Trời đất tuần hoàn, không gì là không thể. Làm sao con biết được thế giới này không có tiền kiếp? Sao con chắc chắn được linh hồn con người chết rồi sẽ không tái sinh một lần nữa?
Khải Kiệt và Ngôn Chi bước ra tới bên ngoài hành lang thì trời đã tối hẳn. Trong lòng cả hai đều hưng phấn không thôi, lúc quay lại mới nhận ra Tâm Du đi phía sau đang ngơ ngẩn như mất hồn. Khải Kiệt nheo mày, lườm lườm Tâm Du đầy ẩn ý. Không phải tới lúc này cậu ta mới nhận ra cô nàng mọi khi mồm mép nhất bọn này cứ im thin thít, bắt đầu từ lúc bước vào cổng lâu đài.
Nếu nói Tâm Du e ngại người lạ cũng không hẳn, bởi trước giờ cậu ta chưa từng thấy cô nàng sợ hãi trước ai bao giờ. Thế nhưng dáng vẻ nàng ta lúc này không chỉ có mấy phần lặng lẽ, thêm vào đó, dường như còn chứa đựng sự e thẹn mà không phải lúc nào cũng thấy được. Nghĩ đến đấy, Kiệt tằng hắng, nghịch nghịch tóc trên vai Tâm Du, láu lỉnh nói: “Nãy giờ chị làm sao thế? Bọn em nói quá nhiều không hiểu sao?”
Nghe nhắc đến tên mình, Tâm Du bấy giờ mới thoát khỏi trạng thái bần thần. Cô nàng ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc rối, cáu kỉnh đáp: “Không hiểu cái đầu cậu ấy.”
Khải Kiệt phá lên cười: “Đấy, thế này mới là chị Du mà em biết chứ. Nãy giờ em còn tưởng chị bị anh đẹp trai nào trong lâu đài hớp hồn mất rồi. Điệu bộ chị cứ như thiếu nữ lần đầu gặp thần tượng ấy.”
Khải Kiệt vốn chỉ định trêu Tâm Du thôi, nào ngờ đâu cô nàng nghe thế thì bắt đầu ửng đỏ cả mặt, vội quát: “Cậu nói nhăng nói cuội gì thế. Còn không mau tìm lão quản lâu đài nhờ ông ta thu xếp phòng đi.”
Dứt lời, cô nàng đã hùng hổ cất bước ra khỏi hành lang. Khải Kiệt càng không hiểu, cậu lướt mắt nhìn Ngôn Chi, song cô nàng chỉ nhún vai lắc đầu.
Không phải để cậu ta nói linh tinh mà trúng rồi đấy chứ?
Từ phía sau hành lang, lúc này Hân Vũ mới lững thững bước ra ngoài, một tay cô nàng đặt lên môi, cắn cắn ngón tay. Khải Kiệt chưa từng thấy Hân Vũ có điệu bộ này bao giờ nên càng ngạc nhiên, thay vì bỏ của chạy lấy người như mọi khi thì lại đứng lại quan sát.
Hân Vũ vẫn còn đang bận tâm về vấn đề của Kỳ Phong và Tần pháp sư nên không mấy chú ý đến Khải Kiệt. Cô biết chủ đề bọn họ đang nhắc đến chắc chắn là có liên quan đến mình, nhưng lại không có lý do chính đáng để ở lại. Càng nghĩ càng thấy không an lòng. Đã bao giờ cô lại bị Tần pháp sư thẳng thắng đuổi ra như thế đâu chứ?
Định thần lại cô nhận ra Kiệt và Chi vẫn còn đang đứng đấy, khẽ cười chào một cái, rồi lại ngượng ngùng đi thẳng ra ngoài.
Mà chính cô cũng không biết rằng, điệu bộ vừa rồi của mình khiến Khải Kiệt nhìn ngẩn cả người, hàng mày nheo lại, dường như rốt cuộc cũng sáng tỏ điều gì đó.
…
Bên trong đại điện, Tần pháp sư vẫn bình thản nghe Kỳ Phong thuật lại luận điệu của mình. Đợi đến khi hắn dứt lời cuối cùng, ông mới đứng dậy, bước chân đảo qua lại trong điện rộng mênh mang. Âm thanh ông vốn đã sang sảng, giờ lại vang hơn bao giờ hết.
“Nói vậy, lúc còn ở Lam Thành, cậu đã biết mấy năm nay Hân Vũ chưa hề rời khỏi Lam Thành. Con bé lại không hề biết gì về việc đã gặp cậu ở thế giới bên kia. Tính cách Hân Vũ và Eden mà cậu nói lại khác nhau đến thế, vậy thì Kỳ Phong, cậu nói ta nghe xem, tại sao cậu lại dám khẳng định Hân Vũ và Eden thật ra chỉ là một người.”
Tuy là giọng điệu chất vấn, nhưng thái độ ông lại rất ôn hòa. Đối diện với một người đàn ông quyền lực thế này, dĩ nhiên Kỳ Phong cũng không dám giấu giếm. Hắn ho khẽ, đoạn nhìn vào mắt ông, nhẹ nhàng hỏi: “Thầy Tần, cho phép con được gọi như vậy vì Hân Vũ cũng gọi thế. Con mạn phép hỏi thầy một câu, thầy đã từng yêu ai chưa?”
Tần pháp sư không đáp lời, chỉ xoa xoa cằm, ánh mắt hơi mỉm cười ra hiệu cho hắn nói tiếp. Như được tiếp thêm sức mạnh, hắn cũng gượng đứng thẳng dậy, trầm mặc tiếp: “Nói thật với thầy thì, lần đầu tiên gặp Hân Vũ, con không dám khẳng định. Bởi ngoại trừ vẻ ngoài ra thì Hân Vũ thật sự khác xa với những gì con biết trước đây. Lúc ấy, kiên trì tin tưởng chẳng qua là vì bản thân cố chấp mà thôi. Thậm chí, trong khoảng thời gian ấy con đã từng hoang mang, mình như vậy, liệu có phải là điên cuồng rồi không. Dù cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn cứ lao đầu vào như thế?”
“Nhưng rồi, dần dần tiếp xúc với Hân Vũ, con nhận ra được, cô ấy cũng không lạnh lùng như những gì thể hiện. Hân Vũ cũng là người rất mềm mỏng, thậm chí có những mặt trái mà con đã từng nhìn thấy ở Eden.”
“Khải Kiệt cũng đã từng hỏi con, có phải là bản thân cố chấp hay không. Hân Vũ thì hoàn toàn không tin tưởng. Thậm chí cô ấy còn cho rằng mình chỉ là vật thay thế của người khác. Nhưng thầy à. Nếu như thầy thật lòng yêu một người thì không thể nào nhầm lẫn được. Tựa như giọng nói, tựa như dáng vẻ cô ấy khi mỉm cười, tựa như mùi hương tự nhiên toát ra từ cô ấy, thậm chí là những thói quen rất nhỏ nhặt, nhưng không biết từ lúc nào đã đi sâu vào lòng.”
