Trưởng thành, hai từ này nói ra chẳng dễ dàng gì, bởi những người có thể vươn tới được đều phải trả một cái giá quá đắt.
Cung điện của Điệp Y nằm trên sườn dốc của phần núi bên kia rừng, tuy hẻo lánh nhưng lại thuộc khu vực xa hoa bậc nhất hoàng cung. Dù giữa mùa đông lạnh giá song con đường dẫn vào cung bấy giờ vẫn ngập tràn màu tím của hoa oải hương. Không khí phảng phất mùi hương thoang thoảng bị kìm hãm trong giá lạnh, nền trời giăng đầy những bông tuyết lảng vảng phất phơ trong không khí, dường như không tìm thấy bến đỗ mà chỉ kịp tô điểm vài đốm trắng trên nền tím lung linh huyền ảo đó.
Đây mới là lần đầu tiên Kỳ Phong đến cung điện của Điệp Y, trước giờ hắn không màng quan tâm đến cô bé, cũng không ngờ nơi ở của cô lại xa hoa đến chừng này. Có lẽ bước chân dừng lại quá lâu, đến cả Hân Vũ cũng nhận ra sự ngạc nhiên trong mắt hắn, cô nhẹ giọng giải thích: “Hoa oải hương thường chỉ nở độ cuối mùa thu hoạch, nhưng vì Điệp Y rất thích nên trước đây cha đã nhờ vài pháp sư ếm chút bùa quanh khu vực này. Hoa ở đây nở quanh năm.”
Kỳ Phong thoáng xúc động song không vội lên tiếng, chỉ gật đầu đáp lại Hân Vũ. Trước đây Hạ Dương nằng nặc muốn trồng loài hoa này quanh mộ Minh Viễn, bảo rằng đó là loài hoa anh ta thích nhất, Kỳ Phong chưa hề tin. Mãi đến hôm nay bước vào cổng cung điện này, hắn mới chợt vỡ lẽ.
Là quyển sách nào đã từng nói tới, hoa oải hương đại diện cho việc chờ đợi một tình yêu vô vọng?
Có lẽ, cả Điệp Y cũng thế, mà Minh Viễn cũng vậy. Minh Viễn thích oải hương cũng chẳng phải chỉ vì đó là thứ Điệp Y thích, chẳng qua nó cũng biểu lộ cho chính nỗi lòng anh ta mà thôi. Phong ngẫm nghĩ, sự cảm thông dành cho Minh Viễn lại nhiều hơn một chút.
Hân Vũ đã đi đến bậc tam cấp dẫn vào trong mới nhận thấy Kỳ Phong không có bên cạnh, cô cau mày nhìn hắn, tuy không nói ra nhưng ánh mắt đầy sốt ruột. Hắn mím môi, lại bước chậm rãi theo cô, không rõ ràng tư vị trong lòng mình lúc này là gì.
Trên cùng một quãng đường tình yêu này, liệu sẽ có mấy người may mắn như hắn, có thể đợi được một cái ngoái đầu của người mình yêu?
Lúc bọn họ vào được đến bên trong điện thì một nhóm người đông đúc đã chờ sẵn ở đó. Đại sảnh cung điện rất rộng, với trần cao đến năm bảy thước nối thành hình mái vòm mang màu sắc trung cổ. Chạy dài theo sảnh là một chuỗi những chiếc đèn chùm vàng vọt rực rỡ soi rọi lên bờ tường vốn đã được rêu xanh bao phủ.
Sự hoa lệ và lộng lẫy của tòa cung điện này thật sự khiến Kỳ Phong choáng ngợp. Dù đến vương quốc loài người đã lâu nhưng đến giờ hắn vẫn chưa hề nhìn thấy một công trình nào có thể xa hoa đến nhường ấy. Hắn chậm rãi gõ nhẹ đế giày lên sàn điện, hơi ngẩn người khi ngờ ngợ đoán ra sàn có thể lát hoàn toàn bằng vàng nguyên chất.
Chẳng trách khi di thư của hoàng đế ban ra, người ta chỉ ngạc nhiên chứ chẳng ai nghi ngờ đó có thể là di chiếu giả. Sự yêu chiều tuyệt đối đến thế này thì cả thế giới ai có thể sánh bằng?
Kỳ Phong và Hân Vũ lướt qua đoàn người đi thẳng vào gian phòng ngủ của Điệp Y, lại thấy thêm một nhóm cung nhân chen chút bên ngoài. Phong biết Hân Vũ sốt ruột, vội bảo họ lui đi. Chưa nhìn thấy người, cả hai đã nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Vân Tình chẳng biết đã hay tin từ lúc nào mà đến trước cả họ, bấy giờ đang ngồi bên giường lớn ôm lấy Điệp Y, nước mắt cứ giọt ngắn giọt dài thi nhau rơi xuống. Cả Hân Vũ lẫn Kỳ Phong đều đã quen với dáng vẻ này của cô, chẳng ai bận tâm muốn an ủi, lúc này chỉ nhìn đăm đăm vào cô gái vẫn còn nằm trên giường. Trên người Điệp Y vẫn đắp một lớp chăn mỏng, mái tóc xõa hững hờ qua vai, ánh mắt yếu ớt lại lộ chút mông lung. Lớp da bên ngoài xù xì như rễ cây trước đây tựa hồ được thay mới hoàn toàn, trông cô bé lúc này mang theo một vẻ hồng hào hiếm thấy, trừ thần thái mệt mỏi thì tựa như cũng không có tổn hại gì khác.
Điệp Y vẫn đang nhẹ giọng an ủi Vân Tình, vừa thấy Hân Vũ bước vào thì những lời muốn nói cũng nghẹn lại nơi đầu lưỡi. Thấy ánh mắt cô bé đờ đẫn, Vân Tình cũng nhận ra sự khác biệt. Cô nghiêng đầu, nhận ra hai người mới đến thì sửng sốt đứng bật dậy, âm thanh lắp bắp hồi lâu mới thốt ra được: “Bệ hạ, chị.”
Tuy đã biết Kỳ Phong mới thật sự là anh trai mình, song cô và hắn tới giờ cũng không thân thuộc gì. Sau khi cô lấy Hạ Dương thì chẳng mấy qua lại với người trong cung, trước mặt mọi người cũng chỉ gọi hắn một tiếng ‘bệ hạ’. Hân Vũ nghe vậy thì cau mày nhưng không nói gì, tầm mắt cô lại quan sát Điệp Y đang nằm, hắng giọng: “Tình trạng thế nào rồi?”
Mấy tiếng thốt ra rất lạnh nhạt, nhưng Kỳ Phong nhận thấy nắm tay cô đặt sau lưng đã siết chặt lại. Hắn đặt tay lên vai cô, lại nghiêng đầu, hàng mi hé ra nhìn Vân Tình.
“Có lẽ là không sao rồi. Lyrik nói vừa tỉnh dậy sẽ hơi khó chịu. Thời gian đầu chỉ được ăn uống chất lỏng. Được vài hôm sẽ hoàn toàn khỏe lại thôi.” Vân Tình dụi hàng mi vốn đã long lanh nước mắt, háo hức đáp: “Chị xem, cả những phần da trước đây bị cây hóa cũng hồi phục rồi.”
