Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 37: Chương 37





Sau sự việc đó xảy ra, vài ngày sau Cố Thường Hi đều tập trung ôn thi cho tuần sau thi cuối kì nên cũng chẳng hỏi về việc hôm đó.

Cũng có nhiều người nói ra vào luôn để ý đến khăn quàng cổ mà Tần Minh đang đeo nhưng cậu lại chẳng quan tâm ngày đi học nào cũng đeo.
Hôm nay là ngày thi đầu tiên, cũng giống như lần trước mọi người trong lớp đều ít ai thi chung phòng với nhau.

Lần này Cố Thường Hi thi chung phòng với Bách Khanh, lúc cô và Tần Minh đến phòng thi đã thấy Bách Khanh ngồi cầm điện thoại chơi game.
Tần Minh đi tới đá vào chân cậu ta khiến cậu ta la lên vì đau, cậu nói: "Cậu không học bài mà ở đây chơi game.

Một lát vào phòng thi cậu tốt nhất đừng nên hỏi bài Thường Hi."
Bách Khanh ôm chân vừa mới bị đá đau, nói: "Mình biết rồi nhưng câu nào không biết quá thì mình sẽ sang hỏi Hi Hi có được không?"
Cố Thường Hi gật đầu, cũng không có ý kiến gì: "Được."
Tần Minh nhìn cậu ta, hỏi: "Đối với cậu thì câu nào là biết?"
"..." Thật sự hình như là không có câu nào cậu ta biết, cô đứng bên cạnh gãi má cũng không biết nói gì về trường hợp này.
Tiếng chuông reo lên, Tần Minh quay sang nói cô đang đứng bên cạnh: "Mình về phòng thi trước đây, chúc cậu thi tốt."
"Được, chúc cậu thi tốt."
Phòng thi của Tần Minh lần này cũng giống lần trước sát bên cạnh phòng cô, thấy cậu đi rồi Bách Khanh đi tới cười nói: "Hi Hi một lát có gì giúp đỡ mình nha."
"À được."
Nhưng mà khi vào phòng thi, Cố Thường Hi ngồi bàn ba ở dãy hai từ cửa đếm vào còn Bách Khanh thì ngồi bàn cuối dãy ba.

Bách Khanh buồn bã nhìn chỗ ngồi rồi ngồi xuống, lần này Hi Hi cũng không cứu cậu được rồi.
Tiết thi đầu tiên hôm nay là môn Văn cũng không có gì quá khó.

Thời gian cứ thế trôi qua sang môn thi tiếp theo đó chính là môn Vật lý, cô đang ngồi tập trung nhớ lại công thức và các bài giảng mà Tần Minh đã giảng cho.

Lúc giáo viên phát đề đưa cô, cô nhận lấy nhíu mày thở dài đề lần này chắc là cô sẽ làm được.
Tới khoảng thời gian gần cuối môn thi, Cố Thường Hi ngồi nhìn câu hỏi cau mày suy nghĩ không quan tâm mọi thứ xung quanh.


Lúc này có một viên giấy chọi tới trúng trán cô, cô giật mình xoa trán quay sang nhìn mảnh giấy được vo tròn ở trên bàn.

Cô ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy Bách Khanh nhìn cô dùng khẩu hình miệng nói với cô: "Mau truyền tờ giấy đó cho mình."
Cố Thường Hi đọc hiểu được cậu nói gì nhưng cô chưa cầm lên thì trước mắt có một bóng người xuất hiện, cô ngẩng đầu lên nhìn là thầy giáo gác thi.

Thầy giáo cầm tờ giấy lên mở ra xem, ngẩng đầu sắc mặt tức giận nhìn cô: "Cố Thường Hi em biết đây là kì thi cuối kì không mà em lại gian lận trong thi cử? Em có biết làm vậy là vi phạm quy định thi không?"
Cô nghe thầy nói như vậy thì vội vàng đứng dậy gấp gáp giải thích: "Thưa thầy, em thật sự không có gian lận.