“Nếu nói rằng, tất cả là dựa vào cảm giác, con nghĩ thầy sẽ không tin. Nhưng thầy biết không, Hân Vũ vì con mà lần đầu vào bếp. Hương vị thức ăn cô ấy làm ra hoàn toàn giống hệt với hương vị bữa ăn đầu tiên Eden làm cho con. Còn nữa, chiếc vòng màu lam này đến giờ con vẫn giữ lấy, nó hoàn toàn tương xứng với chiếc dây đeo mà Hân Vũ luôn mang theo người. Chưa kể đến trang phục ngày đầu tiên con gặp Eden nữa, cùng với trang phục hiện nay Hân Vũ thường mặc hoàn toàn là là một kiểu dáng, một màu sắc, một chất liệu. Trừ phi là ở mỗi thế giới song song đều tồn tại một người giống hệt nhau, con chẳng còn giả thuyết nào nữa để tin rằng Eden không phải là Hân Vũ cả.”
Kỳ Phong tháo chiếc vòng lam ngọc vẫn mang theo bên người ra, chìa trước mặt Tần pháp sư. Giọng điệu hắn hết sức thành khẩn khiến ông cũng trầm tư giây lát.
Thực tế Kỳ Phong đã chuẩn bị cho buổi gặp gỡ này rất lâu. Ngày ấy, sau trận chiến trên đấu trường Định Mệnh, hắn bí mật đến tìm Kiến Phi hỏi rất nhiều chuyện về Hân Vũ. Khi đó mối quan hệ của cả hai đã khá tốt, thế nên Kiến Phi cũng chẳng giấu hắn điều gì. Cho dù đã chuẩn bị sẵn, nhưng lúc biết được sự thật vẫn khiến hắn ngây ngẩn không thôi.
Có thể vì lòng tự tin ở bản thân quá lớn. Đêm hôm ấy Hân Vũ không đến tìm hắn, hắn lại bình tĩnh đem mọi chuyện sắp xếp từng bước từng bước một.
Lần đầu tiên gặp Eden là ở ngõ nhỏ gần bảo tàng thành phố. Khi đó trên người cô là phục trang ở thế giới này. Hắn hỏi tên cô, cô lại không hề nói mà chỉ thuận miệng gọi một cái tên vốn chễm chệ trên ngực áo hắn.
Đột nhiên lại nhớ đến ánh mắt sững sốt của cô khi đó. Rốt cuộc lúc vừa nhìn thấy hắn, cô đã nhận ra điều gì?
Hắn nghĩ mãi, nhưng lại không tài nào tìm ra được đáp án.
Những kỷ niệm về Eden cứ thế thoáng qua đầu hắn. Thời gian hắn tiếp xúc với cô không lâu lắm, chỉ vỏn vẹn một tháng ngắn ngủi, nhưng trong một tháng ấy, họ cùng ăn cùng ngủ, tựa như trong cuộc sống người này chỉ duy nhất sự tồn tại của người kia. Sự gắn bó thân thiết đến chừng ấy, sao hắn lại có thể nhầm lẫn cô với bất kỳ ai khác được.
Chính trong những ngày tìm tòi về ký ức ấy, hắn rốt cuộc cũng nhớ ra được một điểm quan trọng, cũng là lý do tại sao từ lúc gặp lại đến giờ, trừ nụ hôn kia thì hắn chưa bao giờ nghi ngờ Hân Vũ điều gì.
Đó chính là thói quen.
Hắn nhớ, có một hôm Eden muốn hắn dẫn cô lên nóc nhà ngắm sao. Lúc nằm ngửa mặt lên trời, cô đột nhiên cầm tay hắn, lặng lẽ nói: “Nếu như có một ngày gương mặt em hoàn toàn thay đổi, anh có nhận ra em không?”
Khi đó hắn chỉ cho rằng cô nghĩ vu vơ, thuận miệng gạt: “Em hóa thành tro anh cũng nhận ra.”
“Gạt người.” –Cô nhăn mặt, nhưng gò má lại hơi ửng đỏ. Như chợt nhớ ra gì đó, bàn tay chụm lại, đặt lên mắt hắn –“Anh thử nói cho em nghe mười đặc điểm về em. Nếu nói đúng hết em sẽ tha cho anh.”
Mọi khi Eden đều rất ngoan ngoãn nghe lời, thái độ như vậy cũng là lần đầu tiên Kỳ Phong mới nhìn thấy. Vốn định bông đùa vài câu, nhưng lại nhìn thấy cặp mắt cô tràn đầy mong đợi qua kẽ hở ngón tay thanh mảnh kia, hắn nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ.
“Eden rất đẹp. Vừa nhìn đã không thể lẫn với ai khác rồi.”
“Không kể ngoại hình mà.” –Eden thấy hắn ăn gian bèn phụng phịu lên tiếng. Hắn vờ như không nghe thấy.
“Không tính gương mặt sao? Vậy thì vóc dáng rất nhỏ, chỉ cao đến lồng ngực anh. Mới nhìn còn tưởng học sinh trung học ấy.”
“Đã bảo không tính ngoại hình.” –Giọng Eden đã chuyển sang giận dỗi.
“Thôi được thôi được. Sợ em rồi đấy. Cơ thể Eden rất lạnh, anh phải ôm cả ngày mới ấm lên được một chút. Khi suy nghĩ rất hay cắn móng tay, như vậy bẩn chết đi được. Lúc bị anh chọc giận thì gò má sẽ ửng hồng, trông rất đáng yêu, bối rối thì cứ lấy mũi chân cào cào đất như gà ấy. Cũng may nhà anh không phải sàn đất, nếu không đã bị em biến thành chuồng gà rồi.”
Thấy hắn cuối cùng cũng có vẻ nghiêm túc tiếp chuyện, sắc mặt Eden dần hòa hoãn. Bàn tay che trước mặt hắn cũng thu lại. Khóe môi cô hơi mỉm cười: “Còn gì nữa?”
Hắn nghiêng nghiêng đầu, tinh nghịch vuốt mái tóc cô: “Kể hết có thưởng không?”
Sắc mặt Eden lại ửng đỏ, nhưng ngay lập tức tập trung vấn đề chính: “Không được đánh trống lảng, em hỏi trước mà.”
“Ừm. Em giỏi nhất là làm súp, ngoài ra thì cái gì cũng giỏi. Đọc sách thì hay vò góc giấy, làm hỏng mất mấy quyển sách của anh. Trên người Eden lại có một mùi hương rất đặc biệt.” –Nói đến đây, đột nhiên hắn xoay sang nhìn cô –“Anh vẫn thắc mắc lâu lắm rồi, rốt cuộc là em dùng nước hoa gì thế?”