Dĩ nhiên mấy thứ này thì Hân Vũ đâu cần Vân Tình lên tiếng nhắc nhở, vừa nhìn là đã có thể thấy được. Theo cái mím môi của cô, không khí cũng bắt đầu lắng đọng u ám. Hân Vũ cứ quan sát Điệp Y, song thật lâu cũng chẳng biết mở lời thế nào, còn Điệp Y thì cũng đăm đăm nhìn cô, dù không còn vẻ đối nghịch như một năm trước nhưng lại chẳng mang theo chút tư vị gì.
Vân Tình dù lôi thôi đến đâu cũng nhận thấy bầu không khí kỳ quặc này, vội đứng dậy nói: “Em ra ngoài mang trà nước cho hai người.”
Cung nhân đứng đầy bên ngoài, hiển nhiên nếu Vân Tình muốn, cô chỉ cần gọi một tiếng là đồ dùng gì cũng có ngay. Thế nhưng bấy giờ cô chẳng những đứng dậy thật mà còn cười cười nghịch ngợm bảo Kỳ Phong: “Bệ hạ, người đi với thần chứ?”
Phong bĩu môi, đầy ngán ngẩm trước cô gái có thể thay đổi sắc mặt như lật thuyền này, song cũng cam chịu đi theo cô. Vừa ra đến bên ngoài hành lang thăm thẳm, đột nhiên hắn gọi Vân Tình lại, môi khó chịu lên tiếng: “Bệ hạ cái gì mà bệ hạ? Vì sao gọi Hân Vũ là chị mà lại gọi anh là bệ hạ?”
Vân Tình ngây người. Trước giờ cô đều gọi như vậy, đã bao giờ có phản ứng gì nên còn tưởng là hắn cũng không phản đối. Giờ nghe hắn giở giọng bắt bẻ thì nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Phong gõ gõ đầu cô: “Gọi Hân Vũ thế nào thì phải gọi anh thế đó. Trước đây sao thì giờ vậy đi.”
Dứt lời lại chắp tay sau lưng, đi một mạch ra ngoài khiến Vân Tình cũng ngẩn tò te, tự hỏi gã anh trai này sao lại nổi cơn vô cớ như thế chứ?
Mà không khí bên trong điện bấy giờ lại càng căng thẳng hơn bao giờ hết.
Hân Vũ trước giờ đều không phải người giỏi bắt chuyện, lại gặp phải Điệp Y cứ như gà mắc thóc, môi mở ra mấy lần rồi cứ khép lại. Cô phân vân hồi lâu mới thốt ra được một câu chẳng rõ đầu đuôi: “Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Điệp Y ngơ ngác, vô thức lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Cử chỉ này khiến Hân Vũ chú ý hẳn. Cô ngồi xuống cạnh giường, dùng tay sờ nắn tứ chi của Điệp Y mãi mà không nhận ra có điều gì bất thường. Hỏi thì Điệp Y lại chẳng nói chẳng rằng, chỉ biết ngây người nhìn cô. Hân Vũ nghĩ nghĩ, lại sợ xảy ra di chứng, vừa định đứng dậy cho người đi gọi Lyrik thì Điệp Y đã níu tay cô lại, thật lâu mới thốt thành lời: “Chị à, em xin lỗi.”
Chỉ có năm tiếng này thôi mà cô đã mất cả ngày trời mới có thể thốt ra được.
Thực tế, do lớn lên trong gia đình đế vương nên sự kiêu ngạo của Điệp Y không kém cạnh gì Hân Vũ. Trước đây cô luôn cảm thấy mình không hề lép vế so với người chị này trong bất cứ chuyện gì, chẳng qua là cô không có ý muốn tranh đoạt mà thôi. Mãi cho đến khi xảy ra chuyện hoàng đế mất cô mới hiểu được, trước giờ Hân Vũ vẫn nhường nhịn cô.
Cô chưa từng nghĩ năng lực của Hân Vũ lại có thể lớn đến vậy. Nếu nói chị cô là Thủy linh, vậy thì cô cũng là Mộc linh hiếm hoi có thể xuất hiện ở núi Tiên Tri bao năm nay, vì thế mà vô cùng được pháp sư Hàn thương yêu chiều chuộng. Thầy cô luôn nói, sự nghiệp của cô còn có thể tiến xa, thậm chí có thể vượt qua mặt Hân Vũ. Sau khi Nam Tinh ám sát hoàng đế bất thành, danh tiếng của Hân Vũ đã vang dội khắp loài người, ai cũng cho rằng vị công chúa này là anh hùng, nghiễm nhiên sẽ là người thừa kế duy nhất của Nhân quốc. Chỉ có pháp sư Hàn vỗ đầu cô, yêu thương nói rằng nếu cô chịu cố gắng, thành tích của cô sẽ còn hơn rất nhiều.
Điệp Y khinh thường tất cả những lời khen này, một phần vì cô không mấy quan trọng thắng thua, phần khác vì cô cảm thấy mình chưa bao giờ cố gắng, chuyện vượt qua Hân Vũ là không tưởng. Vậy mà vì Đình Nguyên, cô đã cố gắng bao nhiêu năm trời, kết quả vẫn là không thể với tới.
Khoảnh khắc cả hai giao đấu trong đấu trường Định Mệnh, chỉ có vài mươi giây ngắn ngủi thôi mà cô đã biết được đời này mình chỉ có thể đứng sau Hân Vũ.
Điệp Y chẳng biết mình bị làm sao nữa? Bao năm nay cho dù lớn lên cùng nhau, dù có thể không thân thuộc với Hân Vũ bằng Vân Tình, tuy nhiên trong lòng cô chưa bao giờ muốn làm hại Hân Vũ, vậy mà khoảng thời gian đó cô cứ như bị ếm bùa, điên tiết lao về phía trước, dùng thù hận và chấp nhất của mình đuổi cùng giết tận. Đến lúc này nghĩ lại, cô thật sự rất sợ hãi. Nếu như khi đó Hân Vũ không vượt qua được, vậy thì nửa đời còn lại này cô phải làm sao để vượt qua?
Cô đã từng đứng trên đỉnh của loài người nhìn xuống, nhưng đồng thời, cũng từng bị biệt giam, từng mất đi tất cả. Cuộc đời cô cứ nghĩ mình chẳng còn gì để bấu víu nữa, nhưng ít nhất cô vẫn còn Minh Viễn bên cạnh.
Khoảng thời gian đó, Minh Viễn thật sự là cứu tinh của cô. Anh dìu tay cô đi qua quãng thời gian cô quạnh nhất, giúp cô hiểu được lòng người ấm lạnh, cũng giúp cô nhận ra điều gì là quan trọng nhất trong nhất trong cuộc đời.
Minh Viễn nói chờ anh trở lại sẽ dẫn cô đi. Cô sống trong những ngày tĩnh lặng, bắt đầu chờ mong, nhưng ngày đó không bao giờ đến. Lúc cô nhận ra tình cảm của mình dành cho Minh Viễn cũng là lúc anh đã ra đi mãi mãi.
Lúc đó cô hiểu, so với Minh Viễn, thứ tình cảm bao năm với Đình Nguyên thật ra chẳng là gì cả. Khó khăn nhất không phải mất đi thứ chưa từng có được, mà là có được rồi, sau cùng lại mất đi.
