Gặp Em Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 39: Tin xấu từ phương xa




“Nếu Phong chết, chị sẽ không ngồi tốn nước mắt vì anh ấy mà sẽ trực tiếp đi trả thù. Kẻ nào đâm Phong một nhát, chị sẽ đâm anh ta mười nhát. Ai khiến Phong bị thương, chị sẽ khiến người đó sống không bằng chết gấp mười lần. Ai chính tay giết chết anh ấy, chị sẽ khiến anh ta vật vã quỳ xuống chân chị, cầu xin chị cho anh ta được chết.”

Hân Vũ bàn việc với Kiến Phi và Hạ Dương đến tận nửa đêm. Cô chỉ vừa khỏi bệnh, cơ thể lại liên tục bị vắt kiệt sức nên cả người hầu như tê cứng. Đợi cho cung nhân lui ra, cô mới uể oải xoa vặn thắt lưng vài cái rồi tựa xuống giường, chậm rãi cởi gút chiếc áo lông ngoài ra, định chuồn vào tấm chăn ấm áp.

Thế nhưng vừa kéo chăn, cô nhận ra ngay có điểm bất thường.

Một đầu chăn bị ai đó giữ rịt lấy, hơi ấm dần dần lan tỏa dưới lớp chăn dày khiến hàng mày Hân Vũ bất giác nheo lại. Cô hơi lùi về phía sau, vung tay phất tấm chăn lên, tay còn lại lập tức lẩm nhẩm gọi ra bùa Khiên. Thế nhưng chỉ vừa động, vòng eo đã bị ai đó choàng tay siết chặt lấy. Cả thân mình cô ngã nhào vào một tấm ngực vững chắc, tuy hơi đau đau, nhưng giọng nói quen thuộc lập tức khiến cô định thần lại.

“Đừng nghịch. Là anh.”

Hân Vũ cau mày. Xem đấy, là ai xâm nhập phòng người khác trái phép, thậm chí còn chiếm dụng giường con gái nhà lành, bây giờ còn lại giở giọng như thể cô mới là người lầm lỗi thế nhỉ?

Kỳ Phong thấy Hân Vũ không có phản ứng, cứ giữ tư thế như thế mà kéo cô lên giường. Bình thường trông cô đã không có da có thịt, mấy ngày này chạy đông chạy tây, càng gầy đi ít nhiều. Phong ôm lấy eo cô, mũi cũng hơi xót xót, bèn cạ vào cổ cô dụi dụi mấy lần.

“Anh làm gì vậy? Nhột lắm.” –Hân Vũ đang suy nghĩ lại bị hành động của hắn làm phân tâm, bực dọc đẩy hắn ra. Cô ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhớ ra hôm nay mình đã quên giăng bùa chống xâm nhập, chẳng trách hắn xông vào được, lại còn tự tiện thế. Càng nghĩ càng bực mình, cô ngồi nhổm dậy, đẩy đẩy lòng bàn chân vào người hắn.

“Còn không mau đi xuống. Ai cho anh vào đây hả?”

Phong vốn bị Quân Tuyết vây lấy mấy ngày liên tiếp, cả tinh thần đều rệu rã. Vốn hắn muốn đến đây xem tình trạng Hân Vũ thế nào. Chẳng ngờ lúc hắn đến thì cô vẫn chưa về, bèn cả gan chọn giường cô làm chỗ ngã lưng. Chỉ nằm vài phút thì hắn cũng ngủ mất, chẳng còn biết trời trăng mây nước gì. Bấy giờ bị cô hỏi thế, hắn có hơi ngao ngán, cố nén tiếng ngáp ngắn ngáp dài, lại lợi dụng việc mắt cô không thấy đường mà ôm cô kéo về phía mình, lẩm bẩm: “Không cho thì cũng đã vào rồi. Giờ em có đuổi anh đi cũng không được đâu.” Hân Vũ cựa quậy vài cái, không biết nghĩ ngợi gì đấy lại lặng đi. Phong thấy thế cười hì hì, vừa ôm vừa vắt một chân gác ngang qua eo cô, lựa chỗ tốt êm nhất trên giường mà chợp mắt. Tuy nhiên vừa nhắm mắt lại, hắn lại nhớ đến tình cảnh cô gặp Quân Tuyết hôm trước, nỗi lo lắng ngày một dày thêm.

Hân Vũ nào biết suy nghĩ trong lòng hắn, đột nhiên thấy hắn im lặng còn tưởng người phía sau đã ngủ rồi, cảm thấy hơi cả giận bèn dùng tay nhéo hắn thêm mấy cái. Phong mở to mắt, nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi của cô thì phì cười, lại bất chấp cô vùng vẫy mà siết chặt người trong lòng lại, còn tận dụng cơ hội véo mũi cô nói: “Lại sao nữa? Còn giận à?”

Hân Vũ dùng giọng mũi ậm ừ, cũng không thèm đáp.

“Lúc nãy anh đã nói thẳng với Quân Tuyết rồi. Chắc sau này cô ấy sẽ không làm phiền em nữa đâu.”

Nói đến nước này rồi mà cô gái trong lòng vẫn nằm bất động, không thấy có phản ứng gì, Kỳ Phong đột nhiên ngồi thẳng dậy, xoay lưng Hân Vũ lại. Cô nàng vốn đang lim dim, bị hành động của hắn làm hoảng sợ, nhưng chưa kịp phản ứng đã nghe hắn nghiêm giọng: “Đừng nghịch, để anh xem thế nào.”

Chẳng biết tại sao, mấy lời đó lại làm công chúa Hân Vũ mọi khi chỉ trừng mắt cũng khiến quần thần lui bước, lúc này lại im như thóc.

Trời vẫn còn lạnh thế nên Hân Vũ mặc một chiếc áo lông tương đối dày, lúc bị hắn ôm cũng chưa kịp cởi ra. Kỳ Phong bấy giờ mới lột chiếc áo ngoài ra, tay lại từ tốn kéo đến lớp vải lụa phía trong. Dưới ánh đèn vàng nhờ nhạt của lông chim lửa, hắn nhìn thấy trên tấm lưng vốn trắng như ngọc của cô lúc này vẫn còn một mảng bầm lớn ngay giữa xương cột sống. Vừa nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng hắn lại đau đớn không thôi. Cũng may là Hân Vũ không phải con người, chứ nếu không, với lực đánh của Quân Tuyết khi đó cho dù có may mắn sống sót hẳn cũng bị liệt cả đời.

