Gặp Em

Chương 6




Triệu Mẫn vừa vào phòng đã nhận ngay cuộc gọi của Alex, cô nhấn nút nghe rồi đi lại kéo rèm cửa che bớt đi ánh nắng gắt buổi trưa 

“Sao Alex” 

“Tớ có việc gấp phải đi trước đồ tớ gởi quầy lễ tân cậu ghé lấy nhé. 

“Ok” 

Không nói gì dư thừa Alex tắt máy ngay phù hợp với câu nói đang gấp của cô ấy, Triệu Mẫn đi lại bàn nhấc điện thoại quay số tiếp tân nhờ họ mang đồ Alex gởi lên

Triệu Mẫn nhìn xung quanh căn phòng, nó đã sạch sẽ gọn gàng như lúc đầu, không còn giấu vết men say hôm qua. Xoa xoa mi tâm Triệu Mẫn dựa vào ghế sofa, sự buồn bực khiến cô chỉ muốn đập phá mọi thứ

Hà Ngôn nhàn nhã ngồi trên ghế quan sát màn hình trước mặt, trong tivi là 1 cô gái trần truồng thân thể cô chẳng thể nhìn rõ màu da ban đầu, vết bầm đen, vết cắn chảy máu, vết roi đánh dạo rạch, hạ thể đang không ngừng chảy máu nhỏ giọt cô đang bị 1 đám đàn ông giữ chặt tay chân, đầu bị kéo ngửa ra sau, mũi thì bị bóp lại, cô gái phải há miệng ra thở thì từng lon bia từng chai rượu chế thẳng vào miệng khiến cô sặc sụa không thể thở, cô gái vùng vẫy thế nhưng không thể thoát được, mắt cô nhắm chặt lại, miệng không còn phèo ra bia rượu mà đã để mặt nó trong miệng rồi trào ra. Họ buông cô gái ra khi thấy cô gần tắt thở, cô gái nằm xuống sàn đầy bia rượu trộn lẫn thở từng hơi rộng và ho sặc sụa…  cô gái bỏ chạy ra cửa thì bị nắm tóc kéo lại, họ đè chặt cô xuống sàn rồi lấy dao rạch từng vết sâu dọc chạm đến xương đầu vùng trán, máu chảy xuống thấm vào tóc rồi hoà quyên với nước dưới sàn khiến người ta sục sôi… với những vết thương này không chỉ làm cô ngất đi mà chỉ làm cô gái cành thêm tỉnh táo để cảm nhận sự đau đớn thể xác…

Hà Ngôn gõ nhẹ tay lên thành ghế, ánh mắt sôi sục sự chết chóc, với tay lấy ly rượu đi lại cửa sổ, từ cửa sổ nhỏ với chấn song sắt này Hà Ngôn nhìn được bao quát vùng tam giác vàng bất kể Lào, Thái Lan hay dòng sông Mê Công trù phú. Hà Ngôn dõi ánh mắt về nơi xa xăm nơi mà năm xưa như 1 chiến trường đẫm máu…

Hôm sau Triệu Mẫn xuống quầy trả phòng mới biết là đã được thanh toán, mang theo nghi ngờ ra khỏi khách sạn thì sững sốt khi thấy rất nhiều  người và xe đứng trước cửa, thấy họ như đang có chuyện gì và không có ý định nhường đường nên Triệu Mẫn lách nhẹ người chen ra ngoài, chưa kịp lách người thì thấý Lạc Xuyên bước ra làm tư thế mời 

“Cô Triệu, ông chủ muốn gặp cô, xin đi lối này” 

Mang theo sự nghi ngờ và bực bội nhưng trên mặt Triệu Mẫn không biểu hiện gì, Triệu Mẫn được Lạc Xuyên mở cửa 1 chiếc xe Cadillac dáng dài sang trọng, cô ngoan ngoãn ngồi vào thì thấy Hà Ngôn đã ngồi sẵn ở ghế bên cạnh

“Có… có việc gì sao?” 

Hà Ngôn vẫn nhìn về phía trước ánh mắt không 1 chút cảm xúc làm Triệu Mẫn bất giác rùng mình. Xe đã lăn bánh không 1 tiếng động nhưng Triệu Mẫn vẫn biết được xe đã chạy qua cửa kiếng tối màu, từng cảnh vật bên đường vụt qua nhanh chóng khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Hà Ngôn rót 1 ly sữa tươi đưa đến bàn nhỏ bên cạnh, Triệu Mẫn nhìn sang thì thấy trên bàn chuẩn bị sẵn 2 phần thức ăn đang được đậy kín. 

