Gặp Em Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 41: Liên minh tiên – người




Một ngày nào đó em sẽ hiểu ra, nếu như trên thế gian này có ai đó vì em mà sẵng sàng bỏ ra tất cả, không cần trả giá, cũng không cần hồi đáp, vậy thì người đó chỉ có thể là anh.”

Cuộc sống an nhàn của Kỳ Phong kéo dài chẳng bao lâu. Khi đôi mắt của Hân Vũ phục hồi được hơn phân nửa thì Quân Tuyết lại bất ngờ trở về hoàng cung.

Lần trở về này, Quân Tuyết mang theo một thân phận khá quan trọng là sứ giả của tiên tộc, cùng với tín vật của tiên tộc đến để đề nghị thành lập liên minh với loài người. Tuy Hân Vũ không ưa Quân Tuyết, thế nhưng cơ hội này đến quá bất ngờ, khiến cô có phần phản ứng không kịp. Suốt 300 năm nay, kể từ khi liên minh tiên-người tan rã, loài người luôn bị quỷ tộc lấn lướt, thậm chí còn nhiều lần đại bại, đất đai thì thu hẹp dần. Nếu như lúc này có thể kết liên minh với tiên tộc như trước đây, vậy thì loài người còn gì phải lo ngại nữa? Tuy vậy, vì sứ giả của tiên tộc là Quân Tuyết, thế nên việc này vẫn khiến mọi người nghi ngờ ít nhiều.

Hải Kỳ là người đầu tiên phản đối. Y vốn là người của tiên tộc, nhưng từ lâu đã bị phân loại thành Tiên Nhân, bị đám Ám tiên trong rừng Địa Đàng xua đuổi, có thể xem là thuộc về giống loài khác nhau. Thế nhưng lúc này Ám tiên lại đột ngột thay đổi ý định, việc liên minh này không có mưu đồ thì y đi đầu xuống đất cũng được.

Vậy là Hải Kỳ cất công về rừng Địa Đàng một chuyến. Nhưng sự việc lúc này không còn nằm trong sự tưởng tượng của y nữa. Không biết Quân Tuyết làm cách nào, chỉ trong một thời gian ngắn thoát khỏi án giam cầm đã có thể mua chuộc được lượng lớn Ám tiên khác vốn e ngại sự bành trướng của quỷ tộc, lại đề nghị bọn họ nổi dậy đòi thành lập liên minh. Tuy nhóm người này không nhiều và chỉ đại diện cho một nhóm nhỏ Ám tiên, thế nhưng nếu như có bọn họ trợ giúp, việc có thể giải quyết được mối họa Vĩnh Hi lẫn giành lại thế chủ động từ tay Thiên Tường là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Dĩ nhiên với người luôn đặt nặng trọng trách lên trên như Hân Vũ, cô càng không thể bỏ qua cơ hội này.

Việc liên minh với nhóm Ám Tiên do Quân Tuyết dẫn đầu dần được xúc tiến, mà điều này cũng có nghĩa là, Quân Tuyết được danh chính ngôn thuận ở lại hoàng cung.

Kỳ Phong dĩ nhiên không thích chuyện này. Thế nhưng bấy giờ hắn đóng một vai trò không nhỏ ở Nhân quốc, chuyện ra vào đụng độ Quân Tuyết là chẳng thể tránh khỏi. Quân Tuyết cũng không đeo bám hắn như trước, giữ thái độ lúc xa lúc gần, phần lớn thời gian đều tập trung vào chuyện chính sự nhiều hơn. Phong lại tránh cô như tránh tà, trừ khi là bất đắc dĩ đi cùng Hân Vũ, nếu không, hắn cũng chẳng dám cho cô cơ hội gần gũi với mình.

Ngược lại với hắn, mỗi lần gặp Quân Tuyết, trong lòng Hân Vũ lại mang nhiều cảm xúc khác nhau.

Lần đầu tiên Quân Tuyết mang theo tín vật của tiên tộc trở lại thì cũng là lần đầu tiên Hân Vũ nhìn thấy diện mạo của đối phương. Mắt Hân Vũ lúc này đã phục hồi đến bảy phần, tuy không thể nói là tinh tường được như lúc trước, song cũng không đến mức không thể nhìn thấy diện diện mạo của người chỉ ngồi cách vài thước, đó là chưa kể đến, người đó lại là một cô gái tiên tộc xinh đẹp như Quân Tuyết.

Bao năm nay, tiên tộc và loài người vốn không qua lại với nhau, thế nên ngoại trừ Hải Kỳ, Hân Vũ chưa từng nhìn thấy thành viên nào khác của tiên tộc, nói chi là một cô gái như Quân Tuyết. Thế gian có câu đẹp tựa thiên tiên, khoảnh khắc nhìn thấy Quân Tuyết, Hân Vũ lập tức cảm thấy được câu nói này chẳng sai tí nào.

Bản thân Hân Vũ đã mặc nhiên được xem là một cô gái đẹp. Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen được người xung quanh khen ngợi như thế. Thế nhưng nét đẹp của Hân Vũ tuy thanh tao, song nói cho cùng đó cũng chỉ là một loại khí chất vương giả mà thôi. Đối với Quân Tuyết mọi thứ đều ngược lại, dù cô chẳng thể hiện nhiều nhưng dường như từ cái phất tay, liếc mày đều mang dáng vẻ ngạo nghễ kinh người.

Cùng là một loại khí chất, song nếu cái lạnh của Hân Vũ là vì cô cố ép bản thân mình phải trầm tĩnh như thế, thì cái lạnh của Quân Tuyết hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, giống như tố chất bẩm sinh vậy.

Quân Tuyết hiển nhiên cũng nhận ra ánh mắt Hân Vũ luôn chăm chú nhìn mình, thoáng cái lại liếc mắt nhìn lại. Hân Vũ chỉ cảm thấy nụ cười của Quân Tuyết mang nhiều ẩn ý.

Tuy nhiên, vì an nguy của loài người, cô chẳng còn cách nào để chọn lựa nữa.

Mấy ngày liên tục bàn chính sự như thế trôi qua, rốt cuộc cũng có một ngày Kỳ Phong bận việc không thể tham gia hội nghị, Quân Tuyết dường như muốn lật bài ngửa. Sau buổi hội ý với quan quân phía loài người, cô nàng cố ý ngồi lại tăm tia đôi móng tay mình mà không chịu từ biệt. Hân Vũ vừa nhìn đã hiểu ý, bèn đưa mắt ra hiệu cho Vân Tình và Hạ Dương bước ra trước. Mãi đến khi cả gian điện trống rỗng chỉ còn mỗi hai người, cô mới nhẹ nhàng xoay sang hỏi Quân Tuyết:

“Quân Tuyết tiên nhân, cô có chuyện gì muốn nói với tôi chăng?”

