Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 107: Chương 107





Cố Thường Phong đang ngồi bên trong khách sạn giải quyết công việc thì nhận được cuộc gọi điện thoại.

Anh nhìn qua rồi bắt máy: "Alo Hi Hi."
Cố Thường Hi đầu dây bên kia đứng ở ngoài ban công, nói: "Anh, lúc chiều chị Giang Ảnh có đưa chìa khóa xe nói là xe mà anh muốn đưa cho em."
Anh vắt chéo chân dựa vào ghế: "Em cứ giữ lấy đi, xe đang để ở nhà một người bạn của anh.

Một lát anh đưa địa chỉ, khi nào em rảnh thì tới lấy.

Em cũng nên có phương tiện đi lại cho thuận lợi dễ dàng hơn."
Cô nghe anh nói vậy thì cảm thấy đúng cũng không có từ chối: "Vậy được, khi nào rảnh em sẽ tới nhà bạn anh lái xe.

Khi nào anh về lại Anh?"
Anh nghe vậy thì cười, nói đùa: "Sao, muốn anh về Anh nhanh như vậy?"
"Không có, ý em không phải thế."
"Nói đùa em thôi, chiều mai anh với Giang Ảnh về lại Anh.

Đã đặt vé xong hết rồi."
Giang Ảnh lúc này từ trong phòng tắm bước ra đi tới ngồi cạnh anh, dùng khẩu hình miệng hỏi: "Đang nói chuyện với Hi Hi sao?"
Anh gật đầu nghe thấy giọng cô truyền tới: "Sao em lại không biết gì hết vậy? Vậy chiều mai em ra tiễn hai người."
Anh từ chối: "Không cần đâu, em đừng đi tiễn nhọc công lắm.

Thôi cũng trễ rồi, anh cúp máy đây, em nghỉ ngơi sớm."
Cố Thường Hi nhìn màn hình điện thoại đã tắt thì định đi vào bên trong phòng nhưng cô còn chưa kịp xoay người thì đã rơi vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc.

Tần Minh cúi xuống nhìn cô, trách cứ: "Sao lại ăn mặc ít như vậy mà đứng đây? Thời tiết đang lạnh sẽ dễ bị bệnh."
Cô dựa vào lồng ngực anh nói: "Em chỉ mới đứng dây một chút thôi, không sao đâu."
Anh buông cô ra sau đó bế cô lên kiểu công chúa, nói: "Mau đi vào bên trong ngủ được rồi, bây giờ cũng trễ rồi."
Cuối cùng thì ngày sinh nhật của Tần Minh cũng đã tới, hôm đó sáng sớm cô đã chạy tới tiệm bánh của Hiểu Khê để làm bánh kem.


Anh chở cô đi tới tiệm bánh, trên đường đi cô không hề nhắc đến sinh nhật anh mà chỉ nói chuyện khác.

Anh hỏi cô: "Sao hôm nay em đến tiệm bánh của Hiểu Khê sớm vậy?"
Cô nghe vậy thì trong lòng đã soạn sẵn lý do từ lâu, cô nói: "Hôm nay tiệm bánh của cô ấy có khá nhiều khách hàng đặt bánh nên cô ấy kêu em tới phụ một tay.

Cho nên hôm nay em mới đến đó sớm."
Anh nghe vậy thì cũng không nghi ngờ gì: "Vậy được, dạo này thấy em hay sang tiệm bánh của cô ấy.

Có học làm được món bánh nào không?"
Cô gật đầu: "Có rồi, đợi khi em làm bánh đó thật sự ngon sẽ làm cho anh nếm thử."
"Được, anh sẽ chờ bánh do tự tay em làm."
Hai người nói chuyện thời gian trôi qua cũng nhanh, một lát đã đến trước cửa tiệm bánh ngọt.

Cô tháo dây an toàn ra quay sang nhìn anh: "Vậy anh đi làm vui vẻ, tối gặp lại."
Anh gật đầu: "Tối gặp lại."
Cô mở cửa xe bước xuống rồi đứng bên ngoài vẫy tay tạm biệt anh, anh lúc này mới lái xe rời đi.

Nhìn chiếc xe đi da dần rồi cô mới xoay người đi vào bên trong tiệm bánh.

Hiểu Khê đã có mặt sớm ở bên trong tiệm, thấy cô tới thì cười nói: "Đã tới rồi à.

