Thời gian này, hai
công ty nội y lớn cùng đại chiến khuyến mãi chém giết tương đối kịch
liệt, hai bên vì tranh đoạt vị trí nhất bảng trong giới nội y nữ, mà ra
hết chiêu, ngay cả việc không tiếc tiền vốn hạ thấp giá thành, còn người tiêu thụ mừng rỡ móc ra hầu bao kiếm tiện nghi.
Muốn làm cho
công ty nổi tiếng trên thị trường, cần tham gia các hoạt động công ích
cùng có một đoàn thể đồng lòng, Thượng Quan Sùng Tự có thể tham gia
được liền tận lực tham gia tham gia, một mặt có thể khiến dân chúng ấn
tượng sâu hơn cũng là để đề cao mình, giúp tăng doanh thu; mặt khác,
thanh thế làm cho càng lớn, càng có thể đem đối thủ đánh cho hoa rơi
nước chảy.
Như hiên tại, 10h sáng, hắn đã đáp ứng lời mời của
“Xuân hiệp hội” mỗi ngày đến công viên Sâm Lâm, tham gia hoạt động " hãy thương tiếc chị em chúng tôi ".
"Báo cáo tổng giám đốc, người
của hiệp hội mới vừa điện đến yêu cầu, hi vọng chúng ta đem số lượng nội y được tài trợ của bọn họ, từ 100 cái lên thành hai trăm cái, mà Trần
Kinh Lý ở bộ nghiệp vụ đã cự tuyệt bọn họ, bởi vì chỉ sợ lệ ấy vừa mở,
những đoàn thể khác cũng sẽ hi vọng đối chiếu làm theo. . . . . ."
Thư ký Lysa báo cáo được một nửa, lập tức bị Thượng Quan Sùng Tự ngăn
lại."Đợi chút, chuyện này Trần Kinh Lý tại sao không có tới báo cáo với
tôi?"
Lysa thành thật trả lời, "Trần Kinh Lý lo lắng đem khẩu vị
của những đoàn thể xã hội này nuôi lớn, sẽ khiến bọn họ về sau sẽ càng
không ngừng đòi hỏi, liền thay đổi khẩu hiệu từ làm từ thiện, mà thành
tài trợ rồi."
Thượng Quan Sùng Tự nghe xong không khỏi phát
hỏa."Cũng chỉ là hai trăm cái áo lót, hiệp hội có thể lấy được bao nhiêu chỗ tốt? Chúng ta đường đường là một xí nghiệp lớn, nếu chỉ 100 cái áo
lót cũng không đưa ra được, chẳng phải là bị người ta chế giễu. Giao phó xuống đi, đem số lượng tài trợ tăng lên tới 500 cái, để cho Trần Kinh
Lý lập tức đến kho hàng lấy hoá đơn nhận hàng, nhanh đến hiện trường
giải quyết !"
"Vâng" Lysa lập tức liên lạc với Trần Kinh Lý.
Nhắn nhủ hết xong, cô lại trở về trước mặt Thượng Quan Sùng Tự.
"Tổng giám đốc, có mấy vị lập ủy cùng thị nghị viên muốn xin anh cho ý kiến,
giúp những người đã từng lầm đường trong xã hội có một công việc. . . . . ." Nói đến một nửa, cô đột nhiên dừng lại, tầm mắt từ sổ tay rời đi,
ngược lại dừng ở trên mặt cấp trên."Tổng giám đốc, anh thật sự muốn cho những người như vậy, đến công ty chúng ta làm việc sao? như vậy có được không?"
Thượng Quan Sùng Tự dừng lại, hai tay khoanh ở trước
ngực, hắn không có trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: "Lysa, cô năm nay
bao nhiêu tuổi?"
Bị hỏi tuổi, Lysa mặt nóng lên, cho rằng tổng
giám đốc đang cùng cô ra ám hiệu gì, hàm súc cười nói: " Tổng giám đốc,
tôi hiện tại 25 tuổi rồi."
"Cũng đã 25 rồi, tại sao nói chuyện
còn ngây thơ như vậy? Cô có nghĩ tới hay không, nếu như những người này, là chị em hoặc là bạn bè của cô, cô còn có thể kỳ thị họ như vậy sao?"