Đáp lại, Quân Tuyết chỉ săm soi chiếc nhẫn hồng ngọc trên bàn tay trắng nõn mà không đáp lời.

Hân Vũ càng nhìn càng thấy khó hiểu, song lại không muốn dây dưa lâu, bèn khách sáo tiếp: “Chuyện liên minh này thật sự rất cám ơn cô. Tôi thay mặt loài người…”

Thế nhưng Hân Vũ chưa kịp dứt lời, bàn tay Hân Vũ đã vội giương lên: “Không cần cảm ơn. Tôi làm bao nhiêu việc chẳng phải vì cô, càng chẳng vì loài người. Nói cho đến cùng các người cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

Đôi mày Hân Vũ càng nhăn chặt lại.

Đương nhiên cô chẳng ngây thơ tin rằng Quân Tuyết đột nhiên nảy sinh lòng từ bi muốn cứu giúp loài người, mà cô ta cũng chẳng lý do gì phải giúp cô cả. Nhưng nói cho đến cùng, người hưởng lợi vẫn là Nhân quốc, cô không có lý do gì để cự tuyệt. Mấy ngày nay tình hình thương thảo hiệp ước giữa hai bên vẫn chưa xong nên cô ta chưa đề cập đến. Có lẽ, bây giờ mới là lúc Quân Tuyết giương ra lá bài ngửa.

Quả nhiên, cô gái tiên tộc trước mặt cô chỉ cười nhạt, mỉa mai tiếp: “Đừng bày ra vẻ mặt đó. Tôi nghĩ cô cũng đoán được tám, chín phần rồi. Tôi cũng không thích vòng vo, chúng ta cứ thẳng thắng với nhau vậy. Tôi đã giúp loài người một chuyện lớn như vậy, cô cũng nên trả ơn tôi chứ?”

Hân Vũ cười ngạc nhiên: “Tôi không hiểu cô nói gì cả.”

“Cô không hiểu hay giả vờ không hiểu? Nên biết rằng tôi không thích làm những việc thừa thải. Tất cả những gì tôi làm cho đến giờ phút này đều là vì Kỳ Phong mà thôi.”

Vừa nói, Quân Tuyết vừa bước chậm rãi đến vị trí Hân Vũ đang đứng. Mãi đến khi chỉ còn cách nhau một bước, cô ta mới hời hợt tiếp: “Mấy ngày qua tôi đã tỏ rõ thành ý của mình rồi. Nhưng việc kết liên minh giữa hai tộc có thành công hay không, chuyện còn lại phải trông chờ vào cô rồi.”

Đôi mắt cô ta ánh lên màu xanh lục, thoáng long lên như ngọn hải đăng ẩn hiện sau cơn bão. Vẻ mê hoặc này khiến Hân Vũ có hơi thẫn thờ. Cô mím môi một lát, hạ giọng: “Trước giờ tôi không thích vòng vo. Có gì, cô cứ nói thẳng.”

“Được, vậy chúng ta trao đổi thẳng thắng với nhau. Muốn việc liên minh hoàn tất, tôi có ba điều kiện.” –Quân Tuyết mỉm cười đáp.

“Một tờ hiệp ước đổi đến ba điều kiện. Có phải cô có hơi hoang tưởng về sức mạnh của tiên tộc không?” –Hân Vũ mím môi, trầm giọng tiếp –“Nên nhớ, việc liên minh này là do tiên tộc chủ động đề xuất. Không lý gì chúng tôi lại phải chấp nhận yếu thế như vậy. Hơn nữa, không phải cô không biết quân lực hiện nay của chúng tôi không kém. Với tình hình này, chỉ trong vòng một hai năm chúng tôi có thể dẹp tan nội loạn. Sau đó đối kháng ngang ngửa với Quỷ tộc cũng không thành vấn đề.”

“Người còn ít tuổi quả nhiên không giữ được bình tĩnh. Cô chưa nghe ba điều kiện của tôi, làm sao biết tôi đang làm khó loài người?” –Quân Tuyết vẫn giữ nụ cười trên môi, ngón tay đeo nhẫn lại khẽ nâng cằm Hân Vũ lên, giọng nói bất giác rít qua kẽ răng –“Tôi chẳng có hiềm khích gì với loài người cả. Người tôi ghét là cô.”

“Rốt cuộc cô muốn gì?” –Hân Vũ cau mày, cũng không phản kháng hành động của cô ta.

“Điều kiện thứ nhất. Tôi nghĩ cô hoàn toàn làm được.” –Quân Tuyết hất cằm, thoáng chốc cánh tay đã giương lên, giáng xuống mặt Hân Vũ. Hành động của cô ta quá nhanh, lúc Hân Vũ kịp ý thức thì cả người đã té ngã trên sàn, vết thương bên má bỏng rát.

“Cô…”

“Đây là cái giá cô phải trả thay cho thằng cháu không phân tôn ti của tôi.” –Quân Tuyết nghiến răng, nhìn Hân Vũ cười nói –“Tôi ghét nhất là chuyện nhận gì của người khác mà không trả. Xem như cô không may mắn đi.”

Câu nói này khiến Hân Vũ cũng đoán được phần nào câu chuyện, nhưng nghĩ đến việc chính đành mím môi nén giận: “Tôi vẫn chưa đồng ý mà cô đã đánh rồi. Còn hai điều kiện còn lại là gì?”

“Hoàng đế loài người đang bệnh nặng. Tôi chỉ muốn cô cam kết, sau này xảy ra biến, cho dù là hai vị công chúa cũng được, tướng dưới quyền cô cũng được, nhưng ngôi vị chúa tể của loài người nhất quyết không thể trao cho cô.”

Những tưởng đây sẽ là việc làm khó Hân Vũ nhất, thế nhưng sau khi Quân Tuyết dứt lời, vẻ mặt cô vẫn chẳng chút đắn đo nào. Nửa gương mặt lúc này đã sưng đỏ chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Được, với riêng việc này tôi có thể đồng ý.”

Vốn trước giờ Hân Vũ cũng chẳng có ý định tiếp nhận vương vị, hơn nữa cô đã thầm tính toán, nếu đích thân cô lên ngôi sẽ chỉ trở thành cái gai trong mắt của núi Tiên Tri và các chủng loài khác mà thôi. Vì vậy, điều kiện này của Quân Tuyết tình cờ lại phù hợp với ý muốn của cô.

