em."
"Dạ được." Cô cúp máy trả lại điện thoại cho Lâm Ý rồi vội vàng chạy về lớp học.
Cùng lúc đó tiếng chuông tan học vang lên, trên đường nhiều người vẻ mặt vui vẻ háo hức rời khỏi lớp riêng chỉ có một mình cô là nước mắt đầy mặt.
Cô vừa chạy vừa đưa tay lau nước mắt ở trên mặt, nhớ lại từng câu từng chữ mà Cố Thường Phong vừa nói cô khiến cô không thể nào tin được.
Hôm Tết cô về sức khỏe của bà nội không phải vẫn luôn rất tốt, rất khỏe mạnh sao? Nhưng tại sao bây giờ lại như thế?
Vào trong lớp Cố Thường Hi thấy Tần Minh đang dọn dẹp tập để vào cặp sách cho cô, cậu thấy cô mắt thì đỏ ửng vì mới khóc, gương mặt tái nhợt, cậu đưa cặp sang hỏi: "Cậu làm sao vậy? Nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Cô nhận lấy cặp sách nhìn cậu lắc đầu: "Tạm thời mình xin nghỉ phép vài hôm.
Mình phải về Bắc Kinh một chuyến."
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
"Mình không có thời gian giải thích với cậu, mình rất gấp mình phải đi trước.
Sau này có thời gian mình sẽ giải thích với cậu."
Nói rồi cô cầm lấy cặp sách chạy nhanh ra khỏi lớp, Tần Minh nhìn thấy như vậy thì trong lòng lo lắng.
Tiếng chuông điện thoại tin nhắn của Thục Tâm reo lên, cô ấy mở ra xem sau khi đọc xong thì vẻ mặt tái nhợt nói: "Mình, mình biết lý do cậu ấy gấp gáp như vậy rồi."
Cậu quay sang nhíu mày hỏi: "Lý do là gì?"
"Bà nội cậu ấy bị bệnh nặng chỉ sợ lần này không qua khỏi, cậu ấy đang gấp gáp về gặp bà nội lần cuối."
Cậu nghe xong thì vội vàng chạy ra khỏi lớp, chạy ra tới cổng trường đã thấy cô ngồi vào một chiếc xe rồi chiếc xe đó nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ chạy đi mất..