Gặp Gỡ Mỹ Nhân Ở Siêu Thị

Chương 5




Âu Nhược Thành ngồi ở vị trí kế phó lái, trong lòng loạn thành một đoàn, thi thoảng sẽ nhìn người nam nhân có vẻ không quá thân thiện bên cạnh. Lúc lái xe, nam nhân vẫn mang kính đen, lông mày hơi nhô lên có thể thấy hắn đang tập trung lái xe, đúng như hắn nghĩ, nếu như với ba bộ đồ âu ở trung tâm mua sắm cũng không thể bằng được góc áo của người này, với một người tầng lớp như mình mà nhìn tới, thực sự càng ngày càng xa xôi,lại thấy không khí áp bức nặng nề.

Đường phố có chút chật hẹp, chiếc xe BMW không xứng đôi với tốc độ chậm rãi chạy trên đường. việc Âu Nhược Thành được ngồi xe con cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Từ trước khi cha mẹ đang còn sống, chuyện làm ăn còn khá tốt, khi ấy hắn thường được bố mẹ lái xe chở đi học, không phải xe tải Tam Nguyên mà là xe Hạ Lợi, lúc ấy bạn cùng lứa đã ước ao đến mức nào. chiếc xe như thế thời đó cũng đã cực kỳ xa xỉ, không như bây giờ, chỉ cần có chút tiền cũng đã mua được chiếc xe ô tô. Nhưng nhìn quanh ngoài đường, xe taxi không phải Santana thì là Toyota, cũng không khỏi cảm thán mấy năm qua kinh tế thực sự đã biến chuyển mấy lần.dù vậy, loại xe xa hoa BMW cũng không phải loại bình thường. Âu Nhược Thành được bao bọc bởi một chiếc ghế da mềm mại, cũng phải cảm thán tiền nào của nấy, cũng chưa nói đến tính năng của hắn, chỉ cần ngồi lên đã không nói được thoải mái đến mức nào. Có điều người ngồi bên cạnh tản ra thứ nhiệt độ sánh ngang với điều hòa hơi lạnh. Hắn chỉ thấy dưới mông tựa như có kim châm, quấn lấy hắn khiến cả người khó chịu. Đối phương miệng không nhả ra vàng, Âu Nhược Thành cũng đành ngậm chặt miệng, ngồi ngay ngắn, có chút ngơ ngác nhìn cảnh vật ngoài cửa xe đang từ từ trôi dần về đàng sau xe. Việc nhàn nhã thưởng thức quang cảnh xung quanh với việc cả ngày bận rộn trong siêu thị quả thực so với việc trên trời đột nhiên rơi xuống một vạn dola cũng không phải sự kiện gì to tát. Mặc dù trước đây ngồi văn phòng, cả ngày đối mặt với máy tính vì cấp trên mà tiết kiệm thành phẩm mà cùng với đối phương cò kè mặc cả đọ sức một mất một còn, cuối tuần càng không phải nói, không tăng ca thì chính là cùng bạn gái đi dạo phố, vừa xuất tiền vừa xuất lực, một ngày nghỉ so với làm ca còn mệt hơn. Lần đầu cảm nhận được sinh hoạt nhàn nhã thuần túy, mỗi ngày đều bận bịu cơm áo gạo tiền mà nghĩ đến cuộc sống nhàn nhã uống trà thực xa xỉ. Một giấc mộng lần thứ hai nảy mầm, Âu Nhược Thành âm thầm quyết tâm sau này phải mua một căn nhà nhỏ của chính mình.

Đột nhiên, chiếc điều hòa tự động làm lạnh đã mở miệng: “Em nhất định đang suy nghĩ làm sao lại được nhận vào làm ở Hứa thị, có âm mưu gì, phải không?’’

Nghĩ đến đối phương tương lai là xếp của mình, chính thức mà nói thì giờ đang lãnh đạo –ing, Âu Nhược Thành một mực cung kính ngồi thằng người mà đáp: ‘‘em thấy tự nhiên có miếng bánh trên trời rơi xuống, khiến em rất bất an.’’

Lời này làm cho nam nhân trầm thấp cười ra tiếng: “Nhìn dáng vẻ em lúc này thực sự anh không nhìn ra con người của em.’’