Nếu như hắn xuất hiện sớm một chút nữa…

Trái ngược với vẻ mặt đầy phức tạp của Kỳ Phong, đôi mắt mơ màng của Hân Vũ lại khẽ động. Cô hít thở mạnh đến mức cả Phong vốn đang phân tâm cũng nghe thấy. Nhận ra dáng vẻ hồi hộp của cô, hắn lại muốn trêu chọc cô thêm một chút, chậm rãi kéo lớp vải lụa đến tận thắt lưng.

Cho dù trong phòng có lò sưởi, nhưng tiết trời thế này vẫn là quá lạnh. Làn da Hân Vũ tiếp xúc với hơi ấm từ ngón tay Phong, bất giác run rẩy, lồng ngực cô dần hòa theo động tác của hắn phập phồng nhanh hơn. Lúc ngón tay chạm phải làn da trơn láng ở eo cô, hắn cảm nhận được bờ vai cô khẽ run rẩy.

Phong cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười ha hả.

“Nhóc con này, anh chỉ muốn xem em bị thương thế nào thôi, em đang nghĩ gì thế hả? Sao mặt đỏ bừng thế kia?” –Hắn véo má cô, lại cười khanh khách trêu.

Hân Vũ bị hắn chọc đến đỏ mặt thật, vội kéo chăn trùm kín lấy đầu, giọng nói gần như hết hơi: “Ai… mặt ai đỏ đâu chứ?”

“Anh nói em mặt đỏ là đỏ mặt, ai cho chối hả?” –Hắn kéo cô lại ôm vào lòng, tay lại giở tấm chăn che mặt cô ra, cố nín cười tiếp –“Ngoan, nằm sấp lại. Anh thoa thuốc cho.”

Hân Vũ chẳng ngờ ý Kỳ Phong chỉ là muốn thoa thuốc cho mình, gương mặt nhỏ nhắn lại nhất thời đỏ bừng, không còn cách nào khác tự vùi mặt xuống giường cho bớt xấu hổ. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, cô nàng nhận ra không muốn phí cơ hội làm nũng có một không hai này, bèn nhăn mặt nói: “Em muốn xoa bóp.”

Phong vì giọng nói này mà dở khóc dở cười: “Em bao tuổi rồi mà còn đòi anh xoa bóp cho?”

Hân Vũ nhăn mày hậm hực: “Đau.”

Vẻ mặt của cô càng khiến khóe miệng Kỳ Phong kéo ra đến tận mang tai. Hắn xoa hai tay vào nhau, vờ như chuẩn bị đứng dậy.

“Để anh gọi người vào giúp em nhé.”

Hân Vũ nghe thế càng thêm hốt hoảng, vội giương tay định kéo hắn lại. Phong nắm lấy cánh tay đã giương ra giữa chừng không khí kia, dùng động tác nhẹ nhàng nhất xoa xoa, lại thổi hơi vào tay cô.

“Được rồi được rồi, không đùa nữa. Anh làm người hầu một lần, xoa bóp cho em là được chứ gì.”

Giọng hắn trầm xuống, mang thêm mấy phần yêu thương, lúc này mới khiến Hân Vũ yên lòng đưa lưng lại. Hắn biết ý, lại nhặt lọ thuốc trị thương, chậm rãi thoa khắp người cô.

Vốn trước đây có thời gian hắn giở trò nịnh nọt với ba mẹ, thế nên mấy ngón nghề xoa bóp này cũng thạo không ít. Bàn tay hắn do luyện tập thường xuyên mà có những đốt chai sần, chỉ dám nhẹ nhàng sờ nắn lên làn da trơn mịn không chút tì vết, thế mà cũng chẳng nghe Hân Vũ kêu ca tiếng nào. Phong sợ cô đau, lại càng chú ý đến vẻ mặt cô. Chỉ thấy cô nàng nhắm tịt mắt, khóe miệng cong cong lim dim hưởng thụ.

Ngón tay lần theo những đốt huyệt trên cơ thể, dần dần chạm đến hình xăm đôi cánh dưới bả vai Hân Vũ. Hình xăm đen ngòm, thể hiện hình ảnh một đôi cánh rũ xuống, chiếm đến hơn nửa phần tấm lưng thanh thoát. Mỗi một sợi lông trên đôi cánh dường như đều được phù phép sống động như thật. Nếu không nói đến, hắn thật sự còn tưởng rằng nó thật sự có thể giương ra bất cứ lúc nào, càng nghĩ càng không tránh khỏi buồn cười. Nhưng hình xăm tuy thô kệch là thế, nằm trên lưng Hân Vũ lại thêm nét tao nhã không nói thành lời, mềm mại như sương mai, song cũng không kém phần quyến rũ.

Có lẽ đôi tay hắn dừng lại ở vị trí này quá lâu nên cả Hân Vũ cũng nhận ra, cô còn cho rằng Phong ngạc nhiên vì hình xăm phía sau mình, bèn quay mặt nói như thanh minh: “Không phải em tự xăm đâu. Con cháu hoàng gia lúc mới sinh đều mang theo một đôi cánh như thế. Đó là do lời nguyền cổ do trước đây Thiên đế để lại.”

“Ừ, anh có nghe nói rồi.” –Hắn vờ cười đáp –“Trông đẹp mà. Anh cũng muốn xăm một cái.”

“Đây là biểu tượng của hoàng gia, dân thường tự ý xăm sẽ bị phạt tù đấy.” –Hân Vũ tưởng hắn nói thật bèn cảnh cáo.

“Anh cưới em thì đâu còn là dân thường nữa. Em nỡ bỏ tù anh sao?” –Phong cũng chẳng vừa, nửa đùa nửa thật –“Thế cũng hay, sau này con chúng ta sinh ra cũng có một cái nhỉ?”

