Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 57: Chương 57





Cố Thường Hi thấy ba người bọn họ đi sang thì ngẩng đầu lên hỏi: "Sao các cậu lại qua đây?"
Mộng Phạn ôm lấy cô: "Cậu ở đâu mình ở đó."
Thục Tâm đặt chai sữa chua trước mặt cô: "Cậu ấy đưa cho cậu."
Cô nhìn chai sữa chua trước mắt cầm lên đưa mắt nhìn sang Tần Minh thì thấy cậu cũng đang nhìn mình, cô vội vàng thu hồi tầm mắt.

Hiểu Khê nhìn cô nói: "Mình có nghe kể chuyện của hai người.

Cậu ấy không cho cậu đăng ký thi chắc là có vấn đề gì đó.

Hai người thử ngồi lại nói chuyện với nhau xem sao."
Cô thở dài cầm con tôm lên ngồi lột vỏ: "Mình hiện tại vẫn chưa muốn nói chuyện với cậu ấy."
Thục Tâm ngồi bên cạnh ăn cơm nhìn cô thì cũng hiểu,những chuyện khác không nói tới nhưng đối với chuyện lần này cô rất cố chấp, sẽ không chịu xuống nước trước.

Cô ấy nhìn cô lột vỏ tôm không nhịn được nói: "Hay để mình lột giúp cho."
Cố Thường Hi lắc đầu: "Không cần đâu, mình lột sắp xong rồi."
Cô nói xong định lột tôm tiếp thì con tôm trên tay và trong khay cơm bị lấy đi, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Minh để hai con tôm đã được lột chỉnh tề vào trong khay cơm cô rồi cầm khay cơm mình trở về chỗ ngồi.

Cô nhìn bóng lưng cậu sau đó cúi đầu cầm đũa chọc chọc hai con tôm trong khay.
Mộng Phạn ở bên cạnh nói: "Giận nhau thì giận nhưng vẫn quan tâm đến cậu."
Cô gắp con tôm lên ăn: "Cậu mau ăn đi sắp hết giờ nghỉ trưa rồi."
Mấy ngày liên tiếp Cố Thường Hi và Tần Minh hai người không đi học cùng nhau, cô đi xe buýt đến trường học còn cậu thì đạp xe đi riêng.

Mọi người trong lớp đều đưa mắt sang nhìn hai người bọn họ nhưng người trong cuộc lại chẳng quan tâm.
Hôm nay có một bạn nam đi tới bàn của cô, trên tay cầm một cuốn tập cười nói: "Hi Hi, chuyện là mình có bài tập không biết làm muốn hỏi cậu có được không?"
Cô mỉm cười gật đầu: "Được, là bài nào?"
Bạn nam đó đưa bài tập sang hai người ghé sát vào nhau giải bài, Tần Minh ngồi ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt cực kì âm u, Bách Khanh ngồi ở bên cạnh lạnh toát cả người kéo ghế cách xa cậu ra một chút.

Đợi bạn nam đó rời đi, Cố Thường Hi mới đưa tay ôm bụng mình sắc mặt tái nhợt.

Mộng Phạn ở bên cạnh lo lắng hỏi: "Hi Hi cậu làm sao vậy?"
"Mình không sao, chỉ là tới tháng thôi."
Mộng Phạn nghe vậy cầm lấy bình nước ấm lên đưa sang cho cô: "Cậu cầm lấy uống đi sẽ đỡ đau hơn."
Cô nhận lấy: "Cảm ơn cậu."
Tần Minh ngồi ở phía sau cầm điện thoại ra nhắn tin, một lát sau điện thoại của Mộng Phạn rung lên cô ấy mở ra nhìn: [ Cô ấy bị làm sao vậy? ]
[ Cậu ấy tới tháng.]
[ Để ý cô ấy hộ tôi.]
Mộng Phạn nhìn thấy tin nhắn này thì âm thầm bĩu môi rõ ràng quan tâm mà còn ở đó không chủ động.
Hôm nay có tiết thể dục mọi người đều xuống sân, trong lớp chỉ còn mình Cố Thường Hi.

Cô nhìn lớp học vắng vẻ thì ôm bụng, nằm gục xuống bàn.

Một lát sau trên mặt bàn có tiếng động, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến là ai thì kinh ngạc.

Cô hỏi: "Không phải cậu đi học thể dục rồi sao? Sao còn ở đây?"
Tần Minh ngồi xuống chỗ Mộng Phạn đưa túi chườm ấm sang cho cô: "Dùng cái này đắp lên bụng đi sẽ dễ chịu hơn."
Cô nhận lấy để lên bụng nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu.