Eden mím môi, có vẻ khó chịu: “Em không thích dùng hương. Không được dứt lời, nói tiếp.”
Ánh mắt hắn trở nên quái dị, giọng điệu bắt đầu kéo dài ra: “Và Eden hôn rất là…”
Gương mặt Eden đã từ đỏ chuyển sang tím. Cô quẳng thanh kẹo chocolate đang cầm vào ngực hắn, gượng đứng dậy: “Kỳ Phong, anh đi chết đi.”
“Là em bảo anh kể mà, sao lại nổi giận chứ? Nghe hát xong rồi tính quỵt tiền à? Mau trả công cho anh mau lên.”
Hắn chỉ thuận miệng nói thế thôi, nhưng da mặt Eden vốn mỏng, sao lại có chuyện đứng lại nghe hắn sai khiến được? Cô nàng cứ thế trượt theo máng xuống dưới nhà, chẳng mấy chốc đã lẻn vào phòng đóng kín cửa lại.
Khi đó hắn còn cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra bản thân mình vốn hờ hững cũng có lúc để tâm tới Eden nhiều như vậy, nhưng sau này xảy ra nhiều chuyện, mọi thứ cũng dần lắng xuống. Lúc này bình tâm nghĩ lại, có lẽ nào Eden đã biết trước sẽ có ngày này xảy ra không?
Hắn không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Hân Vũ, nhưng mỗi khi cô đến thăm, hắn đều cố tình để ý thói quen của cô. Lâu dần chín phần mười đều đúng như những gì hắn dự đoán. Thế nên hắn càng có cơ sở để củng cố niềm tin của mình.
Vốn còn định đến đảo Rùa sẽ trực tiếp tham khảo ý kiến Tần pháp sư, chẳng ngờ ở Thủy Thành, chẳng biết Hân Vũ bằng cách nào lại biết chuyện Eden, giận dỗi với hắn. Không phải hắn không muốn kể cho cô nghe, thế nhưng có những việc, nếu không chắc chắn, hắn cũng không muốn làm tổn thương cô. Đằng nào thì sau khi mọi thứ sáng tỏ, hắn làm lành với cô cũng chẳng muộn.
Tần pháp sư chậm rãi nhận lấy chiếc dây lam ngọc trong tay Kỳ Phong. Ông rảo bước đến gần ngọn đèn giữa điện, dưới ánh sáng trong vắt, hoa văn trên những mảnh ngọc càng ẩn hiện rõ ràng. Xem xét một lúc, dường như cả bản thân mình cũng không tin được, ông cau mày xác nhận: “Quả thật, hoa văn trên sợi dây này và sợi của Hân Vũ thường đeo là hoàn toàn giống nhau.”
Ánh mắt Kỳ Phong thoáng chốc sáng ngời. Tần pháp sư xoa xoa cằm, thoáng nhìn ra cánh cửa điện đóng chặt, trầm ngâm tiếp: “Khó trách Hân Vũ không tin con. Chuyện này đến cả ta cũng thật khó chấp nhận. Đừng nói là mấy năm này con bé không rời khỏi Lam Thành, từ năm nó ba tuổi, đặt chân đến hòn đảo này, nó cũng chưa từng rời khỏi mắt ta.”
“Lai lịch mảnh lam ngọc này cũng không phải tầm thường. Năm đó con bé vừa chào đời, sao Đế vương chiếu rọi trên bầu trời, các pháp sư trên núi Tiên Tri đã tặng con bé mảnh ngọc này xem như bùa hộ thân. Bao năm nay Hân Vũ vẫn mang nó theo người. Thế gian này cũng không thể có được mảnh thứ hai.”
Kỳ Phong nghe đến đây thì rét lạnh. Đột nhiên hắn muốn biết, nếu Tần pháp sư biết Hân Vũ vì mua đồ ăn cho hắn mà đi cầm mảnh ngọc thì ông sẽ có thái độ thế nào. Dĩ nhiên đấy chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Tần pháp sư đặt mảnh ngọc trên bàn, săm soi rất lâu, dường như đã âm thầm thử rất nhiều loại pháp thuật lên nó mà không hiệu quả. Kỳ Phong cũng chỉ dám đứng cạnh quan sát tình hình. Mãi đến lúc tia sáng cuối cùng rời khỏi lòng bàn tay, tan chảy vào mảnh ngọc thì ông mới thở dài, lắc đầu bảo Kỳ Phong: “Ta cũng đành chịu. Ta nghĩ mảnh ngọc này hoàn toàn là thật.”
Cái tin này không khiến Kỳ Phong bất ngờ. Hiển nhiên hắn luôn biết mảnh ngọc là thật, chỉ có điều câu hỏi mà hắn đặt ra, dường như ngay cả người như Tần pháp sư cũng không sao hiểu thấu được.
“Con đã bao giờ kể với Hân Vũ về sợi dây này chưa?”
Kỳ Phong khẽ lắc đầu. Ngay từ khi cảm thấy trong chuyện này còn có gì đó mập mờ, hắn không hề nhắc với Hân Vũ lần nào nữa. Bởi việc này không chỉ phi lý mà còn có thể dẫn đến nhiều hệ lụy khác. Tần pháp sư cũng là người đầu tiên hắn kể đến.
Nhận ra thái độ của Kỳ Phong, đột nhiên Tần pháp sư rút tay lại. Mảnh ngọc bay vòng trên không khí, rơi thẳng vào tay Kỳ Phong. Trong lúc hắn vẫn còn bất ngờ, ông đã đứng lên, phất tay tắt thứ ánh sáng huyền ảo trong điện. Trong bóng đêm giăng kín cả phòng, ông nhẹ giọng bảo: “Nãy giờ con đã kể ta nghe câu chuyện của con, vậy, hãy để ta kể với con một câu chuyện khác.”
Lúc ánh sáng tái hiện một lần nữa, cả hai người đã đứng trong một căn phòng khác. Chỉ có điều căn phòng này nhỏ hơn đại điện rất nhiều, tuy cũng được soi sáng bằng phản quang đá lam thạch, thế như không khi lại âm u lành lạnh, tựa như chỗ họ đứng là sâu dưới lòng đất.
Kỳ Phong chớp mắt mấy lần, xoa hai tay vào nhau để xua đi cái lạnh. Tập trung một chút, hắn mới nhận ra căn phòng này là một hầm băng. Bốn phía tường đều được dát những tảng băng mỏng vẫn còn tỏa ra khói pháp thuật. Giữa phòng là một cỗ quan tài thủy tinh trong suốt. À không, nói chính xác thì đó hẳn là một cỗ quan tài băng dày đến cả mét. Lớp băng tuy trong, nhưng quá dày đến mức hắn không sao nhìn rõ được người trong quan tài, chỉ có thể phảng phất nhìn ra đó là dáng vẻ mỏng manh của một cô gái.