Nghĩ tới điều này, gò má Hân Vũ lại đỏ bừng.

Phong cũng chẳng trêu chọc Hân Vũ lâu, bàn tay lại nhẹ nhàng ấn theo từng nguyệt đạo, vừa thoa thuốc vừa xoa bóp để cô dễ chịu. Nhìn hàng mi của cô lơ đãng dần chìm vào giấc ngủ, hắn lại có cảm giác mãn nguyện.

Hân Vũ không hề biết, vừa trở về hoàng cung không lâu, hắn đã lén đến thăm Hoàng đế một lần.

Từ trước giờ, ấn tượng của hắn đối với hoàng đế không nhiều lắm. Ngẫu nhiên hắn biết mình đã gặp ông một lần trong đấu trường Định Mệnh. Thế nhưng lúc đó ông ở tít trên đài cao, còn hắn lại phải đứng trên đấu trường, cả gương mặt ông thế nào hắn cũng chưa kịp nhìn rõ.

Nhưng trong ấn tượng của hắn, nếu không không phải là một vị hoàng đế uy nghi, oai phong lẫm liệt thì cũng vô cùng nhẹ nhàng, là một vị vua nhân từ yêu thương con cái trong lời kể của Hân Vũ.

Thế nhưng đối mặt với hắn lúc đó, chỉ là một người đàn ông da bọc lấy xương, mỏng manh đến mức hắn cho rằng một làn gió cũng có thể cuốn ông đi.

Cái ý nghĩ điên rồ rằng người đàn ông trước mặt này mới chính là cha ruột của mình thật sự khiến hắn kinh hãi không ít. Hắn nhìn tới nhìn lui, quan sát rất lâu mà vẫn không nhận ra ông có điểm nào giống mình, giống như tự huyễn hoặc rằng đây chỉ là trò đùa của người nào đó mà thôi.

Thế nhưng, có vô số sự thật lơ lửng trước mắt mà hắn không cách nào bác bỏ. Đôi cánh trên lưng này chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Khi sinh ra, hắn đã mang trên lưng một đôi cánh. Đứa trẻ như vậy làm sao có thể không khiến tất cả những người khác ngạc nhiên? Thậm chí lúc nhỏ, đi tắm mưa với Khải Kiệt hắn còn bị cậu ta trêu chọc không ít lần. Từ đó, tủ quần áo của hắn luôn được trang bị những trang phục khá dày, đến mức cho dù trời có đổ mưa cũng chẳng ai nhìn thấy được thứ ẩn hiện trên làn da.

Hình xăm đó là một bí mật, cũng là nỗi tủi hổ trong những năm tháng thiếu niên của hắn.

Rồi đến thời điểm nổi loạn. Khi đó hắn tham gia đua xe, trà trộn vào băng đảng. Hình xăm một thời hắn giấu nhẹm lại trở thành biểu tượng, có ai nhìn thấy hình xăm đôi cánh lại không biết đến danh tiếng lẫy lừng của hắn, một thằng oắt choai choai, chỉ mới lái xe dăm ba tháng đã có thể đua thắng gã vô địch đua xe đường phố mấy năm liền?

Vô số lần hắn tự hỏi, hình xăm này từ đâu mà có, tại sao chỉ mỗi hắn lại mang ký hiệu đặc biệt như vậy.

Mẹ hắn vẫn bảo, đấy là vì lúc nhỏ hắn mang mệnh xấu, bà mời một số thầy tướng đến xem cho hắn thì được biết phải có một hình xăm thế này mới giải được mệnh. Nhưng bản thân hắn biết, thứ hình thù kỳ quái này khác hoàn toàn với vô số hình xăm khác vẫn nhìn thấy bên ngoài. Chỉ là, vì không giải thích được nên đành để nó chìm vào lãng quên.

Khi đó làm sao hắn dám nghĩ đến, một ký hiệu nhỏ nhoi lại liên kết hắn với thân thế khác thường ở vùng đất kỳ dị như thế này, liên kết với người con gái của cuộc đời hắn.

Hân Vũ đã thiếp đi từ lúc nào, nhịp thở dần an tĩnh, đôi vai cũng chỉ run đều đặn thẹo từng nhịp hô hấp. Hắn mỉm cười, sửa lại dáng nằm của cô cho ngay ngắn rồi lại chậm rãi kéo chăn lại.

Cô gái này luôn buồn cười là thế, tuy trong lòng có oán hận, có giận dữ, nhưng hành động lúc nào cũng đi ngược lại với suy nghĩ, cũng chưa từng ép hắn phải lựa chọn bất kỳ điều gì.

Hắn biết ơn cô, bởi suy cho cùng nếu người xảy ra chuyện này là cô chứ không phải hắn, hẳn hắn đã nổi xung thiên lên mà khăng khăng bắt cô phải lựa chọn rồi.

Có thể tĩnh lặng như thế, một là vì không còn gì để tiếp tục hy vọng, hai là đã quá mức tin tưởng.

Mà hắn biết, vị trí của hắn trong lòng Hân Vũ đã lớn đến mức cho dù bảo cô giao mạng cho hắn, cô cũng chẳng hề hối tiếc. Một người con gái như vậy, hỏi hắn làm sao có thể từ bỏ cô?



Dường như đã lâu lắm rồi Hân Vũ mới có một giấc ngủ ngon đến thế. Cô trở mình dậy vào giữa buổi sáng, hàng mày nheo chặt lại, có phần hốt hoảng khi nhận ra giọng nói đang gọi mình không phải của cung nhân hay bất kỳ nô bộc hầu hạ nào khác, mà là từ Kỳ Phong.

Thấy cô đã tỉnh, lúc này hắn mới hơi khom người, kéo giày đến mang vào chân cô, đoạn cũng chẳng để cô kịp nói câu nào, nhét vào tay cô một tấm áo dày cộm khác.

“Càng lúc càng hư quá đi mất. Em ngủ đến trưa trời trưa trật rồi. Mau thay áo rồi anh dẫn em ra ngoài.”