Nhưng cậu không học thể dục sao?"
Cậu lắc đầu: "Tôi xin thầy nghỉ."
Cô nghe cậu nói vậy thì cũng không nói gì nữa, cả hai im lặng.

Một lát sau cậu quay sang nhìn cô, đưa tay chạm vào gò má cô: "Tính không để ý tôi tới khi nào?"
Cố Thường Hi mím môi im lặng không trả lời, cậu nói tiếp: "Không phải cậu từng nói muốn kéo gần khoảng cách với tôi sao? Nếu cho cậu đăng ký đi tham gia buổi biểu diễn đó vậy thời gian đâu mà cậu học, ôn bài như vậy thành tích sẽ giảm sút.


Cho nên tôi mới không cho cậu đi thi."
Cô nghe cậu nói vậy thì đúng là cảm thấy có lý, cô bắt lấy tay cậu đang vuốt v e gò má mình: "Sao lúc đó cậu không nói rõ?"
"Tôi không nói rõ dẫn đến việc cậu hiểu lầm giận dỗi là lỗi của tôi.

Sau này sẽ không thế nữa."
Cô nghe vậy thì nở nụ cười: "Cậu cũng biết dỗ người nữa sao?"
"Chỉ dỗ mình cậu."
Cố Thường Hi nghe vậy hai gò má đỏ ửng, Tần Minh nhéo mũi cô: "Đã đỡ đau hơn chưa?"
"Đã đỡ rồi."
Tần Minh cũng nằm dài lên bàn đưa mắt nhìn cô: "Vậy tôi ở đây với cậu."
Sau tiết thể dục vào Bách Khanh cảm thấy tâm trạng Tần Minh trở nên tốt hơn không còn cái áp suất lạnh như lúc sáng nữa.

Cậu hỏi: "Hai người làm hòa rồi?"
"Ừ."
Bách Khanh nghe vậy thì thở phào, hai người họ mà giận nhau người bị hành nhiều nhất chính là cậu ta.

Khi ở gần Tần Minh sẽ thấy áp suất cực thấp từ trên người cậu phát ra khiến cậu ta cảm thấy cả cơ thể đều lạnh trong khi thời tiết đang dần ấm lên.

Hay là trong trận game cậu sắp hết máu kêu cậu cứu nhưng cậu chẳng thèm cứu còn đi lên giết địch để cậu một mình.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt đã sắp tới thi giữa kì.

Hôm nay giờ ra chơi Cố Thường Hi nhìn bài tập Lý đôi mày nhíu chặt, cắn bút suy nghĩ.

Tần Minh đi vào lớp thấy cô như vậy thì cong môi đi tới đặt chai nước lên bàn cô, sau đó ghé vào xem hỏi: "Không biết làm bài nào?"

Cô cầm bút chỉ một bài trên đó, cậu nhìn qua sau đó cầm lấy bút của cô viết lên tập vài chữ cũng không để ý bút đó đã bị cô cắn qua.

Cậu giảng giải cách làm cho cô, cô thất thần nhìn cây bút thì nghe cậu hỏi: "Đã hiểu chưa?"
Cố Thường Hi ngẩng đầu nhìn cậu, gật đầu: "Hiểu, hiểu rồi."
Tần Minh lắc đầu nhìn ánh mắt của cô là biết lúc nãy cô không nghe hiểu gì, cậu nói: "Cậu chỉ cần đơn giản áp dụng vào công thức này là được, trước khi áp dụng thì phải đổi những con số này ra..."
"Mình biết rồi."
Cậu trả cây bút lại trở về chỗ ngồi, Bách Khanh đang nhìn đống bài tập mà khóc than trong lòng.

Ba cậu nói nếu lần này cậu thi không tốt thì tiền sinh hoạt sẽ bị cắt, cậu cầm bài tập sang chỗ Tần Minh: "Có mấy bài tập mình không biết làm, cậu chỉ mình cách giải đi."
Tần Minh nhìn qua bài tập rồi cầm bút ghi công thức ra đưa cho cậu: "Dựa vào đây mà làm."
"..." Bách Khanh ngậm ngùi nhìn tờ giấy công thức, Mộng Phạn không nhịn được quay xuống cầm tờ giấy giải thích.
Tiếng chuông vào học reo lên, mọi người ngồi ngay ngắn lại im lặng làm bài.

