Thay đồ xong bước ra, Cố Thường Hi đi tới bàn trang điểm ôm lấy bó hoa mà Tần Minh tặng lúc nãy cho cô.
Hiểu Khê đứng bên cạnh trêu chọc: "Là hoa của Tần Minh tặng cậu đúng không?"
Cô mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, lúc nãy anh ấy mới tặng cho mình."
Lập Thành đi tới khoác vai cô ấy, dịu dàng nói: "Sao vậy, em muốn được tặng hoa sao?"
Hiểu Khê trừng mắt nhìn anh ấy: "Mới không có."
Lập Thành nghe cô ấy nói vậy cũng chỉ cười cười, Tần Minh đi tới cầm lấy túi xách của cô đang ở trên ghế lên nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn.
Bách Khanh ở bên kia đang than đói bụng rồi."
Thục Tâm đi đến nói: "Mọi người cứ đi ăn đi, mình về trước đây."
Mộng Phạn đang nói chuyện với Bách Khanh nghe cô ấy nói thế thì quay sang hỏi: "Làm sao vậy? Bộ có chuyện gì gấp sao?"
"Cũng không phải chuyện gì gấp mà mình không nghĩ tới là đi ăn chung với mọi người nên có nói với Trương Hàn giờ này tới rước mình.
Chắc giờ cậu ấy đang ở ngoài đợi mình."
Cố Thường Hi ôm bó hoa đi tới: "Vậy cậu rủ cậu ấy đi chung luôn đi, chứ hiếm khi mọi người tụ tập đông đủ với nhau.
Cậu về sớm thì buồn lắm."
Thục Tâm nghe thấy cô nói cũng có lý nên gật đầu: "Vậy được, để mình nói với cậu ấy."
Mọi người đã thống nhất như thế thì cùng nhau bước ra ngoài, không nghĩ tới vẫn còn vài khán giả ở lại đợi cô.
Mấy bạn nữ cầm tờ giấy đi tới: "Chị Mia, cho em xin chữ ký với.
Em là fan hâm mộ của chị rất lâu rồi."
Cô nhận lấy tờ giấy rồi ký tên lên: "Đây của em, cảm ơn em đã luôn ủng hộ chị."
Các bạn nữ khác cũng đưa giấy sang cho cô ký tên, phải mất khoảng một lúc lâu mọi người mới ngồi bên trong xe.
Tần Minh vừa lái xe vừa nói: "Không nghĩ tới anh lại có một người bạn gái nổi tiếng như vậy."
Cô ngồi ghế phụ ôm bó hoa, cười nói: "Thế anh nghĩ sao?"
"Anh nghĩ em càng nổi tiếng chứng tỏ em chơi đàn rất giỏi và được mọi người yêu mến, ủng hộ.
Như vậy rất tốt."
Mọi người đi tới một nhà hàng Nhật khá nổi tiếng, bà chủ ở nhà hàng này chính là bạn của Giang Ảnh.
Lúc họ tới thì bà chủ nhà hàng đã đi ra tiếp đón: "Mọi người tới rồi, phòng mà Giang Ảnh đặt đã được chuẩn bị xong rồi."
Giang Ảnh mỉm cười nói: "Cảm ơn cậu nha."
"Không có gì đâu, lâu lắm mới gặp lại cậu nên giảm giá một chút là chuyện nên làm.
Mọi người đi theo tôi, tôi dẫn đường cho."
Bà chủ dẫn mọi người đi tới căn phòng nằm ở giữa hành lang rồi mở cửa ra đứng sang một bên: "Mời mọi người vào trong."
Bọn họ bước vào nhìn gian phòng được thiết kế theo phong cách kiểu Nhật thì khá là hứng thú.
Bách Khanh cười nói: "Gian phòng này đẹp thật đó, lần sau muốn ăn đồ Nhật thì ghé sang đây dùng cũng được."
Mọi người lần lượt ngồi xuống bà chủ đưa thực đơn sang để cho mọi người gọi món, Tần Minh nhận lấy nhưng không xem mà đưa sang cho Cố Thường Hi ngồi bên cạnh: "Em muốn ăn món gì thì gọi đi."
Cô nhận lấy mở thực đơn ra nhìn đều là những món ăn hấp dẫn, cô gọi vài món rồi đưa sang cho Mộng Phạn.
Sau khi gọi món xong thì bà chủ rời đi, cô nhận lấy ly nước từ anh rồi ngồi uống.
Mộng Phạn quay sang hỏi: "Khi nào hai người định kết hôn?"