Lời này khiến cho Lysa phải đỏ mặt tía tai, một câu cũng nói không nên lời.
"Ai nguyện ý đi làm việc như vậy, nếu không phải là hoàn cảnh bức bách, ai
muốn bán thân thể để kiếm một chút tiền bẩn thỉu đó. Cũng là bởi vì như
vậy, cho nên tôi mới đồng ý cung cấp công việc, làm cho họ có cơ hội
sống lại." Hắn nói xong, lắc đầu một cái, cảm thấy người tuổi trẻ bây
giờ còn cần giáo dục lại, không dùng đến não đã nói ra lời như thế, thật khiến cho người ta thất vọng.
"Tổng giám đốc, là do tôi quá nông cạn, nói ra những lời không phải này, tôi xin lỗi."
Nhìn cô biết điều tiếp thu , Thượng Quan Sùng Tự mỉm cười nói: "Cô có khuôn
mặt rất xinh đẹp, cho nên tâm cũng phải đẹp mới được, như vậy mới xem là một cô gái xinh đẹp chân chính!"
Được anh tán dương, Lysa cả
người lâng lâng, cô cho là có thể được làm việc bên cạnh Thượng Quan
Sùng Tự, chẳng những có thể học được rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp,
còn có thể hiểu rõ rất nhiều cách xử sự, đạo lý làm người, có thể nói là thu hoạch không ít.
Cô chuyên chú nhìn mặt của anh, nhìn đến mất hồn. Thật ra thì, khi cô bắt đầu làm thư ký cho Thượng Quan Sùng Tự, cô sớm bị phong thái nhẹ nhàng cùng cách nói năng tao nhã của anh hấp dẫn, nhưng thật tiếc chính là, anh có một anh trai không ra gì, mẹ lớn thì
bỏ nhà ra đi đến nay vẫn chưa trở về, chuyện gia đình cũng đã đủ để cho
anh nhức đầu, cô biết anh căn bản vô tâm với tình cảm.
Xe rất
nhanh đã chạy đến công viên, Thượng Quan Sùng Tự bước xuống xe, gió nhẹ
đưa thoải mái, nhiệt độ vừa phải, hắn hít sâu một hơi, đối với Lysa nói: "Chúng ta đi thôi!"
Một góc khác của công viên .
"Các bạn nhỏ, hôm nay ra ngoài trường học, cô muốn dạy các em về thế giới
sinh vật tự nhiên, đợi lát nữa cùng cô học thật tốt, nghiêm túc học tập, lúc đó các em có thể ăn Hamburg đó!" Hách Nhạc Đế ở lối vào công viên
Sâm Lâm, mang theo hai mươi mấy học trò nhỏ đi thực hành bên ngoài
trường học, đứng ở một bên là quản ban người ngoại quốc cô giáo Mỹ Kỳ.
"Các bạn nhỏ, đợi lát nữa đi vào công viên, không thể chạy loạn, không thể
lớn tiếng ồn ào, còn có không cho phép được hái hoa, cũng không thể chạy đến bên cạnh hồ, có biết không?" Mỹ Kỳ mặc dù là người ngoại quốc,
nhưng nói tiếng Trung văn rất thành thạo.
”Vâng” Các bạn nhỏ
miệng nói xong, nhưng thật ra thì tâm trí đã sớm bay ra ngoài, bọn họ
nào có thể an phận nghe cô giáo ở đó niệm kinh, ước gì vội vàng phóng
tới lại chỗ bãi cỏ để chạy nhảy.
"Tốt, hiện tại mọi người xếp
thành hàng, ngoan ngoãn theo cô giáo đi." Mỹ Kỳ hạ chỉ thị, các bạn nhỏ
theo thứ tự xếp hàng, chỉ là, đại đa số các bạn nhỏ đều chen đến bên
cạnh Hách Nhạc Đế, hơn nữa nam sinh lại chiếm đa số.
"Chiêm Đại
Đồng, cậu qua hàng bên kia đứng đi, không cần phải chen lấn như vậy
nha." Bọn này đúng là tiểu sắc lang, nhỏ như vậy cũng biết chọn cô giáo
xinh đẹp.
