Ở trên băng ghế quảng trường, Cố Thường Hi mở túi xách lấy một túi quà đưa sang cho Tần Minh đang ngồi bên cạnh: "Quà giáng sinh em tặng anh."
Anh nhìn túi quà trên tay cô rồi đưa tay nhận lấy, hỏi: "Đây là gì vậy?"
Cô cười nói: "Anh mở ra đi rồi biết."
Anh nghe thế thì theo lời cô đưa tay mở túi quà ra bên trong là một ví da màu đen có chất liệu rất tốt.
Anh nhìn cô nói: "Cảm ơn món quà của em, anh thích nó lắm."
Anh nói xong lấy ví ở trong túi ra rồi để tất cả đồ ở trong ví đấy sang ví mà cô đã tặng, nói: "Sau này anh sẽ luôn mang theo nó bên mình."
"Anh thích là tốt rồi, lúc đấy em không biết mua quà gì tặng cho anh hôm giáng sinh.
Vô tình nhìn thấy cái ví da này, nhìn chất liệu và thiết kế em nghĩ nó sẽ hợp với anh nên em mới mua nó."
Anh cất ví da vào túi sau đó từ túi áo lấy ra một hộp quà nhỏ đưa sang cho cô: "Đây, quà giáng sinh anh tặng em."
Cô nhận lấy sau đó mở hộp quà ra nhìn anh: "Đây là?"
"Anh không có kinh nghiệm về tặng quà lắm nên anh mua cho em một đôi bông tai.
Em có thích không?" Anh căng thẳng nhìn cô hỏi.
Cô nhìn đôi bông tai có được thiết kế hình ngôi sao một cách tinh xảo, nhỏ gọn thật sự rất hợp ý cô.
Cô gật đầu cười nói: "Em thích lắm, cảm ơn anh."
Anh nghe vậy thì thở phào, trước giờ anh luôn thế mỗi lần tặng quà cho cô anh đều sợ cô không thích nên khá căng thẳng.
Anh cầm lấy hộp quà, nói: "Để anh đeo lên cho em."
Cô gật đầu: "Được."
Anh vén mái tóc của cô ra sau tai, gỡ đôi bông tai cô đang đeo xuống sau đó cầm lấy bông tai nằm trong hộp lên đeo cho cô.
Cứ như thế lát sau trên tai cô đã đeo đôi bông tai mà anh tặng lúc nãy.
Anh nhìn cô nói: "Đeo xong rồi."
Cô nghe vậy thì đưa tay lên sờ đôi bông tai đang đeo, nở nụ cười hỏi anh: "Có đẹp không?"
Anh gật đầu nhìn cô: "Rất đẹp, em đeo gì cũng đều đẹp."
Cô mở túi xách lấy gương ra ngắm nhìn sau đó gật đầu nói: "Đúng là đẹp thật, cảm ơn anh về món quà."
Anh xích tới hôn lên môi cô, nói: "Giáng sinh vui vẻ."
Cô mỉm cười hôn lại lên môi anh, nói: "Giáng sinh vui vẻ."
Còn ở khách sạn, Alex mở cửa phòng bước vào khó khăn dìu người đàn ông đang say rượu đến bất tỉnh đi lại chiếc giường rồi để người đàn ông nằm xuống.
Cô thở một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Nhìn người đàn ông này ốm ốm như vậy mà không nghĩ tới lại nặng như vậy.
Cô ngồi xuống giường nghỉ một lát sau đó mới chỉnh lại cho người đàn ông này ngủ ngay ngắn.
Lúc nãy cô có định đặt thêm phòng khách sạn cho anh, nhưng lễ tân bảo đã hết phòng trống nên cô chỉ đành đem anh về phòng mình.
Cô đi vào phòng tắm cầm lấy khăn rồi nhúng nước vắt khô sau đó đem ra ngoài.
Cô ngồi xuống giường cầm lấy khăn lau mặt cho người đàn ông, lúc nãy ở trong hẻm với lại lo lắng nên cũng không để ý kĩ về gương mặt của người đàn ông nhưng bây giờ khi ngắm kĩ thì cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai.