Cái này em thật sự không biết ai ném tới cả nhưng mà em không có gian lận thưa thầy."
"Học trò các em lúc bắt tại trận thì luôn chối trong khi chứng cứ đang rành rành trước mặt.

Rõ ràng tờ giấy này nằm ở chỗ em không là của em thì của ai?"
Cô gấp đến độ nước mắt chảy xuống nhưng cô không quan tâm, đưa tay lau nước mắt nói: "Thật sự em không có gian lận đâu thầy.

Thật sự em không có."
Thầy giáo chẳng nghe lời cô nói nữa, tức giận nói: "Em lên phòng hiệu trưởng ở đó mà giải thích, bài thi này em khỏi làm nữa."
"Thầy, thật sự không phải do em..."
"Chuyện gì vậy thầy?" Một giọng nói trầm thấp vang lên cắt gãy lời cô nói.
Thầy giáo quay ra ngoài cửa nhìn là Tần Minh, ông biết cậu là một học sinh giỏi lúc nào cũng giữ hạng nhất của trường.

Ông nói: "Em này bị thầy bắt gặp được là gian lận trong thi cử nên đang tính đưa lên phòng hiệu trưởng."
Tần Minh bước vào sắc mặt chẳng có biểu cảm gì nhìn ông hỏi: "Thầy có tận mắt nhìn thấy cậu ấy gian lận không?"
"Không, không có."
Cậu nhìn bài thi trên tay ông, nói: "Cho em mượn tờ giấy đó được chứ?"
Thầy giáo gật đầu đưa sang, cậu cầm lấy tờ giấy mở ra đọc rồi cầm đề thi của cô lên nhìn sau đó nói: "Thứ nhất những đáp án ghi trên đây là một đề khác so với đề của cậu ấy.

Thứ hai đây không phải là chữ của cậu ấy cho nên cậu ấy không phải người viết cái này sao có thể gian lận được."
Thầy giáo nghe vậy thì mở ra xem kĩ đúng như lời cậu nói thật, ông nhìn quanh phòng thi tức giận hỏi: "Tờ giấy này là do ai viết?"

Mọi người trong phòng thi đều im phăng phắc không ai đứng dậy cũng không ai nói câu nào đều cúi đầu xuống làm bài.

Tần Minh hỏi cô: "Tờ giấy này trúng vào đâu của cậu?"
"Trúng vào trán mình." Cô nhỏ giọng nói
"Thế thì chỉ có thể nằm ở vị trí phía trên này thôi.

Của ai còn không đứng lên nhận, bây giờ không nhận thì lúc nộp bài tôi so từng chữ sẽ biết được là ai."
Tần Minh vừa dứt lời thì một bạn nam ngồi bàn đầu dãy một đứng dậy, thầy giáo tức giận nhìn cậu bạn học sinh đó nói: "Sao em lại gian lận trong thi cử như vậy? Em mau dọn dẹp đồ lên phòng hiệu trưởng với thầy."
Rồi thầy giáo quay sang nhìn cô áy náy nói: "Chuyện lúc nãy thầy xin lỗi là thầy trách nhầm em.

Em có thể ngồi xuống làm bài, một lát hết giờ em có thể ở lại làm tiếp vì thầy đã làm tốn thời gian của em."
Cố Thường Hi gật đầu ngồi xuống: "Dạ em cảm ơn thầy."
Tần Minh nhìn cô nói: "Đừng nghĩ nhiều ổn định, tập trung làm bài đi.