Có lẽ là bởi vì người ngoại quốc khiến cho bọn nhỏ cảm
thấy sợ hãi, cộng thêm Mỹ Kỳ trọng tải nặng, cằm đôi thật dầy, hai bên
má đầy tang nhang, lỗ mũi còn ngoắc ngoắc, phối hợp với một cặp mắt kính thật dày, tuyệt không như Britney Spears mà bọn hắn thích, ngược lại
giống như một bà đồng xấu xí, mập mạp tròn tròn , khiến các bạn nhỏ
tương đối có cảm giác bị áp bức.
" Cô Mỹ Kỳ, cô kêu Nghiêm Chí
Vĩ ra đi, phía bên này chật quá." Chiêm Đại Đồng muốn chen đến bên cạnh Hách Nhạc Đế, rõ ràng đã không còn chỗ trống rồi, còn gắng phải chen
thêm người vào.
Mà Nghiêm Chí Vĩ, thật vất vả mới giành được vị
trí bên cạnh Hách Nhạc Đế, vừa nghe Chiêm Đại Đồng nói như vậy, không
khỏi căm tức .
" Cô giáo Mỹ Kỳ, cô kêu Chiêm Đại Đồng ra đi, bạn ấy
giẫm lên chân của em, hơn nữa bạn ấy vốn không phải là đứng hàng bên này mà." Còn nhỏ tuổi mà vì nữ sắc, cái lý do nát gì cũng nói ra ngoài
được.
"Em không có đạp chân của bạn ấy, là bạn ấy đi quá chậm,
chính bạn ấy dựa vào chân của em, em không có đạp bạn ấy." Tiểu tử này
quá thông minh rồi, trắng cũng bị hắn đổi cho thành đen rồi.
Nghiêm Chí Vĩ giận đến nỗi quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn."Cậu rõ ràng có đạp."
"Mình không có."
"Cậu rõ ràng là có."
"Mình rõ ràng cũng chưa có. . . . . ."
"Không cần cãi nhau, tất cả đều tới đây cho cô!" Thật như đưa đám, chẳng lẽ cô dáng dấp không có sức quyến rũ như vậy, đường đường một con mèo lông
vàng, thế nhưng lại không sánh bằng một con mèo bản địa.
Thấy Mỹ
Kỳ rống to, hai người sợ tới mức đứng nghiêm ngay ngắn tại chỗ, thở cũng không dám thở mạnh một tiếng. Hách Nhạc Đế chỉ sợ hai tiểu quỷ này lại
mach lẻo với cha mẹ của bọn chúng, ngộ nhỡ đến lúc đó chuyện này lan
rộng đến giới truyền thông, như vậy vườn trẻ bọn họ sẽ phải chịu tội
danh bạo lực rồi.
" Cô Mỹ Kỳ, để không phải chen lấn, bằng không, để các em nữ cho cô phụ trách đi, nam sinh bên này do tôi phụ trách là
tốt rồi." Câu này vừa nói, tất cả tiểu nữ sinh mặt cũng xanh như lá, bọn nhỏ bĩu môi, mặt thối ngươi đẩy ta, ta chen ngươi, ai cũng chẳng muốn
đến chỗ Mỹ Kỳ.
Thì ra là bất kể nam sinh, nữ sinh, tất cả mọi
người thích cùng ở một chỗ với Hách Nhạc Đế, mặc dù cô thường kể những
truyện cười rất nhàm chán, nhưng ít ra không giống cô Mỹ Kỳ, chẳng những không kể chuyện cười, có lúc còn có thể cầm miếng gỗ xếp hình ném học
sinh.
Cuối cùng, vì để phân phối đều, vẫn phải để một số học sinh đến chỗ cô giáo Mỹ Kỳ, mới có thể giải quyết cuộc phân tranh này.
"Cô giáo Hách, tôi đi qua nhiều nhà trẻ như vậy, chưa từng gặp qua cô giáo
địa phương nào lại được hoan nghêng hơn cô giáo ngoại tịch như vậy, cô
là người đầu tiên mà tôi gặp đó!" Mỹ Kỳ đi tới bên cạnh Hách Nhạc Đế,
chua chát nói.