Nghĩ đến thời điểm tưởng rằng Đình Nguyên không còn nữa, cô đau lòng nhưng chưa từng nghĩ đến ý định quyên sinh, vậy mà khi ôm lấy thi thể nguội lạnh của Minh Viễn, cô chỉ muốn đi theo anh.
Giá như, chỉ có một lần thôi, cô dừng lại những suy nghĩ ấu trĩ và hiếu thắng của mình. Giá như cô có thể nghe theo lời khuyên của Minh Viễn, giá như cô không bị Kiến Phi làm lầm đường lỡ bước…
Vì muốn trả thù Kiến Phi mà cô bị lời nguyền phản tác dụng, trở thành một thân cây không có tình người. Tuy vậy chẳng ai biết được khoảng thời gian này cô vẫn sống, vẫn có ý thức. Tất cả những gì xảy ra bên ngoài cô đều nghe thấy hết nhưng lại không thể cử động, không thể mở mắt. Cô cứ nghĩ cả đời mình sẽ chìm đắm trong bóng tối vô tận như vậy, có lẽ cũng là một cách đền bù cho việc đã phụ ân tình của Minh Viễn.
Nhưng ngày qua ngày như thế, sau cùng lại để cô cảm nhận được Hân Vũ.
Việc Hân Vũ xuất hiện bên ngoài cánh đồng Ký Ức là một sự bất ngờ. Bởi vùng đất này xưa nay rất hẻo lánh, thậm chí chẳng ai thèm lai vãng đến. Nhưng Hân Vũ chẳng những mạo hiểm để cứu được cô mà sau đó còn làm tất cả cứu cô tỉnh dậy. Những đêm không ăn không ngủ miệt mài chăm sóc, những lời thì thầm đầy tự trách trong lúc vô tình của Hân Vũ đều truyền đến tai cô, giúp cô nhận ra mình chẳng hề đơn độc trên cõi đời này. Ít ra, sẽ luôn có Hân Vũ, luôn có Vân Tình dung thứ cho cô, cô vẫn còn nợ họ nhiều đến vậy thì làm sao có thể bỏ mặc mà ra đi?
Cơ thể Điệp Y chưa thể gượng dậy nổi, vậy mà lúc này hầu như đã dùng hết sức lực để ôm lấy Hân Vũ, cô bé cứ thế khóc rấm rứt, miệng lại không ngừng nói xin lỗi. Cho dù Hân Vũ là người chậm chạp đến đâu cũng có thể hiểu được.
Khóe môi cô khẽ giương ra một nụ cười, cánh tay lại chậm rãi vỗ nhẹ lên tấm lưng em gái. Gánh nặng trên vai bao năm đột nhiên cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô nghĩ, em gái cô sau cùng cũng hiểu chuyện một chút rồi.
Sức khỏe Điệp Y vẫn chưa hoàn toàn bình phục, khóc một hồi lại ngủ thiếp đi mất. Hân Vũ dặn dò cung nhân chuẩn bị đâu vào đó cho cô bé rồi mới bước ra ngoài. Lúc cô và Kỳ Phong rời khỏi cung điện thì tuyết đã thưa dần, ráng lam chiều giăng ngang trên nền trời, tựa như một tấm chăn khồng lồ phủ lên trên vườn hoa oải hương ngút ngàn. Cảnh tượng nên thơ đến mức khiến một chàng trai tự cho rằng chẳng có chút lãng mạn nào như Kỳ Phong cũng muốn dừng chân.
Hân Vũ vẫn đang thơ thẩn cất bước, không để ý đến việc Kỳ Phong dừng lại đột ngột, cả người liền đập vào lưng hắn. Cô xoa xoa vầng trán vừa ăn đau, nhăn nhó mặt mày hỏi: “Sao đột nhiên dừng lại?”
Kỳ Phong không đáp lời mà lại nắm lấy tay cô, tủm tỉm cười chỉ tay về vầng màu ráng chiều rực rỡ bên kia trời. Hắn ăn ngay nói thật: “Sớm biết chỗ này có một nơi đẹp như vậy thì anh đã giành cho hai đứa mình rồi.”
Chỉ khi ở trước mặt cô Kỳ Phong mới để lộ dáng vẻ trẻ con ngang ngược như vậy. Ánh tà dương hắt lên mặt hắn vẫn không sao che lấp được nụ cười rạng rỡ. Hân Vũ nhìn thấy bèn không nén được, dùng tay véo mạnh má hắn: “Anh đàng hoàng một chút đi. Em đang phiền lắm.”
“Phiền chuyện gì cơ? Điệp Y à?”, Phong ngẩn người.
Hân Vũ mím môi, có những lời không tiện thốt ra trước mặt Kỳ Phong song thực tế lại rõ ràng hơn ai hết. Điệp Y xưa nay là người thế nào? Cô chứng kiến con bé lớn lên, từng cử chỉ, hành động đều mơ hồ đoán được đôi chút. Tuy nhiên lần này cô cảm thấy… Điệp Y quá mức tĩnh lặng.
Giống như mơ hồ nhận thấy được sự thay đổi nào đó, nhưng chớp mắt lại không cách nào níu giữ được.
Kỳ Phong đợi mãi mà không thấy Hân Vũ lên tiếng, lúc hắn đã bỏ cuộc rồi lại nghe giọng cô thấp thoáng bên tai: “Trước đây em không sợ Điệp Y vì theo đuổi Đình Nguyên mà nghĩ cách đối phó em, tới giờ em cũng chẳng sợ con bé sẽ gây ra chuyện gì bên ngoài. Nhưng em thật sự sợ, nếu bỗng nhiên con bé nhận ra người mình yêu thật sự lại là Minh Viễn thì thế nào? Minh Viễn đã chết rồi, với tính cách của Điệp Y tuyệt đối sẽ không thể an tĩnh thế này.”
Gương mặt Hân Vũ hơi cúi xuống, giọng nói nhẹ nhàng đượm vẻ lo lắng. Kỳ Phong vẫn biết cô thương nhất là đứa em gái này, nhất thời chẳng biết khuyên giải thế nào, chỉ đành dịu dàng ôm lấy cô: “Con bé đã trưởng thành rồi, sẽ không sao đâu.”
Hân Vũ tựa đầu vào ngực Kỳ Phong, thật lâu vẫn không đáp lời. Ánh tà dương cứ thế, nhè nhẹ luồn vào kẽ tóc của hai người vốn đang phất phơ dưới làn gió.
Cô không tài nào nói rõ với Kỳ Phong suy nghĩ trong lòng mình, nhưng cô đã nhìn thấy sự bất lực của Hải Kỳ đối với Tâm Du, nhìn thấy kết cuộc của Diệp Anh và Kiến Phi, lần này lại thấy thái độ của Điệp Y, cô có chút hiểu, có chút lại không hiểu. Nếu như tình yêu chỉ là một cuộc hẹn, vì sao có những người đã đến đúng nơi, đúng lúc nhưng vẫn không thể ở bên nhau?
Cô ngẩng đầu, nhìn chiếc cằm lún phún râu của người đàn ông đang ôm lấy mình, lại sợ tình cảnh này chỉ là một giấc mộng thoáng qua. Không chỉ nói Điệp Y, ngay cả bản thân cô cũng đã thay đổi. Nếu là Hân Vũ của trước đây, cô vĩnh viễn sẽ không sống trong nỗi lo được mất như vậy, cũng chưa từng sợ hãi trước viễn cảnh mình phải mất đi một ai đó.