Tần pháp sư phất tay. Tức thì hơi lạnh quanh Kỳ Phong cũng dần phiêu tán. Hắn ngờ ông vừa cho mình một loại bùa giữ ấm nào đó, nhưng thông minh không nói thành lời. Hắn biết, chuyện ông muốn nói hẳn có liên quan đến người trong quan tài này.
Tần Pháp sư đặt ngón tay lên tường băng mỏng, mắt đăm đăm nhìn nó một lúc mới lên tiếng: “Chắc con chưa biết, lúc còn ở thế giới của con ta đã kết hôn, có một đứa con gái. Sau đó vợ ta vì sinh khó mà qua đời. Thế nên thời điểm tám trăm năm trước, lúc ta bị hút trở về vùng đất này, cùng trở về với ta không chỉ có thủy thủ trên con thuyền đó, mà còn có một bé gái. Đó là con gái ta: A Kiều.”
“Thời điểm đó, thế giới này rất loạn lạc. Loài người ở vào thế yếu so với quỷ tộc, thậm chí phải dựa vào sự giúp đỡ của tiên tộc mới trụ vững được. Con người khắp thế giới đều bị truy sát. Bọn ta vừa trở về liền gặp ngay một nhóm người quỷ tộc. Tuy may mắn thoát thân, nhưng A Kiều lại bị bị quỷ tộc cắn. Bọn ta cố gắng hết sức, nhưng con bé cũng trở thành Kẻ biến thể. Khi đó, con bé chỉ mới mười tuổi mà thôi.”
Ánh mắt Kỳ Phong nghe đến đây, không tự chủ lại liếc sang cô gái đang nằm trong quan tài. Không hiểu vì sao, khoảng khắc nhìn thấy chiếc bóng mờ ảo kia, quả tim hắn lại gióng lên từng hồi, đau đớn như thể bị ai đó xiết chặt.
Tần pháp sư vờ như không nhìn thấy động thái của Kỳ Phong, nhàn nhạt tiếp lời: “Kẻ biến thể có dòng máu quỷ tộc, cơ thể tự nhiên sẽ không phát triển nữa. Vì việc này, bọn ta không thể để A Kiều lưu lại một thôn làng nào đó quá lâu. Con bé tự nhiên sẽ khiến người khác chú ý. Sau đó chúng ta tình cờ gặp được một vị Tiên Nhân, người mà hiện thời là thầy của ta. Ông ấy dạy ta cách kiềm chế quỷ tính trong người A Kiều, thậm chí đưa ra một đề nghị rất hời là đưa A Kiều đến vùng đất được niêm ấn. Ở địa phận của Tiên tộc, sẽ không ai muốn làm hại A Kiều nữa, với điều kiện là ta phải bái ông ấy làm sư.”
“Dĩ nhiên ta đồng ý. Khi đó ta vốn không nghĩ được cách trở lại thế giới bên kia. Huống chi ở nơi ấy, vợ ta đã chết, A Kiều có dòng máu quỷ tộc trong người, có quay lại đó cũng sẽ bị dân chúng phát hiện. Cứ thế, ta tu luyện pháp thuật mấy trăm năm, càng tu luyện càng hứng thú dạt dào. Thậm chí đã bỏ quên A Kiều. Để mặc con bé sống mấy trăm năm cô độc, trong dáng vẻ một đứa trẻ mười tuổi.”
“Rồi thì ta cũng học xong, tự xây dựng địa phận riêng của mình tại đảo Rùa, sau đó lại giúp loài người lập nhiều chiến công hiển hách. Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ ta, tôn sư ta là vị pháp sư vĩ đại nhất. Ta sống trong men say chiến thắng, gần như quên rằng mình còn có một đứa con gái.”
“Cho đến sự kiện gần 300 năm trước, ta cứu được vài binh sỹ từ thế giới bên kia đến. A Kiều trực tiếp chữa trị cho bọn họ. Con bé đặc biệt có tình cảm với một người thanh niên trong số đó, thế nhưng, anh ta chỉ xem con bé như em gái mà thôi.”
Đến đây, Tần pháp sư lắc đầu, nụ cười đầy miễn cưỡng: “Dĩ nhiên, nếu là con, con sẽ đi thích một cô bé con như A Kiều sao?”
Kỳ Phong không biết nên đáp lại thế nào. Thực tế, nếu là bản thân hắn, hắn nghĩ mình cũng sẽ không thể yêu A Kiều. Một cô gái có vẻ ngoài vĩnh viễn dừng lại ở cái tuổi lên mười, khoan nói đến những khía cạnh khác, chỉ hình dáng bé thôi, làm sao có thể là tình yêu?
Thế nhưng, không biết sao, trong lòng hắn lại có một sự đồng cảm với cô bé. Thử nghĩ, một cô gái đã sống qua mấy trăm năm, cô độc mà trưởng thành, nhưng vẻ ngoài lại không thể thay đổi. Cô muốn yêu một người, nhưng ai cho cô yêu, cô liệu sẽ có quyền được yêu hay sao? Khi đó Tần pháp sư cứu sống cô, sợ rằng chỉ là đào cho cô một nấm mồ khác mà thôi.
“Người binh sỹ đó dĩ nhiên không thể đáp lại tình cảm của A Kiều, ngược lại anh ta còn sợ hãi. Sau đó anh ta nhân lúc A Kiều đi vắng, lại đến tìm ta, xin phép ta được rời khỏi đảo. Ta không muốn A Kiều đau lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành để anh ta đi.”
“A Kiều trở về không nhìn thấy anh ta, con bé gần như trở nên điên dại. Suốt bao nhiêu năm, lần đầu tiên ta mới nhìn thấy A Kiều như thế. Trong mắt ta, con bé lúc nào cũng rất lặng lẽ. Lặng lẽ cười, lặng lẽ khóc, thậm chí ngay cả khi phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết nó cũng chưa từng than vãn một tiếng nào, ấy vậy mà năm đó, nó vì người con trai đó mà không muốn sống nữa.”
“A Kiều nói với ta, nó đã sống năm trăm năm trong kiếp một yêu quái hút máu người, cuộc sống quá dài cho đến khi nó gặp được người đó. Nó có thể không sống nữa, nhưng lại không thể mất anh ta. Nó không cần anh ta yêu nó, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ta, âm thầm giúp đỡ anh ta là đủ rồi.”