"Là thật sao? Có lẽ là. . . . . . Những người bạn
nhỏ này thích ăn bánh bao, không thích ăn Hamburg, hot dog gì đó!" Nói
vừa xong, cô liền phát giác không khí trở nên rất lạnh, bởi vì cô cũng
không biết lại bất giác nói chuyện cười lạnh (chuyện ko ra sao).
Chỉ là Mỹ Kỳ đã tập mãi thành thói quen.
Cả nhà trẻ, chỉ có những học trò nhỏ này có thể cùng Hách Nhạc Đế vui vẻ
tán gẫu, những thầy cô khác, trừ viện trưởng ra, cũng rất khó có thể
cùng cô nói một chuyện gì đó, chủ đề quá sâu thì cô nghe không hiểu, quá cạn lại không cần dùng đại não, khi cô nói chuyện thì không có đề tài
cố định, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, nếu không phải là cô rất có duyên với những đứa trẻ, thì đã bị tất cả các thầy cô trong nhà trẻ ép cho nghỉ
việc rồi.
"Không, không buồn cười à? Tôi không có ý tứ gì khác,
cô không nên để ý a!" Nhạc Đế cười khổ, đang lúng túng không biết làm
như thế nào cho phải thì một người bạn nhỏ có lẽ là quá vui sướng, càng
chạy lại càng xa."Điền Điềm không được nghịch ngợm, dừng lại, em chạy đi đâu vậy, mau trở lại!"
Nói xong, lập tức chạy tới kéo Điềm Điềm về.
Điền Điềm vốn bị bệnh rối loạn mất tập trung và tăng động, mẹ của em ấy
thường dặn dó các thầy cô giáo trong nhà trẻ, phải chú ý đến nhất cử
nhất động của em ấy, chỉ cần một lúc bất thần không để ý, Điềm Điềm liền như một làn khói không thấy bóng dáng, mà đang ở một công viên rộng
thênh thang như vậy Điền Điềm liền thừa dịp chạy loạn đi ra ngoài, thật may là Hách Nhạc Đế phát hiện sớm, bằng không, để lạc mất một học trò,
ngày mai vườn trẻ nhất định sẽ lên trang đầu của các trang báo.
"Điềm Điềm, cô không phải đã dặn là không thể chạy loạn sao? em có biết hay
không, nếu cô không tìm được Điềm Điềm, cô sẽ cho rằng em là bị Pokemon
Pikachu bắt mất, cô giáo sẽ rất lo lắng đó!" Cô ôm lấy Điền Điềm, còn
đem Pokemon mà Điềm Điềm thích nhất nói ra.
Điền Điềm trên mặt
xuất hiện ba đường tuyến, quai hàm phình ra mà nói: "Cô giáo Hách, em
hiện tại thích là Hỏa Ảnh Ninja cùng ngựa bảo bối, tại sao cô lại không
biết bọn chúng chứ, hừm!" Điềm Điềm đưa ngón trỏ ra, ở trước mặt cô
không ngừng dao động.
"Hỏa Ảnh Ninja, ngựa bảo bối. . . . . ."
Trời ạ, cô cùng người bạn nhỏ lại có khoảng cách rồi, xem ra trở về nên
xem bù lại hai bộ phim hoạt hình này rồi.
"Cô giáo Hách, cô xem,
bọn họ những người đó đang làm gì?" Điền Điềm tò mò chỉ một đám người
mang theo băng rôn khẩu hiệu, che mặt lại, còn đeo thêm kính mắt.
Hách Nhạc Đế nhìn kỹ, thấy ở đó có một băng rôn màu đỏ có một hàng chữ viết
đậm, phía trên viết ── hoạt động hãy thương tiếc chị em chúng tôi….. Vài cái chữ to mặc dù không có chỉ ra ý nghĩa của hoạt động, nhưng coi như
cô dù đơn thuần thế nào, cũng sẽ không ngốc đến nỗi xem không hiểu mục
đích hoạt động đó nhằm mục đích gì.
Cô khẳng định hiểu ý nghĩ của hoạt động kia, nhưng đối với những cô bé cậu bé năm, sáu tuổi mà nói,
muốn giải thích cho bọn hắn hiểu, để cho bọn họ hiểu rõ cái gì gọi là kỹ nữ (gái bán hoa), hiện tại sợ rằng còn có chút khó khăn.
"Điền Điềm, em nghe cô nói, những người này, là ở. . . . . ." Ah, người nào?