Hân Vũ không có khái niệm thời gian, dĩ nhiên cũng không biết lúc này là mấy giờ, nghe thế mới hơi ngẩn ra. Phong nhìn ra ngay tức thì, vội cướp lời cô: “Anh nói với Kiến Phi hôm nay em không khỏe, không cần lên triều rồi. Nào đưa mặt đây, anh lau giúp cho.”

Khóe miệng Hân Vũ hơi giật giật. Kiến Phi đến tìm gọi cô sao? Vậy có nghĩa là anh đã nhìn thấy cô và Kỳ Phong… Nghĩ đến đây, Hân Vũ lại không khỏi đỏ mặt, túm lấy tấm chăn che quanh người. Phong nhìn lại càng buồn cười, ấn tấm khăn thấm nước ấm lên mặt cô: “Cái gì không thấy cũng đã thấy rồi, còn gì để che chứ? Muốn tự thay áo hay để anh giúp đây hả?”

Hân Vũ mặt đỏ bừng, lúc này không còn cách nào khác đành cúi đầu. Đâu phải hắn không biết, trang phục ở Nhân quốc cầu kỳ và khó mặc vô cùng, nếu không có sự giúp đỡ của cung nhân thì làm sao cô mặc cho được?

Rốt cuộc vẫn là, Kỳ Phong dịu dàng lau mặt, tay và chân cho cô, sau đó còn từ tốn giúp cô khoác từng lớp áo vào. Hân Vũ xấu hổ mãi một lúc, sau cùng lại nhớ đến khoảng thời gian trước kia, lúc từ núi Thánh Hỏa trở về, chẳng phải hắn vẫn thường mặc áo giúp cô thế này sao? Chẳng qua chỉ là khác địa điểm thôi, cô tự trấn an mình như thế, sau cùng tư tưởng cũng thoải mái hơn một chút.

Do Kỳ Phong viện cớ bệnh mà Hân Vũ không cần lên triều, bản thân cô cũng muốn nghỉ ngơi một ngày sau khoảng thời gian căng như dây đàn vừa qua. Thế nên cả hai bàn nhau một lúc, quyết định cùng ra khỏi cung chơi một chuyến.

Bởi vì không muốn ảnh hưởng đến nhiều người, Kỳ Phong tìm hai bộ đồ cung nhân cho hắn và Hân Vũ, cả hai men theo cổng sau chen chúc ra ngoài. Hân Vũ chưa bao giờ ra khỏi cung bằng cách này, tuy cảm thấy không quen nhưng cũng thích thú. Hơn nữa lần này lại có Kỳ Phong đi cùng, suốt chặng đường, hắn chưa từng buông tay cô ra.

Sau trận chiến, mặc dù phục hồi khá nhanh nhưng phố lớn phố nhỏ trong kinh thành nhất thời vẫn chưa nhộn nhịp trở lại như trước đây. Hân Vũ muốn đi xa hơn ra ngoại thành để xem xét tình hình dân cư thế nào, Phong cũng chiều ý cô. Cả hai mất cả buổi chiều để đi khắp nơi dọ thám, khi đã chắc chắn mọi thứ thật sự dần ổn định, lúc này Hân Vũ mới chịu về. Phong chọn một quán ăn nhỏ bên đường để lấp bụng. Hắn vừa gắp cho cô vừa đùa nghịch một lúc, thoắt cái trời đã sụp tối.

Mặt trời dần xuống bóng ở đằng xa, kinh thành cũng dần lên đèn, dân cư thưa thớt nhất thời trở nên náo nhiệt. Chẳng biết thế nào, có vài cô gái nhận ra Kỳ Phong, thi thoảng lại chỉ trỏ hắn từ xa. Phong thấy thế cũng rất lấy làm thích thú. Trước đây vốn ở trường hắn cũng có rất nhiều cô gái thích, nhưng khi đó hắn chỉ có một mình, cảm thấy vướng một đám con gái lúc nào cũng nhao nhao theo thì chẳng ra thể thống gì. Lúc này Hân Vũ lại ngồi ngay bên cạnh, lòng tự kiêu của đàn ông trong hắn cũng gia tăng ít nhiều. Hân Vũ, em xem đấy, bạn trai em cũng không tệ tí nào phải không?

Trái với vẻ mặt sung sướng của hắn, Hân Vũ tuy không nhìn thấy, nhưng những lời nói vang vọng kia làm sao không rơi vào tai? Cô cầm bát cháo, ăn mãi ăn mãi mà chẳng hết. Lúc Kỳ Phong nhìn thấy định nhắc nhở thì cháo trong bát đã hóa thành một hỗn hợp nhão nhoẹt kỳ dị. Hắn cười cười, nắm lấy tay cô, đoạn nói như thể sợ người ta không nghe thấy: “Hân Vũ, sao lại ăn ít vậy? Không thích ăn cháo ở đây à?”

Giọng nói chẳng những làm những cô gái đang chỉ trỏ xung quanh lặng người, mà cả ông chủ quán râu tóc bạc phơ cũng hốt hoảng.

Dĩ nhiên, ở Nhân Quốc chẳng ai không biết đến cái tên Hân Vũ, thế nhưng bình thường nào có ai dám gọi. Lúc này nghe thấy Kỳ Phong gọi như thế, bọn họ càng chắc mẩm thân phận của cô gái ngồi cạnh hắn. Ông chủ quán run lập cập, dĩ nhiên không ngờ đến công chúa lại ghé cái quán lụp xụp của mình dùng bữa. Hân Vũ vừa nghe động tĩnh đã hiểu ngay vấn đề, bàn tay nhỏ nhắn âm thầm véo hắn một cái rõ đau.

Bị véo, song Kỳ Phong chẳng có xíu tức giận nào. Chỉ nhìn thấy vẻ mặt khó xử này của Hân Vũ thôi cũng khiến hắn vui vẻ trong lòng rồi.

Tính tình Kỳ Phong vốn ham chơi. Rời quán ăn, chẳng mấy chốc hắn đã kéo cô vào một đám người đang diễn xiếc khác. Trong khoảng thời gian ấy, bàn tay hắn chưa từng rời khỏi tay cô.

