Tần Minh thu dẹp sách vở vào cặp xong quay sang nhìn Bách Khanh vẫn còn đang ngồi cầm điện thoại chơi game, cậu nói: "Chúng ta đi đến phòng kho sắp xếp phụ hai cậu ấy."
Bách Khanh gật đầu, đứng dậy cất điện thoại vào túi: "Được đó, mình đồng ý."
Lập Thành từ phía sau lưng hai người họ đi tới, nhìn trên bàn hai người bọn cô: "Muốn đi giúp cũng được nhưng mà chúng ta phải thu dọn sách vở của hai cậu ấy trước đã."
"Hai cậu thu dọn đồ của Mộng Phạn còn tôi thu dọn đồ của Thường Hi." Tần Minh nói xong thì bắt tay vào thu dọn sách vở để vào cặp, Lập Thành và Bách Khanh nhìn nhau hai người bắt tay vào làm.
Trong phòng kho không có một chút ánh sáng chỉ có một chút vệt nắng len lỏi qua cửa sổ ở trên cao chiếu vào rọi sáng một chút cho căn phòng.
Cố Thường Hi biết cho dù có gõ cửa kêu như nào cũng sẽ không có người tới mở, cô đi tới một chỗ ngồi bệt xuống nhìn Mộng Phạn vẫn còn đang kêu khàn cả cổ, cô nói: "Cậu đừng kêu nữa giờ này mọi người đều đi về cả rồi."
Mộng Phạn nghe vậy thì ngừng kêu, đi tới ngồi cạnh cô, ôm lấy cánh tay cô lo lắng nói: "Lỡ không có ai tới cứu bọn mình thì sao.
Mình sợ lắm."
Cô nắm chặt tay mình cố gắng giữ bình tĩnh, trấn an Mộng Phạn: "Cậu đừng sợ, không phải vẫn còn có mình ở bên cạnh sao."
Tuy cô trấn an Mộng Phạn như thế cũng tự an ủi bản thân rằng sẽ có người tới cứu nhưng trong lòng cô vẫn rất sợ.
Vài hình ảnh trước đây ở quá khứ xuất hiện ở trong ký ức cô.
Mười năm trước Cố Thường Hi cùng hai người bạn đang chơi ở trước sân nhà, lúc đó dì giúp việc sơ ý không đóng cổng nên có một người đàn ông tới gần ba người bọn họ nở một nụ cười quỷ dị nói: "Các cháu qua đây, chú có quà cho mấy đứa này."
Ba người bọn cô nhìn nụ cười đó liền sợ sệt lùi lại phía sau tính chạy đi, nhưng vừa mới xoay người đã bị người đàn ông đó chụp thuốc mê đánh ngất.
Lúc tỉnh dậy, Cố Thường Hi thấy mình và hai người bạn kia của cô bị trói lại với nhau và nhốt trong một căn phòng chật hẹp không có ánh sáng.
Trong lòng cô sợ hãi, răng cô cắn chặt vào môi dưới đến nỗi rướm máu.
Giọng lo sợ của cô bạn bên cạnh của cô cất lên: "Hi Hi đây là ở đâu vậy? Sao lại tối như thế, mình sợ quá Hi Hi.
Ba mẹ của chúng ta có đến cứu chúng ta không?"
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ giọng trấn an hai người bạn của cô: "Mình không biết nữa, mình chỉ biết chúng ta đang ở trong một căn phòng không có ánh sáng.
Nhưng đừng lo ba mẹ của bọn mình nhất định sẽ tới cứu."
Cậu bạn bên cạnh thều thào yếu ớt nói vì sợ: "Mình sợ quá Hi Hi, mình muốn gặp ba mẹ.
Ở nơi này mình sợ quá."
Cô bạn bên cạnh bắt đầu khóc nấc lên, vừa khóc vừa nói: "Mình muốn về nhà, mình không muốn ở đây nữa đâu."
"Thục Tâm đừng khóc có bọn mình ở đây với cậu rồi."
Lúc này cửa mở ra, ánh sáng hắt vào căn phòng khiến cho ba người bọn cô không thích ứng kịp nheo mắt lại.
Người đàn ông đó nhìn ba người bọn cô một lượt nói: "Đứa nào mới khóc? Biết điều thì nên im lặng đợi ba mẹ mấy nhóc tới đưa tiền chuộc nếu không ta đây không khách sáo đâu biết không?"