Nhưng giờ đây, cô biết, cho dù có đánh đổi tất cả cô cũng chỉ hy vọng mình sẽ không mất đi Kỳ Phong.
Ánh sáng cuối cùng cũng tắt lịm phía bên kia ngọn đồi. Kỳ Phong thấy sắc trời cũng trễ, định kéo tay Hân Vũ cùng về. Chẳng ngờ vừa thẳng lưng dậy đã thấy cổ tay mình bị níu lấy, đôi mắt sáng ngời của Hân Vũ ngẩng lên, âm thanh mang theo chút ngọt ngào: “Phong, em yêu anh.”
Lúc nói ra những lời đó, hẳn Hân Vũ cũng không ngờ Kỳ Phong lại nhìn mình đến đờ đẫn, môi hắn há hốc ra, mấp máy mấy lần mà không thốt được lời nào, chân dường chỉ oán hận không thể lùi ra sau ba bước. Dù phản ứng này chỉ diễn ra trong chớp mắt nhưng Hân Vũ vẫn kịp nhìn thấy hết, cô cắn môi, có hơi oán hận, chẳng lẽ lời thú thật của mình lại khó chấp nhận đến thế sao?
Kỳ Phong phải mất đến mấy mươi nhịp tim mới có thể điều chỉnh lại hơi thở. Hắn nghiến răng hồi lâu, sau cùng vẫn đặt bàn tay run rẩy lên trán cô, ánh mắt không khỏi hoài nghi: “Đâu có sốt? Sao lại vậy nhỉ?”
Lần này thì đến cả người điềm tĩnh như Hân Vũ cũng không khỏi nổi giận.
Có vẻ như việc chọc được cô nổi nóng là điều khiến Kỳ Phong vui vẻ nhất. Hắn nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cô, cười to một tràng dài, sau đó trước đôi mắt vẫn còn mở to giận dữ, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nhanh chóng đặt nụ hôn lên cánh môi vẫn còn run lẩy bẩy.
Hắn chẳng hề phủ nhận, những lời tận đáy lòng này của cô khiến hắn vui chết đi được.
Nên biết rằng tuy quan hệ của hai người họ giờ đã rất khắng khít, nhưng Hân Vũ của hắn là loại con gái như thế nào? Liệu sẽ dễ dàng nói ra mấy tiếng này sao? Hắn không biết tại sao cô đột nhiên lại kích động như thế, nhưng chỉ cần biết đó là lời nói tự đáy lòng cô, hắn đã mãn nguyện rồi.
Cơn giận dữ của Hân Vũ thoáng chốc đã bị Kỳ Phong nhấn chìm, sự dịu dàng ngọt ngào của hắn khiến cô dần dần buông lỏng, hé mở đôi môi mềm mại của mình ra, tiếp nhận tất cả nhiệt tình của hắn.
Nụ hôn của hắn, hương vị của hắn, sự mạnh mẽ, ương ngạnh cũng như động tác dịu dàng của hắn hoàn toàn khiến cô ngây ngất. Thoáng chốc cô quên đi tất cả cảm xúc ban đầu của mình, hai tay nhẹ nhàng đan qua sau gáy hắn, chỉ để hắn có thể ở gần mình nhiều hơn. Mãi đến khi hơi thở rối loạn, Phong mới buông cô ra, sắc mặt hắn đỏ hồng, vừa hớp lấy không khí mà không nén được cười: “Đồ ngốc, anh cũng yêu em.”
Oán giận của Hân Vũ thoáng chốc tiêu tán gần hết. Khóe môi cô cũng hé thành một đường.
Thật kỳ lạ, nhưng hình như cô hơi thích cách hắn gọi mình thế này.
Bấy giờ trời đã tối hẳn, trăng cũng dần lên, cung điện Điệp Y lại nằm trên sườn núi, đoạn đường xuống núi khá nguy hiểm. Kỳ Phong nhấc quyết đòi cõng Hân Vũ xuống núi, cô không ngăn được hắn, đành để mặc. Suốt cả chặng đường hắn cứ cười tủm tỉm, lại như nghĩ đến điều gì đó, đột ngột hỏi cô: “Sao tự nhiên lại thổ lộ với anh vậy?”
Đối với Kỳ Phong, dường như Hân Vũ đã để hắn vượt qua tất cả mọi bức tường phòng vệ quanh mình. Cô đắn đo nghĩ một lúc rồi thú thật: “Em nghĩ đến Minh Viễn và Hải Kỳ.”
Bước chân Kỳ Phong bỗng dừng hẳn lại.
Bóng lưng hắn cứng đờ, lời muốn nói bất giác lại nuốt vào lòng. Hân Vũ lại cho rằng hắn không hiểu, nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng hắn, giọng nói thỏ thẻ như hơi thở: “Anh biết không, lúc chúng ta diễn kịch trước mặt Kiến Phi, dù biết đó chỉ là một vở kịch mà thôi, thế nhưng khoảnh khắc ôm lấy anh, nhìn thấy cả người anh đầy máu, em rất sợ. Em sống đến chừng này tuổi đầu cũng chưa từng sợ hãi như vậy.”
“Em nhập vai quá rồi.” Kỳ Phong cười trấn an cô nhưng sóng mũi lại cay xè.
Hân Vũ lắc đầu: “Không đâu, đó đều là cảm xúc thật của bản thân em. Thế nên em rất hiểu cảm giác của Điệp Y. Mùi vị mất đi người mình yêu nhất thật sự chẳng hề dễ chịu gì.”
Bởi vì cảm thấy bản thân quá hạnh phúc so với bọn họ, càng bởi vì hiểu được hạnh phúc quý giá nên mới sợ mất đi.
Hân Vũ không nói, song Kỳ Phong dường như có thể nhìn thấy đáy lòng cô. Trong không gian nhất thời lặng như tờ, chỉ nghe được tiếng thở nặng nhọc của Kỳ Phong hòa cùng mùi hoa oải hương lan tỏa.
Kỳ Phong đắn đo rất lâu, sau cùng vẫn quyết định lựa lời lên tiếng: “Vợ à, em như vậy, nếu như có một ngày anh không còn nữa…”
“Sẽ không có ngày đó đâu.” Hắn chưa nói hết câu Hân Vũ đã vội vã ngắt lời, giọng điệu cô mềm mỏng, nhưng lại chứa đựng sự ương ngạnh cố hữu: “Nếu anh chết, em cũng không thể sống nữa.”
Không gian trên núi tĩnh lặng nên những lời cô thốt ra lại rất rõ ràng: “Phong à, em chỉ muốn anh khắc ghi một điều, làm người ở lại mới là người đau khổ nhất, chuyện thiệt thòi vậy em sẽ không làm đâu. Vậy nên cho dù anh có xảy ra chuyện gì, em nhất định cũng sẽ cứu được anh. Sinh mạng anh chắc chắn phải dài hơn sinh mạng của em biết không?”
Bả vai Kỳ Phong như bị đông cứng. Hắn không tài nào nhìn rõ được ánh mắt Hân Vũ, nhưng giọng nói cứng rắn và cố chấp của cô, thái độ không nhân nhượng đến quyết liệt này hắn đều có thể mường tượng ra được, hàng mi dài không khỏi nhắm lại. Hân Vũ của hắn thông minh đến chừng ấy, làm sao cô lại không nhìn thấy được dấu hiệu bất thường đây?