Không nhìn ra, anh khác nào nói mình gian trá?? Âu Nhược Thành cân nhắc ý tứ trong lời nói này, vừa căm giận vừa bất bình! ! nếu không phải dịu dàng lễ phép chẵng lẽ ra dáng làm lưu manh như xã hội đen, như thế còn cơ hội đi làm không chứ?! !

Thấy hắn không phản ứng, nam nhân lại phát ra giọng nọi trầm thấp: ‘em cũng đừng để ý nhiều như thế, chỉ cần vào công ty làm tốt việc của mình là được, nên làm thế nào, phải làm thế nào, còn phải làm gì. Có điều khi đi xã giao, em cũng phải chuẩn bị trước một chút.’’

Âu Nhược Thành lại thầm nghĩ đi xã giao mình phải tiếp rượu nhưng không phải bắt hắn quan hệ lung tung đấy chứ? Tuy hắn cũng không phải người nhiều kiến thức, nhưng tướng mạo của hắn thế nào trong lòng hắn vẫn rõ ràng. Trong đầu lại nhớ tới băng rôn dán đầy trên xe bus ‘nhân viên cao cấp ở khách sạn- lương ba vạn- có thưởng’’ khong khỏi run lên, tựa hồ khách sạn của Hứa thị cũng không ít…

Một giọt mồ hôi lạnh lướt qua, Âu Nhược Thành kinh hồn bạt vía mở miệng: “Hứa tổng, anh có thể cho em hỏi một chút, ở công ty em sẽ đảm nhiệm chức vụ gì?”

“anh dự định cho em làm ở bộ phận thu mua. Em ở phương diện này kinh nghiệm chứ?” Hứa Tường tự nhiên đáp.

Âu Nhược Thành lúc này cũng coi như yên tâm, thở một hơi: “Có thể có thể, em sẽ nổ lực cho công ti giảm bớt tiền mua nhất.”

Bên người lại truyền tới một tiếng cười: “Bình thường nhắc tới bộ phận thua mua, mọi người vẫn nghĩ tới đó là công việc béo bở, dễ dàng, cho dù em không phải thực tâm nghĩ vậy, anh nghe xong đối với em cũng có chút chờ mong’’

Âu Nhược Thành cúi đầu, hắn cũng bởi vì chưa bao giờ chịu tiếp thu suy nghĩ của người khác mà cứ phá vỡ luật lệ nên các đồng nghiệp mới gạt hắn ra. Nhưng nếu vì điểm này mà hắn không thể tìm được hàng hóa tốt, tìm kiếm được nhãn hiệu tốt mà không nâng cao được năng lực sản xuất của nhà máy, hắn sẽ cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình, với những người đã tin cậy hắn. Đôi lúc cố chấp sẽ khiến hắn khó dung nhập với xã hội, nhung đâu phải tất cả đâu chứ? Hắn cũng muốn dung nhập với cuộc sống, nhưng hắn thực sự không bằng người.

“em sẽ tận lực để không phụ lòng chờ mong của Hứa tổng.” Âu Nhược Thành thầm hạ quyết tâm nhất định phải chăm chỉ nỗ lực.

Nam nhân bên người lại cười lên: “Anh nghe em nói những lời này như là đang chế nhạo anh thế?’’

“A, không, không phải, là em ăn nói vụng về.” Âu Nhược Thành nghĩ thầm, tính cách người này thực sự không cân xứng với khuôn mặt như tượng gỗ đó, cười từ đầu đến cuối..

Đúng lúc gặp đèn đỏ, xe liền ngừng lại, nam nhân quay đầu, như là tự hỏi cái gì mà nhìn phía Âu Nhược Thành. Tuy nói đồng dạng đều là nam nhân, Âu Nhược Thành nhưng không thể không phục, quyết đoán của người này hắn học cả đời cũng không được, hay người này chính là kim cương Vương lão ngũ?? Không đúng, không đúng, ai chả biết người nọ có ba bà vợ sáu người con chứ.. lớn lên đẹp trai có ích gì? Nam nhân, phải làm đến mức như thế mới không uổng công đến trần gian một lần đi. trong lòng Âu Nhược Thành lại một lần ảo tưởng có ngày hăn sẽ lái chiếc xe mui trần, bên người là một cô em nóng bỏng, sau đó hắn sẽ quay đầu phong độ mà hỏi: ‘chúng ta hom nay sẽ đi ăn một bữa tiệc lớn ở nhà hàng Pháp nhé?’’ một bên sẽ say sưa mà hưởng thụ gái đẹp……

“… Em cảm thấy thế nào?”