Người đàn ông này có gương mặt rất tuấn tú, sóng mũi cao, ở phía dưới chân mày bên trái có một nốt ruồi nhỏ nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Cô thầm nghĩ trong lòng, một người đàn ông đẹp trai, tuấn tú như vậy sao lại uống say rượu ở ngoài đường vào đêm giáng sinh như này, còn ngồi con hẻm đó một mình.
Nếu như cô không giúp anh dẫn về đây thì chắc chắn ngày mai báo đài sẽ đưa tin nói có một người đàn ông ở trong con hẻm bị cóng chết.
Cô lắc đầu cầm lấy khăn lau gương mặt anh xong sau đó di chuyển xuống cổ rồi đưa tay cởi hai nút áo sơ mi đầu của anh để anh ngủ thoải mái hơn, mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
Một lát sau cô bước ra thấy anh đang nằm ngủ nhưng chân mày trên gương mặt anh lại cau có một cách khó chịu.
Cô đi tới ngồi xuống đưa tay xoa chân mày anh một lúc khiến chân mày anh giãn ra thì cô mới thở phào.
Cô đắp chăn lại cho anh đàng hoàng sau đó mở tủ lấy một cái chăn khác ra rồi đi tới ghế nằm xuống.
Hôm nay coi như làm việc tốt một hôm, cô sẽ ngủ ở đây để anh chiếm chỗ trên chiếc giường êm ái đó.
Cô không nghĩ nhiều nữa nhanh chóng nhắm mắt lại, một lát sau chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau người đàn ông nằm trên giường thức dậy, anh mở mắt ra nhìn xung quanh sau đó cảm thấy thật lạ lẫm, đây không phải là phòng của anh.
Anh đưa tay vỗ lên trán mình, một lúc anh mới nhớ ra lại mọi chuyện tối qua.
Tối qua anh đi gặp khách hàng sau đó uống say, anh tự đi bộ về nhưng đi được một lát thì cảm thấy trong bụng khó chịu khiến anh muốn nôn nên mới quẹo sang con hẻm gần đó để nôn.
Không nghĩ tới lúc đó anh lại gặp một cô gái, cô ấy đến lấy áo khoác đắp cho anh sau đó anh say quá nên bất tỉnh cũng không còn nhớ gì.
Anh ngồi dậy nhìn thấy cô gái mà giúp anh tối qua đang đắp chăn ngủ say trên ghế.
Anh cũng không tiện đánh thức nên chỉ đành ngồi đó nhìn cô, lúc tối qua say rượu nên đầu óc anh cũng không tỉnh táo mấy để nhớ gương mặt cô.
Nhưng lần này tỉnh rượu rồi anh thấy cô đúng là có sự xinh đẹp và một chút cá tính.
Có lẽ do ánh nhìn của anh quá chăm chú nên khiến Alex đang nằm ngủ cảm nhận được, cô khó chịu nhíu mày sau đó từ từ mở mắt ra.
Anh thấy cô đã thức thì vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn sang chỗ khác.
Cô đưa mắt nhìn lên giường thấy người đàn ông đó đã thức đang ngồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô ngồi dậy, giọng nói mang theo sự buồn ngủ hỏi anh: "Anh tỉnh rồi sao? Tối qua tôi thấy anh say rượu quá mà còn ngồi ở ngoài đường với thời tiết lạnh như thế tôi sợ anh bệnh nên mới đem anh về đây."
Anh lúc này mới đưa mắt nhìn cô, sau đó khàn giọng nói: "Cảm ơn cô chuyện tối qua."
Cô lắc đầu, nói: "Không có gì đâu, anh đừng khách sáo."
Anh gật đầu rồi hỏi cô: "Cô tên gì?"
"Tôi tên là Alex còn anh thì sao?"
"Tôi là Cao Vũ, chuyện tối qua tôi nhất định sẽ cảm ơn cô một cách đàng hoàng nhất."
Alex nghe vậy thì xua tay: "Không nhất thiết phải thế đâu."
Cao Vũ mặc kệ lời nói không cần của cô, vẫn nói: "Cô yên tâm, Cao Vũ tôi có ơn nhất định sẽ trả."
Alex thấy anh quyết định như vậy rồi thì cũng đành nghe theo dù gì chiều nay cô cũng phải về Anh, cô gật đầu: "Được, đều nghe theo anh.
Anh thức rồi thì mau chóng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt để tỉnh ngủ hơn đi."