Nhưng hắn lại không thể nói với cô. Chẳng thà hắn dọn hết mọi con đường để cô có thể thanh thản mà bước tiếp cũng không muốn cô đi theo mình, chỉ nghĩ đến viễn cảnh đó thôi hắn đã cảm thấy không sao chịu nổi.
Hân Vũ cau mày, dưới ánh trăng khổng lồ rọi sáng nửa bên người thậm chí có thể giúp cô nhìn rõ những sợi gân đang đập thành nhịp trên cổ hắn. Cô nhìn chăm chú, không nén được lại nuốt nước bọt, môi lén lút trườn đến. Chẳng ai hiểu được vì sao giờ phút này cô lại kích động đến thế.
Kỳ Phong vẫn đang chìm trong suy tư, làm sao biết được hành động quái lạ của cô? Mãi đến khi cảm giác bén ngọn đâm vào da thịt hắn mới rú lên một tiếng, kiềm chế được thì mới nhận ra Hân Vũ đang… nhe răng cắn mạnh vào cổ mình.
“Vợ, em đùa cái khỉ gì vậy?”, hắn nổi cáu thật sự, đừng tưởng hắn chiều cô thì có thể làm tới nhé.
Chẳng biết Hân Vũ chịu kích thích gì mà hành động tập kích thành công này khiến cô có vẻ rất mãn nguyện, cắn một hồi còn chưa đã, lại miết hàm răng trắng bóng lên da thịt hắn cắn thêm mấy cái. Kỳ Phong bị cô đùa đến mức lông tơ nổi lên hết, suýt chút nữa mà đã nổi giận quẳng cô xuống đất.
“Em không nói thì đừng trách anh không khách sáo đó.” Hiển nhiên giọng hắn đã thêm mấy phần bực bội.
Ngược lại Hân Vũ lại bật cười khanh khách, tựa như mong ước bao năm sau cùng cũng thực hiện được. Nụ cười này làm nỗi uất ức trong lòng Kỳ Phong bỗng chốc tiêu tan. Từ lúc biết nhau đến giờ, hắn chưa từng nghe thấy cô cười sảng khoái như thế.
Cô cọ cọ mũi vào gáy hắn làm lành: “Sau này không làm nữa, không làm nữa.”
“Có nghĩa là sao đây?”, càng nói hắn càng không hiểu.
Hân Vũ dùng ngón trỏ tì lên động mạch cổ hắn, cười hì hì: “Thú thật, trước đây mỗi lần ôm anh em đều muốn làm thế này.”
Máu người luôn có sự quyến rũ rất lớn đối với kẻ biến thể, cho dù Hân Vũ không dùng máu thường xuyên thì đôi lúc cũng bị cảm giác này chi phối. Chính vì vậy mà cô luôn buộc mình phải tỉnh táo ngay cả khi đang thân mật với Kỳ Phong. Chỉ có cô mới hiểu được, thanh âm của từng mạch máu đang đập rộn rã, hay mùi vị tanh tưởi của thứ chất lỏng màu đỏ trong tưởng tượng có sức cám dỗ đến thế nào.
“Em muốn cắn anh?”, lúc này Phong mới ngộ ra, bất giác rùng mình.
“Chứ sao nữa? Cứ như treo miếng sườn trước mặt mà không được ăn ấy.” Hân Vũ sờ tay lên vị trí vẫn còn in dấu răng của mình, giọng nói chẳng chút hối lỗi.
“Sao em không nói? Nếu em nói anh có thể lấy máu cho em mà.”
“Ai bảo em muốn máu anh, em chỉ muốn thử cảm giác cắn cổ một người thì thế nào thôi. Thì ra kích thích thật.”
Kỳ Phong xanh mặt: “Nhìn mặt vậy mà biến thái.”
“Có anh biến thái ấy, thử làm biến thể đi rồi biết.”
Triền núi hoang vắng, chỉ có duy nhất một con đường mòn chẳng mấy chốc đã vang đầy giọng hai người. Mấy cấm vệ quân đi trước mở đường dĩ nhiên không thể không nghe thấy, chốc chốc ánh mắt lại lén nhìn nhau cười trộm. Hai người này trước mặt người khác thì luôn tỏ vẻ nghiêm nghị, ai biết được thì ra ở bên cạnh nhau lại có thể trẻ con đến thế.
Chẳng mấy chốc mà Điệp Y đã tỉnh lại gần một tháng. Bấy giờ sinh hoạt ở Lam Thành cũng dần trở lại bình thường, quỷ tộc ở biên giới dường như cũng không còn có hành động bất thường nào khác nữa.
Đình Nguyên sau khi nghe tin về Điệp Y đã ngỏ ý muốn trở về Lam Thành một chuyến. Kỳ Phong ngẫm nghĩ, vẫn quyết định nên hỏi ý kiến Điệp Y. Kỳ lạ là lúc Hân Vũ đến chuyển lời, lại nghe thấy con bé từ chối.
“Đóng quân ở biên giới rất quan trọng, giờ chúng ta lại chỉ còn mỗi anh Nguyên trấn giữ ngoài ấy. Em không muốn vì chút việc nhỏ này mà anh ấy phải đích thân trở về. Dù sao có gặp hay không cũng vậy.”
Khi đó Điệp Y đã hoàn toàn khỏe hẳn, nhưng phần lớn thời gian cũng chỉ nán lại trong cung điện của mình. Hân Vũ và Vân Tình có thời gian đều ghé thăm, tình cờ thấy con bé bắt đầu chú tâm tập luyện Mộc linh thuật, bấy giờ trong lòng đều hiểu ra ít nhiều.
Phương án Đồng Huyết diễn ra tốt hơn mọi người vẫn nghĩ. Sau một tháng, lượng biến thể trở lại làm người đã hơn con số năm nghìn. Chẳng mấy chốc, rất nhiều biến thể cá biệt lâu nay vẫn trốn chạy cũng nghe được tin, lũ lượt kéo về Lam Thành. Kỳ Phong đưa tất cả họ vào pháo đài Chết, một lần nữa thay da đổi thịt nơi này, biến nó thành trung tâm chữa trị cho biến thể với phần lớn nhân viên là những nhóm người của Từ Cảnh. Hành động này gây nên tiếng vang rất lớn trong lòng dân chúng, kể cả những pháp sư trên núi Tiên Tri cũng bị đánh động, vài lần cử người xuống tìm hiểu. Kỳ Phong chẳng giấu gì bọn họ cả, hiển nhiên trừ việc thuốc điều trị lấy từ chính máu của Hân Vũ.
Nhưng điều kỳ lạ là dù mọi thứ đã lan rộng đến thế, nhưng phía quỷ tộc lại hoàn toàn im ắng.
Người từ biên giới trở về hồi báo rằng cộng đồng quỷ tộc đang phải đối mặt với sự thất thoát cực lớn. Hầu hết biến thể đều rục rịch trở về Nhân quốc với mong muốn tái sinh lần nữa, chỉ một số ít với tham vọng bất tử và quyến luyến sức mạnh của quỷ tộc mới quyết định ở lại. Dù vậy, sau khi tể tướng quỷ tộc thất thế thì số lượng người trung thành cũng chẳng còn bao nhiêu. Do địa bàn hoạt động phải lui sâu về phía nam, thời gian này bọn họ còn thường xuyên phải đối mặt với việc bị dã nhân trên núi tấn công, chật vật không sao kể xiết.
