Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 118: Chương 118





Hai người về đến nhà cũng đã gần 10 giờ tối, Tần Minh đi vào phòng tắm xả nước ấm còn Cố Thường Hi ngồi bên ngoài phòng khách cầm điện thoại nhắn tin với Alex.

Alex nhắn với cô: [ Mình không biết lúc sáng Paul có cầm điện thoại mình trả lời tin nhắn của cậu.

Thành thật xin lỗi.]
Cô biết chuyện này không liên quan gì đến Alex nhưng trong lòng cô ấy vẫn áy náy, cô trả lời: [ Không sao đâu, cũng không phải lỗi của cậu.

Paul, anh ấy không sao chứ?]
Alex nằm trên giường trả lời: [ Không sao, anh ấy đã ngủ rồi.

Mia, mình định tỏ tình với học trưởng.]
[ Cậu quyết định rồi sao?]
[ Quyết định rồi, nếu anh ấy không thích mình thì mình sẽ từ bỏ.

Sẽ không thích anh ấy nữa, lúc đó sẽ quay sang bám cậu.]
Cô bật cười nhìn tin nhắn này của cô ấy, trả lời lại: [ Được cứ bám nhưng bạn trai nhà mình không biết có cho cậu bám hay không thôi.]
Alex hừ một tiếng, bất mãn trả lời: [ Trọng sắc khinh bạn.

Không nói với cậu nữa, mình đi ngủ đây.

Cậu lát ngủ ngon.]
[ Ngủ ngon.]
Anh từ trong phòng tắm bước ra đi đến chỗ cô nói: "Anh pha nước ấm xong rồi, em vào tắm đi."
Cô đặt điện thoại lên bàn, đứng dậy đi tới hôn lên môi anh: "Vất vả cho anh rồi, em đi tắm trước đây."
Anh cúi xuống hôn thật lâu lên môi cô, cười nói: "Mau đi tắm đi."

Cô nhanh chóng chạy về phòng, anh đi vào bếp rót cho mình một ly nước rồi ra ghế sofa ngồi.

Anh quay đầu nhìn bên trong phòng sau đấy cầm điện thoại của cô lên, mở danh bạ tìm số của Paul sau đó lấy điện thoại của anh ở trong túi ra nhập số vào.

Làm xong anh đặt điện thoại cô lên bàn lại xem như chưa có gì xảy ra rồi đi ra ngoài ban công.
Anh cầm điện thoại nhấn số lúc nãy mới lưu rồi gọi.

Paul đang ngồi trên giường bên trong phòng khách sạn, đôi mắt vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Nghe tiếng chuông điện thoại, anh thu hồi tầm mắt cầm lấy điện thoại lên nhìn thấy số lạ thì chần chừ một lát sau đó bắt máy.
"Alo."
"Alo, là tôi.

Tần Minh."
Paul nghe vậy thì nở nụ cười tự giễu: "Sao đây, nghe được Mia nói hết chuyện hôm nay nên muốn gọi cho tôi tính sổ?"
Tần Minh nghe vậy thì không trả lời mà chỉ hỏi: "Trưa mai anh rảnh không? Chúng ta hẹn ăn trưa với nhau, tôi có mấy lời muốn nói với anh."
Paul đưa tay xoa mi tâm cũng không có ý định từ chối: "Được thôi, địa chỉ do cậu quyết định."
"Được."
Cúp máy, Paul đứng dậy đi đến cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh về đêm bên ngoài của thành phố.

Hôm nay những lời cần nói anh đều nói cho cô biết chỉ sợ sau này làm bạn bè cũng khó.

Anh lúc nãy không từ chối cuộc hẹn ăn trưa là bởi vì chuyện hôm nay người có lỗi là anh, anh muốn gặp mặt gửi lời xin lỗi không thể trốn tránh được.
Mà bên chỗ Tần Minh khi cúp máy điện thoại xong cũng không gấp gáp trở về phòng mà lại đứng đó nhìn bầu trời đêm.


Lúc Cố Thường Hi từ trong phòng bước ra nhìn thấy anh đang đứng bên ngoài ban công, khung cảnh thật cô đơn.

Cô đi tới ôm lấy anh từ phía sau, hỏi: "Sao anh lại đứng ở đây? Không thấy lạnh sao?"
Anh hồi thần quay người lại đưa tay ôm lấy cô vào lòng, nói: "Không có, anh chỉ mới đứng đây một chút thôi.