“A?” Âu Nhược Thành nháy mắt mấy cái lấy lại tinh thần, ách, hắn thật giống nghe thấy Hứa Tường nói với hắn cái gì.

“Em xem nước miếng em chảy ra kìa.” Ánh mắt dưới đôi kính râm của Hứa Tường lộ ra một tia ranh mãnh, ngữ khí mang ý cười quay đầu giẫm chân ga. Đã là đèn xanh .

Âu Nhược Thành lăng lăng nhìn gò má Hứa Tường, nửa ngày mới biết được chuyện gì xảy ra, vội vàng lau lau khoé miệng, trên mặt không khỏi nóng lên.

“Anh vừa nãy hỏi em, anh ngày hôm nay có chút bận bịu, đến bây giờ còn chưa ăn bữa trưa, em nếu như đã ăn qua cũng không quan trọng, chúng ta tìm mua chút đồ uống, ăn ít điểm tâm, hiện giờ cũng chỉ có mấy quán cafe thôi, chúng ta bây giờ đi đến Revolving restaurant, em thấy thế nào?’’ nam nhân mặc dù lời nói có vẻ trưng cầu ý kiến nhưng ngữ khí tuyệt không cho phép chối từ.

Âu Nhược Thành liếc nhìn các tòa nhà cao tầng bằng kính hai bên đường, nhìn rõ đường đi xe này là chạy về phía trung tâm nhà hàng Revolving, trong lòng không khỏi vui sướng, hắn đến thành phố này hơn một năm, theo bảng giá cả đã quy định là 388 đồng một người khiến hắn chỉ biết đứng ở dưới nhà cao ốc 66 tầng để chiêm ngưỡng một chút mà thôi, cũng không biết có cái gì sơn hào hảo vị( của ngon vật lạ) tử tế không mà muốn hù chết người. Đừng nói ngày hôm nay hắn vẫn chưa ăn cơm, dạ dày đã dính trặt vào lưng mà ngay cả khi đã ăn bữa trưa giá trị mười đồng ở siêu thị thì giờ hắn cũng phải nới rộng cái dạ dày một chút, như vậy mới đáng giá với số tiền 388 đồng, là tiền lương một tuần của hắn, hắc hắc.

Cái gọi là tiệc đứng, nói cách khác dù cho họ chỉ lấy một chén cà phê, cũng phải chi ra từng ấy tiền như vậy, vì lẽ đó có người nói cảnh giới tối cao chính của tiệc đứng chính là đỡ tường đi vào và đỡ tường đi ra. Hứa Tường có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tình cảnh trước mắt, thầm nghĩ Âu Nhược Thành tám phần mười là dự định đỡ tường đi ra ngoài.

Âu Nhược Thành xem xét cái khay trong tay Hứa Tường chỉ có một phần bò bít tế, một phần rau và một phần cơm rang cùng nước dùng, không nhịn được nhíu mày mại: ‘Hứa tổng, anh ăn nhiều thêm một chút?’’

Hứa Tường gật gù, đúng là có chút ước ao nhìn người trước mắt : “Em lấy nhiều như thế có ăn được hết không ?”

Âu Nhược Thành lúc này mới có chút xấu hổ: “Đại khái là ăn không hết, nhưng nhiều thức ăn ngon như vậy, cũng muốn lấy nhiều một chút cho đáng với 388 đồng tiền đã bỏ ra chứ.”

Hứa Tường nghe vậy nở nụ cười: “Chúng ta làm tiệc đứng sợ nhất chính là những người như em vậy, không phải sợ em ăn nhiều mà sợ em ăn không hết sẽ lãng phí, nếu em đã cầm nhiều như vậy phải ăn cho hết đấy nhé.’’

Lời này khiến Âu Nhược Thành có chút bất ngờ, hắn còn tưởng là người có tiền đều lung tay múa chân quen rồi, lãng phí là chuyện hiển nhiên, không nhịn dược mà hỏi: ‘nếu chỉ ăn một ít thức ăn như thế sao phải tới nơi đắt tiền như thế này?’’