Kỳ Phong ngồi vắt chân lên ghế, nghiêm túc nghe thám tử báo lại. Tuy tin tức không có gì đặc biệt song trong lòng hắn lại bắt đầu đắn đo suy ngẫm, liệu phải là loại dã nhân thế nào mới có thể khiến cả quỷ tộc cũng phải chao đảo đây?
Thoáng cái mà lại đến đông chí.
Với Kỳ Phong mà nói đông chí năm này có ý nghĩa hết sức quan trọng. Ban đầu hắn muốn phát thiệp mời cho quý tộc khắp kinh thành, thế nhưng sau đó nhớ đến dáng vẻ phụng phịu không mấy ưng ý của Hân Vũ thì đành thôi, chỉ cho người chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ trong khuôn viên hoàng cung. Suốt mười ngày trời cả hoàng cung vẫn rộn rã chuẩn bị tiết mục, Hân Vũ vốn không thích náo nhiệt, cứ nhìn thấy lại đau cả đầu. Hơn nữa cô cũng không có tâm trạng như Kỳ Phong, đã rất lâu rồi, cô không hề có tin tức gì của hai người cha mình cả.
Cô biết họ đang thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm, dù thực tế chẳng mấy người trên thế giới này có thể chống lại cả hai vị pháp sư cùng Hải Duệ tiên nhân cùng lúc, song cô vẫn thấy lo. Có vẻ Hân Vũ thể hiện tâm trạng này quá rõ ràng, đến mức khi cô đến thăm Điệp Y, cả người ít chịu quan sát như cô bé cũng phát hiện ra được.
“Chị à, thấy không khỏe thì nên tĩnh dưỡng nhiều hơn, không cần miễn cưỡng đến thăm em đâu.”
Khi ấy Điệp Y đang khom người tỉa cành cho vườn hoa quả mới trồng của cô bé. Gần đây thái độ của Điệp Y hòa nhã hơn rất nhiều, thậm chí Hân Vũ có thể mơ hồ thấy được hình ảnh của cô bé hồi mười một mười hai tuổi, mỗi lần cô về cung đều lẽo đẽo theo cô. Tuy vui mừng vì sự thay đổi ấy, nhưng nhất thời cô vẫn không hiểu được điều gì đã giúp Điệp Y nghĩ thông.
Tiết trời đang vào giữa đông, tuy thời điểm này không có tuyết, nhưng ngoài vườn vẫn lạnh hơn trong điện rất nhiều, tách trà trong tay Hân Vũ cũng chẳng biết nguội từ lúc nào. Đáy mắt cô lay chuyển, nhìn lá trà đang xoay tròn trong tách, lại gọi người đến thêm lửa, hâm nóng một ấm khác. Điệp Y thấy cô không nói gì bèn vứt kéo sang một bên, đoạn chùi hai tay dính đầy bùn đất vào tấm tạp dề vẫn đeo trên người, đủng đỉnh bước đến gần bàn đá.
Tuy Hân Vũ đến đây thường xuyên song những mẩu đối thoại với Điệp Y vẫn tương đối ngắn, phần lớn thời gian cô đều nhìn Điệp Y trị liệu, chăm sóc hoa cảnh rồi lại nhắc đến một vài vấn đề lôi thôi nào đó. Tâm tư Hân Vũ đều đặt vào những chuyện quan trọng, mà trong suy nghĩ của cô, Điệp Y lại không phải đối tượng thích hợp để san sẻ những điều này. Bấy giờ đột nhiên Điệp Y lại bước đến trước mặt cô, tay con bé cầm lấy một cốc nước trà, điệu bộ muốn nói lại thôi buộc cô cũng phải chú ý.
“Chị à, em có điều này, không biết có nên nói với chị không.”
Hân Vũ ngẩng đầu lên, cung nhân vừa đun thêm củi dưới cái bếp nhỏ đặt trên bàn, khói trà bay lững lờ khiến cô không nhìn rõ dáng vẻ Điệp Y, chỉ cười phì đáp: “Em học điệu bộ khúm núm này từ ở đâu vậy? Em gái chị tuyệt đối sẽ không có dáng vẻ sợ sệt như thế.”
Điệp Y thấy cô cười thoải mái, bờ vai căng thẳng cũng thoáng buông lỏng. Cô bé ngồi xuống bàn, mím môi hồi lâu mới lên tiếng: “Chị đã từng đến cánh đồng Ký Ức rồi, ý là nơi chị cứu được em đó. Chị thấy nơi đó thế nào?”
Hân Vũ nghiêng đầu, thấy sắc mặt Điệp Y nghiêm túc hiếm thấy mới suy nghĩ cặn kẽ: “Khi chị đến thì nơi đó đã bị em biến thành rừng rồi. Thực tế trước đó có gì thì chị không nhìn thấy được.”
“Em cũng nghĩ vậy.” Điệp Y xoắn hai tay vào nhau. Tỉnh lại đã gần một tháng, thế nhưng cô bé chưa bao giờ nhắc đến những gì xảy ra, bọn Hân Vũ lại sợ chạm vào vết thương lòng của cô nên cũng không gặng hỏi. Đây mới là lần đầu tiên cô chủ động nói đến. “Trước đó em đã từng có ý nghi ngờ Kiến Phi, nhưng chỉ một lòng muốn đối phó chị nên không vạch trần anh ta. Tuy vậy em vẫn thực hiện một loại bùa Định vị nho nhỏ để phòng ngừa. Khi Minh Viễn mất, em giận quá mất khôn, chỉ một lòng muốn tìm anh ta trả thù bèn bỏ trốn khỏi hoàng cung. Lúc em tìm được Kiến Phi, anh ta đang ở cánh đồng đó.”
“Sao em không báo với Hạ Dương một tiếng? Cho dù chị có chuyện, khi đó vẫn còn Vân Tình ở kinh thành mà.” Hiển nhiên khi nghe Điệp Y nói xong Hân Vũ đã lập tức nổi giận. Ngay cả cô khi muốn giăng bẫy đối phó Kiến Phi cũng cũng phối hợp với nhiều người như vậy, Điệp Y chỉ có một mình, đừng nói là Kiến Phi, chỉ nói đến mấy người sứa hộ vệ của anh cũng khó vượt qua rồi. Điệp Y thở dài: “Chị đó, em biết nói ra thế nào chị cũng sẽ như vậy. Chính vì vậy trước giờ em đều không dám trao đổi với chị. Hơn nữa khi đó em mất đi Minh Viễn, cứ cảm thấy thế giới này chẳng còn gì đáng lưu lại nữa. Nếu để mọi người phiền não thay em, chẳng thà em tự buộc nút tự gỡ thắt vậy.”
Mấy tiếng cuối cùng lại nhỏ dần. Hân Vũ nghe vậy thì lời trách móc cũng không thốt ra được nữa.
“Ban đầu là em mù quáng, không tự lượng sức mình. Vì muốn giết được Kiến Phi mà vứt bỏ tất cả. Em đã dùng lời nguyền Niết bàn đối với anh ấy.”