Thưa thầy không còn việc gì nữa thì em đi trước đây."
"Được được."
Tần Minh bước ra thấy cậu bạn học sinh đó đứng ngoài cửa mặt mày xám xịt, cậu bước tới lạnh giọng hỏi: "Lúc nãy cậu tính truyền tờ giấy đó cho ai?"
Giọng điệu của cậu khiến cậu bạn học sinh đó khá sợ, vội nói: "Truyền cho Bách Khanh, mình nghe cậu ấy nói truyền cho Cố Thường Hi rồi cậu ấy sẽ nhờ truyền xuống dưới."
"Được rồi cảm ơn cậu." Tần Minh nói xong thì xoay người bước đi.
Do có lời động viên của cậu nên Cố Thường Hi nhanh chóng làm xong bài rồi đem nộp cho thầy giáo.

Trước khi trở về chỗ ngồi thì thầy giáo còn áy náy nói: "Xin lỗi em Thường Hi, là do thầy gấp gáp không đọc kĩ trách lầm em."
Cô miễn cưỡng cười, nói: "Không sao đâu thầy, mọi chuyện cũng đã giải quyết xong rồi."
Cô trở về chỗ ngồi thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài, lúc bước ra đã thấy mọi người đứng đợi chỉ thiếu Bách Khanh.

Thục Tâm thấy cô ra thì vội vàng hỏi: "Chuyện lúc nãy mình có nghe nói cậu không sao chứ?"
Cố Thường Hi lắc đầu: "Mình không sao cũng may là Tần Minh đi tới giúp mình."

Mộng Phạn bĩu môi nói: "Ông thầy đó đúng là không xem kĩ tra rõ mọi việc mà lại vu oan cậu.

Cũng may Tần Minh tới giúp kịp thời đó."
Đúng vậy nếu không có cậu ấy thì giờ cô có giải thích cái gì thì cũng không ai tin, cho dù có người tin rồi thì bài thi cũng không thể làm được nữa.

Cô quay sang hỏi cậu: "Nhưng mà lúc đó sao cậu qua đúng lúc vậy?"
Tần Minh đứng dựa vào tường nhìn cô: "Thi xong nộp bài sớm.

Lúc ra khỏi phòng thi nghe thấy tiếng động bên phòng thi của cậu nên tôi qua xem thử."
"À mình hiểu rồi.

Cảm ơn cậu."
Lập Thành đứng bên cạnh đưa mắt nhìn vào trong phòng thi, hỏi: "Bách Khanh đâu sao lâu ra vậy?"
Vừa hỏi xong thì Bách Khanh bước ra gương mặt u ám, Tần Minh nhìn thẳng cậu ta trên gương mặt chẳng có biểu hiện gì, nói: "Bách Khanh đi theo tôi tới một nơi."
Bách Khanh khàn giọng nói: "Được."
Hai người một trước một sau rời đi, Lập Thành nhìn bóng lưng của hai người họ đi xa dần thì cau mày: "Mình cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không hay, chúng ta mau đi theo đi."
Bước ra khỏi trường tới một con hẻm nhỏ, Tần Minh tay nắm chặt thành quyền giơ lên đánh vào bụng Bách Khanh khiến cậu ta lùi mấy bước dựa vào tường: "Bách Khanh, tôi đã nói cậu là hãy học hành tử tế đừng có gian lận trong thi sao cậu lại không chịu nghe?"
Bách Khanh im lặng không nói gì đứng thẳng người đi tới, cậu đấm cậu ta thêm một cái vào mặt nữa khiến cậu ta ôm mặt ngã lăn ra đất.

Tần Minh nhìn cậu ta nói: "Đây là lần đầu cậu gian lận phải không? Nếu cậu bị phát hiện gian lận trong thi cử thì hậu quả như thế nào cậu có tưởng tượng tới không?Cậu có biết vì cậu mà hôm nay Thường Hi xém bị gánh tội gian lận trong khi thi cử không?"
Lúc bọn họ đi tới thấy cảnh tượng Tần Minh đánh Bách Khanh nghe hết những lời cậu ấy nói.

Cố Thường Hi nhìn hai người họ biết chuyện này có liên quan tới chuyện lúc nãy của cô bị vu oan.

