Gặp Gỡ Bất Ngờ “Một Ly Trà”

Chương 19: Đau thương không rơi lệ (Hạ)




Đêm dài yên tĩnh, duy chỉ có mưa gió là không ngừng, tắt đèn, nằm trên giường khách sạn tôi không khỏi lại nhớ đến người đó lúc ban ngày. Khi trước, nếu tôi tha thứ cho anh, liệu anh có biến thành bộ dạng đó không?

Thật ra tha thứ là điều có thể. Anh thành đạt trong kinh tế, duy chỉ có tha thứ; tình cảm anh không cần ỷ lại, duy chỉ có tha thứ, nhưng đây đều là giả bộ tha thứ, không thể kéo dài lâu được. Mà tôi là người quá mức độc lập, cho nên anh mới có thể nói tôi đã khá lên.

Cứ tự nghĩ hết giả thiết này sang giả thiết khác, mặc kệ là cái gì, tôi cũng không thể tha thứ cho anh ta.

Mơ mơ màng ngủ, tỉnh lại mới thấy sau cơn mưa sơ tình, ánh mặt trời đã chói chang. Nhìn trong gương thấy mặt mình đã bớt sưng hơn, tôi trực tiếp đến nhà ăn. Nguyên một ngày hôm qua không ăn cơm, hôm nay nhất định phải bổ béo trở lại.

Khách sạn này trên danh nghĩa là của công ty du lịch, nơi làm việc đặt trên tầng cao nhất. Tôi nhìn thấy Cho tiểu thư đang cùng một người đàn ông dùng cơm, tôi đứng dậy tiến đến muốn nói lời cảm ơn với cô ấy.

“Tề Bằng?” Người đàn ông trước mặt vị tiểu thư kia không ngờ lại là Tề Bằng. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Sao anh lại ở đây?”

Thấy tôi, Tề Bằng thu hồi lại vẻ mặt khôn khéo, nở nụ cười thân thiết. Tôi đột nhiên phát hiện trên mặt Cho tiểu thư nổi lên một tầng đỏ ửng, đôi mắt mê ly nửa vô ý nửa cố tình bắn phá về phía anh ta. Tôi có chút hôn mê, đành ngồi xuống.

“Sao vậy, anh không thể tới sao?” Giọng nói nghe qua thật nhẹ nhàng, có hương vị của nghỉ phép.

“Anh không phải sếp lớn sao? Lãng phí thời gian như thế, không sợ bỏ qua bao nhiêu cơ hội?” Công ty “săn tìm người”, ý nghĩa như tên gọi, phải ẩn sâu trong rừng, không được chớp mặt một cái, chờ đợi con mồi xuất hiện. Hơi có chút động tĩnh, con mồi mà chạy liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

“Nghe em nói kìa, đâu có nghiêm trọng như thế. Anh cũng là người, cũng có lúc phải nghỉ ngơi hưởng thụ chứ.”

“Tề luôn đến đây công tác, thật ra chúng tôi đã sớm quen biết. Anh ấy ở Hàng Châu đều chọn khách sạn của chúng tôi.” Tiểu thư Cho ôn nhu nói xong, không còn sự thông minh, tháo vát, nhanh mồm nhanh miệng của ngày xưa nữa, tôi không khỏi nhìn cô ấy tới vài lần. Bằng giác quan thứ sáu của mình, tôi biết nhất định cô ấy  có tình ý với tên đàn ông thích chơi đùa này. Sự tình thật có chút ý tứ, tôi tò mò im lặng xem bọn họ qua lại, đáng tiếc Tề Bằng dường như dùng tình không sâu, ngẫu nhiên bắn qua một hai ánh mắt ái muội, hơn nửa chỉ là khách sáo đáp trả.

“Thần Hi, em có thấy mình hơi vô trách nhiệm hay không? Gửi một cái bưu kiện xong liền bỏ trốn mất dạng, hại anh mất mấy ngày thăm hỏi. Làm như vậy thật quá đáng nha!”

Tôi có chút xấu hổ: “Thật xin lỗi, di động bị mất, khóa học lại nhanh, thời gian thực tập vội quá, chỉ có thể như vậy.”

“Lý do không ít, hoàn hảo anh thần thông quảng đại cho qua chuyện này đi. Cho tiểu thư nói răng em bị sưng lên, sao lại thế này?” Anh ta vô cùng thân thiết đánh giá tôi, tôi nhìn thấy trong mắt Cho tiểu thư hiện lên sự mất mát và chua xót.

“Do mùa đông hơi lạnh một chút thôi, còn muốn cảm ơn Cho tiểu thư đã đưa tôi đi bệnh viện, đúng rồi, sao hai người quen nhau, kể chút chuyện xưa cho tôi nghe với?” Tôi lại thoải mái chuyển chủ đề.