Cậu có bị cậu ấy nghi ngờ gì không?"
Cô lắc đầu: "Không có, anh ấy cũng chỉ nghĩ mình muốn học làm bánh với giúp cậu một tay nên mới không nghi ngờ gì nhiều."
Hiểu Khê đưa tạp dề sang cho cô: "Đây, cậu đeo vào đi rồi chúng ta vào bên trong làm bánh kem."
Cô nhận lấy tạp dề đeo vào, khoác tay cô ấy nói: "Xong rồi, bây giờ vào làm bánh thôi."
Cô ở trong tiệm bánh hơn một buổi sáng cuối cùng cũng hoàn thành được chiếc bánh kem mà cô cảm thấy ưng ý.


Cô nhìn mấy chiếc bánh kem bên cạnh thở dài, đó là những tác phẩm không hoàn thiện của cô nên cô không thể chọn chúng đem đi tặng cho anh được.

Với lại hôm nay cô tự mình làm bánh kem mà không có Hiểu Khê bên cạnh nên chiếc bánh không được đẹp mắt lắm nhưng cô nghĩ bề ngoài không quan trọng, chỉ cần ăn vào thấy ngon là được.
Hiểu Khê bước vào bên trong nhìn thấy chỗ làm bánh cực kì lộn xộn, cô ấy đi tới nói: "Hơn một buổi sáng của cậu làm bánh kem đã làm xong chưa?"
Cô gật đầu chỉ bánh kem trước mặt: "Đã xong rồi, cậu nhìn xem đây là thành phẩm của mình."
Cô ấy nhìn chiếc bánh trên bàn rồi nhìn những chiếc bánh bên cạnh gật đầu: "Cái bánh mà cậu làm coi như cũng tạm được rồi.

Vậy mấy cái bánh bên cạnh đều bị lỗi sao?"
"Đúng vậy, mình làm tận mấy cái mới thấy cái bánh này đẹp mắt hơn một chút so với cái còn lại."
Hiểu Khê đi tới nhìn những chiếc bánh đang trang trí dang dở, cực kì xấu đến không nỡ nhìn.

Cô ấy nói: "Mấy cái này mình với mấy nhân viên của mình có thể sửa lại được.

Bánh kem thì cậu đã làm xong rồi, bây giờ cậu tính làm gì?"
Cố Thường Hi nhìn cô ấy nói: "Mình định về nhà làm mì trường thọ cho anh ấy."
"Vậy để mình lấy hộp để đựng bánh kem cho cậu."
"Cảm ơn cậu Hiểu Khê.

Sau này mình sẽ mời cậu đi ăn một bữa coi như thay lời cảm ơn."
Hiểu Khê mở tủ lấy chiếc hộp ra nói: "Không cần đâu, bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau không phải sao? Không cần khách sáo như thế."
Cô nghe vậy thì nói: "Như vậy không được, mấy bữa nay cậu đã giúp mình nhiều trong việc làm bánh kem thì mình phải mời cậu một bữa cơm như vậy mới được.

Cậu không được từ chối đâu đó."
Cô ấy mở hộp ra rồi để bánh kem vào một cách cẩn thận: "Được, không từ chối.

Lúc đó mình sẽ lựa chọn một quán đắt nhất luôn."
"Được thôi, theo ý cậu hết."

Cầm hộp bánh kem đã được đóng cẩn thận, cô đi vào siêu thị mua nguyên liệu nấu mì trường thọ.

Cô vừa đi vừa nhìn nguyên liệu trong điện thoại rồi lấy theo bên trong chỉ dẫn.

Đây là lần đầu cô nấu mì trường thọ cho nên vẫn còn khá nhiều bỡ ngỡ.
Lúc cô xách đồ về tới nhà thì cũng đã hơn ba giờ, cô đặt bánh kem vào tủ lạnh sau đó cầm túi đồ đi vào bên trong bếp bắt tay vào làm.

Cô cứ nghĩ là làm nó sẽ dễ dàng nhưng khi làm rồi mới biết cực kì khó khăn, cô nhìn lên điện thoại đang để bên cạnh sau đó cầm lên gọi cầu cứu một người.
Đầu dây bên kia bắt máy khá nhanh, truyền tới một giọng nói khá vui vẻ: "Hi Hi đó à.