Cô thấy Tần Minh định đánh người tiếp thì vội vàng chạy lại ôm chầm lấy cậu, nói: "Cậu đừng đánh nữa, hai người là bạn thân mà."
Tần Minh thấy người tới là cô thì đứng yên để mặc cô ôm lấy mình cũng chẳng động thủ đánh người.

Lập Thành và Mộng Phạn chạy tới đỡ Bách Khanh đứng dậy, Mộng Phạn hốc mắt đều đỏ ửng phủi cát trên người cậu.

Thục Tâm đi tới thấy cả hai đã không đánh nhau nữa thì thở phào, nói: "Hai cậu có chuyện gì thì từ từ nói đừng đánh nhau như thế."
Bách Khanh nhìn Cố Thường Hi áy náy nói: "Hi Hi chuyện lúc nãy mình xin lỗi.


Mình không nghĩ tới mọi chuyện lại như vậy cũng không có ý định làm liên lụy tới cậu."
Cô nhìn cậu ta lắc đầu: "Không sao đâu, mọi chuyện cũng đã giải quyết xong rồi."
Bách Khanh gật đầu cầm cặp sách lên rồi xoay người rời đi, Mộng Phạn thấy vậy nhìn mọi người một cái rồi vội vàng đuổi theo.
Tần Minh cúi xuống nhìn cô nhàn nhạt nói: "Cậu còn tính ôm tôi tới khi nào? Người thì cũng đã đi rồi tôi đánh được ai sao?"
Cô nghe vậy mới nhớ ra mình vẫn còn ôm cậu thì vội vàng buông ra.

Cậu đút tay vào túi nhìn bọn họ nói: "Đi về thôi."
Mộng Phạn chạy tới chặn trước mặt Bách Khanh không cho cậu đi tiếp.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Cô gật đầu, nắm lấy tay cậu tới băng ghế ngồi xuống: "Cậu ở đây đợi mình, mình đi một lát rồi sẽ quay lại."
Nói rồi Mộng Phạn chạy đi mất một lát sau quay lại trên tay cầm túi thuốc đưa sang cho cậu: "Nãy cậu bị Tần Minh đánh như vậy chắc vết thương cũng không nhẹ.

Cậu giữ lấy đem về bôi thuốc đi."
Bách Khanh nhìn túi thuốc trên tay cô trầm mặc nhận lấy: "Tần Minh cậu ấy đánh mình không hề sai, là do mình làm sai trước.

Mình không ngờ lại làm liên lụy tới Hi Hi, trong lòng mình áy náy lắm."
Mộng Phạn nhìn cậu rồi nói: "Bách Khanh mình cũng giống Tần Minh không tán thành cách cậu gian lận trong thi cử.

Nếu cậu có bài nào không hiểu thì hỏi mình nếu mình không biết thì chúng ta đi hỏi Lập Thành.

Cậu đừng có gian lận nữa được không?"
Bách Khanh thở dài: "Mình cũng không muốn gian lận nhưng đây là kì thi cuối kì, ba mình muốn mình phải thi tăng điểm và hạng tăng lên nếu không thì sẽ tịch thu điện thoại và không cho tiền tiêu vặt."
"Cho dù là vậy cậu cũng đừng nên gian lận, mình biết cậu lần đầu làm việc này nhưng mình cũng mong đó là lần cuối.

Hứa với mình đi có được không?"
Bách Khanh nhìn cô gật đầu: "Được mình hứa với cậu."
"Ngày mai thi hai môn tiếp theo cậu cứ về cố gắng ôn bài, chỗ nào không hiểu thì hỏi mình còn không thì hỏi Lập Thành." Mộng Phạn nhìn cậu nói.
Cậu gật đầu đáp ứng: "Được."
"Vậy mình về đây." Mộng Phạn nhìn trời rồi đứng dậy.
Bách Khanh cầm cặp sách và túi thuốc lên nhìn cô nói: "Mình đưa cậu về.".