Anh đang suy nghĩ vài chuyện nên quên mất vào bên trong."
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh thấy anh đang cúi xuống nhìn mình, cô nở nụ cười: "Được rồi không nghĩ nữa, mau vào bên trong đi.

Ở ngoài đây lạnh lắm."
Anh gật đầu đồng ý: "Được, vào trong thôi."
Đi vào trong phòng khách lúc này anh mới phát hiện ra mái tóc cô vẫn còn khá ướt chưa khô, anh đưa tay sờ lên mái tóc của cô hỏi: "Sao lại không sấy cho khô rồi hãy ra đây?"
Cô đưa tay sờ mái tóc còn hơi ướt của mình cười nói: "Lúc em từ trong phòng tắm bước ra không thấy anh đâu, ở phòng khách cũng không thấy nên mới nhanh chóng đi ra xem anh ở đâu, không có sấy tóc kĩ."
"Em ngồi đây đợi anh, anh vào trong lấy máy sấy tóc ra cho em." Anh nói rồi đi vào trong phòng, cô thấy vậy thì ngoan ngoãn đi đến ghế sofa ngồi xuống đưa tay lấy điều khiển mở TV lên xem.
Anh rất nhanh đã lấy máy sấy tóc ra cho cô, ghim vào ổ điện rồi đi đến bên cạnh cô nói: "Em xoay lưng lại sang đây."
Cô nghe lời xoay lưng theo hướng anh nói, anh lúc này mới bật máy sấy lên rồi bắt đầu sấy mái tóc cho cô còn cô thì ngồi vừa ăn nho vừa hưởng thụ anh sấy tóc cho.

Sấy xong anh đặt máy sấy tóc sang một bên, đưa tay sờ lên mái tóc cô: "Khô rồi, em vào phòng ngủ trước đi.

Anh đi tắm đã."
Cô đưa trái nho đến trước miệng anh: "Đây, thưởng cho anh vì đã sấy tóc giúp em."
Anh nhìn trái nho trước mặt sau đó nhìn cô, nở nụ cười hỏi: "Thưởng một trái nho thôi sao? Như vậy làm sao đủ."
"Thế cho anh thêm một trái nữa-" Cô còn chưa nói xong thì một tay anh giữ gáy cô rồi cúi xuống hôn lên môi cô, một lúc sau anh mới rời khỏi đôi môi cô nhìn thấy môi cô bị anh hôn đến sưng đỏ thì trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Anh hôn một cái lên môi cô, cười nói: "Đây mới gọi là thưởng.

Được rồi nho em cứ giữ lấy ăn đi, anh vào tắm trước đây."

Anh đứng dậy cầm lấy máy sấy tóc đi về phòng còn cô ngồi trên sofa nhìn bóng lưng anh rồi đưa tay sờ lên đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của mình, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng vội lấy vài trái nho bỏ vào miệng ăn đôi mắt hương về TV tiếp tục xem chương trình.
Trưa hôm sau ở một nhà hàng Nhật, Paul bước xuống xe đi vào bên trong.

Anh hỏi nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh: "Anh Tần hiện tại đang ở phòng nào?"
Nhân viên nghe anh hỏi thì hỏi lại: "Anh là anh Paul đúng không ạ?"
"Đúng vậy." Paul gật đầu.
"Vậy mời anh đi theo tôi." Nhân viên phục vụ nói rồi đi trước dẫn đường còn anh thì đi theo phía sau.
Nhân viên phục vụ dẫn anh đến gian phòng ở cuối hành lang rồi quay sang nhìn anh nói: "Anh Tần đã đến lúc nãy, đang ở bên trong đợi anh."
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Nhân viên phục vụ gật đầu rồi rời đi, Paul đưa tay kéo cánh cửa ra nhìn thấy Tần Minh đang ngồi bên trong uống trà.

Paul bước vào đưa tay đóng cửa lại, Tần Minh ngẩng đầu quay sang hỏi: "Anh đến rồi."
Paul đi xuống ngồi đối diện anh, nói: "Không biết cậu đợi tôi có lâu lắm không?"
Anh rót một ly trà khác đưa sang cho Paul: "Không lâu lắm, tôi cũng chỉ mới tới.

Anh dùng thử trà này đi, khá ngon."
Paul nhìn anh cũng không biết anh đang suy nghĩ gì nên cầm lên uống một ngụm trà, cảm nhận được vị đắng lan tỏa trong miệng sau đó cảm nhận được vị ngọt truyền đến.

