Gặp Gỡ Mùa Đông

Chương 23: Mãi một người, nhớ cả đời




Chuyến hành trình đến núi tuyết giúp tinh thần Nhạc Dao sảng khoái, từ đó cô dồn nhiều tâm sức vào học hành hơn.

Cô dốc lòng thi đậu Lê Xuyên, cũng vì thế mà cố gắng.

Bạn cùng bàn Tạ Dực Tu mỗi ngày vắt hết óc so kè với cô, khơi dậy tinh thần không chịu thua của Nhạc Dao.

Tháng Tư thi thử, thành tích của Nhạc Dao đứng đầu danh sách.

Nhịp độ học tập dày đặc đến nỗi thời gian Nhạc Dao dành để tán gẫu với Đàm Tu giảm dần. Điều duy nhất không thay đổi là họ kiên trì giữ liên lạc hằng ngày.

Theo yêu cầu của Nhạc Dao, thỉnh thoảng Đàm Tu sẽ kể cho cô nghe một vài chuyện thường nhật ở Lê Xuyên. Đôi lúc là tham gia hội học sinh, có khi là chọn sách ở thư viện.

Văn hay tranh đẹp, Nhạc Dao thấy thế bèn lắc đầu: “Người ta nói cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, anh vậy là quá đơn điệu rồi đó.”

Trong màn ảnh, Đàm Tu khẽ ngước mắt rồi cất giọng lãnh đạm: “Anh không thấy vậy.”

Nhạc Dao cầm bút, nhìn màn ảnh mỉm cười lộ chiếc răng khểnh: “Nhưng những chuyện này không hề gì, đợi thêm mấy tháng nữa là em tới rồi!”

Đàm Tu cơ hồ có thể mường tượng ra khung cảnh ấy, đến lúc đó, cho dù anh đi đâu thì bên cạnh cũng sẽ có thêm một cái đuôi nhỏ.

Thi thoảng, họ cũng sẽ trò chuyện về bạn bè: “À đúng rồi A Tu, gần đây anh có liên lạc với Châu Châu không?”

“Không thường xuyên lắm.” Ngoại trừ mỗi lần thuê Lâm Viễn Châu đưa sữa chua cho Nhạc Dao thôi.

“Em cảm giác dạo này cậu ấy hơi khác thường, bây giờ mọi người đều đang trong thời kỳ khủng hoảng, mỗi lần cậu ấy đưa sữa chua cho em xong là đi ngay không nói thêm gì.” Nhạc Dao có vẻ lo lắng: “Tây Nguyệt nói kỳ thi thử lần này thứ hạng của Châu Châu bị giảm xuống rất nhiều, chủ nhiệm lớp đã gọi cậu ấy vào văn phòng để nói chuyện riêng đó.”

Hoàn cảnh gia đình của Lâm Viễn Châu là một vấn đề nan giải. Là bạn bè, họ có lòng nhưng không có lực.

Tranh thủ cuối tuần, Nhạc Dao qua tìm Lâm Viễn Châu hai lần. Cậu ấy trông không khác gì ngày thường, chỉ có điều tình trạng sức khoẻ của ba Lâm không tốt lắm.

Nhạc Dao biếu vài món đồ qua, Lâm Viễn Châu nói cảm ơn cô.

“Châu Châu, gần đây hình như cậu gầy rồi.”

“Thế à?” Lâm Viễn Châu nâng cánh tay: “Không nhìn ra, nhưng người ta hay nói mấy người béo có tiềm năng lắm, biết đâu được mình gầy rồi sẽ trở thành hot boy thì sao.”

Nhạc Dao “ừ” gật đầu: “Chắc chắn rồi!”

Các bạn thích Nhạc Dao vì cô luôn là thẳng thắn và trung thực, mang lại nguồn năng lượng tích cực cho mọi người.

-

Tháng Năm, kỳ thi tuyển sinh bước vào giai đoạn đếm ngược.

Mỗi ngày Nhạc Dao ngủ lúc mười hai giờ đến sáu giờ dậy, thường ngủ gà ngủ gật trong giờ học.

Ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, Đàm Tu xuất hiện bên ngoài trường thi của Nhạc Dao, đồng thời cầm theo một cái hộp nhỏ.

Anh mang đến một đoá hoa bằng pha lê, là một bông hướng dương với ý nghĩa “Một lần là đậu hạng nhất”.

Cuối tháng Sáu, kết quả thi tuyển sinh được công bố.

Tổng số điểm của Nhạc Dao vượt xa điểm chuẩn năm ngoái của Lê Xuyên, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Lúc thi đại học, Lâm Viễn Châu phát huy vượt mức bình thường, thành tích khả quan.

Lý Tây Nguyệt phát huy ổn định, nhưng khi Nhạc Dao phấn khởi hỏi cô ấy ghi danh vào trường nào thì Lý Tây Nguyệt ấp úng chần chừ không đáp.