Thấy Hân Vũ bình thản thế, Quân Tuyết ngược lại có vẻ giận dữ: “Điều kiện thứ ba, nhường Kỳ Phong cho tôi.”

Hân Vũ cười nhạt: “Cô nghĩ mình đang ở thời đại nào vậy? Chuyện tình cảm có thể nói nhường là nhường sao? Kỳ Phong có tay có chân, mắt nào của cô nhìn thấy tôi chiếm đoạt anh ấy? Hai điều kiện trước, cho dù là nhịn nhục cũng chẳng sao, quyền thế tôi không cần, nhưng với chuyện này tôi không thể tự quyết định được. Trừ khi là chính Kỳ Phong lựa chọn từ bỏ tôi, nếu không tôi cũng chẳng có quyền nào mà nhường anh ấy cho bất cứ ai cả.”

“Lời này là từ chính miệng cô nói, hy vọng cô không hối hận.” –Rốt cuộc Quân Tuyết cũng lên tiếng sau hồi lâu trầm mặc, vẻ mặt đã tự tin hơn mấy phần –“Tôi không muốn sau này, anh ấy phải khó xử chỉ vì không muốn cô bị tổn thương.”

“Trước giờ với những gì đã quyết định, tôi chưa bao giờ hối hận.” –Hân Vũ thoáng nhìn Quân Tuyết, câu nói sau đó lại bất chợt hạ giọng, giống như tự nói với chính mình –“Hơn nữa, chỉ có những người tôi quan tâm mới có thể khiến tôi bị tổn thương.”

Dáng vẻ này, thật sự khiến trái tim của một người tự cao tự đại như Quân Tuyết cũng trầm xuống.

Chỉ có những người tôi quan tâm mới có thể khiến tôi bị tổn thương.

Nếu cô nhớ không lầm, vào cái ngày người đó trở về Tiên quốc để ép cha giao cô ra, cũng đã từng nói một câu tương tự.

Khi đó, cô mới thật sự hiểu rằng mình đã sai lầm thế nào. Cô nghĩ mình vừa hạ được một chướng ngại vật, thế nhưng thì ra cái chết của A Kiều lại xóa luôn cả chút bóng hình nhỏ nhoi của cô trong lòng anh.

Dây dưa 300 năm mới có chút hy vọng, lẽ ra cô phải vui, phải sung sướng vì mưu tính của mình đã thực hiện được một nửa, song đứng trước cô gái trước mặt, bỗng chốc cô lại cảm thấy mình yếu hèn lắm thay.

Điểm giống nhau của những người con gái là mộng tưởng một tình yêu cuồng nhiệt. Nhưng có người cho dù không chiếm được vẫn miệt mài đuổi theo, người khác chỉ thử vài lần, không thành công sẽ tuyệt nhiên quay đầu.

Cô biết, Hân Vũ chính là loại thứ hai đó.

Cũng chẳng biết là, cô nên cảm thấy mình may mắn, hay nên thương xót cho Kỳ Phong.



Kỳ Phong lo chuyện lương thực mất hai ngày bên ngoài. Khi về đến hoàng cung lại nghe Hạ Dương nhắc đến việc Quân Tuyết và Hân Vũ gặp riêng nhau. Việc này khiến hắn có đôi chút lo lắng.

Có lẽ vì ấn tượng trước đây hắn dành cho Quân Tuyết, cũng có lẽ cảnh tượng nhìn thấy trong hoa viên khiến hắn chẳng có chút an tâm nào.

“Giết cô ở đây chẳng có ai biết.” Câu nói này của Quân Tuyết thật sự đã tạo thành một vướng mắc trong lòng hắn.

Hắn, Hải Kỳ và Hạ Dương đều âm thầm bài trí cảnh vệ bảo vệ quanh Hân Vũ. Hạ Dương không rõ lắm tại sao hai người kia lại lo lắng như thế, nhưng vì tình hình có vẻ nghiêm trọng nên anh chẳng dám lơ là, lúc nào cũng cử người theo sát bên cô, thậm chí cả trường hợp Quân Tuyết yêu cầu gặp riêng như thế, anh vẫn cho người âm thầm nán lại để bảo vệ cô khi cần thiết.

Cũng nhờ cầu toàn như thế mà toàn bộ đoạn đối thoại của hai cô gái đều bị nghe thấy không sót lời nào. Lúc Hạ Dương kể lại cặn kẽ tình tiết cho Kỳ Phong nghe, chẳng cần biết đến những điều kiện sau là gì, vừa nghe đến Hân Vũ bị Quân Tuyết bắt nạt thì hắn đã hiểu ra ngay vấn đề, trong lòng buồn bực chỉ muốn chạy đi tìm Quân Tuyết hỏi tội.

Điều lạ lùng là khi hắn hùng hổ xông vào cổng cung Quân Tuyết, cô nàng này lại nhàn nhã ngồi trên bàn tiệc, dường như cũng đoán trước được hắn sẽ đến vậy. Hắn nhìn thoáng cung điện được Hân Vũ bài trí riêng cho cô, cũng chẳng bận tâm nhiều mà bực dọc cảnh cáo: “Trí nhớ của em có vấn đề sao? Lần trước tôi đã nói gì với em? Không được động đến Hân Vũ.”

Quân Tuyết đang nhàn nhã gắp thức ăn trong chén, nghe hắn nói vậy mới ngẩng đầu, cười đáp: “Càng lúc em càng thấy anh lo lắng quá nhiều chuyện rồi đấy. Có một số thứ chỉ là giao ước của phụ nữ với nhau. Những tranh chấp này tốt hơn hết đàn ông các anh không nên xen vào.”

“Tôi không cần biết. Đừng để tôi cảnh cáo đến lần thứ hai. Nếu không, đừng nói em là con gái, cả trẻ sơ sinh tôi cũng đánh.” –Kỳ Phong cau mày đáp.

Khóe mắt Quân Tuyết chẳng ngờ vì câu nói này của hắn mà khẽ nhăn lại. Cô chậm rãi nhấp một ngụm trà, đoạn hạ giọng đầy chua xót.

“Anh biết không, mấy tuần trước, sau khi bắt được em, Hải Kỳ cũng nói một câu tương tự vậy. Chỉ là anh ta khác với anh, anh ta không hăm dọa, mà thật sự làm thật.”