Hứa Tường nhìn Âu Nhược Thành, nghĩ thầm người này cũng quá thẳng thắn đi, nhấp một hớp nước trong tay mới trả lời: “Giống như anh vậy, tuy nói không phải có thành tựu gì lớn nhưng cũng rất ít khi đến quán xá ven đường ăn cơm, chắc đây là lòng hư vinh đi. có điều em phải biết, giá cả đồ vật thức ăn có cao đến bao nhiêu thì khẳng định cũng có lý do của nó. Anh nói ví dụ như nhà hàng Revolving này, là tòa nhà ăn lớn nhất số một gồm 66 tầng, em vào ngồi một giờ, mười lăm phút em có thể xem bao quát phong cảnh của thành phố này, ngoại trừ nơi này em sẽ không tìm được nơi nào khác. Nơi này hoàn cảnh cực kỳ tốt, lại yên tĩnh, thức ăn cũng ngon, phục vụ chu đáo. Các chi phí bổ sung được bỏ ra chỉ để thu hút khách hàng, những chỗ này không phải một hai lần là có thể lĩnh hội được. Nhà này kinh doanh lâu như vậy, có thể thấy răng có rất nhiều khách hàng hứng thú và thích nó, nếu không có khách hàng, chắc chắn nó đã sớm đóng cửa?’’

Âu Nhược Thành gật gù, hắn đương nhiên cũng biết mặc dù là hướng về đại chúng bình dân nhưng cũng phải có ưu thế của nó, những người có tiền cũng không phải kẻ ngu dốt, tất nhiên cũng phải dựa theo ưu thế của mình mà kích thích người tiêu dùng.

“Hơn nữa, em xem, những đồ em cầm trên tay chủ yếu đều là nguyên liệu đắt tiền, anh nói cho em một kinh nghiệm, cứ là tiệc đứng, đồ ăn càng rẻ càng dễ ăn, càng đắt tiền càng khó ăn. Tại sao chứ? Mọi người đến đây lúc lấy thức ăn đều lấy những món ngon một chút, nhiều một chút, nhưng khi em cứ miễn cưỡng ăn thêm, em sẽ thấy nó thực sẽ không còn ngon nữa. đối với tiệc buffet (tự chọn) mà nói, những nguyên liệu khác nhau sẽ có một mức giá khác nhau nhưng khẳng định sẽ có một số món ăn được lấy ở mức độ cao. Những món ăn ngon được nhiều người ưa thích, nguyên liệu không thể nghi ngờ là sẽ tăng thêm. Tỷ như em lấy món tôm hùm cay này, vừa mặn vừa cay, có thể cay hơn Tứ Xuyên và Hồ Nam. Nhưng dù sao người thường tới nơi này là những ông lớn ở Quảng Đông, sợ nhất là món cay, tự nhiên sẽ không có nhiều người lấy món ấy. Vì lẽ đó bình thường tiệc buffet này sẽ có hầu như tất cả món ăn phổ biến để thu hút khách hàng. Nhưng điều này cũng tương đối mà thôi, nhưng ở đây tất nhiên không chỉ có củ cải với cà rốt mới ngon.: Hứa Tường ưu nhã xắt bít tết vừa nhẹ nhàng mà nói, không có vẻ gì thể hiện ta đây là ông chủ.

Tất nhiên bộ dáng này đã tác đông vào Âu Nhược Thành khiến ấn tượng của Hứa Tường với Âu Nhược Thành tăng lên, nhưng ông chủ như hắn không phải là người chuyên chế độc quyền chứ?…

‘há, thì ra là thế, em nói nhìn những thịt trâu, tôm rất hoành tráng đẹp đẽ làm sao nghĩ được nó không ngon chứ?’’ Âu Nhược Thành nhìn đĩa thịt bò cà ri, thấy có chút hối hận vì lấy 4 miếng..

“thực ra nhà hàng này món ăn nổi tiếng chính là súp hải sản, chỉ có điều vào buổi chiều nhà hàng sẽ không cung cấp. anh thấy em không lấy món hải sản nào sao?’’ chủ yếu chỉ thấy thịt chiếm đa số, Hứa Tường không khỏi nhớ lại thời mình cũng bằng tuổi hắn cũng rất thích ăn thịt nhưng hiện tại có có phần sợ hãi..