Hân Vũ đã quen được cánh tay ấy nhẹ nhàng nắm lấy, lâu dần cũng chẳng để ý mình đang đứng là nơi nào nữa. Cô im lặng lắng nghe giọng nói hắn chậm rãi tường thuật lại mọi thứ xung quanh, lại dùng trí tưởng tượng của mình vẽ cả hình ảnh hắn và cô đứng giữa đám đông đang huyên náo, thế nhưng tất cả những gương mặt xung quanh ấy, cô chẳng hề biết. Tất cả những gì cô cảm thấy được chỉ là một cánh tay dịu dàng nắm lấy tay cô. Hơi ấm trong lòng bàn tay ấy hầu như đã xua tan mọi giá lạnh trên thế gian này.

Có lẽ, trái tim người con gái vốn dĩ vẫn nhỏ bé là vậy. Cho dù thế giới này có rộng lớn đến mức nào, người người đông đúc ra sao, thì thứ quan trọng nhất đối với cô, mãi mãi cũng chỉ có một mà thôi.

Trước đây, cô đã từng nghĩ, giữa an nguy của nhân loại và bản thân mình, cô sẽ chẳng may may nghi ngờ gì mà chọn nhân loại. Thế nhưng lúc này cũng cùng là câu hỏi ấy, giữa Kỳ Phong và Nhân quốc, cô lại thật sự e rằng mình sẽ chọn Kỳ Phong.

Hóa ra, từ lâu lắm rồi, vị trí của Kỳ Phong trong tim cô đã quan trọng hơn hết thảy.

Có lẽ do sự im lặng quá lâu của cô, Kỳ Phong cũng dần để ý. Hắn lẳng lặng kéo cô ra khỏi đám đông, lo lắng vuốt vuốt mái tóc phất phơ hơi rối, lại thổi thổi vào tay cô: “Sao vậy? Em lại thấy lạnh à?”

Hân Vũ lắc đầu, chẳng nói chẳng rằng lại dang tay ôm chặt lấy hắn, nụ cười nở ra, nhưng lệ lại long lanh rơi khỏi cặp mắt đờ đẫn vô hồn.

Hình ảnh này thật sự khiến Kỳ Phong suýt chút nữa đã nhảy dựng vì sợ hãi.

Nhưng câu hỏi hắn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đã chợt nhận thấy Hân Vũ giương tay giữ chặt lấy đầu mình, đoạn cô nhón gót, cánh môi hồng cứ theo cảm tính mà nhẹ nhàng in dấu trên làn môi hắn.

Lần đâu tiên Hân Vũ chủ động hôn hắn, mà lại giữa con đường tấp nập đầy người qua lại thế này, thật sự làm Kỳ Phong ngỡ ngàng, nhất thời chẳng biết phải làm sao.

Nhưng rất nhanh, cuối cùng hắn cũng bị khuất phục bởi nụ hôn ngờ nghệch yếu ớt kia.

Phong nhanh chóng bế xốc Hân Vũ lên, nhẹ nhàng mang cô vào một con hẻm vắng người.

Dãy phố bên ngoài vẫn náo nhiệt, người múa kẻ đàn, có nơi còn diễn tạp kỹ. Giữa nhưng âm thanh nhộp nhịp như thế, hầu như chẳng ai chú ý bên trong con hẻm có một đôi nam nữ đang ôm lấy nhau, nồng nhiệt dây dưa không dứt.

Tựa như, thế giới này chỉ còn mỗi hai người bọn họ. Trong em có anh, trong anh có em, lời thề ước dành cho nhau là mãi mãi không thay đổi.

Chỉ là rất lâu sau này, tỉnh lại trong con mộng mị, có một cô gái mới đau đớn hiểu ra rằng thời hạn của một lời hứa là quá dài, còn đời người lại ngắn ngủi biết bao nhiêu. Lời nguyện ước họ thốt ra dễ dàng như thế, nhưng không phải đường sinh mệnh của ai cũng đủ kiên trì để đi hết con đường đó.

Mộng tỉnh, tình cũng tàn phai. Mấy ai còn nhớ đến lời ước hẹn thuở ban đầu?

Lúc Kỳ Phong cõng Hân Vũ đã ngủ say về đến hoàng cung thì đã gần nửa đêm. Bước vào đến cung của Hân Vũ, nhìn thấy đèn đóm vẫn rực sáng, hắn đã mơ hồ cảm thấy gì đó không đúng. Song khi bóng dáng Hạ Dương, Kiến Phi, Vân Tình và cả Điệp Y dần rõ ràng trong điện lớn thì hắn càng thêm lo lắng.

Vẻ mặt của cả bốn người này đều rất sầu não, đặc biệt là Điệp Y, cô hầu như đứng không nổi, tỳ cả người vào chiếc ngai cao nhất trên bục, nước mắt đầm đìa trên mặt còn mái tóc thì rối như tơ vò.

Nhìn thấy Kỳ Phong, ánh mắt cô nhóc vốn thanh thuần là thế giờ lại ánh đầy lửa giận, thiếu chút nữa là lao ngay vào hắn. Vẫn là Kiến Phi giữ chặt cô lại, đoạn nhẹ giọng trách móc: “Hai người đã đi đâu cả ngày nay? Phía Hỏa Thành có tin truyền đến. Chuyện lớn rồi.”

Nghe thấy tiếng động, Hân Vũ rốt cuộc cũng tỉnh lại. Cô dùng tay dụi dụi mắt, leo khỏi lưng Kỳ Phong, đoạn nhận ra ngay không khí chẳng lành trong điện, cả sự hiện diện của Kiến Phi và Điệp Y, giọng nói trở nên nghiêm túc hẳn: “Có chuyện gì?”

Hạ Dương cắn môi, sau cùng đại diện lên tiếng đáp: “Lúc chiều quân tiên phong từ Hỏa thành báo đến, Vĩnh Hi cho giăng trận ở vực Tinh Linh, quân ta sơ suất đã rơi vào vòng khống chế của hắn, binh mã tổn thất một nửa. Phần Đình Nguyên…” –Nói đến đây anh hơi ấp úng, giọng nói lại thoáng nghẹn ngào –“Tạm thời vẫn chưa tìm được thi thể.”