Câu trả lời này thoáng chốc khiến Kỳ Phong sững sờ: “Anh ta đánh em?”

Quân Tuyết phì cười: “Sao hả? Nếu không chịu một ít bùa chú thì anh nghĩ em làm sao thoát khỏi tay Hải Kỳ? Anh thấy Hân Vũ bị em đánh, chưa cần biết thương tích cô ta ra sao thì đã chạy đến tìm em. Vậy anh có biết tuy bây giờ toàn thân em không một vết thương, nhưng lúc trốn thoát khỏi Hải Kỳ em đã thê thảm đến thế nào không? Bao nhiêu Ám Tiên trong rừng Địa Đàng phải làm đủ mọi thứ mới cứu được em. Thế mà em vẫn nghĩ đến anh. Lúc trở về đây, em đã hơn một lần mong rằng anh sẽ hỏi han tình hình của em một chút, xem em có bị thương ở đâu, làm sao có thể cắt đuôi được Hải Kỳ, nhưng từ đầu đến cuối chỉ là em vọng tưởng. Anh hoàn toàn tránh né em, thậm chí có gặp cũng xem em như người vô hình. Mà lần duy nhất anh đến tìm em lại là tình cảnh hiện tại, hỏi tội em tại sao lại làm Hân Vũ bị thương.”

Khóe miệng Quân Tuyết tuy cười nhưng cả Kỳ Phong cũng có thể nhìn thấy đôi mắt cô đã ướt tự lúc nào. Nhìn thấy cô như thế, hắn lại có chút mủi lòng. Nói cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái mà thôi. Đúng là việc Hải Kỳ đi đối phó với cô cũng hợp ý hắn thật, nhưng y đối xử với cô thế này cũng khiến hắn có chút thương tiếc.

“Vậy… bây giờ vết thương của em đã ổn chưa?” –Hắn nghĩ mãi, rốt cuộc cũng thốt ra được một câu vô thưởng vô phạt như thế.

Quân Tuyết đẩy đẩy chiếc cốc trước mặt ra, nhẹ mỉm cười với hắn: “Nếu không ổn, anh nghĩ em còn sức lặn lội từ rừng Địa Đàng trở lại đây nhanh như vậy sao?”

Lời đáp này khiến Kỳ Phong ậm ờ. Hắn đứng đấy lúng túng một lúc, cảm thấy tình hình này thật sự khó xử. Nếu tiếp tục trách cô thì chẳng khác nào cho mọi người thấy mình thật tiểu nhân, nhưng càng nán lại lâu thì hắn lại lo lắng cho tình trạng của Hân Vũ hơn. Như cũng đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, Quân Tuyết lại nhẹ thở ra: “Nhìn anh như vậy, em không muốn buông tay cũng không được.”

Phong nhướng mày, cảm thấy cô gái này dường như đã có sự thay đổi rất lớn khi trở lại đây. Từ lúc hắn xông vào đến giờ, cô hầu như chỉ cười, mà chẳng hiểu sao mọi khi cô khóc lóc inh ỏi thế nhưng hắn chẳng mảy may đau lòng, vậy mà nụ cười trên đôi mi nhòe nhoẹt nước thế này lại khiến hắn cảm thấy thương xót. Thoáng cái hắn lại nhớ đến Hân Vũ, tự hỏi con gái sao lại phiền phức và khó hiểu đến thế. Mỗi khi muốn khóc mà cứ cười thế này thì thật sự khiến người ta khó xử chết đi được.

Quân Tuyết nhìn biểu cảm suy tư trên mặt hắn một lúc lâu, rốt cuộc mới hạ giọng: “Khi trở lại đây em đã tự đề ra một mục tiêu cho mình. Em muốn thử dù chỉ một lần nữa, muốn biết trong lòng anh liệu có nhớ đến em hay không. Thật ra em làm tất cả, liên minh tiên- người gì chứ, chẳng qua cũng chỉ để khiến anh có ấn tượng tốt với em hơn mà thôi. Em cũng ghét Hân Vũ, muốn làm khó con bé cho bõ giận. Thế nhưng nhìn anh lúc này, em mới hiểu được em có cứu cả thế giới này, thì cũng chẳng khiến anh động lòng bằng một cái nhăn mày của Hân Vũ.”

“Sau khi gặp Hân Vũ trong điện, thật ra em đã suy nghĩ đến rất nhiều thứ. Đến 300 năm mà em và anh đã bỏ lỡ, đến quãng thời gian trước đây của chúng ta ở thế giới hiện đại. Có lẽ anh không tin em, nhưng em chẳng lừa dối anh chuyện gì cả. Tìm kiếm linh hồn anh, trao đổi với anh qua những giấc mơ, thậm chí cả chuyện Eden nữa, giờ nghĩ lại, em cảm thấy buồn cười lắm thay.”

“Cho dù em xuất hiện trước thì đã sao? Người anh lựa chọn rốt cuộc cũng là cô bé đó. Thật ra cái anh tìm kiếm có lẽ không phải chỉ là một gương mặt, một mối lương duyên, mà là một người con gái có thể khiến anh an tâm, cùng anh đi hết quãng đời còn lại. Em rất muốn làm cô gái đó, thế nhưng thời điểm nhìn thấy sự quật cường trong mắt Hân Vũ, em biết mình đã bại trận hoàn toàn. Thì ra em không phải thua tình yêu của anh, mà thua bởi kiếp này, đối thủ của em lại là Hân Vũ chứ không phải A Kiều. Em có thể thắng A Kiều, nhưng lại không cách nào đàn áp Hân Vũ được.”

Suốt thời gian Quân Tuyết nói, Kỳ Phong không hề thốt lên tiếng nào, chỉ đăm đăm nhìn cô đầy khó hiểu. Quân Tuyết thấy thế thì như tan nát cõi lòng, rốt cuộc chỉ buông được một câu than ngắn thở dài.

“Xem đấy, không lẽ niềm tin anh dành cho em đã xuống thấp đến vậy sao? Cả lời em nói mà anh cũng chẳng còn tin nữa.”

“Không phải.” –Phong ấp úng nói –“Chỉ là có chút không quen.”