“Nhìn thấy A Kiều như thế, ta lại không đành lòng, sau cùng đành cho người tìm tung tích người đó rồi báo cho A Kiều biết. A Kiều vui sướng lập tức chạy đến tìm anh ta, nhưng trớ trêu là lúc này, người đó đã đính hôn với một cô gái tiên tộc.”
“A Kiều vẫn không bỏ cuộc. Con bé hóa thân thành một người bình thường gặp nạn trên đường, âm thầm tiếp cận anh ta. Người này không nhận ra A Kiều, còn tốt bụng mang con bé về nhà. Nhưng cô gái kia là ai chứ? Cô ta có dòng máu tiên tộc, chỉ thoáng nhìn là đã nhận ra thân phận thật sự của A Kiều. Cô ta lợi dụng lúc người kia đi vắng bèn bắt trói A Kiều lại, giao cho quốc vương loài người.”
“A Kiều bị xử theo lệ cũ. Thời điểm đó, tất cả quỷ tộc phạm tội đều bị áp giải đến quảng trường, chịu trăm mũi tên bắn vào người hành hạ, mũi cuối cùng mới đâm vào tim mà chết. Cô gái tiên tộc kia vu cho A Kiều tội ám sát cô ta, bắt quốc vương loài người phải tử hình. Cũng may mà người thanh niên kia vẫn còn có chút nhân tính. Anh ta trở về không gặp được A Kiều, liền truy hỏi bọn yêu tinh giúp việc, đến tận pháp trường cứu A Kiều ra. Tuy vậy, lúc anh ta đến được, con bé cũng trúng mấy mươi phát tên rồi.”
“Tên trong pháp trường đều được ếm bùa độc chống lại quỷ tộc. Anh ta mang A Kiều chỉ còn nửa mạng sống trở về đảo Rùa, nhờ ta giúp đỡ. Ta cứu sống được con bé, nhưng pháp chú quá sâu, nó vĩnh viễn cũng không luyện pháp thuật được nữa.”
“Sau đó, anh ta có ở lại đảo với A Kiều không?” –Kỳ Phong không nén được thắc mắc mà bật hỏi ngang. Hắn đột nhiên thấu hiểu cảm giác của người thanh niên hiện đại kia. Nếu giống như hắn suy nghĩ, có lẽ anh ta cũng yêu A Kiều, chẳng qua bị ngăn cản bởi ngoại hình của cô nên không tiến thêm một bước. Nếu không, sao anh ta lại quan tâm đến cô như thế. Ấy vậy mà Tần pháp sư chỉ bật cười, âm thanh mang chút giễu cợt.
“Tại sao phải ở lại? A Kiều chỉ là một con bé mười tuổi, hoàn toàn không có chút quyến rũ nào, lại thân tàn ma dại như thế. Ta tuy có chút danh tiếng, nhưng lại không xen vào quyền lực thế tục. Người đó có tham vọng hùng bá một phương, nếu vậy, anh ta không trở về cưới công chúa Tiên tộc thì còn cưới ai đây?”
“Cô gái mà anh ta muốn cưới là công chúa tiên tộc sao?” –Phong ngạc nhiên hỏi.
Tần pháp sư khẽ chau mày, ánh mắt cũng lướt nhanh qua cỗ quan tài: “Khi đó tiên tộc và loài người vẫn còn đứng cùng một phía. Tiên quốc muốn phát triển thịnh vượng, đương nhiên cũng phải có một bộ máy thống trị. Cô gái đó chính là công chúa của Tiên tộc lúc bấy giờ. Tiên tộc tuy không thể xem là bất tử, nhưng họ lại trường thọ. Những tiên nhân được tự do lựa chọn ‘cái chết’ cho mình, vào thời điểm mà họ muốn. Theo lệ thường, con người nếu lấy tiên tộc, hiển nhiên anh ta cũng sẽ thừa hưởng được một nửa dòng máu trường thọ từ cô ấy. Sau này con cái anh ta hiển nhiên cũng sẽ như thế.”
“Tiếc rằng A Kiều vốn rất ngốc nghếch, làm sao hiểu được điều này? Tỉnh lại, nó còn khăng khăng cho rằng người kia cứu mình chắc chắn là vì có tình cảm với mình. Thế là nhân lúc ta không để ý, bỏ trốn vào đất liền một lần nữa.”
Nụ cười trên môi Tần pháp sư nở ra nhạt thếch. Kỳ Phong cũng mím môi, nghĩ đến việc sau này có con gái, hắn chắc chắn phải càng siết chặt con bé hơn, tuyệt đối không thể để nó giống A Kiều được. Nghĩ đến đây, đột nhiên hắn lại ngẩn ra. Nếu con bé giống Hân Vũ thì còn gì tốt đẹp hơn?
Tần pháp sư không nhìn thấy hắn có dấu hiệu lơ là, chỉ miễn cưỡng kể tiếp: “Nó ngủ một giấc là mấy năm, nào biết được lòng người thay đổi. Người thanh niên kia chẳng mấy chốc dựa vào quan hệ với tiên tộc và tài trí của mình, thoáng cái đã trở thành tướng quân loài người, dưới một người mà trên vạn người. Khi đó tiên tộc và loài người liên kết, đuổi quỷ tộc xuống tận vùng cực nam lục địa, nhưng quỷ tộc liều mạng chống trả, cứ thế dùng dằng cả năm trời.”
“A Kiều sau cùng cũng gặp lại được người đó. Nhìn thấy anh ta vì chiến trận mà gầy đi rất nhiều, trong lòng đau xót bèn tìm cách để giúp anh ta. Cô công chúa tiên tộc kia cũng vì đứng cùng chiến tuyến mà không để ý đến A Kiều nữa, thậm chí còn cho phép con bé đi lại trong doanh trại. A Kiều vốn còn tưởng là cô ta đã tốt hơn nên cũng không đề phòng gì.”
“Mãi sau đó, liên minh tiên-người không hiểu sao lại không tiến lên được. Các tiên nhân liền liên kết lại, nghĩ ra một loại bùa phép mới chống lại quỷ tộc. Tuy vậy, họ bảo phải có một kẻ mang dòng máu quỷ tộc tình nguyện lấy máu làm thuốc dẫn. Cô công chúa kia đến tìm A Kiều, năn nỉ con bé giúp đỡ. A Kiều vì muốn giúp người thanh niên kia hoàn thành sự nghiệp, thật sự đã tin tưởng cô ta, lấy máu mình ra thử phép.”