Vốn dĩ Nhạc Dao cho rằng thành tích của cô và các bạn tương đương nhau, vậy thì họ có thể chọn học cùng một trường. Tuy nhiên, cuộc sống rất thực tế và hiện thực rất tàn khốc.

Tạ Dực Tu chọn trường đại học về luật và chính trị, trái ngược hướng với Lê Xuyên.

Nguyên do Lý Tây Nguyệt ấp úng là vì gia đình sắp xếp cho cô ấy xuất ngoại.

Đây không phải là ý thích nhất thời, mà đã được quyết định từ lâu. Lý Tây Nguyệt không biết nên mở lời với cô thế nào, chỉ có Lâm Viễn Châu cùng lớp với cô ấy mới biết mà thôi.

Nói về Lâm Viễn Châu.

Sức khoẻ ba Lâm ngày càng suy yếu, không chỉ cần chăm sóc mà còn cần nhiều tiền hơn. Vậy nên, khi đại học Vân An ném cành ô liu cho Lâm Viễn Châu, Lâm Viễn Châu gần như không do dự lựa chọn Vân An.

“Cậu muốn ở lại Vân An sao?” Lúc Nhạc Dao tìm được cậu, cậu ấy vừa mới chuẩn bị viết nguyện vọng.

Lâm Viễn Châu cố gắng để bản thân trông thật cởi mở và sáng sủa: “Vân An của chúng ta không tồi mà, họ còn hoàn tiền nữa.”

Quyết định này bao hàm quá nhiều thân bất do kỷ, Nhạc Dao hiểu nhưng không cách nào khuyên được. Tất cả những gì cô có thể làm chỉ là tôn trọng: “Châu Châu, dẫu cho cậu lựa chọn nơi nào, mình đều ủng hộ cậu.”

Lúc Nhạc Dao đi, tuy cười nói tạm biệt Lâm Viễn Châu nhưng cô cười mà nước mắt lăn dài.

Bạn tốt Lâm Viễn Châu của cô, có lẽ phải mãi mãi ngủ lại nơi đây rồi.

Lâm Viễn Châu ngồi trên ghế đẩu, cúi gằm, vừa gãi đầu loạn xạ, vừa lẩm bẩm: “Đại ca, mình mong cậu sẽ luôn vui vẻ tự tại.”

Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la đầy mây trong sân hẹp rồi gọi một cuộc điện thoại: “Hãy thay mình ngắm nhìn thế giới rộng lớn nhé.”

Sau khi đưa ra quyết định, Lâm Viễn Châu đến trường đăng ký nguyện vọng.

Ngay khi mọi người đinh ninh rằng tất thảy đã kết thúc thì nhà họ Lâm lại phát sinh biến cố động trời.

Ba Lâm qua đời. Ông để lại một bức di thư nói rằng mình không muốn tiếp tục chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật nên đã quyết định tự giải thoát.

Ông hi vọng con trai sẽ thoát khỏi cảnh khốn khó, như chim ưng sải cánh bay về phương xa.

Suốt cả tháng Bảy đó, nhà họ Lâm tràn ngập bầu không khí tang thương.

Ba Lâm muốn lấy cái chết của mình trả cho con trai một cuộc sống tự do, nhưng ông lại không biết đơn đăng ký nguyện vọng của Lâm Viễn Châu đã quá thời hạn sửa đổi.

Cuối cùng, Lâm Viễn Châu vẫn ở lại Vân An.

Tháng Tám, Lý Tây Nguyệt xuất ngoại trước thời hạn, chỉ có Nhạc Dao và Đàm Tu đưa tiễn.

Hàng loạt sự việc khiến một cô gái lạc quan như Nhạc Dao trở nên băn khoăn nhiều tâm sự. Tiêu Tuệ Vân đau lòng, bấy giờ mới quyết định đưa con gái ra ngoài giải sầu.

Thành phố họ đến có phong cảnh tuyệt đẹp, tâm trạng Nhạc Dao thoải mái hơn nhiều, cuối cùng cô cũng cập nhật lại vòng bạn bè của mình.

Vùng này có một ngôi chùa nổi tiếng cả nước, nghe nói cầu nguyện ở đó rất linh, thế là Tiêu Tuệ Vân dẫn theo con gái leo bộ lên núi.

“Mẹ, con leo không nổi nữa rồi.” Nhạc Dao cứ đi rồi dừng mãi mới được non nửa chặng đường: “Con đau chân quá a a a a.”

“Bình thường bảo con tập thể thao nhiều vào, bây giờ biết mệt rồi hả?” Tiêu Tuệ Vân không cho con gái lười biếng, đốc thúc cô tiếp tục.

Leo lên ngôi chùa trên đỉnh núi, toàn thân cô đầm đìa mồ hôi nhưng trong lòng lại đặc biệt mãn nguyện. Cô có cảm giác thành tựu như thể mình đã leo lên đến đỉnh núi và có thể bao quát mọi ngọn núi nhỏ.

Nhang khói nghi ngút, có người thắp hương cầu nguyện, có người hỏi giải xăm.