Có lẽ, dù là cô công chúa tùy hứng của Tiên quốc trước đây hay Quân Tuyết động chút là khóc lóc khi vừa trở về Lam Thành, hắn đều không cách nào hiểu nổi cô. Mỗi lời cô nói, mỗi hành động cô làm, tuy đôi lúc làm người khác cảm thấy tiếc thương, có lúc lại phiền chán, nhưng dường như tất cả cả tính ấy đều không có vẻ mặt nào là thật. Nghĩ đến cô, hắn sẽ lại liên tưởng đến hình ảnh nghệ sỹ trên sân khấu. Nụ cười của họ, nước mắt của họ, tuy có thể khơi gợi cảm xúc sâu thẳm nhất trong lòng người xem, nhưng tất cả đều chỉ là vai diễn. Cho dù xúc động đến thế nào thì cũng không phải là con người chân thật của họ.

“Em biết em có nói thêm nữa anh cũng chẳng tin. Song hiệp ước sắp xong rồi. Có lẽ hai, ba ngày nữa em sẽ rời khỏi đây.”

Tin tức này thật sự khiến Phong hơn cả ngạc nhiên, sau một lúc há hốc mồm, hắn mới ngượng ngùng nói: “Em… đi thật sao?”

“Không lẽ lại là giả à?” –Quân Tuyết cười lớn, vỗ vai anh đáp –“Chúc mừng anh nhé. Em đi rồi thì không ai làm phiền anh nữa, có thể thoải mái đến với Hân Vũ rồi.”

Kỳ Phong bị cô nói thế nhất thời nghẹn lời, không nói được gì. Cá tính này thật sự khác với hình ảnh cô luôn thể hiện, nhưng lại khiến hắn có chút thân thuộc. Tựa như, Quân Tuyết của hiện tại mới chính là người hắn quen biết. Dù nói cho cùng thì hắn cũng chỉ mới biết cô có một tháng mà thôi.

“Chắc lần này trở về rừng Địa Đàng em phải tìm một anh chàng Ám Tiên nào đó để kết hôn thôi.” –Quân Tuyết xoa xoa cằm nói –“Nếu anh và Hân Vũ kết hôn cũng đừng mời em. Em nghĩ mình không có mặt mũi đến dự đâu.”

“Thật ra… em thế này cũng rất tốt mà.” -Ấp úng mãi, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng –“Em xứng đáng với một người tốt hơn anh.”

“Chuyện đó dĩ nhiên rồi, đồ ngốc ạ.” –Quân Tuyết phì cười, ánh nhìn bất chợt hơi chùn xuống. Đoạn cô với tay, tự rót cho mình một cốc rượu, nâng lên một nửa rồi mới xoay sang hỏi Kỳ Phong –“Em sắp đi rồi, uống với em một chút được không?”

Thấy vẻ mặt hắn ngập ngừng, cô lại cười tiếp: “Không uống cũng không sao, dẫu sao lúc nào em cũng chỉ có một mình. Chẳng qua là…”

Chưa kịp dứt lời, đã thấy Kỳ Phong ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, tự tay hắn cũng rót rượu vào chiếc cốc trước mặt mình. Hành động của hắn dứt khoác như sợ cô rút lời, khẽ chạm cốc vào chiếc cốc trong tay cô nói: “Có gì mà không được. Nhưng anh uống khá tệ, không được chê anh mất hình tượng đâu đấy. Hơn nữa, sau này có kết hôn thì phải mời anh. Dù sao anh cũng sẽ mang quà cho em, biết không?”

Kỳ Phong mỉm cười uống một mạch hết cốc rượu, chẳng hề biết rằng khóe môi cô gái trước mặt mình cũng đang giương lên, đôi mắt màu lục lóe lên tia sáng lấp lánh .



Chiều nắng nhạt. Những nụ hoa đầu xuân vươn mình ra đong đưa trước gió. Trên thân của tán cây khổng lồ vắt vẻo một chiếc võng to làm từ dây thừng màu xám, vài tán lá nhẹ phất phơ che đi gương mặt chàng thiếu niên đang ẩn mình bên dưới. Y lim dim mắt, lòng bàn tay vẫy nhẹ chiếc quạt mo đặt trong lồng ngực. Gió phe phẩy đong đưa, khiến mái tóc nâu cũng như chông chênh trước sóng dữ.

Thoáng cái, bóng râm trước mặt y tan biến, ánh nắng chói chang lập tức ùa vào khiến y nổi giận ngồi xổm dậy, sát khí nồng nặc bỗng chốc lụi tàn không dấu vết khi nhận ra Hân Vũ đang đứng trước mặt, nón choàng che khuất đi nửa gương mặt cô, thế nhưng chẳng biết sao, nhìn dáng vẻ ấy y vẫn nhận ra cô nàng đang giận dữ thật sự.

Hải Kỳ có một tật xấu, đó là không thích ngủ giường mà chỉ thích nằm võng. Mà còn phải là một chiếc võng mắc nơi phong cảnh hữu tình, trăng thanh gió mát mới có thể chiều ý y. Lúc ngủ y cũng rất xấu tính, thường tấn công tất cả những ai cả gan đánh thức mình. Thế nên y ngang nhiên chiếm dụng đảo Rùa lâu như vậy mà cũng chẳng có tùy tùng nào của lão Tần dám đắc tội với y. Chỉ có Hân Vũ là ngoại lệ.

Nếu nói, trên đời này có thứ gì đó có thể khiến Hải Kỳ thất thố được thì đó chỉ có thể là Hân Vũ. Vừa nhìn thấy cô, cơn giận vì bị phá giấc ngủ của y cũng biến mất chẳng còn mảnh nào, thế mà y vẫn nghiến răng, vờ giận dỗi: “Nhóc con xấu xí, có chuyện gì mà lại chạy đến tìm tôi?”

Vốn Hải Kỳ không đồng ý chuyện Hân Vũ liên minh với tiên tộc. Tuy nhiên y khuyên can mãi mà cô vẫn không nghe, lại thêm việc chuyện của Ám Tiên và loài người, kẻ được tính là người ngoài như y cũng không có quyền can thiệp, đành mặt ủ mày chau bỏ đi du ngoạn. Y càng ngẫm càng bực mình, thái độ đối với cô gái trước mặt chẳng tốt lắm. Nhưng tuy lời thốt ra cay nghiệt là thế, song y vẫn đứng dậy, thô bạo đẩy Hân Vũ vào vị trí được các tán lá che chắn, khiến gương mặt cô không còn phơi bày dưới ánh mặt trời nữa. Hân Vũ cũng quen với thái độ nói một đằng làm một nẻo này, gương mặt chỉ lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc anh đã làm gì Quân Tuyết?”

Hải Kỳ không ngờ cô lại nhắc đến vấn đề này, gương mặt cũng thẫn thờ đầy bất ngờ.