Nói đến đây, ngón tay Tần pháp sư đột nhiên siết chặt lại: “Nhưng A Kiều quá ngây thơ, làm sao biết được rằng cho dù là tiên nhân cũng không phải là kẻ lương thiện. Cô công chúa kia lừa con bé. Thật sự chẳng có cái gì gọi là bùa phép mới cả. Loại bùa chú kia là dùng để chống lại người cho máu, khiến con bé dù bất tử đi nữa, cũng dần dần suy yếu, trái tim sẽ bị yểm độc đến chết đi. Lúc A Kiều biết được sự thật thì đã quá muộn. Nó nhân lúc bọn họ sơ ý, bèn nhờ một viên tướng loài người giúp đỡ mang nó về đảo Rùa. Viên tướng kia cũng là một trong số những binh sỹ trước đây được ta cứu. Để trả ơn, anh ta chấp nhận đào ngũ, mang thân xác A Kiều về cho ta.”
Giọng run run đầy xúc động của Tần pháp sư kết thúc đã lâu, ấy vậy mà Kỳ Phong vẫn không dứt ra được. Hắn nhìn đôi mắt ông đã hằn tơ máu, lại nhìn đến bóng người nằm trong quan tài, mãi một lúc mới cất giọng: “Vậy ra người đó là A Kiều?”
Tần pháp sư quay người, hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng ông chậm rãi gật đầu.
Kỳ Phong chậm rãi suy nghĩ lại những gì Tần pháp sư vừa kể, đôi mắt dừng lại ở làn sương lan tỏa mờ mịt trong gian phòng, đột nhiên lên tiếng: “Vậy, người thanh niên đó thì sao? Sau đó anh ta có biết chuyện của A Kiều không?”
Chính hắn cũng không rõ tại sao, mình không chỉ có niềm thương cảm đặc biệt không chỉ cho A Kiều, mà còn cả nhân vật nam trong câu chuyện. Lời kể của Tần pháp sư chấp vá, nhưng hắn có thể mơ hồ nhận ra được, người thanh niên đó cũng không hẳn là vô tình với A Kiều.
Lần này Tần pháp sư lại cười nhạt: “Lúc anh ta biết thì A Kiều đã được đưa về chỗ ta rồi. Ban đầu cô công chúa kia giấu anh ta, một mực cho rằng A Kiều bị quỷ tộc bắt. Anh ta mặc kệ thương tích trên người, vì xông vào phòng tuyến của quỷ tộc mà bị vây trên núi mất mấy ngày mấy đêm, sau đó thoát ra được thì mới nghe việc A Kiều đã về đảo Rùa. Lần này anh ta không bị lừa nữa, bỏ trận chiến đang xảy ra, cứ thế mà cưỡi ngựa ngày đêm trở về.”
“Vì chủ tướng đột nhiên bỏ trận, liên minh tiên-người bị quỷ tộc đánh cho không còn hơi sức, phải lùi ngược trở lại biên giới. Lúc này người thanh niên kia cũng không biết được việc A Kiều chết rồi. Anh ta quỳ gối ba ngày trước lâu đài của ta, một mực cầu xin được gặp lại A Kiều. Ta không đồng ý, sai người đuổi anh ta ra khỏi đảo, sau đó niêm phong bùa chú, khiến không ai có thể tùy tiện lên đảo lần nữa.”
Kỳ Phong liếc nhìn ánh mắt Tần pháp sư, trong lòng không khỏi rét lạnh. Ông già này thì ra cũng là một người lạnh lẽo đến thế.
Tần pháp sư vỗ vỗ tay lên đầu cây trượng đang cầm, ngẫm nghĩ một lúc mới tiếp tục lên tiếng: “Điều ta không ngờ là cái chết của A Kiều lại có ảnh hưởng rất lớn đến toàn cục. Người thanh niên kia đột ngột tuyên bố hủy hôn ước với công chúa tiên tộc, đòi tiên tộc giao cô ta cho loài người xử lý. Tiên tộc dĩ nhiên không nghe theo, nội bộ bắt đầu hoảng loạn. Có rất nhiều vị tiên nhân đều không đồng ý cách làm của công chúa. Sau một trận tranh cãi có tính truyền thống giữa các tiên nhân đứng đầu bộ tộc, Tiên tộc bắt đầu phân chia thành hai nhánh, Ám Tiên trấn giữ rừng Địa Đàng, và Tiên Nhân lang bạt khắp nơi. Bộ máy nhà nước của Tiên tộc cũng vì thế mà tan rã, từ đó không còn quốc vương công chúa gì nữa. Quan hệ của tiên tộc với loài người cũng không thể trở lại như xưa được.”
“Còn người thanh niên kia thì sao?” –Kỳ Phong ngạc nhiên hỏi.
“Anh ta chết trong một trận đánh giữa loài người và quỷ tộc, nhưng không phải bị giết mà là rơi từ trên tường thành xuống. Lý do vì sao rơi thì… chỉ có anh ta mới biết được.”
Đáp án này khiến Phong bần thần một lúc lâu. Hắn không ngờ câu chuyện lại kết thúc theo cách này. Cả A Kiều lẫn người kia đều chết, mà thậm chí đến lần cuối cùng, anh ta cũng không thể gặp lại A Kiều. Đó có thể là trừng phạt lớn nhất dành cho anh ta rồi.
Tần pháp sư thở một hơi dài, chậm rãi đi vòng qua cỗ quan tài vẫn còn tỏa sương lạnh nghi ngút. Ngón tay đeo nhẫn của ông chậm rãi vuốt ve lên mặt tấm băng dày. Ông đăm đăm nhìn gương mặt ẩn hiện trong đó thật lâu, trước khi nói: “Ta vĩnh viễn cũng không quên được khoảnh khắc cuối cùng ta nhìn thấy A Kiều. Hai mắt con bé nhắm nghiền, trong tay chỉ siết chặt một mảnh vải xé từ áo mình ra. Trên mảnh vải loang lổ máu tươi nhưng nét chữ đầu tiên vẫn chưa thành hình. Trong giây phút đó, ta đột nhiên nhớ lại những lời cuối cùng A Kiều nói với ta trước khi nó bỏ trốn theo người kia. Nó hỏi ta: ‘Cha, nếu con là một cô gái trưởng thành, có phải anh ấy sẽ chấp nhận con không’?”
“Khi đó, ta cuối cùng cũng hiểu ra rằng người có lỗi lớn nhất trong việc hại chết A Kiều là ta. Lẽ ra, nếu ta có thể bớt chú tâm vào pháp thuật mà dành nhiều thời gian hơn cho con bé, ta sẽ biết tâm nguyện của nó là gì. Nó cũng không phải sống trong dằn vặt khổ sở như thế. Thậm chí khi nó gặp được người mà nó thích, cuộc đời nó cũng không phải kết thúc thê thảm như vậy.”
“Vậy nên người bắt đầu nghiên cứu cách để trẻ em quỷ tộc có thể trưởng thành, nghiên cứu thức ăn dành cho Kẻ biến thể?” –Phong đáp lời.
Tần Pháp sư không ngờ hắn lại nói vậy, khẽ nghiêng đầu hỏi: “Tại sao con biết?”