Nhạc Dao nghe thuật ngữ giải xăm của đại sư vô cùng thú vị, bèn chà tay nóng lòng muốn thử: “Mẹ, mẹ nghĩ ở đây có thể rút xăm cho bạn con không nhỉ?”

Tiêu Tuệ Vân quá hiểu con gái: “Con hỏi đại sư xem.”

Sau khi hỏi thăm, Nhạc Dao bắt đầu lắc xăm xin cho Lý Tây Nguyệt, Lâm Viễn Châu và Đàm Tu mỗi người một cái.

Nhạc Dao đưa xăm của Lý Tây Nguyệt ra trước, đại sư giải đáp: “Kiên trì bền bỉ, thành tựu nổi bật.”

Nhạc Dao không khỏi “quao” lên. Lý Tây Nguyệt chọn học kiến trúc ở nước ngoài, tương lai xán lạn.

Thứ hai là Lâm Viễn Châu, đại sư nói: “Khổ tận cam lai, đạt được ước muốn.”

Thầy giải nghĩa câu văn khiến Nhạc Dao mắt tròn mắt dẹt, mừng thay cho bạn mình.

Cái cuối cùng, Nhạc Dao mới che che đậy đậy đưa ra.

Đại sư coi bói nhìn cô thật sâu, rồi thì thầm với quẻ xăm: “Mãi một người, nhớ cả đời.”

Nếu Kỷ Trì nghe được câu này, chắc chắn anh ấy sẽ cười sằng sặc nói Đàm Tu là một đứa yêu mù quáng.

Nghe là biết anh rất chung tình, Nhạc Dao thầm nghĩ: Quả nhiên mình không chọn nhầm người.

Cô chắp tay cảm ơn đại sư. Lúc cô quay gót đi, đại sư bỗng gọi cô lại: “Cô bé, không xin xăm cho con sao?”

Nhạc Dao mỉm cười lắc đầu: “Không ạ.”

Xin xăm cho bạn, cô có thể lựa chọn có nên nói cho bạn biết hay không, nhưng nếu xin xăm cho mình, tốt và không tốt, liệu cô có tin không đây?

Chẳng biết đại sư hiền từ ấy lấy từ đâu ra một xâu chuỗi hạt bằng gỗ đàn màu sẫm: “Ta và con có duyên nên hôm nay ta tặng con một vật.”

Nhạc Dao không khách sáo nhận lấy, sau khi đeo vào cổ tay thì nhận ra nó hơi lớn: “Đeo không vừa rồi ạ.”

Đại sư lại nói: “Không sao không sao, có đeo hay không, có đeo cho mình hay không là do con quyết định.”

Cô lại nói chuyện tự nhiên với một đại sư nhà Phật trong một nơi nghiêm cẩn như vậy, người bên cạnh thấy thế đều lấy làm kỳ lạ.

Sau khi rời khỏi chùa, Tiêu Tuệ Vân cười toe toét nhìn xâu chuỗi gỗ đàn: “Thường ngày chỉ nghe nói bị lừa mua đồ, chứ chưa từng nghe nói có người chủ động tặng đồ. Đại sư trong chùa khác với đám thầy bà ngoài đường đó con.”

Tận sâu trong lòng bà nghĩ đây là phúc của con gái.

Trên đường về, Nhạc Dao xem xét chuỗi gỗ đàn này vài lần. Tay của mình đeo không vừa, ướm thử vào tay Tiêu Tuệ Vân cũng không vừa.

Cô nghĩ về nhà sẽ tặng lại cho ba.

Cổ tay Nhạc Gia Thành có kích thước vừa vặn, chỉ có điều nó không hợp với khí chất của ông. Vả lại, Nhạc Gia Thành thường phải chạy công tác nên không tiện đeo nó.

Tiêu Tuệ Vân nói: “Con cứ để đó đi.”

Nhạc Dao lại không đồng ý: “Để vậy thì lãng phí lắm mẹ.”

Mãi đến cuối tuần gặp Đàm Tu, rốt cuộc cô đã tìm được chốn về thích hợp nhất cho chuỗi hạt gỗ đàn này rồi.

Đàm Tu đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè, chỉ nghỉ ngày Chủ nhật, vì vậy Chủ nhật mỗi tuần đã trở thành thời gian dành riêng cho Nhạc Dao.

Hai người ngồi chung một chỗ, Nhạc Dao nắm tay anh rồi đeo chuỗi hạt lên ngắm nghía, sau đó hài lòng gật đầu: “Ừm, đẹp đấy.”

Đàm Tu cúi nhìn chuỗi hạt màu tím trên cổ tay: “Đây là gì?”

Nhạc Dao cúi đầu nghịch hạt châu: “Chuỗi hạt gỗ đàn đó, lần trước em nói với anh rồi, đại sư tặng đấy ạ.”

Cánh tay của anh thon dài và cân đối, đeo thêm đồ trang sức vào không hề gây ra cảm giác khó chịu. Hạt châu gỗ tử đàn càng làm nổi bật nước da trắng của anh.