Trước giờ y đều chẳng thừa nhận mình là tiên tốt gì cả. Bản tính y vẫn thế, có thù tất báo. Thế nên khi Quân Tuyết đưa ra đề nghị tráo đổi, y một mặt tuân thủ lời hứa, mặt khác lại âm thầm yểm bùa chú vào cô nàng.

Ai bảo cô ta dám đánh Hân Vũ của y cơ chứ?

Cũng chẳng phải là loại bùa nặng gì lắm, chẳng qua chỉ khiến cô nàng nổi mụt cóc đầy người, lại thêm bùa không thể chữa lành mà thôi. Thế nhưng chẳng biết bằng cách nào, khi Quân Tuyết trở lại hoàng cung lại hoàn toàn lành lặn như thế, thậm chí còn không hề tìm y báo thù. Việc này cứ khiến y thắc mắc không thôi. Lúc này Hân Vũ lại hỏi thế, khiến y lại bận tâm thêm mấy phần.

“Cô ta kể với em à?” –Vẻ mặt y cũng nghiêm túc hẳn.

“Là em tự đoán được.” –Hân Vũ mím môi. Thái độ này của Hải Kỳ khiến cô càng chắc mẩm tám chín phần là mình đoán đúng. Tính cách Hải Kỳ trước giờ đều thù vặt, thù dai, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ đi gây sự với người khác bao giờ. Nghĩ đến việc y có thể vì mình mà đả thương Quân Tuyết, cô tuy có giận, nhưng thâm tâm vẫn ấm áp hơn rất nhiều.

Dĩ nhiên, lúc này Quân Tuyết là quý nhân của loài người, cô cũng không nói ra chuyện mình bị cô ta giận chó mắng mèo thế nào.

Hải Kỳ kể qua sơ lược vài loại bùa chú đã dùng với Quân Tuyết cho Hân Vũ nghe, thấy vẻ mặt cô tuy nghiêm túc, song cánh tay khoanh trên ngực lại khẽ nhúc nhích, khóe môi hơi kéo lên liền hiểu con bé này cũng vô cùng đắc ý, bèn nhướng mày khoác vai cô: “Sao hả? Anh trút giận thay cho em. Có chuyện gì cũng là anh ra mặt giúp em cả, thế mà anh nói gì em cũng có nghe đâu.”

Hân Vũ đẩy y ra, vốn còn định nổi giận mắng y vài câu, nhưng sau đó nghĩ gì đấy, lại âm thầm hạ giọng: “Cám ơn.”

Lời cám ơn này là xuất phát từ tận đáy lòng cô. Cho dù những việc Hải Kỳ làm, nói tới nói lui cũng gây ảnh hưởng cho cô ít nhiều, nhưng động cơ xuất phát luôn chỉ có một, đó là y quan tâm cô.

Cô thừa nhận, mình chưa bao giờ là người tốt. Cô sống có vay có trả, ít khi nào khiến bản thân mình chịu thiệt thòi, thế nhưng đối với những người thật lòng quan tâm đến mình, cô lại chẳng cách nào tổn thương đến họ. Mà với một người như Hải Kỳ, dường như cô đã nợ y rất nhiều, rất nhiều lời cảm ơn rồi.

Đột nhiên nghe Hân Vũ nói thế, đương nhiên Hải Kỳ cảm thấy không quen. Bình sinh y là một người có tính chiếm hữu rất mạnh. Tuy nói ngày thường y bắt nạt cô, nhưng bất cứ ai cả gan động đến một sợi tóc của cô đều bị y trả đũa gấp mười lần. Có lúc y nghĩ, ở bên cạnh cô giống như nuôi một chú mèo con vậy. Có thể chọc nó, đùa giỡn với nó, thậm chí đi khắp nơi nói với mọi người rằng nó rất xấu tính, nhìn lại có vẻ tiểu nhân. Thế nhưng bất cứ ai động đến nó thì bản thân mình lại nổi giận, tìm mọi cách biện minh rằng nó tốt thế này, ngoan ngoãn thế kia. Hân Vũ không phải là mèo, song trong lòng y, dường như cô cũng chẳng khác mèo tí nào. Lúc này lại nghe chú mèo mọi khi vẫn xù lông, cào tay mình đến đổ máu nói lời cảm ơn, hỏi sao y không kinh ngạc cho được.

Nghĩ đến đây, y lại nhướng mày đầy cảnh giác: “Lại định nhờ vả chuyện gì sao?”

Mặt Hân Vũ vẫn không đổi sắc, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nhìn biểu cảm của cô, y lại nhận ra mình vừa lỡ lời.

Trước giờ Hân Vũ vẫn không phải người thích đùa, hay ít nhất là sẽ không đùa ra mặt. Quen biết nhau nhiều năm như thế, nhưng Hải Kỳ vẫn chưa từng nhìn thấy Hân Vũ cười thoải mái bao giờ, mãi cho đến khi gặp Kỳ Phong.

Có thể y không thích Kỳ Phong, nhưng lại không thể không thừa nhận gã con trai này khiến Hân Vũ vui vẻ hơn rất nhiều so với khi ở bên y, cũng không thể ngăn cản hắn xen vào chuyện của y và Hân Vũ. Thâm tâm y càng rõ, nếu Hân Vũ có tình cảm với y hẳn sẽ không chờ đến lúc này.

Chuyện tình cảm vốn dĩ đã là như thế, chẳng có đúng có sai, có trước và sau. Y từng nghĩ, y ở bên cạnh cô, đối xử tốt với cô sẽ khiến cô hạnh phúc, thế nhưng lúc này đây, cho dù có y hay không, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hạnh phúc của cô cả.

Hân Vũ vẫn đứng dậm chân xuống đất. Biểu cảm của cô vừa giống một đứa trẻ, lại vừa ngây ngốc kỳ lạ, thấy thế y bỗng bấc giác thở dài, bàn tay vừa giương lên định xoa đầu cô, rốt cuộc lại rút về: “Nói thế thôi, chứ em nghĩ xem trước giờ có việc gì em muốn mà anh lại không giúp em? Có lẽ bây giờ em vẫn chưa hiểu, nhưng một ngày nào đó em sẽ nhận ra, nếu như trên thế gian này có ai đó vì em mà sẵng sàng bỏ ra tất cả, không cần trả giá, cũng không cần hồi đáp, vậy thì người đó chỉ có thể là anh mà thôi.”