Người bị bệnh rối loạn mất tập trung và tăng động quả thật là một giây đồng
hồ cũng không thể không chú ý, mới có một chút chần chừ, Điền Điềm đã
chạy lại chỗ đám người kia chen vào. Khi Hách Nhạc Đế theo đuôi xuyên
qua đám người thì thấy Điền Điềm đứng ở dưới khán đài.
"Cô giáo
Hách chữ kia là có ý gì à?" Điền Điềm trừ là một người bị bệnh rối loạn
mất tập trung và tăng động, cũng giống như những đứa trẻ khác rất hay tò mò, Điền Điềm rất thông minh, năng lực học tập cũng rất nhanh, cho nên
bắt đầu từ rất nhỏ, mẹ của em đã để cho em học viết chữ, đến hôm nay
trình độ trung văn của Điền Điềm, nói ít cũng có một chút trình độ.
Hách Nhạc Đế hướng chữ Điền Điềm chỉ, trên tấm biển dùng bút lông viết vài
cái chữ to, mà mấy cái chữ kia, đối với Điền Điềm mà nói tương đối quen
thuộc,. . . . . .
"Chữ kia cô nhớ em đã học qua mà, chữ kia gọi ‘ công ’, giống như cô giáo thường thường gọi em là tiểu công chúa, mẹ em gọi cha là lão công. . . . . ."
"Không đúng, không
đúng, chữ‘ công ’ em biết, là chữ phía dưới kia." Thấy động tác của Điền Điềm bắt đầu gấp gáp, lại nhảy lên trên khan đài khiến mọi người chú ý.
Điền Điềm muốn biết là không phải là chữ "Công", mà là chữ phía dưới kia, mà cái chữ kia, không, không phải là"gái điếm" sao? Trời ạ, tiểu nha đầu
này cố ý gây khó khăn cho cô a, chữ này muốn cô phải giải thích thế nào
à?
"Cô giáo Hách, chữ kia phải đọc thế nào? Em mặc kệ, cô phải
nói cho em biết, nếu không em sẽ méch mẹ em, nói cô là cô giáo không
tốt, ngay cả một chữ cũng không biết!" Tiểu nha đầu, tiểu quỷ đại nhân,
bây giờ lại biết uy hiếp cô giáo cơ đấy.
Hách Nhạc Đế muốn nói, nhưng coi như cô có nói, tiểu nha đầu này nghe có thể hiểu được sao?
"Cái chữ này. . . . . . Về sau cô giáo sẽ dạy cho em có được hay không?"
"Cô Hách, cô không nói à nha? Oa, cô giáo đánh người a, em bị thương. . . . . ." Điền Điềm làm bộ ngã xuống đất, vừa khóc vừa la lối om sòm.
Rất nhiều người rối rít chạy lên phía trước ân cần, mọi người đều bị hành
động khoa trương của Điền Điềm dọa cho sợ, người không biết thật đúng
cho là có cô giáo ngược đãi học sinh, tại chỗ chỉ trích Hách Nhạc Đế là
không phải
"Đứa bé còn nhỏ, mọi việc từ từ nói, không nên động
thủ động chân tay, cô không phải tội hành hung trẻ nhỏ bị phạt rất nặng
sao?” Một cụ già đi tập thể dục gần đó nói.
Một vị khác có tóc bạch kim, cầm lấy cây dù chỉ vào cô."Tổn thọ đó, đứa trẻ nhỏ như vậy mà cô cũng đánh được!"
"Không có, không có, cháu không có đánh em ấy, là em ấy. . . . . ." cô muốn
giải thích, nhưng là có miệng khó trả lời, cũng không thể đem lỗi đẩy
tới trên người Điền Điềm, đây chẳng phải sẽ càng bị mắng thảm hại hơn.
Mọi người đem mũi nhọn hướng Hách Nhạc Đế, khiến cho hoạt động không thể không vì vậy mà bị gián đoạn.
Đang lúc chân tay luống cuống, không biết nên ứng phó như thế nào với tình
trạng càng ngày càng hỗn loạn trước mắt, chợt trong đám người có một
người đàn ông cao lớn đi lên.