Sau khi đeo lên, sự lạnh lẽo xung quanh anh dường như bị áp chế, làm nổi bật khí chất xuất trần tu thân.

Nhạc Dao nhìn hồi lâu, chuỗi hạt này thoạt trông như được đo ni đóng giày cho anh: “Hoá ra chủ nhân thật sự của nó là anh nha.”

Sau khi hiểu ý đồ của cô, Đàm Tu im lặng hồi lâu rồi gọi: “Nhạc Dao.”

Nhạc Dao nghiêng đầu: “Dạ?”

Nhìn chằm chằm đôi bàn tay nhỏ đang liên tục lưu luyến giữa kẽ ngón tay mình, Đàm Tu vạch trần một cách tuyệt tình: “Đeo chuỗi thì đeo, đừng lợi dụng sờ mó anh.”

“Khụ.” Nhạc Dao cười khúc khích ngắt lời: “Em chỉ muốn nhìn xem ngón tay anh dài bao nhiêu thôi mà.”

Cô lấy cớ thật sự vụng về, chỉ có Đàm Tu lười phơi bày ra.

Chuyến du lịch và cuộc hẹn mỗi tuần đã xua tan nỗi u ám sâu trong lòng lòng Nhạc Dao. Đôi khi nhớ tới chú Lâm, cô sẽ vẫn cảm thấy đau buồn, nhưng ít ra lúc gặp Lâm Viễn Châu thì cô đã có thể chào hỏi cậu ấy một cách bình thường.

-

Năm tháng như dòng chảy, tháng Chín đạp lên cái đuôi của mùa hè chói chang để nghênh đón học sinh mới tựu trường.

Sáng sớm ngày tân sinh viên nhập học, Đàm Tu ăn mặc chỉn chu, ra ngoài cùng lúc với bạn cùng phòng và đi đến khu vực đăng ký.

Thấy anh ăn mặc nghiêm chỉnh, bạn cùng phòng rất tò mò: “Đàm Tu? Cậu cũng muốn đi đón sinh viên mới à?”

Đàm Tu “ừ” đáp lại.

Quả thật hôm nay anh phải nghênh đón một sinh viên mới.

Nhạc Dao mới vào đại học, Nhạc Gia Thành cố ý xin công ty cho nghỉ để đích thân đưa con gái tới Lê Xuyên.

Trước khi vào học, Nhạc Dao đã tra cứu lớp học và ký túc xá trên trang web trường. Nhạc Gia Thành giúp cô chuyển hành lý vào phòng ngủ, còn những thủ tục khác có thể từ từ hoàn thành.

“Ba, ba về trước đi, tự con đi đăng ký làm thủ tục là được rồi.” Nhạc Gia Thành chỉ xin nghỉ nửa ngày vì muốn đưa cô tới trường. Nhạc Dao không thể từ chối sự nhiệt tình này, vừa lo lắng ba đi tới đi lui sẽ quá mệt mỏi.

Nhạc Gia Thành nghiêm túc quan sát hoàn cảnh xung quanh, chụp hình gửi cho Tiêu Tuệ Vân đang đi dạy ở trường, rồi kéo con gái dặn dò hồi lâu mới bịn rịn rời đi.

“Dao Dao, từ nhỏ con chưa từng xa ba mẹ, nếu... nếu con nhớ ba mẹ thì cứ bắt tàu cao tốc về nhà nha.” Nhìn Nhạc Gia Thành cứ đi một bước ngoái đầu lại ba lần, cô thật không biết rốt cuộc là ai không nỡ xa ai nữa.

Đi tới lầu dưới ký túc xá, Nhạc Gia Thành lấy một tấm thẻ trong túi ra: “A đúng rồi đúng rồi, thẻ sinh hoạt của con nè, ba và mẹ mỗi tháng sẽ chuyển vào thẻ này hai nghìn tệ, muốn ăn gì thì cứ mua, muốn chơi gì thì cứ chơi, không đủ nhớ nói cho ba biết, đừng để bản thân chịu thiệt nha con.”

Nhạc Dao cảm thấy nếu nuôi con gái theo quan niệm tiền bạc như ba cô, cô không trưởng thành lệch lạc đã là quá may mắn rồi.

Sau khi Nhạc Gia Thành đi, Nhạc Dao ngẩng đầu nhìn đủ loại toà nhà dạy học xung quanh, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Ba đến bốn năm sau này, cô sẽ học tập và sinh hoạt ở đây.

Lần đầu rời khỏi ba mẹ thật sự hơi không quen lắm, nhưng mà...

Cô lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số mình đã nhớ kĩ trong lòng.

Nhận được điện thoại, Đàm Tu đi thẳng đến địa điểm đăng ký của khoa báo chí.

Các đàn anh đàn chị từ các chuyên ngành khác nhau đã dựng một cái bàn tại địa điểm đăng ký, cùng với đó là dòng sinh viên năm nhất nối liền không dứt khiến người ta hoa cả mắt. Đàm Tu nhìn hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.

Anh gửi tin hồi âm, Nhạc Dao chỉ đáp lại hai từ đơn giản: Quay lại.