Hân Vũ hơi ngẩng đầu: “Anh biết không, chính vì như thế nên em lại nghĩ, giá như anh đừng đối xử tốt với em như vậy. Bởi vì em chẳng có cách nào báo đáp anh cả.”

Hải Kỳ nhún vai: “Vốn là anh tự nguyện, sao lại nghĩ đến chuyện báo đáp hay không chứ? Em biết không, anh là tiên nhân, anh sống ngàn năm trên cõi đời này, có chuyện gì mà chưa nhìn thấy? Từ không yêu mà sinh ra yêu, từ yêu hóa thành hận, có khi chỉ là trong gang tấc mà thôi. Có thể hôm nay anh thích em, nhưng ngày mai lại không thích em nữa. Có người hôm nay không yêu em, nhưng ngày nào đó lại tình nguyện sống chết vì em. Được hay không, mất hay tồn tại, tất cả đều chẳng phải do em lựa chọn.”

“Em cũng đừng nghĩ nhiều làm gì. Nói anh giúp em, hay nói thẳng ra là anh tự giúp chính mình còn hơn. Bởi cuộc sống của anh quá dài, quá đơn độc lại nảy sinh phiền não. Em cứ xem việc giải vây cho em là cách để anh giải trí đi. Nếu em không gây rối rồi chờ anh đến giúp, anh sợ mình sẽ nhanh chóng chết vì chán mất.

Khóe môi Hân Vũ hơi mỉm cười. Đứng dưới tàn cây khổng lồ, gió khẽ đung đưa khiến tà áo choàng trắng của cô phất phơ vài cái. Cô đắn đo mãi một lúc mới lên tiếng: “Mấy ngày qua em đã suy nghĩ nhiều đến một việc, không biết có nên cho anh biết hay không. Em nghĩ em không phải người thân duy nhất của anh còn tồn tại trên đời này, anh cũng không cô độc đến vậy. Em cho rằng… cụ tổ vẫn còn sống.”

Mấy tiếng này, rốt cuộc cũng làm vẻ mặt Hải Kỳ trở nên ngưng trọng.

Hân Vũ chưa từng nghe y nhắc đến thân thế của mình, thế nhưng trước sự vòi vĩnh của cô, Tần pháp sư cũng từng giải thích qua mấy lần. Hải Kỳ không phải tiên nhân bình thường, thực tế y phải gọi Quân Tuyết là dì, bởi cha của Quân Tuyết, quốc vương Tiên quốc lúc đó cũng là ông nội ruột của y.

Thuở đó y chỉ vừa được vài tháng tuổi, Tiên quốc bước vào thời kỳ thoái trào của một quốc gia. Triều đình chia làm nhiều phe phái tranh giành quyền lực, nổi bật nhất là một nhóm tướng quân cầm đầu liên kết với quỷ tộc, với y đồ lật đổ Tiên quốc. Với cương vị là hoàng tử duy nhất, cha y đã dẫn theo anh trai là Hải Duệ và mẹ y cùng xông ra trận. Rốt cuộc sau mấy năm trời, bọn họ cũng chiến thắng giòn giã, nhưng cha mẹ y đã mãi mãi hồn phiêu phách tán, chỉ có anh trai y sống sót trở về.

Người ta nói, con người chết đi còn có thể luân hồi chuyển thế, nhưng tiên tộc thì không như vậy. Cuộc sống của bọn họ quá dài, tuy không thể gọi là bất tử nhưng lại trường thọ. Cũng chính vì thế, tiên nhân khi viên tịch thì ngay cả một mảnh linh hồn cũng không tồn tại trên cõi đời này nữa.

Hải Kỳ sinh ra chưa từng nhìn thấy mặt cha mẹ, một tay Hải Duệ tiên nhân chăm sóc y trưởng thành, nuôi y khôn lớn. Tính cách Hải Duệ tiên nhân tương đối cổ quái. Y không thích học pháp thuật, ông cũng chưa từng bắt y học, nhưng lại dạy y cách nào để tự vệ, để sinh tồn. Dưới sự bảo bọc của ông, Hải Kỳ lớn lên ngang ngược và tùy hứng, ngay cả ông nội là quốc vương y cũng không hề xem ra gì. Thế nhưng, cho dù ngạo mạn và xem thường cả thế giới, nhưng Hải Duệ trong lòng y không chỉ là một người anh trai, đó là người cha, người mẹ, người thầy, và cũng là người bạn duy nhất ở bên cạnh y.

Sau đó, anh trai y dần thu nhận một số học trò, công việc cũng bận rộn hơn, y lại tìm được một cô gái thú vị để chơi cùng là A Kiều, có rất nhiều thứ, đã không thể trở lại như xưa nữa.

Cái chết của A Kiều gióng lên tiếng chuông tàn cuộc cho đế chế thống trị của Tiên quốc. Quốc vương vì chống lại các thế lực mà dần suy yếu. Vào khoảnh khắc sắp viên tịch, ông đột nhiên đưa ra đề nghị muốn Hải Duệ kế nhiệm ngôi vị quốc vương của mình. Các thế lực chống đối đương nhiên không thể để điều này xảy ra. Lúc đó Hải Kỳ đang dạo chơi ở bên ngoài. Y vốn nghĩ mình là con người tự do tự tại, ngay cả nội loạn của Tiên quốc cũng không liên quan gì đến mình. Thế nhưng hóa ra y đã lầm.

Trở lại rừng Địa đàng, Tiên quốc đã không còn nữa, y cũng không cách nào tìm được di hài của Hải Duệ, chỉ nghe nói anh trai y bị nhóm chống đối tấn công, sau cùng đã qua đời. Nghe thấy thế, lần đầu tiên trong đời y mới cảm thấy sợ hãi, sợ khi nhận ra kể từ lúc này, bản thân mình chỉ có một mình.

Hải Kỳ và Quân Tuyết có thể xem là những hậu duệ duy nhất của hoàng tộc sống sót. Quân nội loạn thành lập hội đồng Tiên Tộc, tự giam mình trong rừng Địa Đàng, không giao du với con người. Bản thân Hải Kỳ cùng với một số tiên nhân khác lại chống đối quyết định này. Họ lang bạt khắp nơi, thi thoảng dạy pháp thuật cho loài người. Song số lượng này ngày càng ít đi một cách bí hiểm.

Hải Kỳ không bận tâm đến quá nhiều thứ, y cũng không rảnh rỗi mà dò la xem những người khác giờ thế nào. Cuộc sống của y cứ bình thản trôi qua trong cô độc, thoắt cái mà đã 300 năm. Thế rồi, y gặp được Hân Vũ.