Như thể vừa có tiếng sấm sét vang dội trên trần điện, Hân Vũ lùi ra sau hai bước, may nhờ Kỳ Phong đỡ lại mới không té ngã. Bờ môi cô run run, nhẹ lắc đầu, mãi một lúc mới cất lên thành lời: “Chuyện xảy ra lúc nào?”

Kiến Phi và Hạ Dương nhìn nhau, bất đắc dĩ định đáp lời, nào ngờ Điệp Y đã lên tiếng trước: “Là chiều nay. Lúc chiều tin tức đã truyền đến. Chúng tôi tìm chị cả ngày nay. Hân Vũ, rốt cuộc trong lúc Đình Nguyên sống chết chưa rõ, chị đã đi đâu? Là cùng với người ngoại quốc này đi thề non hẹn biển. Hai người vui rồi, hạnh phúc rồi. Nhưng Đình Nguyên của tôi, thậm chí cả thân xác anh ấy cũng không có cơ hội trở về nhà nữa.”

Bờ vai Hân Vũ run rẩy, bất giác eo lại bị Kỳ Phong siết chặt lấy. Hắn ôm lấy cô, cứ như thể làm thế thì nỗi đau của cô sẽ truyền bớt sang mình. Thế nhưng giọng nói của Điệp Y vẫn cứ vang vọng trong không gian vốn đã chỉ còn tiếng nghẹn ngào: “Hai năm nay Đình Nguyên rất muốn trở về nhà. Rốt cuộc anh ấy đã làm được rồi. Nhưng chị xem, chị đã làm được chuyện tốt gì cho anh ấy? Chỉ vì anh ấy nói lời thật lòng, chị liền tìm cách đẩy anh ấy ra tận nơi núi cao hiểm trở như Yên thành. Khó khăn lắm anh ấy mới có thể quay trở lại, lại vì một câu nói của chị, dù bị thương cũng háo hức xông lên chiến trường. Giờ thì anh ấy thật sự chết rồi. Hân Vũ, chị có từng cảm thấy hối hận không? Có bao giờ chị nghĩ lúc nằm mơ mình sẽ nhìn thấy anh ấy không? Nhưng hai năm nay, đêm nào anh ấy cũng gọi tên chị.”

Lời vừa thốt ra liền khiến tất cả mọi người đứng trong điện ngỡ ngàng. Cả Kỳ Phong cũng kinh ngạc nhìn Điệp Y, nhưng vẻ đau thương đến tan nát cõi lòng đó, giọng nói chua xót đó làm sao có thể là giả được.

Có lẽ do Kiến Phi cũng sững sờ, rốt cuộc Điệp Y có thể vùng khỏi tay anh, cô bước từng bước nặng nề đến trước mặt Hân Vũ, dùng vẻ mặt như điên dại tiếp lời: “Những gì xảy ra năm đó là chị biết, Đình Nguyên biết, tôi cũng biết. Vì tôi nên mới phái anh ấy đi xa? Chị tưởng chị có thể giấu được ai? Tôi không phải Đình Nguyên, không thể mù quáng như anh ấy, cho dù biết trước mặt là hố lửa mà vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào.”

“Em thôi nói nhăng nói cuội đi. Chuyện đã đến nước nào rồi?” –Cả Hạ Dương cũng chẳng đứng yên được nữa, vội bước đến kéo Điệp Y ra. Ánh mắt lo lắng của anh chậm rãi lướt qua Hân Vũ, trầm giọng nói –“Việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng cử quân tiếp viện ra tiền tuyến. Vẫn còn mấy vạn quân của chúng ta ngoài đấy. Không thể vì một mình Đình Nguyên mà hy sinh tất cả họ được.”

“Thế cứu sống họ, Đình Nguyên của em có trở về không?”

Điệp Y giãy tay khỏi Hạ Dương, ánh mắt long lên sòng sọc, nụ cười dở ngây dở dại. Cô người rạng rỡ như thế, nhưng lại khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng đau lòng.

Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi. Cô chưa từng ỷ lại mình là công chúa, chưa hề mong muốn một danh phận. Cô lang bạt khắp nơi, đi theo Đình Nguyên đến mọi miền đất lưu lại dấu chân anh, chỉ bởi vì anh là anh, là Đình Nguyên của cô.

Một người đuổi theo một người, một người đuổi bắt, người kia lại kiếm tìm, thoắt cái họ dây dưa nhau đã bấy nhiêu năm. Thế mà giờ đây, chỉ vì một tin tức từ phương xa gửi đến, bảo rằng anh không còn nữa, bảo cô làm sao có thể cam tâm?

Người duy nhất mà cô quan tâm không còn. Còn những người kia, họ làm sao hiểu được nỗi đau trong lòng cô, làm sao có đủ tư cách bảo cô rằng cái chết của anh bất quá cũng chỉ là cái chết của một người mà thôi. Ngoài kia còn bao nhiêu con người cần chờ cô cứu? Chẳng lẽ họ không hiểu, cho dù bên ngoài kia có hàng vạn hàng triệu con người, nhưng không ai trong số đó có thể là anh, rốt cuộc cũng chẳng thể nào là anh được.

Vân Tình ôm lấy Điệp Y, hai chị em cứ ôm nhau như thế mà òa khóc nức nở, khiến đại điện vốn giăng đầy ánh sáng ấm áp cũng lạnh lẽo như một đống hoang tàn.

Bờ môi Hân Vũ vốn đã bị cắn chặt đến bật máu, bấy giờ cũng khẽ run lên. Lúc tiếng nói cô lại một lần nữa cất lên, lạ thay lại trong veo không chút âm sắc nào.

“Kiến Phi.”

Kiến Phi vẫn dồn hết sự chú ý vào Điệp Y, lúc này nghe Hân Vũ gọi mới tỉnh ra, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh nghe.”

“Anh dẫn theo cấm vệ quân hộ tống. Chuẩn bị người ngựa ngay trong sáng mai khởi hành đến vùng đang giao tranh, tìm cách dẫn binh sĩ ra khỏi vòng vây. Lưu ý làm mọi cách có thể, hạn chế số người thương vong càng ít càng tốt.”