Đàm Tu ngoảnh lại, nhìn xuyên qua biển người như mắc cửi, dừng lại trên sân khấu trước mặt.

Cô gái, trong chiếc váy hoa màu cam ấm áp, đang ngồi vắt chéo chân trên mép sân khấu và giơ cao hai tay vẫy vẫy anh.

Cô ngồi trong ánh mặt trời, ánh nắng rực rỡ chiếu vào nửa bên má. Cô tươi cười, một nụ cười thật xinh đẹp.

Cô nhảy xuống khỏi sân khấu, lọt vào vòng tay Đàm Tu.

Nhạc Dao cười mỉm chi: “A Tu, anh đang tìm em hả?”

Đàm Tu sa sầm mặt, trách mắng: “Nhảy linh tinh gì thế hả? Gan to cùng mình rồi nhỉ.”

“Em biết anh sẽ tiếp được em mà.” Nhạc Dao phồng má, thấy anh vẫn lạnh mặt bèn vội vàng đổi chủ đề, cô ôm cánh tay anh làm nũng: “Được rồi mà, theo em đi đăng ký nào.”

Nhạc Dao kéo anh đi đăng ký. Người qua đường nhìn họ nhiều lần và có một số người trong đó ngạc nhiên trước nhan sắc của cả hai. Chẳng những thế, có người còn nhận ra Đàm Tu - đoá hoa lạnh lùng cao quý nổi tiếng của khoa y.

Bạn chung phòng học cùng khoa y khẽ dụi mắt khó thể tin, bởi lúc sinh thời cậu ta lại có thể chứng kiến cảnh Đàm Tu tay trong tay với con gái.

Từ ngày đó trở đi, dần dà có người phát hiện ra bên cạnh đoá hoa cao quý lạnh lùng của khoa y có thêm một cái đuôi nhỏ.

Lên lớp học cùng, ăn cơm hẹn ở căn tin, ở sân bóng rổ đưa nước; bất cứ nơi nào Đàm Tu xuất hiện người ta sẽ thường nhìn thấy bóng dáng Nhạc Dao.

Cô vô cùng thích cười, tính tình cũng tốt, hoà đồng được với tất cả mọi người. Đặc biệt là mái tóc xoăn màu nâu tự nhiên và gương mặt xinh đẹp tựa thiên sứ kia để lại ấn tượng khó quên trong lòng người khác.

Chỉ có điều, cả hai không thừa nhận mình là một cặp nên gây ra nhiều tranh cãi trong dư luận.

Thậm chí bạn cùng phòng còn bất bình thay cho Nhạc Dao: “Cái anh Đàm Tu đó đúng là trông không tồi, nhưng tính tình lạnh lùng, có vẻ không dễ tiếp xúc đâu. Cậu đừng bao giờ thích anh ta, để mình giới thiệu cho cậu vài người.”

Thế nhưng, Nhạc Dao luôn kiên định, chết không từ nan. Cô luôn vui cười đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, chỉ một lòng muốn tuyên bố với toàn thế giới rằng: “A Tu tốt lắm, mình thích anh ấy vô cùng.”

Đôi lúc Nhạc Dao chủ động chạy qua rủ Đàm Tu đi học, có khi cô bị Đàm Tu kéo đến một tiết học cực nhàm chán để giết thời gian.

Giọng nói phát ra từ bục giảng hệt như một bài hát ru. Nhạc Dao gục xuống bàn, lẩm nhẩm: “Chán quá đi.”

Lúc chán chường, cô thích nghịch ngón tay và xâu chuỗi gỗ đàn trên cổ tay Đàm Tu.

Trên ngón tay bị giày vò; sau mấy lần, Đàm Tu rút tay ra, lấy vở nháp viết “soạt soạt” ra một đề bài rồi đưa cho cô: “Làm đi.”

Vừa nhìn qua sẽ cho rằng đây là một đề toán, nhưng khi nhìn kĩ lại thì Nhạc Dao cả kinh há hốc miệng.

Sao lại là đề Vật lý vậy?

Cô ghét nhất là Vật lý, dĩ nhiên không vui vẻ phối hợp rồi. Đàm Tu thừa cơ ném ra miếng mồi: “Làm được có thưởng.”

“Thưởng hả?” Quả nhiên Nhạc Dao bị từ này mê hoặc.

Cô hứa hẹn nhất định sẽ làm ra đáp án, vậy mà cô đánh giá cao mình và bạn học bên cạnh rồi. Cô cầm đề bài hỏi một vòng, nhưng mọi người chỉ biết mắt to mắt nhỏ nhìn cô thôi.

Khó khăn lắm mới có người làm được, thế là cô mừng rỡ chạy tới trước mặt Đàm Tu đòi phần thưởng, nào ngờ bị cho hay là đã giải sai rồi.

Bạn cùng phòng nói: “Đề nghị cậu trực tiếp đi tìm giáo viên Vật lý luôn đi. Giáo viên trường mình siêu sao lắm đấy.”