“em không thể ăn gừng, hơn nữa có lúc ăn hải sản có thể bị dị ứng, tôm với cua có thể ăn một ít.’’ Đáng lẽ nên nói là không có cơ hội ăn, nhưng với những thứ cá sò hến cũng chả có hứng thú.

Sau khi nói xong 2 người cũng không lên tiếng, chuyên tâm giải quyết đồ ăn trước mặt, Âu Nhược Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, cắn từng miếng lớn mà ăn, ăn được một nửa, âm thanh Hứa Tường lại vang lên.

“Chờ chút về công ty, em đi phòng nhân sự ký hợp đồng, có yêu cầu gì cứ việc nói, công ty theo chế độ luật lao động, rất quy củ, em cứ yên tâm. Em có yêu cầu gì về tiền lương không?’’

Câu cuối cùng hỏi trúng hồng tâm của hắn, Âu Nhược Thành cũng không biết nên trả lời thế nào, do dự nửa ngày mới nói: “em cũng không yêu cầu lương cao bao nhiêu, cứ chiếu theo luật của công ty là được ạ’’

Hứa Tường trong lòng thở dài, muốn biết đối phương hài lòng đến mức độ nào cũng thực khó nói. Người như thế chính là vậy, chính mình sẽ không nói muốn bao nhiêu, muốn cho người ta quyết định, sau đó sẽ căn cứ vào việc họ cho mình bao nhiêu để phán đoán giá trị của hắn trong lòng họ, kế tiếp mới quyết định xem mình sẽ trung thành đến mức độ nào. Đây cũng không thể là chuyện tính kế người khác, có thể vì tính cách của hắn mà thôi. Tuy răng suy đoán như thế rất phiền phức, nhưng đối với một người mình mà có cảm giác được coi trọng, họ sẽ rất trung thành mà bán mạng, ngược lại, nếu không hứng thú, khả năng họ sẽ nhận với điều kiện đặt ra, nhưng sẽ không chăm chỉ và làm hết mình, làm một ngày tính một ngày, nếu không hài lòng sẽ nghĩ ngay đến việc đổi nơi làm việc.

Hứa Tường là rất ghét kiểu chơi đoán nội tâm thế này, có điều nếu đối phương là Âu Nhược Thành, hắn cũng đồng ý ngoại lệ muốn tự tìm chút phiền phức.

“nhìn theo điều kiện của em mới bước vào công ty, em sẽ làm quản lý cho những việc đơn giản trước, có điều em không được đào tạo qua khóa học nên không thể theo trình tự bình thường. Giờ em làm tạm chức vụ giám sát công việc mua hàng hóa, phúc lợi của người lao động sẽ được nói rõ với em sau, trừ tất cả chi phí được khấu trừ của em nên mỗi tháng em sẽ có ít nhất 5000 trong thẻ. Tiền thưởng sẽ tính sau, so với Thâm Quyến và Quảng Châu thì lương ở đây cũng coi như không thấp. hơn nữa, em cũng mới vào công ty, tùy hiệu suất làm việc của em mà có thể tăng thêm, đương nhiên tất cả phải nhờ vào sự nỗ lực của em..’’

Âu Nhược Thành cả kinh, tiền lương cơ bản này đã gấp ba tiền lương bây giờ, nhìn về phía Hứa Tường ánh mắt có chút ngượng ngùng có chút cảm kích: ‘cảm ơn Hứa tổng đã coi trọng em, em nhất định sẽ không phụ lòng anh.’’

“Chỉ là có một chút.” Hứa Tường vừa mở miệng nói, “Công ty trọng dụng em, là hi vọng em có thể ở lại lâu dài, tình huống của em có chút đặc thù, nếu ngày nào đó em muốn từ chức, phải đích thân đến nói với anh lý do, nếu như anh không đồng ý, bộ phận nhân sự sẽ không có quyền phê chuẩn cho em nghỉ việc. Em có yêu cầu gì hợp lý thì cứ nói rồi công ty sẽ cân nhắc. Nếu như điểm này em không đồng ý, em có thể từ chối gia nhập tập đoàn Hứa thị.’’

Âu Nhược Thành cân nhắc hàm nghĩa của câu nói này, đột nhiên hắn cảm thấy việc chuyển công tác không đơn giản như thế.

Revolving restaurant