“Anh biết rồi.” –Kiến Phi đáp, chẳng rõ tâm tình.

“Hạ Dương.”

“Có anh.”

“Thân phận hiện giờ của anh không thích hợp. Em sẽ để Kỳ Phong lãnh chức Hộ quốc tướng quân thay vị trí còn trống của Kiến Phi. Nhưng đây chỉ là hình thức. Mọi thứ đều phải được anh thông qua. Em sẽ bảo người mang ấn tín đến chỗ anh. Còn nữa, bên phía Minh Viễn, anh giúp em viết một lá thư cho anh ấy. Từ nay anh ấy phải đảm đương luôn cả công việc ở Yên Thành. Hiện chúng ta vẫn cần tiếp tục cung cấp tài lực và vũ khí.”

Hạ Dương khẽ gật đầu: “Ừm. Anh hiểu.”

“Tình trạng sức khỏe của cha vẫn không tốt. Giờ đôi mắt em lại có vấn đề, em đến Hỏa Thành cũng không giúp ích gì được cho mọi người cả. Thế nên nhân lực nhất thời chỉ có bấy nhiêu. Kiến Phi, anh càng phải cố gắng tìm cách thoát khỏi vòng vây càng sớm càng tốt. Trong thời gian ngắn, em sẽ cố gắng tìm thêm viện binh để hỗ trợ binh sĩ ngoài đó. Chuyện này tạm thời cứ quyết định như vậy đi.”

Vân Tình đang ôm Điệp Y trong tay, lúc này lại không nghe Hân Vũ nhắc gì đến mình mới cân nhắc lên tiếng: “Hân Vũ à, thật ra em…”

“Nhiệm vụ trước mắt của em là phải chăm sóc cha và Điệp Y cho thật tốt.” –Chưa nói hết câu, Hân Vũ đã ngắt lời. –“Chị không thể lo thêm chuyện của em nữa đâu.”

Vân Tình rốt cuộc cũng không nói thêm được lời nào nữa.

Kiến Phi, Hạ Dương và Hân Vũ bàn với nhau vài vấn đề nữa trước khi chia ra chuyện ai nấy làm. Vân Tình bèn dìu Điệp Y lúc này đã khóc đến lả người trở về. Nào ngờ chỉ vừa ra đến cửa, bước chân Điệp Y đã sững lại, ngang bướng quay đầu nghiến răng hỏi Hân Vũ: “Thật ra tôi cũng rất muốn biết, nếu như người hôm nay xảy ra chuyện là Kỳ Phong chứ không phải Đình Nguyên, liệu chị có thể giữ được bình tĩnh như thế không?”

Câu hỏi này khiến đại điện bất giác lại im tiếng lần nữa.

Kiến Phi và Hạ Dương cúi đầu, như thể không nghe thấy điều gì. Vân Tình thì hơi ngạc nhiên nhìn Hân Vũ xoa xoa thái dương, nặn ra nụ cười đắng nghét: “Dĩ nhiên là không.”

Chẳng ai chú ý, cả ngón tay Kỳ Phong cũng run nhè nhẹ.

“Nếu Phong chết, chị sẽ không ngồi tốn nước mắt vì anh ấy mà sẽ trực tiếp đi trả thù. Kẻ nào đâm Phong một nhát, chị sẽ đâm anh ta mười nhát. Ai khiến Phong bị thương, chị sẽ khiến người đó sống không bằng chết gấp mười lần. Ai chính tay giết chết anh ấy, chị sẽ khiến anh ta vật vã quỳ xuống chân chị, cầu xin chị cho anh ta được chết.” –Giọng Hân Vũ rất chậm rãi, nhưng từng lời kiên định, mang theo chút lạnh lẽo rét người.

Điệp Y cười nhạt: “Chị cũng ít tàn nhẫn quá nhỉ?”

“Trước giờ chị không tàn nhẫn với người khác, đó là chị không thích, không có nghĩa là chị không làm.” –Hân Vũ thản nhiên nói –“Hoặc cũng có thể là vì chưa có ai đủ tư cách khiến chị phải thật sự tàn nhẫn như thế.”

Bước chân Điệp Y lảo đảo, may mà Vân Tình kịp giữ chặt lấy cô. Lúc cô quay người lại, nụ cười phảng phát nhạt như tiên nữ hạ phàm, nhưng lại mang đầy u oán: “Hay. Hân Vũ, cuối cùng chị cũng dạy tôi được một bài học để ghi nhớ nhất trong đời. Những lời chị nói hôm nay, mong rằng chị sẽ nhớ kỹ.”

Dứt lời, cũng chẳng đợi Vân Tình dìu, bước chân đã lập tức kiên định đi về phía trước.

Bóng dáng Điệp Y đã đi rất xa rồi, thế mà Hân Vũ vẫn đăm đăm nhìn theo hướng ấy. Cô chú tâm đến mức suýt chút nữa Kỳ Phong còn tưởng rằng cô thật sự nhìn thấy, cánh tay bất giác chạm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô, truyền cho cô chút hơi ấm.

Mà Hân Vũ chỉ yên lặng ngẩn người, không rõ tâm tình.

“Em có cần phải nói như vậy với con bé không? Lỡ nó nhất thời xúc động mà chạy ra chiến trường thì thế nào? Anh không đủ sức kiềm cặp thêm nó đâu.” –Kiến Phi rầu rĩ nói.

“Em sẽ cho người canh giữ nó thật kỹ. Anh an tâm đi.”

Hân Vũ chỉ đáp lại nhàn nhạt.

Thật ra, Kiến Phi không biết, tất cả mọi người đều không thể hiểu, thứ cô lo sợ chẳng phải là Điệp Y sẽ nông nổi làm ra chuyện liều lĩnh. Cô chỉ sợ, em gái mình sẽ thật sự đi theo Đình Nguyên.

Mối tình này, cô đã chứng kiến 5 năm, dõi theo năm năm, từng ngón tay cử chỉ của Điệp Y cô đều rõ mồn một, làm sao có thể không hiểu những suy nghĩ trong đầu con bé?