Dứt lời, Điệp Y lại ngẩng lên liếc nhìn thấy độ của Hân Vũ. Đúng như cô nghĩ, ánh mắt Hân Vũ đã long lên sòng sọc, bàn tay vốn để trên bàn đá cùng siết chặt, song sau cùng vẫn nuốt được xuống. Điệp Y đặt những ngón tay mềm mại của mình lên tay Hân Vũ, nhỏ nhẹ tiếp: “Em biết Kiến Phi rất giỏi pháp thuật, chỉ là không ngờ anh ta lại giỏi đến vậy. Bọn em giao đấu gần cả giờ, sau cùng em thực hiện Niết bàn không thành công, bị phản lời nguyền, tình trạng sau đó thì chị biết cả rồi. Nhưng em kể chuyện này cho chị không phải là kể khổ hay thanh minh gì cả, suốt gần một năm bị giam giữ trong hình hài yêu tinh cây, em vẫn có ý thức nhất định, chính vì vậy mà em cảm thấy vùng đất này rất đáng ngờ.”
“Ý em là cánh đồng Ký Ức mà em nhắc đến sao?”
Điệp Y gật đầu: “Đúng vậy. Suốt thời gian đó, Kiến Phi và thuộc hạ của anh ta thường xuyên trở lại. Trong hình hài yêu tinh cây, em không còn là chướng ngại đối với anh ta nữa. Em nhìn thấy bọn họ thường xuyên tổ chức tìm kiếm gì đó. Lúc ấy mơ hồ không hiểu chuyện, mấy ngày này, em có tìm hiểu đôi chút.”
Hân Vũ không ngắt lời cô bé, Điệp Y đã quyết định kể việc này với cô, hẳn là con bé đã phát hiện ra điều gì đó.
Quả nhiên, cô bé tiếp: “Chị đã từng nghe nói về một ngôi làng đột nhiên bị mất tích cách đây mấy trăm năm chưa?”
Ánh mắt Hân Vũ lóe sáng: “Ý em là cánh đồng Ký Ức đó thực tế chính là thị trấn bị mất tích bí hiểm trước đây?”
“Đúng vậy, chuyện này cũng là do gần đây em mới tìm hiểu được. Mấy trăm năm trước có một thị trấn đột nhiên hoàn toàn bốc hơi trong khi đồ đạc và nhà cửa họ vẫn còn nguyên vẹn. Không ai lí giải được điều này, nhiều người còn cho rằng họ mắc phải một lời nguyền rủa nào đó hoặc bị một thế lực hắc ám nào đó nuốt chửng. Chính vì điều này mà bao năm nay không ai đến gần, mãi cho đến khi mọi thứ dần hoang phế, cỏ dại mọc lên cao che lấp tất cả. Vì thế mà người ta gọi nó là cánh đồng Ký Ức.” Điệp Y thở dài nói: “Nhưng có rất nhiều chuyện em không tài nào hiểu được, việc này có liên hệ gì với Kiến Phi? Thứ anh ta tìm kiếm rốt cuộc là gì? Mấy ngày nay em có tìm hiểu đôi chút ở chỗ Vân Tình và Lyrik, họ đều bảo Kiến Phi là người cá. Theo độ tuổi anh ta, chắc chắn chuyện mất tích của thị trấn này chẳng liên quan gì đến anh ta cả.”
“Hơn nữa chị à, em nghi ngờ chắc chắn Kiến Phi có mối liên hệ mật thiết với quỷ tộc. Chị không thấy kỳ lạ sao? Lúc Diệp Anh và Lyrik mang em đi trốn, số người đó rõ ràng là quỷ tộc thuần chủng. Bọn thuần chủng này cao ngạo đến chừng nào, vốn chẳng bao giờ coi loài người chúng ta ra gì, vì sao lại có thể nghe lời Kiến Phi đến thế?”
Điệp Y nói một mạch, dứt lời đã thở hổn hễn mà Hân Vũ vẫn không nói gì, chỉ khoanh tay nhìn cô. Nhận ra cái nhìn của Hân Vũ có hơi là lạ, gương mặt đang căng thẳng của Điệp Y bỗng chốc cũng ửng đỏ: “Chị…”
Tiếng gọi rất nhẹ nhưng lại mang theo chút nũng nịu khiến đáy lòng Hân Vũ thư thả không ít. Cô lật bàn tay vẫn bị Điệp Y nắm chặt, vỗ nhẹ lên đó: “Điệp Y, em trưởng thành rồi.”
Sắc mặt Điệp Y càng thêm ngại ngùng. Cô cũng muốn nói với Hân Vũ, trải qua phong ba lớn đến vậy, nếu cô còn không chịu trưởng thành thì giết cho heo ăn cũng xứng.
Vốn cô bé còn nghĩ những gì mình tiết lộ rất bất ngờ, nhưng trừ tin tức đầu tiên, vẻ mặt Hân Vũ vẫn thản nhiên chứng tỏ chị cô đều đã đoán trước được, đáy lòng cô thoáng an tâm nhưng cũng chột dạ, e rằng hành động của cô mấy ngày qua Hân Vũ đều biết rồi.
Bên ngoài trời đã bắt đầu một trận tuyết nhẹ. Hân Vũ thoáng nhìn ra mái hiên, ánh mắt thấp thoáng ý cười: “Mấy ngày nay em cố gắng luyện mộc linh thuật, đã quyết tâm rồi sao?”
Điệp Y e thẹn gật đầu.
“Nếu đã quyết định thì phải cố gắng hết sức. Là con gái cha, nhất định không thể để cha mất mặt.”
Nghe Hân Vũ nói vậy, đôi mắt Điệp Y lại ửng đỏ, nhưng đáy mắt lại thấp thoáng sự kiên định.
Hơn ai hết, Hân Vũ hiểu rằng điều này chỉ có giá trị khích lệ về tinh thần mà thôi. Điệp Y đã trải qua quá trình mộc hóa, xem như đã được đánh thức năng lực hoàn toàn. Điệp Y của ngày hôm nay không còn ích kỷ và háo thắng như xưa nữa. Sau tổn thương chồng chất, con bé đã học được cách bẻ đi gai nhọn trên người mà vững vàng bước tiếp, con bé chững chạc hơn, chân thành hơn, song càng nhìn thấy như vậy cô lại càng nhớ nhung đến con bé Điệp Y ngang ngạnh và bất cần của ngày nào.
Cô cứ nghĩ, cho dù Điệp Y mãi trẻ con và tùy ý như trước cũng chẳng sao, chỉ cần có cô ở đây, cô sẽ dùng đôi cánh của mình để che chở Điệp Y, để con bé có thể mãi mãi như cô mong muốn, nhưng quay đi ngoảnh lại, sau cùng em gái cô cũng vấp ngã, cũng phải chịu tổn thương.
Trưởng thành, hai từ này nói ra chẳng dễ dàng gì, bởi những người có thể vượt qua được đều phải trả một cái giá quá đắt.
Từ cung điện Điệp Y trở về, cô bất ngờ gặp được pháp sư Lân.
Sau khi pháp sư Hàn mất, người của núi Tiên Tri thường xuyên lui tới hoàng cung, thế nhưng đã lâu rồi cô không còn gặp ai trong bọn họ. Có thể Kỳ Phong sợ cô nhớ đến những điều không hay nên mỗi lần tiếp họ đều chỉ quanh quẩn trong nội điện. Lân vốn có mối quan hệ rất thân thiết với Điệp Y, thế nên lần này nghe tin cô bé tỉnh, anh ta lặn lội đến tận đây để thăm hỏi.