Cô đang uống nước nghe cô ấy hỏi vậy thì ho sặc sụa, anh ngồi bên cạnh vội vỗ lưng cho cô.
Thấy cô đỡ hơn một chút rồi, anh mới trả lời câu hỏi của Mộng Phạn lúc nãy: "Hiện tại chúng tôi chưa tính tới chuyện đó, mọi chuyện đều theo ý muốn của Hi Hi.
Khi nào cô ấy muốn kết hôn thì tôi sẽ thuận theo."
Cô nhận lấy khăn giấy từ Thục Tâm ngồi đối diện lau miệng, nói: "Bọn mình chưa tính tới chuyện này với lại bọn mình cũng chỉ mới quay lại, nói đến chuyện này cũng hơi sớm."
Bách Khanh quay sang Lập Thành đang ngồi bên cạnh rót nước cho Hiểu Khê, hỏi: "Thế còn hai cậu khi nào mới kết hôn? Hai người cũng quen lâu như vậy rồi, bọn mình đang chờ tin tức tốt từ cậu đấy."
Lập Thành mỉm cười nhìn sang: "Từ khi nào chủ đề lại đổi sang mình rồi? Sớm thôi các cậu sẽ thấy đám cưới của bọn mình."
Mọi người nghe xong thì bắt đầu ồ lên, còn Hiểu Khê ngồi bên cạnh gương mặt đỏ lên giả vờ cầm lấy ly nước lên uống che đi sự ngại ngùng này.
Bà chủ rất nhanh đã đem những món ăn vào, Bách Khanh nhìn rồi nói: "Mới nhìn thôi mà đã thấy đói bụng rồi."
Tần Minh quay sang nhìn anh ấy: "Lúc nãy trước khi đi xem buổi biểu diễn của Hi Hi tôi nhớ cậu đã ăn một phần bánh rồi, bây giờ đã đói rồi sao?"
Bách Khanh nghe vậy thì cười cười: "Cũng trôi qua 2,3 tiếng lâu như vậy cho nên tôi cũng đã đói rồi."
Bà chủ đứng dậy nhìn họ nói: "Chúc mọi người dùng ngon miệng."
Trong bữa ăn mọi người đều nói chuyện vui vẻ còn nhắc lại chuyện đi học trước đây.
Nhưng mà điều Cố Thường Hi chính là Trương Hàn và Thục Tâm ngồi đối diện.
Cô thấy trong suốt bữa ăn cậu rất quan tâm chăm sóc Thục Tâm, còn cô ấy có lẽ cũng đã nghĩ thông rồi hoặc có thể đã quen với sự chăm sóc này nên không bài xích.
Nhưng dù thế nào đây cũng chính là tín hiệu tốt, cô ấy có thể từng bước từng bước thoát khỏi quá khứ rồi.
Đang ngồi ăn Thục Tâm cảm nhận được ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào mình nên ngẩng đầu lên, hỏi: "Hi Hi, làm sao vậy? Bộ trên mặt mình có dính gì sao?"
Cô vội vàng lắc đầu: "Không có không có, cậu đừng để ý."
Trương Hàn gắp con tôm chiên để vào bát cô ấy: "Thục Tâm chị ăn đi, món tôm chiên này cũng ngon lắm."
Thục Tâm gật đầu gắp tôm lên cắn một miếng gật đầu: "Đúng là ngon thật."
Trong lúc ăn thì mọi người có uống chút rượu nhưng tửu lượng của cô không được tốt lắm nên mới uống vài ly gương mặt đã đỏ lên.
Mộng Phạn ngồi bên cạnh nhìn cô như vậy thì hỏi: "Hi Hi à, cậu không phải là say rồi chứ?"
Cố Thường Hi nhìn cô ấy với ánh mắt mơ màng, một lúc sau lắc đầu: "Làm gì có, mình đâu có say.
Mình vẫn còn tỉnh táo lắm, mình còn uống tiếp được không tin mình uống cho cậu xem."
Nói rồi không đợi Mộng Phạn phản ứng thì cô đã nhanh chóng cầm lấy bình rượu rót đầy ra ly rồi cầm lên uống, cứ như thế liên tiếp ba ly thì Mộng Phạn vội vàng ngăn cản: "Đủ rồi Hi Hi, mình biết cậu tửu lượng tốt không say rồi."