Có đôi khi, có ai đó để hận còn tốt hơn là ngay cả một người để hận cũng không còn.



Đoàn người của Kiến Phi rời hoàng cung chỉ mấy giờ sau đó. Rạng sáng, Hân Vũ tỉnh lại thì nghe tin người đã đi rồi. Cô cũng chẳng lên triều. Vì cái chết của Đình Nguyên, cô để cả nước quốc tang trong ba ngày, có lẽ cũng là điều duy nhất cô có thể làm được với một người con trai đã từng hết lòng với mình như thế.

Sáng sớm, cung nhân mặc trang phục rồi dẫn Hân Vũ ra ngoài. Cuối đông lập xuân, buổi sáng này trời rốt cuộc cũng dần ấm lên, thế nhưng cô xoa hai tay vào nhau, xoa mãi, cánh tay cũng nóng đến bỏng rát mà trái tim vẫn chẳng cách nào thôi lạnh giá.

Trong hoa viên, thấp thoáng đã có vài nụ hoa đào chớm nở, chen mình ra khỏi thời gian ngủ đông kéo dài hàng tháng trời. Tuyết tan đọng thành giọt dưới chân bàn đá, nhiễu tí tách xuống mặt đất rồi lại dần tan vào cát bụi.

Hân Vũ lơ đãng đứng giữa khu vườn, vươn hai tay, hít một hơi thật sâu.

Trên là bầu trời cao vời vợi, dưới chân là mặt đất bằng san sát, thấp thoáng vài bóng cây ngọn cỏ phất phơ trơ trọi.

Bầu không khí hóa ra vẫn âm ỉ như ngày trước.

Chỉ là, thế gian này đã vĩnh viễn mất đi một sinh mạng.

Dường như, trên trời vừa rơi xuống một giọt nước, khẽ khàng rơi vào đáy mắt cô.

Hân Vũ bảo cung nhân lui ra ngoài, nhưng có lẽ do rút kinh nghiệm lần trước, người này chỉ bước ra đến cổng rồi nán lại. Hân Vũ biết, nhưng cũng chẳng thèm chấp. Cô đứng ngay ngắn ngay vị trí bàn đá, cố gắng lấy gốc cây đào làm mốc, chậm chạp bước từng bước về hướng đối diện.

Năm bước, mười bước, một trăm bước. Rốt cuộc Hân Vũ cũng đi đến tận bờ hồ. Khi nhận ra suýt chút nữa là mình đã lọt tỏm xuống hồ, cô lại bật cười đầy thích thú.

Đã quên mất, khi trưởng thành, bước chân con người cũng phải dài hơn rồi.

Thế là, cô quay lại theo hướng cũ, lùi dần ba mươi bước, lại tiến lên 10 bước, đi loanh quanh thế một buổi sáng, rốt cuộc cô cũng tìm được nơi mình cần tìm.

Đó là một ngôi mộ nhỏ bằng đá, nằm khuất dưới gốc cây dương xỉ rậm rạp to hơn cả thân người. Bên cạnh mộ lại có một khoảnh đất hơi nhô lên, phủ đầy cỏ xanh rậm rạp.

Hân Vũ ngồi xổm xuống đất, lúc này cũng chẳng quan tâm được điều gì khác, cứ dùng tay mò mẫm dần trong lớp cỏ khô. Khi móng tay dần đau siết vì ứa máu và rát, cô lại tiếp dùng dùng đá đào bới khoảnh đất hơi nhô lên nọ, mãi cho đến khi chạm được vào mặt nhẵn trơn trụi của một hòn đá, bàn tay đào đất của cô cũng dần nhẹ nhàng hơn. Mãi rồi, cô cũng đào xới thêm được vài tảng đá, cẩn trọng nâng niu từng chút, từng chút một.

Còn nhớ, mùa thu của ba năm về trước, cô tiễn Đình Nguyên lên đường đi Yên Thành. Hoàng đế tuy là nói phái anh đến trấn thủ một thành, nhưng lại không hề đề cập đến ngày trở về, hình thức cũng chẳng khác nào đày đi biệt xứ. Khi đó, cô và anh đứng trước cổng thành, cô dõi mắt khắp nơi để tìm Điệp Y, song lại chẳng thấy con bé đâu, chỉ đành nhìn anh nở nụ cười lấy lệ: “Ở Lam Thành anh có gì cứ bảo em. Em sẽ giúp anh.”

Đình Nguyên thấy cô nói thế cũng hiểu ra ít nhiều, nụ cười dần lặng đi chua chát.

“Hân Vũ, em còn nhớ ngôi mộ năm đó hai chúng ta chôn sói trắng không?”

Hân Vũ không ngờ đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này, có hơi ngẩn ra.

“Cả đời này anh chỉ có một tâm nguyện, chôn ngay bên cạnh ngôi mộ ấy. Nếu như có một ngày em nhớ đến anh, hoặc giả anh không có thời gian làm nữa. Em hãy thực hiện thay anh nhé.”

Mấy năm rồi, cô cũng chẳng còn nhớ nhiều đến câu nói bâng quơ ngày hôm ấy, không ngờ rằng ngay sau khi nghe được tin anh mất mới phát hiện mình lại ghi khắc từng lời từng chữ của anh như vậy.

Ngón tay chậm rãi chà xát trên mặt đá, cảm nhận từng dòng chữ được anh khắc trên đó. Bất giác, bả vai cô run run. Đọc xong hết các chữ khắc, cô đánh rơi cả hòn đá cuối cùng xuống mặt đất, đôi tay đầy máu ôm lấy mặt, nước mắt kìm nén rốt cuộc cũng rơi thành dòng.

Bốn hòn đá, cũng chỉ có vỏn vẹn mấy chữ mà thôi.

Hân Vũ, cả đời, hy vọng, hạnh phúc.

Thì ra, ngay từ năm đó anh đã có ý muốn nói với cô, tâm nguyện của anh chỉ đơn giản như vậy, chỉ là hy vọng cô có thể hạnh phúc cả đời.

Ấy vậy mà, tấm chân tình ấy, cô vẫn chưa từng để tâm.

Hết chương 39