“Ăn đi” 

Triệu Mẫn tròn 2 mắt nhìn Hà Ngôn, cô lúng túng không biết nói như thế nào, hành động này lọt vào mắt Hà Ngôn như 1 biểu hiện đáng yêu của 1 cô gái nhỏ, ánh mắt Hà Ngôn chợt có nét nhu hoà hiếm gặp nhưng vài ngày nay với sự xuất hiện của cô gái này sự nhu hoà nơi đáy mắt vô cảm của anh dần xuất hiện nhiều hơn, chỉ cần gặp cô gái nhỏ này vô tình và cố ý anh đều thu  lại vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của mình. Nhưng trong mắt Triệu Mẫn chúng nó chẳng khác nhau là mấy vẫn đáng sợ khiến cô giật mình

“Tôi cần phải về, sẽ trễ chuyến xe mất”

Hà Ngôn bắt đầu dùng bữa, anh ăn rất nhẹ nhàng không hề nghe thấy tiếng và chạm của muỗng nĩa, Triệu Mẫn suy nghĩ 1 lát rồi cũng bắt đầu ăn, đồ ăn rất ngon nó đáp ứng đủ khẩu vị kén chọn trong thời gian này của cô. 

Triệu Mẫn ăn xong trước, cô lấy giấy lau miệng khẽ liếc nhìn Hà Ngôn vẫn còn đang ăn, Hà Ngôn ăn rất nhẹ nhàng từng miếng đồ ăn được cắt gọn gàng được bỏ vào miệng ăn không hở răng rất có quy cũ.

Hà Ngôn lấy từ tủ lạnh trên xe ra 1 phần bánh kem phủ Hoa quả rất đẹp mắt, Triệu Mẫn có chút lo sợ về sự ân cần này. Hà Ngôn rót tiếp cho mình 1 tách trà, anh đọc báo bằng iPad thỉnh thoảng nhìn sang đang ăn có vẻ khá ngon miệng.

Xe dừng lại đúng lúc Triệu Mẫn vù lâu miệng, 2 bên cửa xe có người mở cửa, Triệu Mẫn chậm chạp bước xuống, cô súyt ngồi xuống đất vì cảnh tượng trước mắt, hơn 7 chiếc máy bay đang đậu dưới đất kèm thẻ hàng loạt xe hơi. Hốc mắt Triệu Mẫn phím hồng, cô sẽ bị đưa đi đâu thế này, Triệu Mẫn níu lại cánh tay Hà Ngôn lắp bắp hỏi

“Tôi phải về nhà” 

Hà Ngôn nhìn cánh tay bị cô gái nhỏ nắm chặt, ánh mắt thể hiện sự vui vẻ rõ ràng, nhìn lại đôi mắt cô gái, Hà Ngôn lên tiếng trấn an

“Tôi đưa cô về thành phố Y”

“Không… không cần đâu, tôi tự về được” 

Hà Ngôn không trả lời Triệu Mẫn, anh bước thẳng về phía trước hướng chiếc máy bay to nhất đã mở cửa sẵn và có người đứng chờ, Lạc Xuyên thấy Hà Ngôn đi gần đến máy bay rồi mà Triệu Mẫn vẫn còn đứng vị trí cũ nên đưa tay mời Triệu Mẫn 

Triệu Mẫn bực dọc ngồi xuống ghế mềm, cô và Hà Ngôn đang ngồi đối diện nhau trong 1 khoang riêng rất rộng và đầy đủ tiện nghi như khách sạn. Phục vụ mang vào 1 ly nước hoa quả đặt trước mặt Triệu Mẫn và 1 ly rượu đỏ đặt trước mặt Hà Ngôn, Triệu Mẫn uống gần hết ly nước hoa quả thì cơn buồn ngủ ập tới cô bất giác thiếp đi nhẹ nhàng, 

Hà Ngôn nhìn sang thấy cô gái nhỏ đã ngủ liền đứng dậy đi lại gần chỉnh ghế ngã xuống thành chiếc giường bằng phẳng, lấý chăn mỏng đắp lên người cô rồi lại chỗ ngồi mình tiếp tục làm việc

Hà Ngôn thật sự không có ý gì chỉ vì nhìn khuôn mặt hốc hác mang đậm vẻ mệt mỏi mất ngủ của cô thì anh lại cảm thấy khó chịu nên đã thêm vào 1 lượng nhỏ thuốc an thần để cô gái nhỏ có 1 giấc ngủ dễ dàng thoải mái mà thôi. Thế nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không tính là xinh đẹp kia đang nhắm mắt ngủ bình yên thì anh lại mê đắm không rời,