A, Tề Bằng quả nhiên không được tự nhiên, ánh  mắt lóe ra, nhìn cũng không dám liếc nhìn cô ấy một cái, mà cô ấy lại đem mặt chôn ở trong bát cháo, tôi thực sự sợ cô ấy có thể bị sặc.

“Ây, gì mà nhiều chuyện như vậy, mau ăn cơm của em đi, ăn xong rồi thì phát huy đạo đức nghề nghiệp của giáo viên chuyên ngành đi, đưa anh đi dạo quanh suối nước phía tây.” Tề Bằng trừng mắt nhìn tôi liếc một cái, thúc giục nói.

Tôi chỉa chỉa Cho tiểu thư: “Cô ấy mới là chuyên gia, tha cho kẻ chỉ múa rìu qua mắt thợ như em đi. Nói gì thì nói em cũng chỉ dạy về kinh tế, có biết hướng dẫn du lịch là cái gì đâu, thứ cho tại hạ không thể phụng bồi.”

“Không nên lấy cớ nhiều như vậy chứ?” Tề Bằng đoạt lấy bát trong tay tôi, kéo tôi rời khỏi bàn ăn, đi thẳng đến ngoài cửa. “Cho tiểu thư.” Tôi cầu cứu nhìn về phía cô ấy, cô cố gắng cười trừ, hướng tôi khoát tay, thất ý nói không lên lời làm cho tôi thích thích.

Ngồi ở trên du thuyền, nhìn hai bên bờ sông màu sắc rực rỡ, tôi chờ Tề Bằng giải thích tình huống quái dị vừa rồi, nhưng anh ta cứ tự kỉ nhìn chằm chằm vào mấy con vịt trời bay tới bay lui ttong nước, như thể cái gì cũng chưa phát sinh qua.

“Nói đi, anh tới đây để tìm em hay là tìm cô ấy hả?” Lòng hiếu kỳ trỗi dậy khiến tôi nhất định phải tra hỏi ra manh mối.

“Là mượn cô ấy để tới tìm em. Em đã hơn hai tháng không liên hệ với anh, anh muốn nhìn xem em sống chết như thế nào?” Anh ta trả lời thật quá thẳng thắn đi mất.

Tôi cúi người khua tay vào trong nước, cảm nhận dòng nươc mát lạnh ùa vào tay: “Thật là thương cho tấm lòng của Cho tiểu thư, em thấy cô ấy có ý với anh đấy?” Tôi nhẹ giọng nói.

“Ha ha.” Tề Bằng nằm ngửa người trên du thuyền, híp mắt nhìn bầu trời trong xanh trên cao, sâu kín nói: “Không phải muốn làm tổn thương cô ấy, mà anh chỉ sợ cô ấy tưởng thật, như vậy chỉ càng thêm tổn thương mà thôi.”

Những lời này có chút ý tứ, tôi quay đầu nhìn anh ta: “Cô ấy không phải loại người tùy tiện, anh không cho cô ấy chút hy vọng nào sao, lúc trước sao lại gặp phải cô ấy?”

“Ai, lúc trước là do không biết, cô ấy là quản lí của khách sạn, bạn bè ở Hàng Châu giới thiệu làm quen, buổi tối cùng nhau uống chút rượu, liền mở cửa phòng, hai bên cùng tự nguyện, nào có nghĩ nhiều gì. Không ngờ sau này cô ấy lại tới tận Bắc Kinh, anh mới biết cô ấy thật lòng.”

“Cô ấy là một cô gái tốt, được người như vậy yêu không phải tốt lắm hay sao?” Tôi cũng muốn mở miệng nói lời chúc phúc.

“A, cô ấy rất tốt, nhưng cô ấy là thương nhân, không phải kiểu anh thích.”

“Anh lúc đó không phải cũng là thương nhân hay sao? Vừa vặn có tiếng nói chung, cô ấy biết đâu còn trợ giúp được anh đấy chứ.” Tôi tận tình khuyên bảo. “Thật ra là trong lòng anh có chút vướng bận với cô ấy đúng không, không phải mượn cô ấy xem em mà là mượn danh nghĩa là tìm em để xem cô ấy đúng không?”

“Em nha!” Tề Bằng chậc lưỡi liếc tôi một cái “Anh đã sớm nói với em, người anh muốn lấy là em.”

“Hừ, anh muốn kết hôn em cũng không dám lấy.” Tôi muốn lấy người mình yêu, lại thở dài, bỗng nhiên nhớ tới bài hát “Cả đời cô đơn”: Chờ một người không yêu ta, người yêu ta lại không đến, chỉ có cả đời cô đơn.