Ánh mặt trời màu vàng kim chiếu
xuống người đàn ông đó, khiến cho gương mặt góc cạnh của anh như đang
tỏa sáng, mặt của anh hình lăng giác rõ ràng, còn có cái cằm quả táo rất mê người, vóc người cao to bền chắc, mặc vào tây trang càng thêm cao
lớn, làm cho người ta có một loại cảm giác sùng kính từ đáy lòng. Anh
thẳng tắp đi về phía cô, bước chân vững vàng, tựa như người mẫu đang đi
trên sàn catwalk, Hách Nhạc Đế quan sát anh rất chăm chú.
Cô như
bị bùa chú định trụ lại nhìn chòng chọc anh không thả, là bởi vì cô nhận ra người đàn ông trước mắt này chính là người khiến cô tốn sáu vạn đồng đi mua áo lót để tranh thưởng, có thể chính mắt thấy được mục tiêu của
mình, liền khiến trái tim cô nhảy thình thịch, gương mặt nóng hừng hực.
"Vị tiểu thư này, con gái của cô đã xảy ra chuyện gì sao?" Thượng Quan Sùng Tự chủ động tiến lên quan tâm, nụ cười lúm đồng tiền mê người có thể
nói muốn gõ bể trái tim của Hách Nhạc Đế.
Con gái? Trời ạ, cô
không đến nỗi già như vậy chứ? ! Có thể là cô hôm nay mặc váy âu phục
liền thân màu trắng, còn đi một đôi giày đế bằng đã cũ, tóc cũng không
còn sửa sang lại, chỉ đơn giản dùng dây buộc cố định, trong khi đó lại
không có trang điểm, ngay cả đôi môi khiến cô tự tin nhất, cũng quên
đánh cho nó một ít son môi, lại đứng ngược ánh sáng như vậy, hấp dẫn
được người mới có quỷ.
"Thượng Quan tiên sinh, ngại quá, em ấy
không phải là con gái của tôi, mà là học trò của tôi." Giải thích như
vậy cũng gỡ được một ít hiểu nhầm, hiện tại chỉ có mong đợi ở bên trong, có lẽ còn có thể hòa nhau một bàn đi!
Thượng Quan Sùng Tự gật
đầu một cái, cũng không kinh ngạc khi cô kêu lên tên của hắn, dù sao thì hắn rất nổi tiếng, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên .
"Cháu thế nào, thân thể không thoải mái sao?"
"Em ấy không thoải mái?" Gặp quỷ, tiểu nha đầu này tinh lực dồi dào, chưa
từng thấy em ấy không thoải mái qua."Không dối gạt anh, em ấy bị bệnh
rối loạn mất tập trung và tăng động, chúng tôi vừa vặn ở ngoài trường
học, có thể là bị hoạt động ở đây ảnh hưởng, cho nên liền chạy tới."
Vừa mới nói xong, Điền Điềm lại như một làn khói chạy đến trên đài, cùng
những người đang làm hoạt động, phụ nữ trung niên lại kéo lại rồi, cả
hoạt động cơ hồ vì Điền Điềm một người mà chết.
"Đúng, đúng,
không dạy nổi, tôi lập tức dẫn em ấy xuống!" Xấu hổ muốn chết, để cho cô tại trước mặt thần tượng mặt bị bêu xấu, ngộ nhỡ lần này hoạt động rút thưởng để cho cô rút được giải nhất, đến lúc đó cô lấy mặt mũi gì để đi gặp mặt anh đây?
Cô xông lên võ đài, Hách Nhạc Đế giống như chim ưng bắt gà con, đuổi theo Điền Điềm đang chạy, ai ngờ càng đuổi, Điền
Điềm chơi lại càng thích, làm cho cả hoạt động có thể nói là náo loạn,
giống như đoàn xiếc thú đang biểu diễn, thật mắc cỡ cô muốn tìm cái động chui vào, thật sự là không mặt mũi gặp người rồi.
"Điền Điềm, cô nói em không được chạy, em có nghe thấy không?"
Cô chạy sang phía đông, lập tức em ấy chạy sang tây, tinh lực tràn đầy,
cuối cùng, khi Điền Điềm chạy đến bên cạnh Thượng Quan Sùng Tự thì đột
nhiên bị anh ôm lấy, sau đó, kỳ tích xảy ra ──
Điền Điềm lại đang trong ngực anh yên tĩnh lại, giống như bị thôi miên không hề chạy loạn nữa.