Cao Vũ gật đầu bước xuống giường đi vào phòng tắm đóng cửa lại, cô ngồi trên ghế một lát sau đó bước xuống ghế mang dép vào đi đến cửa sổ kéo rèm ra nhìn thấy mặt trời đã lên cao.
Giáng sinh cuối cùng cũng trôi qua, hôm nay lại là một ngày mới cô cũng nên về Anh rồi.
Bên trong phòng ngủ, Cố Thường Hi lấy vali mở ra sau đó xếp đồ lại bỏ vào đấy.
Ngày mai cô phải bay sang Thượng Hải để tập trước chuẩn bị buổi biểu diễn cuối năm sắp tới.
Cô đang xếp đồ thì tiếng chuông điện thoại để ở trên giường reo lên, cô cầm lấy bắt máy cũng không nhìn người gọi tới: "Alo."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Mary: "Chị Mia, vé máy bay em đặt là 8 giờ sáng mai sẽ cất cánh.
Em gọi để nhắc lại chị nếu không em sợ chị sẽ quên."
Cô gật đầu vừa nghe điện thoại vừa xếp đồ: "Chị nhớ rồi, em yên tâm đi sẽ không quên đâu."
"Dạ được, vậy em cúp máy đây.
Mai gặp chị ở sân bay."
"Được, tạm biệt em."
Cúp máy cô để điện thoại sang một bên sau đó nhìn tủ đồ lựa vài bộ để xếp tiếp.
Lần này tiếng chuông điện thoại lại reo lên, cô bắt máy: "Alo."
Alex ở sân bay ngồi trên băng ghế nói: "Mia, là mình đây.
Giờ mình đang ở sân bay đợi máy bay cất cánh nên gọi cho cậu này."
Cô lúc này mới nhớ ra là hôm nay Alex phải về Anh nhưng cô không rõ thời gian vì cô ấy không nói với cô.
Cô nói: "Cậu đấy không để cho mình ra tiễn cậu gì cả, ngay cả thời gian đi cũng không báo một tiếng."
Alex cười cười nói: "Có gì đâu, mình tự đi được mà.
Cuối năm lại gặp được cậu rồi mình đang mong đến đó đây."
"Mình cũng mong tới đấy về Anh gặp lại mọi người."
"À mình kể cho cậu nghe chuyện này, tối qua mình đã giúp một người."
Cô nghe vậy thì khó hiểu, hỏi lại: "Giúp một người?"
Alex kể lại mọi chuyện tối qua cho cô, cô nghe xong thì hiểu ra.
Hóa ra đây là cái giúp người mà cô ấy nói, cô nói: "Người ta còn chưa cảm ơn cậu đàng hoàng mà cậu lại bỏ đi về Anh rồi sao người ta có thể cảm ơn cậu đây?"
Alex nghe vậy thì nói: "Mình cũng đâu quan trọng về vấn đề đó đâu.
Mình lúc đó giúp còn chẳng nghĩ nhiều như vậy."
Cô trêu chọc cô ấy nói: "Biết đâu sau này người ta gặp lại cậu người ta sẽ lấy thân báo đáp cậu đó."
Alex bật cười: "Không có đâu, đây là đời thực không phải như bên trong tiểu thuyết người ta viết đâu nên chuyện đó sẽ không xảy ra.
Cũng chưa chắc mình đã gặp lại anh ta."
Nghe thấy thông báo cô tiếp viên hàng không, Alex nói: "Máy bay chuẩn bị bay rồi mình cúp máy đây.
Khi nào đến Anh sẽ thông báo với cậu một tiếng."
"Được được."
Cúp máy cô đặt điện thoại sang một bên, lúc này cửa phòng được mở ra.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Minh đi làm mới về, anh nhìn cô hỏi: "Đã xếp đồ xong chưa?"
Cô gật đầu đứng dậy đi đến chỗ anh, nói: "Sắp xong rồi còn vài bộ nữa thôi.
Anh đi làm nay chắc là mệt lắm."
Anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, ngửi được mùi hương quen thuộc trên cơ thể cô nhắm mắt lại, nói: "Mệt nhưng khi về đến nhà gặp em, được ôm em vào lòng thì mỏi mệt đều biến mất hết.
Cho anh ôm em thêm một chút."
"Được, anh cứ ôm đi." Cô đưa tay ôm lấy anh.