Giờ phút này tôi rất muốn gặp Thẩm Ngưỡng Nam, nghĩ đến khuôn mặt tuấn nhã của anh, nụ cười ôn hòa, nghĩ đến ánh mặt anh nhìn tôi say mê, nghĩ đến sự ân cần lặng lẽ của anh. Thời gian quen biết chưa lâu, tôi lại yêu anh ấy thật sâu đậm. Tình yêu là thứ không thể dùng thời gian đo đếm được, vài phút, vài giây, chỉ cần yêu thật lòng liền khắc cốt ghi tâm sâu sắc.

“Tề Bằng, buông tha người yêu mình thật dễ dàng, nhưng buông tha cho người mình yêu lại thật khó, bởi vậy anh thì quá bình thản, còn cô ấy đau đớn vô cùng. Cái này là loại tình duyên gì, oán duyên?”

“Thần Hi, có phải trong lòng em cũng có một người đúng không, nếu không như thế nào lại lý giải hiểu biết như thế. Anh]nhớ em dạy kinh tế chứ không phải tâm lý học đúng không?”

Tôi cười cười: “Cho nên tôi mới không lấy anh nha!”

“A,..” Tề Bằng thất bại trừng mắt nhìn tôi “Em cũng chỉ là một đứa ngốc thôi! Cái người yêu kia đâu, sao không đem lấy về nhà đi, lại ở trên đường cái làm cho lũ quý tộc độc thân bọn anh như hổ rình mồi?”

“Oa, kia có phải cỏ lau hay không, còn có bạch dương, liều mạng cũng phải lấy được nha.” Tôi chỉ vào một đám hoa cỏ, giả bộ kinh hỉ kêu: “Bên kia, bên kia còn có đại dong thụ, muốn ôm thử xem to đến đâu quá!”

“Được rồi, được rồi, không cần lớn tiếng như vậy, anh không hỏi nữa là được chứ gì.”  Tề Bằng liếc mắt nhanh một cái phá tan bộ dạng giả vờ của tôi, bất đắc dĩ nói: “Có điều, em ngày nào còn chưa lây chồng thì ngày đó anh vẫn còn ôm hi vọng.”

Tôi thật muốn thở dài, anh ta rõ ràng không yêu tôi, lại sống chết nhất quyết muốn cùng tôi kết hôn, rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc đây?

Buổi tối tôi hẹn Cho tiểu thư uống trà, tôi không dám nói là uống rượu vì bản thân có chút mẫn cảm với loại đồ uống có cồn này, một hai chén nồng độ thấp thôi cũng có thể bị bất tỉnh nhân sự, tôi sợ mình dọa cô ấy mất hứng.

Cạnh khách sạn có một quán trà rất thanh nhã, âm nhạc nhẹ nhàng là khúc “Tiên cảnh” của Bethoven, vừa bước vào đã cho người ta cảm giác bước vào chốn tiên nhân yên tĩnh. Tôi uống trà Long Tỉnh, chè xuân trà Tây hồ, uống một ngụm mà hương thơm đầy ngát trong miệng. Cô ấy chọn Bích loa xuân, bỏ ra bộ đồng phục của khách sạn, nhìn cô  có vể nhỏ nhắn, mềm mại hơn rất nhiều.

“Có phải cô cảm thấy tôi hơi lỗ mãng đúng không?” Rốt cuộc cũng là thương nhân, khôn khéo tới cực điểm, một chút liền nhìn ra tâm tư người khác.

Tôi lắc đầu: “Không, đối với việc nam nữ thân mật tiếp xúc, tôi không phải có cái nhìn hà khắc. Nếu tôi thích một người, cùng anh ấy hôn môi, trên giường, tôi đều cảm thấy là điều tự nhiên. Hai người yêu nhau làm chuyện đó cũng là hợp tình. Chính là, cô thật ngốc. Tề Bằng là kẻ lãng tử, cứ lao vào như vậy sẽ bị thương.”

Cô nhìn tôi cười khổ: “Tôi chẳng lẽ lại không biết như thế thật ngốc. Ngay từ đầu, anh ấy đến với tôi vì việc làm ăn. Giúp tôi, tôi đã động lòng. Hai người chúng tôi lúc đó, đều là tôi chủ động. Tôi nghĩ dùng thân thể thì có thể trói buộc được anh ấy. A, có thể sao? Đàn ông như anh ấy, tình nhân có biết bao nhiêu, tôi thì tính là cái gì?”

“Vậy không cần si mê như vậy chứ?”

“Vương Phỉ không phải từng hát: Đợi cho nhìn thấu phong cảnh, lại cùng ta ngắm cảnh sông dài. Tôi nghĩ anh ấy cũng có ngày dừng bước đúng không?” Cô hỏi tôi, bất lực và chờ mong.