Nói rồi người đàn ông đó đóng cửa bỏ đi, Thục Tâm cũng không dám khóc nữa nhìn Cố Thường Hi, hỏi: "Cậu không sợ sao?"
"Mình không sợ đâu." Cô mạnh miệng nói nhưng thực chất là cô rất sợ.
"Hi Hi nếu thoát được ra khỏi đây sau này mình sẽ bảo vệ cậu không thể để cậu dũng cảm một mình như vậy." Thục Tâm kiên quyết nói.
Vài tiếng sau thì bọn họ cuối cùng cũng được cứu, Thục Tâm lúc đó cũng nhận ra Cố Thường Hi rất sợ, sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt không còn chút máu đôi môi thì cắn đến chảy máu vậy mà khi ở trong đó lại bảo là không sợ.
"Hi Hi, Hi Hi." Tiếng gọi của Mộng Phạn làm cô giật mình hoàn hồn.
Cô ngơ ngác quay sang hỏi: "Hả?"
"Cậu làm sao vậy? Mình kêu nãy giờ mà cậu không lên tiếng trả lời, làm mình lo chết đi được." Mộng Phạn thở phào nhẹ nhõm tưởng cô ấy xảy ra chuyện gì.
Cố Thường Hi cười nhạt nói: "Chỉ nhớ lại vài chuyện thôi."
Ba người bọn họ xách cặp đi xuống lầu thì thấy Đinh Uyển và đám bạn cô ấy đi tới gần.
Tần Minh chẳng thèm để ý đi lướt qua nhưng bị Đinh Uyển gọi lại: "Anh Tần Minh."
Cậu dừng bước quay sang nhìn: "Có chuyện gì sao?"
"Em chỉ muốn xin lỗi lúc trước đã làm phiền các anh thôi."
"Tôi cũng chẳng để tâm lắm đâu." Tần Minh nói xong thì đi xuống, Bách Khanh và Lập Thành cũng vội vàng đuổi theo.
Đinh Uyển nhìn bóng lưng ba người họ, tức giận nắm chặt góc váy.
Lúc họ tới gần phòng kho thì nhìn thấy cánh cửa đã bị đóng lại, Bách Khanh thắc mắc: "Chẳng lẽ họ dọn dẹp xong rồi sao?"
Lập Thành khoác vai cậu, lắc đầu: "Chắc chưa đâu, đi tới xem thử xem sao."
Ba người bọn họ đi tới nhìn thấy cánh cửa phòng kho bị khóa, Tần Minh cau mày gõ cửa: "Hai cậu còn ở trong đó không?"
Cố Thường Hi và Mộng Phạn nghe thấy giọng của Tần Minh thì đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người bọn họ đều có sự vui mừng.
Cố Thường Hi vội vàng đứng dậy đi tới cửa gõ lại: "Mình và Mộng Phạn đều có ở trong đây."
"Các cậu bị ai nhốt trong đây vậy?" Bách Khanh vội vàng hỏi.
Mộng Phạn đứng kế bên cô, la lớn nói: "Bọn mình không biết, lúc bọn mình chú ý tới thì cánh cửa đã bị khóa rồi."
Mộng Phạn nói xong thì nước mắt bắt đầu rơi xuống nghẹn ngào khóc, cô vỗ nhẹ lưng cô ấy.
Tần Minh để cặp sách xuống, nói với Bách Khanh và Lập Thành: "Tôi đi tìm thầy thể dục lấy chìa khóa phòng.
Các cậu ở đây đợi tôi."
Nói xong Tần Minh vội vàng chạy đi, Lập Thành nhìn bóng lưng cậu chạy càng xa dần quay sang nói với hai người bọn cô ở bên trong phòng kho: "Hai cậu đừng sợ, Tần Minh cậu ấy đã chạy đi tìm thầy thể dục lấy chìa khóa phòng kho rồi."
Bách Khanh cũng an ủi hai người bọn cô: "Các cậu đừng sợ hay là mình kể chuyện cười cho hai cậu nghe?"
Cố Thường Hi nghe thấy Tần Minh chạy đi tìm thầy lấy chìa khóa thì thở phào nhẹ nhõm, cô vỗ nhẹ lưng Mộng Phạn vẫn còn đang khóc: "Không sao, không sao đâu.
Tần Minh cậu ấy đang đi lấy chìa khóa rồi."
Mộng Phạn gật đầu đưa tay lau nước mắt, nghe thấy Bách Khanh bên ngoài nói vậy thì đá chân vào cửa nói: "Mình mới không thèm nghe câu chuyện cười của cậu."