Nhạc Dao dỏng tai: “Tìm ai giờ?”

Bạn cùng phòng suy nghĩ một chút: “Có một cô nổi tiếng là tốt tính, để mình hỏi thăm văn phòng giáo viên giúp cho cậu.”

Nhạc Dao tìm kiếm văn phòng mà bạn cùng phòng cung cấp.

Cửa văn phòng rộng mở, bên trong là bàn làm việc của rất nhiều giáo viên, nhưng giờ phút này cô chỉ nhìn thấy một bóng người gầy yếu đang ngồi ở trong.

Nhạc Dao giơ tay lên gõ cửa, đối phương đáp lại: “Mời vào”.

“Chào cô ạ.” Nhạc Dao vô cùng lễ phép: “Xin hỏi cô là cô giáo Thư Đường dạy Vật lý đúng không ạ?”

“Là tôi.” Cô giáo ngẩng đầu lên khỏi máy vi tính: “Có chuyện gì không?”

Tìm được mục tiêu, Nhạc Dao hết sức khiêm tốn đưa đề bài lên: “Cô ơi, ở đây có một bài Vật lý em không giải ra được, em muốn nhờ cô giảng giúp ạ.”

Cô giáo cầm đề lên nhìn vài lần, nhưng không vội giải đề mà lại hỏi thăm: “Đề này ai ra vậy?”

Nhạc Dao nói là một người bạn, cô giáo lại cười.

Cô bối rối trăm bề. Mãi đến khi cô giáo đưa đáp án cho mình, Nhạc Dao mới không giấu nổi sự ngạc nhiên, thậm chí lúc cảm ơn cô giáo còn lắp ba lắp bắp: “Cảm, cảm ơn cô Thư ạ.”

Cô cầm vở rời khỏi văn phòng, đồng thời tai cũng đỏ bừng cả lên.

Cứ ngỡ đây là đề bài khó cấp thế kỷ, cô phải chạy vạy khắp nơi tìm người giúp đỡ, vậy mà hoá ra đáp án lại một hình vẽ trái tim cơ à.

Vốn dĩ không ai biết, cô còn cố ý đưa đến trước mặt giáo viên! Thế này thì quá, quá xấu hổ rồi...

“Châu Châu, về với mẹ nào.”

Nhạc Dao đứng ở hành lang, nghe loáng thoáng giọng nói mềm mại của một người phụ nữ vọng ra từ văn phòng yên tĩnh. Cô tò mò nhìn lại, thấy giáo viên Vật lý dắt một cô bé tầm ba bốn tuổi đi ra khỏi văn phòng.

Hoá ra trong văn phòng còn có một bạn nhỏ à.

Vì tò mò, Nhạc Dao thoáng nhìn qua bạn nhỏ rồi nghĩ thầm: May là cô bé ấy không hiểu.

Bé gái lầm tưởng cô đang nhìn món đồ trong tay mình, bèn hào phóng tặng miếng hình dán ở nhà trẻ cho cô.

Nhạc Dao cúi đầu nhìn, lại là hình dán trái tim màu đỏ!

Cô gái bình thường luôn cẩu thả tuỳ ý, nhưng lúc bị trêu ghẹo thật thì cũng sẽ xấu hổ như ai. Cô cầm đáp án đi đổi phần thưởng, Đàm Tu dường như rất bất ngờ: “Nhanh vậy à?”

“Đã mấy ngày rồi...” Cô không thể chờ đợi muốn biết phần thưởng là gì mà.

Đàm Tu nhận xét đáp án của cô như giáo viên kiểm tra bài tập vậy: “Ồ, làm tốt lắm nha.”

Nhạc Dao bất mãn: “Vậy thôi đó hả?”

Đàm Tu quay sang hỏi: “Nếu không thì sao?”

“Phần thưởng của em đâu.” Cô níu lấy Đàm Tu lay mạnh: “Anh nuốt riêng phần thưởng của em rồi sao!”

Đàm Tu nhẹ nhàng đung đưa theo hướng cô lay, vừa bật ra một tiếng cười khẽ: “Nhạc Dao, em là trẻ con hả?”

Anh đưa lại tờ giấy được giải ra hình trái tim cho Nhạc Dao, nhìn sâu vào mắt cô rồi nói: “Phần thưởng là em có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì với anh, anh sẽ đồng ý hết.”

Nhạc Dao chớp mắt vài cái, dường như đã kịp phản ứng lại: “Hái trăng cũng đồng ý luôn hả anh?”

Hoạ hoằn lắm Đàm Tu mới có vẻ mặt ôn hoà và phối hợp với lời chòng ghẹo của cô thế này: “Mặc dù không hái tới, nhưng mai này anh có thể thử cố gắng ở khía cạnh đó.”

“Em không thèm anh vẽ bánh nhé, em muốn anh có thể thực hiện phần thưởng ngay bây giờ.” Nhạc Dao cố ý kéo dài âm cuối, đợi đến khi lòng tò mò của người nghe đạt tối đa, cô chợt nghiêng người tới gần anh: “Em muốn anh... gọi em là ‘Dao Dao’.”