Tần Minh đang ngồi nói chuyện với Cố Thường Phong nghe thấy tiếng động bên cạnh quay sang nhìn thì thấy gương mặt cô đã đỏ ửng trên tay còn cầm bình rượu đã vơi đi hơn phân nửa.
Tần Minh đặt ly rượu xuống bàn, hỏi: "Say rồi?"
Mộng Phạn gật đầu còn chưa kịp nói gì thì cô đã vội quay sang nhìn thẳng vào anh, nói: "Em không có say."
Anh nhìn thấy cô bộ dạng như vậy thì biết là cô đã say rồi, anh lấy ly rượu và bình rượu cô đang cầm trên tay ra nhẹ giọng nói: "Được rồi, em không say.
Nhưng không thể uống nữa có được không?"
Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Cố Thường Phong ngồi bên cạnh thấy bộ dáng say rượu của cô thì xoa mi tâm: "Hi Hi tửu lượng không tốt lắm, rượu trái cây em ấy hay uống cũng chỉ là loại nồng độ nhẹ còn rượu vang thì lại uống được một, hai ly.
Đây là lần đầu em ấy uống loại rượu này mà nồng độ hơi cao với tửu lượng của em ấy thì say rồi."
Anh nghe vậy nhìn cô vẫn đang mở to mắt nhìn anh, anh cảm thấy khá buồn cười đưa tay xoa má cô: "Em có muốn về nhà chưa?"
Cô một lúc sau gật đầu, anh đỡ lấy cô đứng dậy cầm lấy túi xách và bó hoa rồi nói: "Mọi người cứ ở lại chơi vui vẻ, cô ấy say rồi tôi phải đưa cô ấy về trước."
Lập Thành gật đầu nhìn anh: "Vậy cậu về cẩn thận, chú ý an toàn."
Anh gật đầu dìu cô mở cửa ra bên ngoài, lúc tới xe thì anh đưa tay mở ghế sau ra để cô ngồi xuống.
Lúc này Quan Duệ chạy lại: "Tần tổng."
Anh đưa chìa khóa xe sang, nói: "Tôi có uống rượu nên không lái xe được, cậu lên lái thay tôi đi."
Quan Duệ bắt lấy chìa khóa gật đầu: "Vâng Thẩm tổng."
Trên đường về nhà bên trong xe, Cố Thường Hi dựa đầu vào vai anh nhắm mắt ngủ cũng không hề nháo nhào ồn ào gì khiến anh trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh đưa tay xoa đầu cô, lúc say lại ngoan ngoãn và yên tĩnh như vậy.
Nhưng một lát sau anh sẽ phải thay đổi suy nghĩ này và còn cảm thấy đau đầu hơn.
Tần Minh đỡ cô vào bên trong nhà sau đó đi tới phòng ngủ mở cửa ra, đỡ cô vào bên trong rồi đặt cô lên giường nằm xuống.
Anh đặt túi xách và bó hoa lên giường rồi tháo giày cô ra nhìn thấy bàn chân cô lúc nãy mang giày cao gót đi lên sân khấu biểu diễn có một chút đỏ.
Anh đưa tay xoa nhẹ bàn chân cô sau đó chỉnh lại tư thế cho cô để cô ngủ có thể thoải mái hơn.
Anh lấy chăn đắp lại cho cô rồi để túi xách cô trên tủ đầu giường sau đó cầm bó hoa đem ra bên ngoài phòng khách.
Anh xắn tay áo lên đi tới phòng bếp mở tủ lạnh ra, lấy vài nguyên liệu rồi bắt tay vào nấu canh giải rượu.
Đang nấu anh nghe thấy bên trong phòng có tiếng động, anh vội vàng đi vào phòng nhìn thấy cô đang ngồi xổm ở tủ lục lọi gì đó.
Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: "Em đang tìm gì vậy?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh rồi nói: "Em đang tìm cái hộp, em nhớ em để nó ở trong tủ quần áo nhưng nó đâu rồi em không thấy."
Anh cũng không rõ cái hộp mà cô muốn nói đến là cái gì, anh đỡ cô đứng dậy nói: "Cái hộp đó một lát anh tìm cho em bây giờ em mau lên giường nằm nghỉ ngơi.
Anh đang nấu canh giải rượu, một lát sẽ mang vào cho em uống."
Cô gật đầu được anh đỡ tới giường để cô nằm xuống, đắp chăn làm xong mọi thứ nhìn thấy góc tủ quần áo bị cô lục tung cả lên thì thở dài.
Anh bước ra ngoài đi tới phòng bếp tiếp tục nấu canh giải rượu cho cô.