Phong mím môi, biết không giấu được bèn nói thẳng: “Con ở bên cạnh Hân Vũ bao lâu, tự nhiên sẽ tìm hiểu kỹ càng về cô ấy. Hơn nữa cô ấy lại là người mà con yêu, làm sao con không biết cô ấy là Kẻ biến thể được? Lần trước ở hoàng cung Lam Thành bọn con có gặp hoàng tử quỷ tộc là Thiên Tường, theo con nghĩ y chính là người khiến Hân Vũ trở thành Kẻ biến thể. Dựa theo số tuổi thì năm gặp y, Hân Vũ chỉ mới mười bốn tuổi, thực thế không thể phát triển như hiện nay. Có một lần con và Hân Vũ bị giam trong Lăng Thiên đế. Suốt mười ngày, cô ấy hầu như không ăn, chỉ sử dụng một loại hạt nhỏ cho vào miệng là có thể khỏe mạnh vượt qua mấy ngày. Vì thế con lại đoán, hẳn đó là viên thức ăn thay thế máu dành cho Kẻ biến thể. Quan sát mấy ngày, dường như số người biết chuyện của Hân Vũ cũng không nhiều lắm, mà người có tài phép có thể chế ra mấy thứ đó thì càng hiếm hoi hơn. Tổng kết lại, người giúp Hân Vũ vượt qua mấy năm này chỉ có thể là thầy mà thôi.”
Tần pháp sư xoa xoa cằm, rốt cuộc cũng không nén được nụ cười tán thưởng.
“Con đoán đúng lắm. Quả thật sau khi A Kiều chết, ta đã dành rất nhiều thời gian để chế ra những loại thuốc dẫn trên. Nhưng nguyên liệu thuốc này quá hiếm, ta tìm mấy trăm năm cũng chỉ có thể điều chế được một liều duy nhất. Số thuốc của ta chỉ đủ cho mỗi mình Hân Vũ dùng mà thôi.”
Kỳ Phong mím môi, xúc động nói: “Dù thế nào cũng cám ơn thầy. Nếu không có thầy thì con và Hân Vũ chắc sẽ không được như hôm nay.”
“Con không thắc mắc tại sao ta lại cứu Hân Vũ sao?” –Tần pháp sư nheo mắt cười.
“Chẳng phải vì cô ấy là học trò của thầy còn gì?”
“Thứ thuốc này quá hiếm, một ngàn năm e là chỉ có thể cho ra vài ba viên. Đây vốn là thứ ta muốn dành tặng A Kiều. Cho dù con bé không còn nữa, ta cũng muốn nó ra đi trong thân thể một kẻ trưởng thành. Học trò của ta thì sao chứ? Vì A Kiều, ta cũng không thể trao thuốc này cho bất kỳ ai khác được.” –Tần pháp sư vẫn nói, một tay đẩy nắp quan tài băng ra –“Lý do thật sự ta giúp Hân Vũ, chắc con chỉ cần nhìn thì cũng hiểu.”
Theo hướng ông chỉ, Kỳ Phong nhìn thẳng vào quan tài. Lúc nhận ra gương mặt ẩn sau lớp khí lạnh ngàn năm kia, bỗng dưng hắn cảm thấy cả người tê dại.
…
Bên ngoài cổng lâu đài, Hân Vũ ngồi trên bệ hồ nước giữa sân bỗng nhiên hắt hơi liền mấy cái. Cô khó chịu rút khăn lau lau mũi, khóe môi đột nhiên hơi cong lên khi nhìn thấy một bóng sáng lướt ngang qua bầu trời, cuối cùng đáp xuống trên bờ vai mình. Con thố điểu thoáng chốc hiện nguyên hình, đứng co một chân lại liếm liếm vào cổ cô, chân kia vung vẩy một mẩu giấy trong móng. Hân Vũ bị nó liếm đến bật cười, vội kéo nó ra, đặt lên bục cạnh hồ nước rồi mới cẩn trọng xem xét tình hình trong thư.
Có lẽ tin báo trong thư cũng không có gì đặc biệt, ánh mắt cô hơi thất vọng, chẳng mấy chốc đã quẳng nội dung nó sang một bên mà nghịch tai thố điểu. Con vật thấy cô vui vẻ, cũng nhảy lò cò quanh thành hồ, hai cánh vẫy vẫy, hy vọng tìm vui cho cô chủ.
Hân Vũ nghịch lông thố điểu mãi cũng chán, lại nghiêng nghiêng đầu nghĩ ra gì đó, cô cúi xuống mắt đối mắt với con vật, mỉm cười hỏi: “Ta quên mất, hình như vẫn chưa đặt tên cho mi. Một cái tên thế nào thì hợp với mi đây nhỉ?”
Nghe cô nói thế, thố điểu chẳng những không vui sướng mà còn co một chân nhảy thụt lùi lại. Hân Vũ thấy thế bèn cười tươi hơn nữa, vầng trán vẫn hơi cau lại, song cô chưa kịp nghĩ ra cái tên nào thì trong không khí đã vọng lại một tiếng càu nhàu: “Phiền phức thế làm gì? Thiên mã đã đặt là Bé Cưng rồi, không thì thú cưng cứ đặt là Bé Ngốc đi.”
Tiếng nói vừa dứt lời thì im bặt.
Hân Vũ dĩ nhiên là nhận ra giọng nói ấy, cô nghiêng người, cẩn thận quan sát xung quanh mới nhận ra một tia sáng nhàn nhạt đang tụ lại ở gần đó, di chuyển càng lúc càng nhanh để lướt qua cô hướng về phía trong lâu đài. Cô nghiêng tay, lòng bàn tay thoáng chốc đã xuất hiện một viên đá trong suốt, phất tay một cái, đá đã bay thẳng vào hướng luồng sáng kia.
Chớp sáng lóe tắt trong đêm, mặt đất bất thình lình hiện ra một bóng người cao lớn ngồi bệt dưới đất, dáng vẻ chật vật. Y xoa xoa đầu, trên trán chẳng mấy chốc đã đỏ một mảng lớn.
“Biết thế thì không lỡ miệng nói rồi.” –Hải Kỳ gượng đứng dậy, tay vẫn che vết bầm trên trán, vẻ mặt đầy trách móc –“Con bé xấu xa này, đã biết là tôi rồi mà còn nặng tay như vậy.”
“Không nặng tay thì làm sao bắt được anh?” –Hân Vũ khoanh tay lại, ánh mắt chẳng hề giấu vẻ trào phúng –“Tôi khuyên anh nhân lúc thầy còn chưa ra thì mau chóng thu xếp ổn thỏa đi. Lần này anh chết chắc rồi cụ tổ à?”