Con hôm nay điện dì có chuyện gì không?"
Cô nhìn đống nguyên liệu trước mắt sau đó nói: "Dì Từ à, chuyện là con muốn nhờ dì chỉ con nấu mì trường thọ có được không?"
Từ Dĩnh nghe vậy thì nở nụ cười, hỏi cô: "Nay sinh nhật của Tần Minh nên con muốn làm mì trường thọ cho nó có phải không?"
"Dạ phải, con cứ nghĩ lên mạng tra là làm được nhưng không nghĩ khi bắt tay vào làm rồi mới thấy khó như vậy.

Con cũng không biết làm sao nên gọi điện cho dì."
Bà cười nói: "Như vậy thì con gọi đúng người rồi, để dì ở đây hướng dẫn cho con như vậy sẽ dễ làm hơn."
Cô nghe bà nói thế thì vội vàng gật đầu: "Dạ, vậy làm phiền dì Từ rồi.

Dì cứ chỉ đi con bắt tay vào làm ngay đây."
"Vậy bây giờ con đem rau và tôm đi rửa đi."
Buổi chiều cô ở trong bếp làm mì trường thọ dưới sự trợ giúp của Từ Dĩnh hướng dẫn, cuối cùng cũng hoàn thành trước giờ anh đi làm về.

Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán nhìn tô mì trước mắt nói: "Nấu thì con đã nấu được nhưng không được đẹp mắt lắm."
Từ Dĩnh nhanh chóng an ủi cô: "Không sao, bề ngoài không quan trọng chủ yếu là hương vị ở bên trong.

Lần đầu con làm mà đạt được như vậy là rất giỏi rồi."
Cô nghe bà nói vậy thì nhoẻn miệng cười, cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ: "Con cảm ơn dì đã giúp đỡ con.

Bây giờ Tần Minh anh ấy sắp về rồi nên con phải dọn dẹp rồi vào bên trong thay đồ."
"Được được, con cứ làm việc của con đi.

Dì cúp máy đây, dì cũng phải đi nấu cơm cho ba của Tần Minh nữa.


Ông ấy sắp về rồi."
"Dạ tạm biệt dì."
Cúp máy cô nhanh chóng dọn dẹp lại bếp sạch sẽ sau đó đi vào bên trong phòng thay đồ.

Lát sau cô bước ra trên người đã thay một chiếc đầm trắng hai dây dài qua đầu gối, ở phía sau lưng có hở một chút.

Mái tóc cô được xõa ra để sang hai bên, trên mặt cũng có trang điểm một chút.

Cô bước vào bếp bưng tô mì ra, rồi mở tủ lạnh lấy bánh kem ra đặt trên bàn.
Tần Minh vừa về nhà nghe thấy bên trong cực kì yên tĩnh nhưng đèn phòng khách vẫn sáng.

Anh nghi hoặc chẳng lẽ cô đã ngủ quên rồi nên mới im lặng như thế.

Anh cầm túi đồ ăn định đi vào trong bếp, tới khúc quẹo vào anh thấy cô đang cầm một chiếc nón sinh nhật nhanh chóng đi tới chỗ anh rồi đeo lên.
Anh nhất thời không phản ứng kịp, một lát sau hỏi: "Đây là?"
Cô hôn lên má anh, nói: "Chúc mừng sinh nhật."
Anh dạo này lu bu công việc nên hôm nay cũng quên mất là sinh nhật của mình.

Anh nhìn thấy tô mì trường thọ trên bàn rồi quay sang nhìn cô đang nở nụ cười bên cạnh, anh nắm lấy tay cô hỏi: "Mì trường thọ là do em nấu sao?"
Cô gật đầu: "Đúng vậy, lúc chiều em có gọi cho mẹ anh trợ giúp.

Đây là lần đầu em làm món mì này nên chắc là không ngon lắm, chút nữa anh ăn có gì-"
Cô còn chưa nói xong thì một tay anh đã giữ chặt gáy rồi áp môi xuống môi cô.

Anh nhẹ nhàng mút lấy cánh môi cô sau đó anh nhanh chóng đưa lưỡi vào chiếm lấy vùng đất của cô.

Cô nhắm mắt đáp lại nụ hôn của anh, anh giữ chặt gáy cô khiến cho nụ hôn của cô sâu hơn.

Lát sau anh rời khỏi đôi môi cô di chuyển nụ hôn lên trán cô, cô nắm lấy vạt áo anh nhắm mắt cố gắng lấy lại hô hấp cũng cảm nhận nụ hôn của anh ở trên trán.
Anh rời khỏi trán cô, nhìn vào mắt cô trầm giọng nói: "Cảm ơn em, cũng may có em nên anh vẫn còn nhớ tới hôm nay là sinh nhật của mình."