Tôi không muốn nói với cô, thật ra anh ta đã mệt mỏi, nhưng mà  kế hoạch cùng ngắm nước chảy đá mòn sẽ không có cô ấy. “Chắc vậy đi, đàn ông như anh ta, làm đối tác thật lý tưởng, nhưng làm một người yêu đời đời kiếp kiếp, tôi chỉ dám đứng xa nhìn đến.” Tôi thẳng thắn nói quan điểm của mình, không để cô ấy phải mất công lo lắng nhiều.

“Cô là một người tinh tế, anh ta so với cô rất thô ráp.” Cô ấy bạo gan nói, tôi nghẹn lời nhìn lại, tựa như bản thân có chút hẹp hòi.

“Có nghĩ tới sẽ theo thương nghiệp hay không, Tề Bằng nói cô lý luận kinh tế hùng hậu lắm.”

“Đó chỉ là lý luận suông thôi, dùng vào thực tế lại không được mấy.” Tôi luôn rất tự hiểu chính bản thân mình như thế nào

“Không thử sao biết. Có điều nhìn cô là biết tính cách thanh tứ, khí chất thuần khiết, làm giáo viên là thích hợp nhất. Biết không, bộ dạng của cô thật giống Lâm Huy Nhân.

Cô ấy với Tề Bằng quả thật là giống nhau, nói chuyện đều y như một cái bản cũ. Đáng tiếc Lâm nữ sĩ được một người đàn ông xuất sắc nổi trội yêu nhưng cũng rất đoản mệnh. Tôi không nghĩ đến cô ấy. “Tính cách của tôi vốn nội tâm, đứng giữa đám đông có khi chân tay luống cuống, nói chuyện lại thẳng tính, đây đều là cái cần tránh tối kỵ của người làm ăn. Làm giáo viên, chỉ cần đối mặt với bọn trẻ, làm vậy cũng tốt lắm rồi.” Tôi nghiêm trang giải thích.

“Thần Hi, có phải bạn trai cô rất yêu chiều cô không, người như cô tựa như không màng đến nhân gian khói lửa.” Cho tiểu thư đột nhiên hỏi.

“Tôi không có bạn trai.” Tôi nghĩ cô ấy biết

“A?” Cô nàng được một phen kinh ngạc lớn. “Có phải yêu cầu của cô quá cao hay không?”

Tôi lắc đầu: “Anh ta yêu tôi, tôi cũng yêu anh ta là được, vật chất bề ngoài nhiều hay ít đi một chút cũng không sao cả.”

“A, yêu cầu không cao sao, trên thế giới này mấy gia đình có thể đạt đến tiêu chuẩn này, chấp nhận chút đi!”

“Thôi đi, không cần cô lo, tự lo lấy thân mình đi, cứ si ngốc chờ một người không thể níu kéo làm gì.”

Cho tiểu thư thở dài rõ to: “Ngẫm lại cũng đúng. Đợi cho hắn mệt mỏi thì tôi cũng đã già, cuộc sống không có kích tình, cùng ai cũng đều như nhau. Mấy cái chuyện phong hoa tuyết nguyệt, bay bổng lãng mạn chắc chỉ có trên phim truyền hình, trong đời thực làm gì có đâu.”

Tôi cười ha ha, không có bi kịch thì một cô gái xinh đẹp sao phải khổ sở mày nhăn mi sầu.

Cho tiểu thư nhìn tôi liếc mắt một cái rồi cũng cười ha ha. Có lẽ cô ấy cảm thấy tôi hẳn là người mờ mịt, ngồi ngóng trước cửa sổ, cùng cảm thán một tiếng sầu

“Tôi đột nhiên cảm thấy Hàng Châu thật sự rất đẹp.” Tôi cảm thán nói.

“Thiên đường mà, sao có thể không đẹp?” Cô ấy ngạc nhiên nói.

“Trước kia tôi thấy nơi này chỉ dùng lệ mà đổ thành một tòa thành, cái gì đoạn cầu di mộng, cái gì lôi phong hận tháp, đều vô cùng thương cảm.”

“A, cô nhiễm “Truyền thuyết Bạch Xà” quá rồi!”

Tôi nghĩ một lúc sau đó nói: “Không phải.”  Khúc mắc hóa giải còn đầy vướng mắc, rất nhiều điều canh cánh trong lòng tại tòa thành đã tan thành mây khói này, tôi thấy nơi đây thật sự xinh đẹp tuyệt trần.

Mặc kệ như thế nào, tuy rằng đã không còn nhớ lại, nhưng tôi đã bình thường trở lại, trên đời này người không như ý mình rất nhiều, mà tôi về điểm này khinh sầu thật sự không tính cái gì.

“Thương thành”, tối nay không hề rơi lệ.