Lâm Ý bước vào lớp, nói: "Sau kì thi giữa kỳ sẽ là hội thi thể thao.

Các môn thi cũng giống như năm ngoái, mỗi em chọn một môn tham gia."
Một bạn nữ lên tiếng nói: "Bạn nữ nào cũng tham gia sao cô?"
"Đúng vậy, để các em rèn luyện sức khỏe."
Cố Thường Hi nghe xong thì thở dài, cô không giỏi nhất chính là mấy cái vận động này.
Mộng Phạn quay sang hỏi cô: "Lúc trước cậu có tham gia môn gì?"
Cô lắc đầu: "Lúc trước mình chỉ ở trong đội cổ động không có tham gia."
"Bây giờ có chạy 500m với nhảy xa, bậc cao cậu định chọn cái nào."
"..." Cô ủ rũ thở dài, cái nào cũng không chọn có được không.
Đi học về gần tới nhà, từ xa hai người đã thấy một chiếc xe đậu trước cổng nhà của Tần Minh.

Cố Thường Hi nhìn chiếc xe trong lòng thắc mắc không biết ai đến cho đến khi mở cửa nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sofa trong phòng khách thì kinh ngạc không thôi.
Cô đi lại đứng cạnh người đàn ông đó: "Ba, ba về nước sao không nói một tiếng với con?"
Cố Thường Trạch ngẩng đầu nhìn cô con gái đã lâu không gặp này, nở nụ cười: "Con bận học, ba cũng không nói đến đây để cho con bất ngờ.

Bạn học đứng bên cạnh con là Tần Minh phải không?"

Tần Minh gật đầu với ông: "Con chào chú Cố."
"Mới mấy năm không gặp mà đã cao lớn, đẹp trai như thế này rồi."
Tần Dương ngồi đối diện nghe vậy thì cười cười nói: "Thường Trạch anh đừng khen nó quá, nó sẽ cao ngạo."
Cố Thường Trạch cầm ly trà lên uống: "Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi.

Hi Hi con mau về phòng thay quần áo đi rồi ba dẫn con đi ăn."
"Dạ ba." Cố Thường Hi gật đầu rồi lên lầu về phòng, Tần Minh cũng đi lên theo sau cô.

Ông nhìn bóng dáng hai người ánh mắt bỗng trở nên sâu xa.
Cô thay một bộ váy rồi bước xuống, Cố Thường Trạch thấy cô thì đứng dậy: "Trời buổi tối dễ lạnh con mặc thêm áo khoác vào."
Cô cầm cái áo khoác đưa ra trước mặt ông: "Ba yên tâm con có đem theo."
Cố Thường Trạch gật đầu quay sang nhìn Tần Dương và Từ Dĩnh đang đứng bên cạnh: "Vậy tôi với Hi Hi đi trước."
Từ Dĩnh gật đầu nói: "Hai người đi cẩn thận."
Ở trên xe hai người cũng không ai nói gì, Cố Thường Trạch vừa lái xe vừa hỏi: "Hi Hi việc học tập của con dạo này thế nào?"
Cố Thường Hi đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ trả lời: "Việc học của con nhờ có Tần Minh mà tiến bộ lên không ít."
"Vậy thì ba phải cảm ơn đàng hoàng cậu nhóc đó mới được."
Tới nhà hàng hai người xuống xe bước vào, nhân viên phục vụ thấy ông thì dẫn tới phòng bao đã được đặt sẵn.

Ngồi ở bên trong phòng, Cố Thường Hi ngồi đối diện nhìn gương mặt ông vẫn như trong ký ức không thay đổi chỉ là gầy hơn trước.
Cô nhìn ông hỏi: "Ba, có phải ba tập trung làm việc nên ăn uống không điều độ không?"
Cố Thường Trạch tất nhiên là lắc đầu: "Đâu có, ba vẫn ăn uống rất đúng giờ."
"Nhưng ba gầy đi rồi."
Cố Thường Trạch cười ha hả: "Ba gầy mới có phong độ."
Cô cầm ly nước lên uống một ngụm tất nhiên là không tin lời ông nói.

Rất nhanh nhân viên phục vụ đã đem món trước đó được ông đặt lên, cô nhìn tất cả món ăn đều là món cô thích.

Ông cười nói: "Ăn nhiều vào đều là món con thích."
Cố Thường Hi gắp miếng cá bỏ vào miệng thì nghe ông hỏi: "Con và cậu nhóc Tần Minh kia đang hẹn hò phải không?".