"Phiền toái âm nhạc trước dừng một chút." Hắn nhẹ nhàng nói với người chỉnh âm thanh trên đài.
Sau đó hắn hướng xuống dưới ra dấu hiệu cho mọi người đang ồn ào im lặng
lại, khiến mọi người xung quanh an tĩnh lại, tránh khỏi cho cô gái nhỏ
cuồn cuộn không dứt bị kích thích.
Hắn gọi nhân viên lấy cho Điền Điềm một bình nước ngọt, tiếp theo lại dùng lòng bàn tay dán lên tóc
của Điền Điềm, dịu dàng khẽ vuốt lấy, cũng mang Điền Điềm đến nơi mát
mẻ, đem Điền Điềm đang bị kích thích định tâm lại.
"Ngoan lắm,
ngoan lắm, nói cho chú biết cháu tên là gì?" Thanh âm hắn để thấp, giọng nói nhu hòa, làm cho người ta thoải mái giống như là nằm trên ghế dựa ở bờ biển, bị gió biển nhẹ nhàng thổi phất lấy.
"Cháu tên là Điền Điềm." Điền Điềm thanh âm vang dội, trả lời một câu rất lớn.
"Hư, bé gái xinh đẹp nói chuyện cũng phải nhỏ giọng, cái người xinh đẹp này, có phải hay không nên nhỏ giọng nói chuyện?" Giống như Ma Pháp Sư, Điền Điềm đang hiếu động ở trong lòng của anh, bỗng dưng lại ngoan như con
thỏ nhỏ.
Điền Điềm cũng học hắn, đem ngón tay đạt lên miệng."Hư, nói chuyện cần phải nhỏ giọng một chút!"
"Đúng nha, nói chuyện thì nên nói nhỏ giọng nha." Anh phụ họa theo.
Hắn quay đầu muốn Lysa thông báo đơn vị làm chủ, tiếp tục tiến hành hoạt động, để cho hắn xử lý chuyện này.
Tiếp theo hắn ôm Điền Điềm, đối với Hách Nhạc Đế nói: "Cô là giáo viên của nhà trẻ sao?"
"Đúng vậy, những học sinh bên kia, là do chúng tôi dẫn các em từ trường tới đây ."
Trong lòng cô do dự có nên nói với anh hay không cô vì anh mà mua sáu vạn
đồng áo lót, kể từ đó anh có thể gia tăng ấn tượng tốt đối với cô một
chút không. . . . . .
Có thể nha, có lẽ, anh còn có thể trực tiếp nói với cô──
"Không cần rút thưởng nữa, chính là em. Xin hãy nhận lời mời của tôi, cùng tôi ăn bữa tối dưới nến!"
Mà cô dĩ nhiên không thể quá mức tùy tiện, nhất định sẽ trả lời anh ──
"Như vậy không tốt đâu, nếu như bị người ta phát hiện, này không phải mất đi uy tín hay sao, hay là để luật sư chứng kiến, tất cả công bằng, công
bằng, công khai đi!"
Nếu như cô trả lời như vậy, anh nhất định sẽ bị tấm lòng cao thượng cùng nhân cách của cô làm cho cảm động, thậm chí cảm thấy cô cùng với những người phụ nữ khác bất đồng, mà tiếp theo nói ──
"Rất ít có thể gặp được một cô gái nào quang minh lỗi lạc như em, có vài phần không biết liệu anh có cái này vinh hạnh, được xin số
điện thoại của em không?"
Vì để cho anh cảm thấy cô không phải cái loại mộ hư vinh , một lòng nghĩ câu rể rùa vàng, cô phải trả lời như thế này ──
"Thôi hãy để lần sau đi, nếu như mà chúng ta hữu duyên, nhất định sẽ có cơ hội , đến lúc đó hãy nói tiếp."
Cô quên mình đang nằm mộng ban ngày, vừa nghĩ vừa cười, hành động quái dị
khiến Thượng Quan Sùng Tự đứng một bên cảm thấy kỳ quái.
"Cô Hách, cô không sao chớ?" Tay hắn ở trước mặt cô lắc lư.