Bách Khanh nghe vậy thì dịu dàng nói: "Thế cậu mau nín đi đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ xấu."
"Mình mới không có xấu, cho dù có khóc cũng sẽ là một mĩ nữ xinh đẹp." Mộng Phạn xù lông nói.
Tần Minh vội vàng chạy đến phòng giáo viên nhìn quanh một lượt không thấy thầy thể dục đâu, thấy Lâm Ý đang ngồi chấm bài cậu hỏi: "Cô Lâm, thầy thể dục đâu rồi cô?"
Lâm Ý đang chấm bài nghe cậu hỏi vậy thì ngẩng đầu lên nói: "Thầy ấy mới đi rồi, chắc bây giờ sắp tới cổng rồi."
Tần Minh nghe vậy thì vội vàng chạy đi, Lâm Ý nhìn bóng lưng cậu không biết vì sao cậu lại gấp gáp như vậy.
Lâm Ý lắc đầu tiếp tục chấm bài.
Tần Minh chạy tới cổng trường đưa mắt nhìn quanh thấy thầy thể dục đang đi tới bến xe buýt, cậu chạy tới chắn trước mặt thầy: "Thầy...khoan hãy đi vội."
Thầy thể dục nhìn thấy cậu mồ hôi nhễ nhại, hai tay chống hai đầu gối th ở dốc.
Ông nói: "Có chuyện gì sao? Chuyến xe của thầy sắp tới rồi."
"Trong phòng kho có hai bạn nữ bị nhốt đó thầy, bọn em không có chìa khóa nên mới tìm thầy."
Thầy thể dục nghe vậy thì lo lắng nói: "Hai em ấy bây giờ sao rồi?"
"Hai cậu ấy bây giờ chắc là đang rất sợ." Tần Minh đưa tay lau đi mồ hôi trên trán đang chảy xuống, th ở dốc.
"Mau đi đến đó mở cửa phòng kho thôi." Thầy thể dục vội vàng đi vào trường, Tần Minh vội chạy theo sau.
Lúc hai người đi tới đó đang thấy Bách Khanh và Lập Thành đang nói chuyện với hai cô ở đang ở bên trong phòng kho.
Bách Khanh thấy thầy thể dục tới thì vội vàng đứng dậy đi tới: "Thầy, cuối cùng thầy cũng tới.
Thầy mau mở cửa phòng kho đi thầy."
Lập Thành cũng đứng dậy đi tới cạnh Tần Minh nhìn cậu hỏi: "Không sao chứ?"
"Không sao." Cậu lắc đầu tập trung nhìn thầy thể dục lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cố Thường Hi và Mộng Phạn nghe thấy ở ngoài nói thầy thể dục đã tới thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Cố Thường Hi ngồi bệt xuống đất vỗ nhẹ lên mu bàn tay Mộng Phạn cười nói: "Mình nói rồi chúng ta sẽ được cứu mà."
Mộng Phạn nghẹn ngào gật đầu: "Đúng vậy, làm mình sợ chết đi được."
Cửa phòng mở ra, ánh sáng hắc vào căn phòng khiến cho hai người bọn cô đưa tay lên che trước mắt do thích ứng không kịp.
Bách Khanh vội vàng chạy vào nhìn hai người bọn cô, lo lắng hỏi: "Hai cậu không sao chứ?"
Mộng Phạn đứng dậy chạy lại ôm lấy Bách Khanh khóc nức nở, cậu vỗ nhẹ lưng cô trấn an nói: "Không sao nữa rồi."
Tần Minh nhìn Cố Thường Hi sắc mặt tái nhợt môi trắng bệch không còn hồng hào, cô bước tới gần cậu.
Cậu đi tới đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô dịu dàng nói: "Cậu chắc là sợ lắm đúng không?"
Cố Thường Hi được cậu ôm lấy nghe thấy cậu hỏi như vậy thì không trả lời, đây là lần đầu cô thấy cậu dịu dàng như thế.
Cô đưa tay ôm lấy cậu, nước mắt không tự chủ rơi xuống lăn dài trên gò má.
Có lẽ cái ôm của cậu quá dịu dàng làm cho cô buông bỏ đi sự chịu đựng nãy giờ.
Cậu thấy cô không trả lời cũng không tiếp tục hỏi nữa, đưa tay xoa đầu cô nhẹ giọng nói: "Không sao, đều qua hết rồi.".