Paul gật đầu uống thêm một ngụm nữa: "Đúng là trà này rất ngon.

Nhưng hôm nay cậu hẹn tôi ra đây chắc không phải là để thưởng trà thôi đúng không?"
Tần Minh nghe vậy thì cười cười, nhìn Paul: "Tôi hôm qua có nghe Hi Hi kể lại mọi chuyện, anh tỏ tình với cô ấy.

Tôi không biết vì sao anh lại phải làm thế trong khi biết cô ấy có bạn trai rồi?"
Paul đặt ly trà lên bàn, nhìn anh rồi trả lời: "Tôi thích cô ấy rất lâu cũng không kém cậu đâu.

Kể từ lần đầu gặp gỡ trái tim tôi đã đập loạn nhịp vì cô ấy, mỗi bước cô ấy đi tôi luôn là người ở phía sau dõi theo, đưa tay đỡ lấy nếu cô ấy vấp ngã.

Tôi biết trong lòng cô ấy chỉ yêu cậu nhưng lúc đó tôi nghĩ hai người xa nhau lâu như vậy sẽ không có cơ hội quay trở lại nên tôi vẫn luôn âm thầm bên cạnh với tư cách là một người bạn, giúp đỡ, động viên cô ấy khi cô ấy cần.

"Nhưng không nghĩ đến khi về nước, cô ấy và cậu hai người lại có thể quay lại với nhau.

Tôi lúc đó đã biết mình không còn cơ hội nữa nhưng tôi lại không muốn để tình cảm tôi dành cho cô ấy kết thúc như vậy nên tôi mới quyết định tỏ tình với cô ấy, tìm kiếm câu trả lời cho bản thân mình suốt thời gian qua.

Và theo như cậu đã biết thì cô ấy đã từ chối tôi."
Tần Minh nghe anh nói xong thì im lặng một lúc không nói gì, cầm ly trà lên uống một ngụm rồi đặt xuống bàn, nói: "Tôi cảm ơn tình cảm của anh dành cho Hi Hi nhưng khi anh biết được đáp án mà anh muốn biết rồi thì nên từ bỏ nó, đừng giữ mãi tình cảm không có kết quả này."
Paul nở một nụ cười chua xót gật đầu: "Tôi biết chứ cho nên tối qua sau khi biết được câu trả lời tôi tuy có buồn nhưng cũng đã quyết định buông bỏ đoạn tình cảm này.

Tôi mong cậu sẽ đối xử tốt với cô ấy bởi vì tôi biết cô ấy rất yêu cậu, trong lòng của cô ấy cũng chỉ có một mình cậu mà thôi."
"Anh yên tâm, tôi sẽ đối tốt với cô ấy bởi vì không riêng gì Hi Hi trong lòng tôi cũng chỉ có một mình cô ấy, cả đời này cũng chỉ yêu một người là Hi Hi.

Tôi chúc anh sẽ tìm được hạnh phúc cho bản thân mình."
"Cảm ơn cậu."
Tần Minh nhìn bàn đồ ăn trước mắt rồi nhìn Paul: "Anh mau ăn đi, mấy món Nhật ở nhà hàng này đều khá ngon.

Anh nên ăn thử xem như thế nào."
Paul cầm đũa lên gật đầu: "Cảm ơn, tôi sẽ ăn thử."
Màn đêm buông xuống buổi tối ở bên trong phòng khách, Cố Thường Hi ngồi lướt điện thoại ngẫm nghĩ vẫn chưa biết giáng sinh này nên tặng quà gì cho Tần Minh còn anh thì ngồi bên cạnh cô đang làm việc trên máy tính.

Cô thở dài ghé sang nhìn nhưng đọc vào cũng không hiểu nội dung của nó, anh quay sang nhìn cô hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô lắc đầu tì cằm lên vai anh: "Sắp tới em có buổi biểu diễn dương cầm ở Thâm Quyến."
Anh hỏi: "Khi nào?"
"Hình như là cuối năm."
Anh đưa tay xoa đầu cô: "Vậy anh đến Thâm Quyến cùng em."
"Còn công việc của anh thì sao? Thường cuối năm không phải công ty sẽ bận rộn sao?" Cô nhìn anh hỏi.
"Anh sẽ thu xếp được nên em cứ yên tâm.

Cuối năm cũng sắp Tết, anh muốn cùng em đón năm mới."