Hách Nhạc Đế cả kinh có chút lảo đảo, nhất thời hốt hoảng, dưới chân khẽ
vấp, thiếu chút nữa ngã phía sau, hoàn hảo hắn kịp thời cầm lấy tay của
cô, kéo cô đứng ngay ngắn.
"Cám ơn anh, nhưng làm sao anh biết tôi họ Hách?"
Cô vừa hỏi xong, Thượng Quan Sùng Tự vẻ mặt sửng sốt, "Cô không nghe thấy Điền Điềm mới vừa rồi vẫn gọi cô giáo Hách sao?"
"Có, có sao?"
"Còn nữa, tôi cũng góp ý với cô, cô dạy người bị bệnh rối loạn mất tập trung và tăng động như vậy thật không chính xác, cô có nghe đề nghị của tôi
đưa ra không?"
"Đề nghị?"
Trời ạ, a, Phật tổ a, Jesus a, mới vừa cô rốt cuộc là mất hồn thời gian bao lâu, thế nào anh nói gì cô đều không có ấn tượng? !
Thượng Quan Sùng Tự vốn nghĩ muốn tốt bụng, không nghĩ tới đối phương căn bản
không để trong lòng, hắn ôm Điền Điềm theo cô đi một đoạn đường, ban đầu dụng ý là muốn nói cho cô biết, phương thức xử lý đối mặt người bệnh
rối loạn mất tập trung và tăng động .
Hắn tin tưởng mình rất có
thành ý dạy cho cô, ai biết cô dường như không có cảm kích, hắn nói một
tràng, cô lại nghe tai nọ ra tai kia, tuyệt không để ở trong lòng.
"Tôi nghĩ, cô đã có phương thức giúp bạn nhỏ này rồi, vậy tôi cũng không
tiện can thiệp. Tóm lại, tôi hi vọng cô có cơ hội có thể đi xem nhiều
một chút sách có liên quan người bệnh rối loạn mất tập trung và tăng
động, hoặc là tìm thầy thuốc tư vấn, như vậy mới có thể trợ giúp Điền
Điềm lúc nguy cấp."
Hắn đem Điền Điềm buông xuống, đứng ở trước
mặt cô, cho Điền Điềm một cái ôm sâu. Cuối cùng, từ trong túi tiền móc
ra thỏi chocolate, vì để vững vàng tâm tình khẩn trương , hắn hay ăn cái này, đặt ở trong lòng bàn tay Điền Điềm.
"Hôm nay cháu thật biết điều, cho nên chú Thượng Quan cho cháu cái này, về sau cũng ngoan như bây giờ, có biết hay không?"
Điền Điềm đoạt lấy chocolate, tiếp theo để vào trong túi, chạy về phía lớp của mình.
"Thượng, Thượng Quan tiên sinh, rất cám ơn anh giúp tôi trấn an Điền Điềm, tôi. . . . . ."
"Này không có gì, không cần phải cám ơn tôi, tôi đi trước!"
Anh nói giống như không có tình cảm gì, ước gì trả lời qua loa để kết thúc cuộc nói chuyện với cô .
"Thượng Quan tiên sinh, tôi. . . . . ." Bất kể cô gọi thế nào, anh cũng không
có quay đầu lại, không biết là thật không có nghe thấy, hay là đối với
thái độ của cô vừa rồi cảm thấy ghét? Chắc là phía sau đi! Hách Nhạc Đế
như đưa đám không dứt.
Cô thật sự lo lắng, nếu là cô có thể đoạt được giải thưởng, đến lúc đó Thượng Quan Sùng tự thấy cô, phản ứng sẽ như thế nào đây?
Chỉ là giống như Phan Đình cùng Ngải Chi Duy nói, hơn ngàn người tham gia
rút thưởng, cô có thể là người may mắn kia sao? May mắn như vậy, sẽ
chính xác rớt trúng đầu cô sao? Hừ, làm sao có thể. . . . . . Đầu của cô lại không nhọn, lấy ở đâu cái loại may mắn đó?
Tâm tình của cô
thật rối rắm, lúc trước một mảnh tốt đẹp mong đợi, hiện tại từ từ ấm
xuống, tựa hồ không có mong đợi như vậy. . . . . .