Y không nói dối cô. Cho dù không có tình yêu đi chăng nữa, thì Hân Vũ đối với y mà nói còn hơn cả tình thân. Đó là đứa trẻ một tay y nuôi lớn, y chăm sóc cô, bảo bọc cô, thậm chí cho dù có bắt nạt cô đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là đặc quyền của riêng y mà thôi.

Thế mà lúc này, cô lại đột nhiên thông báo, anh trai duy nhất của y vẫn còn sống. Sự thật vô lý như vậy bảo y phải chấp nhận làm sao?

Như cũng nhận ra được phản ứng thái quá của y, Hân Vũ đột nhiên đứng thẳng dậy, trong cơn xúc động y chỉ loáng thoáng nhận ra cô nhìn đang nhìn chăm chú vào anh, giọng nói vang lên cũng lạnh lẽo chẳng khác gì gương mặt trơ đá của cô: “Anh khóc rồi.”

Hải Kỳ ngẩn ngơ. Chậm một lát, như cũng cảm thấy giọng điệu mình không ổn, cô lại lựa lời nói: “Anh không phải chỉ có một mình. Nếu anh muốn em có thể cho anh mượn bờ vai.”

Cặp mắt Hải Kỳ lúc này đã đỏ hoe, không ngờ một tảng băng ngàn năm như Hân Vũ lại có lúc nói được một câu “đầy tính người” như vậy, song y vẫn trừng mắt nổi giận: “Em phát điên sao? Ai muốn khóc chứ?”

“Thật ra khóc cũng không phải là yếu đuối lắm đâu.” –Hân Vũ ngập ngừng một lát rồi tiếp –“Em báo tin này cho anh biết chỉ để anh hiểu rằng anh không cô độc. Một khi trên đời này vẫn còn có ai đó là người thân của mình, điều ấy quan trọng biết bao.”

“Ừ, khóc thì không yếu đuối, nhưng khóc vì chuyện này này nhục lắm.” –Hải Kỳ bễu môi, rốt cuộc vẫn dứt khoác đưa tay lên quệt mấy hạt nước đọng trên mi –“Nói anh nghe xem, em gặp Hải Duệ ở đâu?”

Lúc Hân Vũ kể hết cuộc gặp gỡ ở núi Thánh Hỏa của mình thì trời cũng đã sụp tối. Hải Kỳ đưa cô về cung. Vị trí y chọn để thư giãn là một ngọn đồi gần khu vực núi cấm phía sau hoàng cung. Quãng đường khá vắng, hầu như yên tĩnh, đi mãi một lúc mà không gian vẫn chỉ vang lên tiếng bước chân họ đạp lên tàn lá khô.

Rốt cuộc Hải Kỳ mới nhìn ánh trăng khổng lồ sau núi, nhìn mãi nhìn mãi mà không nén được tiếng thở dài.

300 năm, y một mình đơn độc giữa thế gian này, ấy vậy mà anh trai y vẫn chưa một lần tìm gặp y. Y chẳng rõ cảm giác của mình lúc này là gì, là vui mừng, hay là thất vọng khi người thân duy nhất vẫn còn sống, nhưng anh ta thậm chí chẳng hề để tâm đến sự hiện diện của mình nữa.

Như hiểu được tâm trạng của y, Hân Vũ cũng nhẹ giọng nói: “Em nghĩ, anh vẫn nên đi tìm cụ tổ đi. Người xuất đầu lộ diện như thế hẳn cũng biết trước ra em sẽ đoán được đó là người. Nếu cứ thế này, trong lòng anh có một vết gai, anh có ở lại đây cũng chẳng vui vẻ gì.”

“Anh đã sống như thế 300 năm, thêm vài mươi ngày thì cũng đã sao?” –Hải Kỳ chắp tay phía sau, ngẫm nghĩ một lúc lại ngước nhìn ánh trăng trầm tư –“Hân Vũ, em biết không, thật ra anh nghĩ mình không thích hợp với cuộc sống của một tiên nhân. Cả ngàn năm rồi, cho dù cố gắng thế nào anh cũng không thích ứng được với việc từng người từng người một rời khỏi mình. Cha mẹ anh đã thế, A Kiều như thế, cả anh trai anh cũng thế. Nghe tin anh trai còn sống anh rất vui. Nhưng anh còn sợ hơn nữa, lần này đi rồi, quay trở lại sẽ không còn cơ hội gặp được em.”

“Anh nói cứ như em sắp chết ấy.” –Hân Vũ nhăn mặt nói, tuy giọng điệu nghiêm túc nhưng lời lẽ thì rõ ràng là đang đùa, Song nhìn thấy ánh mắt răn đe của Hải Kỳ, cô cũng vội vỗ vai anh đáp –“Anh yên tâm đi, mạng của em dai lắm. Nên nhớ quỷ tộc là bất tử, không ai có thể làm tổn thương đến em được.”

Hải Kỳ nhìn vẻ mặt cô, suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định không nói cho cô biết chuyện sao Đế Vương, chỉ kéo cô tiếp tục đi thẳng.

Từ núi Cấm đi qua suối về cung sẽ ngang qua phòng bếp. Lúc này trời đã tối hẳn, các yêu tinh trong bếp vẫn đang hối hả chuẩn bị cho phần ăn tối, vài người nhìn thấy Hân Vũ và Hải Kỳ vội cúi xuống chào, sau đó lại gấp rút chuẩn bị cho công việc. Hân Vũ nhìn thấy vô số món ăn đang được thực hiện, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Hoàng cung lúc này chẳng còn mấy người, lại không có yến tiệc gì quan trọng. Bọn Vân Tình Điệp Y thời gian này cũng chỉ túc trực trong nhà không bước ra khỏi cửa, mà những người có quyền sai khiến cả yêu tinh thế này càng không nhiều. Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định gọi yêu tinh trưởng bếp ra tiếp chuyện. Gã này vừa nhìn thấy Hân Vũ thì liền cúi đầu dập mấy cái, sau đó vâng dạ nói: “Thưa công chúa, là Kỳ Phong tướng quân đặt yến tiệc để chúc mừng sứ giả tiên tộc ạ.”

Đừng nói Hân Vũ, lúc này cả Hải Kỳ cũng cảm thấy không ổn. Y vừa định ngăn cản thì Hân Vũ đã hỏi gã yêu tinh địa điểm tổ chức tiệc, khóe môi cô còn nhếch lên, để lộ một nụ cười lạnh tóc gáy.

—Hết chương 41—