Bầu không khí tựa như đông cứng lại trong phút chốc.

Trái cổ chuyển động, nhưng Đàm Tu lại không hé môi.

Làm sao cô biết được anh đã thầm gọi cô bằng cái tên quá đỗi trìu mến đó biết bao nhiêu lần rồi.

Bị đôi mắt tinh khiết màu hổ phách nhìn chăm chú, Đàm Tu lặng lẽ dời mắt đi, vừa khẽ gọi: “Dao Dao.”

“Anh nói gì, em chưa nghe rõ?” Cô cố ý làm vẻ mặt khoa trương, kề sát tai tới.

Anh khẽ thở dài, hoàn toàn đầu hàng, gọi lại theo yêu cầu của cô: “Dao Dao.”

Dao Dao, Dao Dao, Dao Dao...

Đêm hôm ấy, trong giấc mơ của Đàm Tu chỉ toàn là Nhạc Dao.

-

Kể từ đó, Nhạc Dao mê mẩn giọng điệu và cảm xúc khi anh gọi “Dao Dao”, vậy nên lúc không có việc gì cô luôn bảo anh gọi mình bằng nhũ danh.

Đôi khi Đàm Tu gọi tên cô bằng ngữ điệu đó, cô sẽ lén cất giấu giọng nói ấy đi.

Bạn cùng phòng đi ngang qua thấy mặt cô rạng rỡ như xuân về bèn tò mò hỏi: “Hẹn hò rồi hả? Vui dữ chưa kìa?”

Nhạc Dao nhún vai: “Chưa đâu.”

Bạn cùng phòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh ta đang cố ý thả thính cậu đó?”

Nhạc Dao phản bác: “Không phải đâu.”

Bạn cùng phòng nói cô mù quáng nhưng chỉ có Nhạc Dao biết rõ rằng người cô thích là một Đàm Tu vì muốn đưa cô về nhà đã cố ý nói mình thuận đường với cô.

Là một Đàm Tu mỗi ngày mang sữa chua vị dâu cho cô, bất kể gió mưa sẽ luôn chờ cô dưới toà nhà dạy học.

Là một Đàm Tu không chê cô ồn ào và phiền phức, dù phải dạy cô vô số lần nhưng anh vẫn luôn kiên nhẫn.

Là một Đàm Tu không biết cách diễn đạt, nhưng vẫn luôn nhớ tới sở thích của cô.

Tuy rằng lời nói của người cô thích không mấy dịu dàng, nhưng sự chân thành chưa bao giờ được định nghĩa bằng lời ngon tiếng ngọt cả.

Đa số nữ sinh luôn không kìm lòng được chia sẻ chuyện tình cảm của mình với người bên cạnh. Bạn cùng phòng lần đầu tiên nghe toàn bộ câu chuyện của cô, đã thay đổi quan điểm của mình về Đàm Tu: “Nghe cậu kể vậy, có vẻ như anh ấy không tồi nhỉ.”

“Tuy là một đoá hoa cao ngạo nhưng không qua lại với những cô gái khác, giữ mình trong sạch, điểm này đáng được khen ngợi đấy.” Bạn cùng phòng chống cằm suy nghĩ sâu xa rồi tổng kết: “Đẹp trai, thông minh, chỉ đối xử đặc biệt với cậu...”

“Đúng rồi đó.” Nhạc Dao cười ha ha: “Mình kéo cậu vào nhóm thảo luận nha.”

Bạn cùng phòng thắc mắc: “Nhóm thảo luận gì?”

Nhạc Dao vừa bấm điện thoại vừa giải thích: “Sắp đến sinh nhật A Tu rồi, mình đang suy nghĩ nên tặng quà gì cho anh ấy.”

Chẳng mấy chốc, nhóm thảo luận đã được lập ra. Nhạc Dao gửi tin vào trong nhóm.

Dao Dao Thích Ăn Cá: “Tháng sau là sinh nhật A Tu rồi, mọi người mau giúp mình nghĩ kế đi.”

Thoáng Thấy Chiếc Thuyền Ngoài Xa: “Chuyện tháng sau, tháng này gấp làm gì?”

Kỷ C: “Chia sẻ đường link ‘Bách Khoa Toàn Thư tặng quà cho bạn trai’ nè, khỏi cảm ơn.”

Dao Dao Thích Ăn Cá: “Còn chưa phải là bạn trai đâu mà ~”

Bạn cùng phòng nhiệt tình: “Can đảm lên, tặng chính cậu đi luôn.”

Dao Dao Thích Ăn Cá: “Mắc cỡ lắm, không muốn sấn sổ vậy đâu.”

Mặt Trời Lặn Về Tây: “Nhóm thảo luận không phải khu không người, xin hai cậu dè dặt chút đi.”

Đàm Tu lướt hết tin nhắn rồi yên lặng gửi lên một dấu chấm hỏi:?

Lý Tây Nguyệt:...