Hải Kỳ xoa xoa đầu, nụ cười trên môi méo xệch. Y bất chấp khả năng bị lão già kia lột xác mà về đây cũng chẳng phải vì tử tế gì. Dĩ nhiên, chuyện đằng sau đấy càng không thể để Hân Vũ biết được.
…
Trong căn hầm băng thinh lặng, Kỳ Phong vẫn ngây ngốc nhìn vào gương mặt cô gái trong quan tài, khóe môi hắn hết nâng lên rồi hạ xuống. Gương mặt này, từ khóe mắt, cánh mũi, viền môi, đến cả cạnh lỗ tai cũng chẳng thể nào sai một ly được. Cô ta chẳng phải Hân Vũ thì là ai đây?
Chẳng qua là, ‘Hân Vũ’ đang nằm trong quan tài kia dường như vẫn giữ dáng vẻ của một cô nhóc tì chưa trưởng thành. Thấy Kỳ Phong như thế, Tần pháp sư cũng lộ vẻ hài lòng.
“Lúc nãy con hỏi ta chuyện Eden và Hân Vũ, thực tế ta cũng không có cách nào lý giải được. Tựa như A Kiều và Hân Vũ vậy. Gần hai mươi năm trước, ta rời khỏi đảo đến hoàng cung dự lễ thôi nôi Hân Vũ, ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã biết linh hồn bên trong cơ thể con bé chính là A Kiều.”
Kỳ Phong hết nhìn Tần pháp sư rồi lại nhìn sang gương mặt đang ngủ kia, môi lắp bắp: “Làm sao có thể?”
“Trời đất tuần hoàn, không gì là không thể. Làm sao con biết được thế giới này không có tiền kiếp? Sao con chắc chắn được linh hồn con người chết rồi sẽ không tái sinh một lần nữa. Ta học pháp thuật gần cả ngàn năm, chưa gì chưa trải qua, nói đến chuyện nhìn linh hồn người khác chuyển kiếp càng không phải là lần đầu.”
Kỳ Phong dĩ nhiên không dễ dàng tin lời Tần pháp sư nói. Hắn mím môi, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng bật ra thành tiếng: “Hân Vũ biết chuyện này không?”
Tần pháp sư khẽ lắc đầu: “Năm năm trước ta từng dẫn nó xuống đây một lần. Thế nhưng tâm thức Hân Vũ quá mỏng, có thể nó sẽ không chấp nhận những chuyện nó cho là hoang đường thế này. Thực tế bao năm nay, nó vẫn nghĩ ta xem nó là người thay thế cho A Kiều, lại không ngờ rằng nó mới thật sự là A Kiều chuyển kiếp.”
Nói đến đây, Tần pháp sư đột nhiên phẩy tay. Nắp quan tài băng cũng dần dần khép lại, che kín dung nhan đang ngủ kia. Ông nhìn vào mắt Kỳ Phong, lúc này vẫn còn đang ngây người: “Mỗi con người khi sống đều có một linh hồn. Linh hồn này là một thực thể vô cùng nhẹ mà không phải ai cũng có thể nhìn thấy được. Một số người như ta có thể nhìn thấy, tiên nhân cũng có thể thấy, tùy theo mức độ quan sát của họ đối với linh hồn kia mà nhận ra. Ta không nói dối con, Hân Vũ thực tế chính là chuyển kiếp của con gái ta. Vì thế mà ta mới thương yêu nó như thế. Chỉ là không ngờ bảo bọc mười mấy năm, cuối cùng nó vẫn đi theo vết xe đổ của A Kiều.”
“Chuyện của con và Eden, Hân Vũ, ta không cách nào giải thích được. Bởi thực tế khi mọi thứ diễn ra ta không ở đó, ta không thể nhìn giúp con xem Hân Vũ bây giờ có thật sự là Eden hay không. Thứ ta chắc chắn chính là sợi dây lam ngọc này chính xác là thứ mà Hân Vũ luôn mang theo bên mình. Trên đời này tuyệt nhiên sẽ không thể có hai cái. Chuyện ta có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi. Còn sự thật phía sau nó, ta nghĩ bản thân con phải tự đi tìm lời giải đáp rồi.”
Kỳ Phong ngây ngốc nhận lại sợi dây từ tay Tần pháp sư. Hàm ý trong mắt ông quá rõ ràng. Chuyện này hắn tuyệt đối không thể để Hân Vũ biết, nhưng tại sao phải làm vậy thì hắn vẫn còn có cảm giác mơ hồ.
Tần pháp sư rút một chiếc lông chim trên giá ra. Ánh sáng trong gian hầm lần nữa vụt tắt. Khi mở mắt ra họ đã lại hiện diện trong đại điện, với những bục âm tường và ánh sáng rực rỡ phản chiếu từ lông chim lửa. Tần pháp sư ngồi trên ngai giữa điện, ông vỗ vỗ lên tay ghế, hạ giọng nhẹ nhàng: “Mặc kệ con suy đoán thế nào, mặc kệ kết quả ra sao, thì Kỳ Phong, ta chỉ có một câu muốn nói với con: ‘Trân trọng người trước mắt’.”
“Cứ đặt giả thuyết, Hân Vũ là Eden thì thế nào? Mà không phải thì ra sao? Nếu con yêu Eden đủ sâu, chắc chắn không thể nhầm nó với Hân Vũ, nếu Hân Vũ và Eden cùng là một người, vậy thì còn gì phải phân vân lo lắng? Thế giới luôn có rất nhiều câu chuyện kỳ lạ. Khăng khăng đi tìm đáp án, vì vậy mà bỏ lỡ bao nhiêu thời gian quý báu. Rốt cuộc không chỉ làm tổn thương mình, mà còn tổn thương những người bên cạnh mình. Ta biết cho dù nói trắng nói đen thế nào, cứ tách bạch ra thì Hân Vũ hay Eden, cũng có một người chiếm vị trí cao hơn trong lòng con, chẳng qua bản thân con không muốn thừa nhận mà thôi.”
“Nên biết rằng Hân Vũ không chỉ là học trò ta, nó còn là chuyển kiếp của A Kiều. Thế nên, chỉ cần trong tương lai nó có bất kỳ tổn thuơng nào, ta tuyệt đối cũng sẽ không tha thứ cho con.”
Câu cuối cùng, thanh âm ông cũng bất giác lên cao. Kỳ Phong nhét sợi dây lam ngọc vào túi đeo bên người, lặng lẽ gật đầu. Hắn biết đây không chỉ là lời khuyên của ông đối với hắn, mà còn là một lời cảnh báo.
Ông làm mọi thứ chỉ để nói cho hắn hiểu rằng, trên thế gian này, bất cứ ai muốn làm Hân Vũ tổn thương, chí ít cũng phải bước qua cửa ải của Tần pháp sư đã.
—Hết chương 25—