Vốn Hân Vũ không muốn nhiều lời với anh ta, chỉ định chào cho phải phép rồi thôi, chẳng ngờ Lân lại lên tiếng trước: “Công chúa, có thể dành cho tôi chút thời gian không?”
Lân vốn là người rất thẳng thắn, tuy cô và anh ta có thể xem là đối thủ chẳng ưa gì nhau, nhưng đến giờ cô vẫn có vài phần nể trọng người này. Chưa kể lúc cô bị giam giữ trong pháo đài Chết, anh ta cũng có ý muốn giúp đỡ. Hân Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy trời vẫn chưa muộn hẳn bèn đi theo anh ta đến một chỗ nghỉ chân cạnh gốc cây lớn trong vườn oải hương. Sau khi đợi người hầu kẻ hạ lui hết, Lân mới lên tiếng: “Công chúa, người biết chuyện của Hải Duệ tiên nhân cùng hai vị pháp sư chứ?”
Hân Vũ gật đầu, trong lòng băn khoăn không biết anh ta có ý gì.
“Vậy công chúa có biết họ muốn làm gì không?”
Sắc mặt Lân không tốt lắm, bấy giờ Hân Vũ nhìn kỹ lại nhận thấy anh ta có hơi xanh xao, sát mép cằm thậm chí còn có một vết thương lớn vừa kết vẩy, hơi khuất tầm nên phải nhìn kỹ mới thấy được. Quan sát thấy vẻ mặt Hân Vũ, Lân cũng đoán được cô không biết gì, đành lắc đầu thở hắt ra.
“Lần trước pháp sư Tần liên hệ với hội đồng pháp sư yêu cầu giúp đỡ. Núi Tiên Tri vốn đã đồng ý rồi, nhưng giữa đường chẳng may thầy tôi lại gặp nạn. Chuyện cấp bách nên chúng tôi đành cử Long và Phượng đi thay thế. Sau khi họ đi, chúng tôi mất hoàn toàn liên lạc với họ. Mấy hôm trước tình cờ tôi nghe được có người nhìn thấy bọn họ ở gần vịnh Phục Sinh nên đến đó tìm thử. Chưa vào được trung tâm vịnh thì tôi đã bị linh vật trong đó đánh cho tơi tả rồi.”
Tin tức này chẳng mấy chốc khiến Hân Vũ kinh ngạc. Lân tuy còn trẻ tuổi, thế nhưng dù gì anh ta cũng là một trong bốn biểu tượng của núi Tiên Tri, có thể đánh thắng Lân đã là chuyện chẳng mấy người làm được, nói chi chỉ là một linh vật trấn giữ. Dường như cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng Hân Vũ, Lân sờ sờ miệng vết thương của mình, sắc mặt sa sầm: “Cô biết linh vật đó như thế nào không? Bách khoa về quái vật gọi nó là Hydra, hình dáng trông tựa như rắn, có chín đầu, mỗi cái đầu lại tương tự như đầu rồng biết phun lửa. Tôi chặt đầu nó lại có thể mọc ra một cái mới, cứ như vậy tôi không chống trả được, đành phải dùng thuật Dịch chuyển tức thời rời khỏi. Công chúa, một quái vật từ thời cổ có sức nguy hiểm như vậy trấn áp khu vực đó bao năm nay nhưng lại không có ai phát hiện, theo cô là vì sao?”
Hân Vũ nghe đến việc Lân còn trẻ tuổi mà đã có thể thực hiện Dịch chuyển tức thời thì hơi nhướng mày, ánh mắt cẩn thận chuyên chú nhìn anh ta. Dường như anh ta cũng không có ý muốn giấu diếm cô, thản nhiên thừa nhận: “Tôi là Thổ linh.”
Chẳng trách anh ta lại được pháp sư Hàn thương yêu đến thế, mới hai mấy tuổi đầu đã có thể đứng trong hàng ngũ tứ linh. Hân Vũ suy nghĩ đến mức thất thần, Lân lại không để cô có nhiều thời gian tĩnh tâm, tiếp tục lên tiếng: “Công chúa, tôi biết hiện giờ loại thuốc điều trị biến thể có thể xuất hiện là đóng góp không nhỏ của cô. Thế nhưng cô đã từng nghĩ đến chưa, nếu như thế giới này diệt vong, cho dù cô có tìm ra một trăm một ngàn loại thuốc cũng chẳng có ích gì cả.”
“Tôi không hiểu lời anh vừa nói.” Hân Vũ trực tiếp nói.
“Chẳng lẽ cô không nhận ra tinh tượng trên bầu trời thời gian này rất kỳ lạ sao? Sau khi nhóm người Hải Duệ tiên nhân bắt đầu khởi hành, các vì sao cũng dần dịch chuyển, hiện giờ nó đã rời khỏi vùng trời phương đông, càng lúc càng di chuyển vào giữa nền trời.”
“Điều này có nghĩa là gì?”
“Công chúa, tôi nghi ngờ chúng ta đang bị kéo vào cùng một quỹ đạo của một thế giới khác.”
Thái độ của Lân hết sức điềm tĩnh, nhưng lời anh nói lại khiến những bất an trong lòng Hân Vũ vỡ òa ra. Cô nhìn người đối diện thật lâu, sau cùng mới chậm rãi nói lên suy đoán: “Anh cho rằng việc này có liên quan đến bốn bảo vật vừa bị đánh mất của tiên tộc?”
Lân gật đầu: “Ban đầu tôi còn chưa nghĩ đến việc này, nhưng giờ có thể mơ hồ khẳng định. Đây cũng là lý do tôi vội vã đến kinh thành một chuyến. Công chúa, hẳn cô biết nhóm người pháp sư Tần đang trên đường tìm kiếm bảo vật cuối cùng là Thần trượng, vậy cô có biết, vì sao mấy ngàn năm qua, thế giới lần lượt xuất hiện mộc linh, thổ linh, thủy linh hay hỏa linh, nhưng không có bất kỳ ai nghe nói đến sự tồn tại của kim linh chăng?”
Hân Vũ mờ mịt lắc đầu.
“Chính là vì Kim linh không phải con người, mấy ngàn năm qua, nó là linh thức duy nhất tồn tại dưới hình dạng vật thể. Tứ linh còn lại có thể xuất hiện rồi mất đi, nhưng Kim linh thì không thể, nó vẫn ở đó, ngàn năm qua vẫn chưa hề dịch chuyển.
Đáy mắt Hân Vũ lay chuyển, nhất thời hiểu được toàn bộ điều Lân muốn truyền đạt.
Nói vậy, linh thức cuối cùng mà bấy lâu mọi người luôn tìm kiếm thì ra chưa bao giờ mất đi? Mà thứ quyền năng có thể tồn tại lâu đến thế mà chưa từng bị đánh thức chỉ có thể là:
“Thần trượng.” Cả Hân Vũ và Lân đều bật lên thành tiếng. Chàng thanh niên trẻ tuổi lúc này mới nhìn Hân Vũ đầy hài lòng: “Cô biết không, đã rất lâu rồi, thế giới này chưa từng xuất hiện năm ngũ linh cùng một lúc. Tôi nghĩ lần này, sự có mặt của tất cả chúng ta trong cùng một thời điểm hẳn đều có một ý nghĩa nào đó.”