Lâm Viễn Châu:...?

Kỷ Trì:...?!

Nhạc Dao quyết định thật nhanh đá anh ra khỏi nhóm thảo luận.

Lâm Viễn Châu: “Tại sao anh ấy ở trong nhóm này vậy?”

Nhạc Dao: “Xin lỗi, trượt tay, không cẩn thận thêm vào luôn.”

Kỷ Trì: “Đỉnh.”

Bạn cùng phòng: “Đỉnh +10086 “

Nhạc Dao hợp tác với những người bạn quen biết Đàm Tu để sắp xếp nơi tổ chức sinh nhật. Vào ngày đông chí đó, cô đã tặng cho Đàm Tu một buổi tiệc sinh nhật vô cùng tưng bừng.

Cô không gọi quá nhiều người, bầu không khí náo nhiệt vừa đủ.

Lâm Viễn Châu cố ý từ Vân An tới tham gia tiệc. Kỷ Trì ở nước ngoài xa xôi cũng bay về mừng sinh nhật thằng bạn thân.

Kỷ Trì đuổi theo trét kem mọi người, thế là Nhạc Dao nhanh trí trốn sau lưng Đàm Tu.

Trong vùng an toàn, cô cố ý khiêu khích: “Anh ngon thì tới đây.”

Kỷ Trì trong tư thế sẵn sàng xuất kích: “Em có ngon bước ra đây.”

Cuộc đấu ngây thơ của hai người có thể sánh ngang với nhà trẻ.

Nhạc Dao kéo tai làm mặt quỷ với anh ấy. Kỷ Trì thở phì phò nhét bánh kem vào miệng mình ăn hết.

Thấy trên tay anh ấy không có “vũ khí”, Nhạc Dao phách lối đứng ra, đang định đi nhưng lại bị Đàm Tu ngồi ở phía sau kéo lại.

“A Tu.” Nhạc Dao mờ mịt quay đầu, đột nhiên bị một lực mạnh kéo về phía trước.

Cô bất ngờ ngã vào lòng Đàm Tu, chóp mũi bị trét miếng kem màu trắng sữa.

Đôi đồng tử màu hổ phách bỗng chốc phóng đại, Nhạc Dao chẳng ngờ được rằng Đàm Tu lại bắt chước thói xấu này.

Cô dẩu môi, đang muốn phản đối thì nghe thấy Đàm Tu khen mình: “Dễ thương lắm đó.”

Sự chú ý của Nhạc Dao lập tức bị đánh lạc hướng: “Thật, thật sao ạ?”

“Ừ.” Anh cầm điện thoại di động lên chụp lại gương mặt Nhạc Dao rồi đưa cho cô kiểm tra.

Nhìn mình trong màn hình, Nhạc Dao cười khanh khách: “Gửi cho em với, em muốn đăng lên trạng thái.”

Nhạc Dao đã quen chia sẻ cuộc sống thường ngày lên không gian.

Đàm Tu xem đi xem lại những bức ảnh được chụp trong tiệc sinh nhật và, lần đầu tiên, anh nảy sinh d/ục vọng muốn tuyên bố.

Anh chọn hình, soạn văn rồi nhấn gửi đi.

Không ai bấm like hay bình luận cho anh bởi anh đã đặt chế độ “Chỉ mình tôi” rồi.

“A Tu, nhìn ống kính nè.” Chộp lấy cơ hội anh đang cúi đầu bấm điện thoại, Nhạc Dao chạy tới ngồi bên cạnh anh và giơ điện thoại di động lên chụp cả hai.

Thế nhưng, khi Đàm Tu nhìn vào ống kính thì Nhạc Dao lại cọ phần mũi dính kem lên mặt anh với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

Làm xong chuyện xấu, Nhạc Dao lập tức chạy đi như thể lòng bàn chân vừa được bôi dầu. Thấy Đàm Tu đứng dậy, cô ngỡ anh muốn tính sổ, bèn vội vàng kéo cửa phòng trốn ra ngoài.

Đàm Tu đuổi theo và bắt được một con “thỏ ranh mãnh” đang chạy vội xuống cầu thang.

Co được dãn được, Nhạc Dao lập tức giơ tay đầu hàng nhận lỗi.

Cô nhắm nghiền mắt, không dám đối diện với anh.

Chờ mãi không thấy hình phạt, Nhạc Dao mở mắt ra để rồi chạm phải một đôi mắt chứa chan tình cảm.

Đàm Tu nâng mặt cô lên, khẽ khàng gọi: “Dao Dao.”

Làm thế nào để anh có thể cho em biết:

Thế gian vốn không trọn vẹn, nhưng nhờ có em, mà thế giới này mới vẹn tròn. (*)

- -------------------

Lời tác giả:

Là A Tu không kiềm chế được tình yêu nồng nàn nữa.

(*) Chú thích: “人间有不足, 但你在, 就能弥补” (Nhân gian hữu bất túc, đãn nhĩ tại, tựu năng di bổ) lấy từ Tiễn Chung Thư.