Hân Vũ ngồi yên trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt chỉ lặng nhìn đăm đăm vào bóng đêm. Mãi cho đến khi trăng đã lên thật cao, nước dâng lên, đá phản quang đã đong đầy màu ngũ sắc, còn trong mắt cô lại chỉ còn một mảnh tro tàn.
Cái tin mới này chẳng mấy chốc đã khiến người trong cuộc đầy hoang mang. Sau lần trước gặp nhau ở cửa hàng của Khải Kiệt thì Hân Vũ cũng không gặp lại Điệp Y nữa. Xưa nay Điệp Y không quan tâm đến chính sự, phần lớn thời gian chỉ chạy tới chạy lui vui đùa giữa núi Tiên Tri và Lam Thành. Lần đó cô bé đột nhiên trở về, rồi lại đột nhiên biến mất cùng với Đình Nguyên, hầu hết mọi người đều cho rằng cô theo đuổi Đình Nguyên về Yên Thành rồi. Hoàng đế cũng quen với bản tính tùy tiện của con gái, chỉ ra mật lệnh bảo Đình Nguyên chăm sóc tốt cho cô bé mà thôi. Thế nên sự có mặt của cô ở Thủy Thành lúc này không chỉ khiến mọi người bất ngờ, mà còn lo lắng không kém.
Minh Viễn nhận ra ngay vẻ trầm trọng của mọi người, bèn nhẹ nhàng lên tiếng: “Có lẽ đêm nay có hội hoa đăng nên cô ấy muốn đến chơi mà thôi. Mọi người đừng lo quá. Tôi sẽ cử người điều tra xem sao.”
“Không phải bước vào Thủy Thành phải có thẻ thông hành sao? Đừng nói là con bé vào thành mà anh không hề biết nhé Minh Viễn?” –Giọng Hân Vũ rất lãnh đạm, nhưng lại chứa vài phần giận dữ. Dù sao cũng là đứa em gái cô hết lòng che chở nhất, lúc này làm sao bảo cô yên tâm cho được.
Minh Viễn ngập ngừng, cuối cùng biết không còn cách nào khác, đột ngột quỳ xuống: “Xin công chúa thứ tội, trước đây Điệp Y công chúa có đến đây vài lần. Cô ấy yêu cầu tôi giao ra thẻ thông hành để tự do đi lại. Nửa năm trước tôi đã giao cho cô ấy một cái rồi.”
“Nói vậy nửa năm này Điệp Y thường xuyên đến đây sao?”
Đầu Minh Viễn càng cúi thấp hơn nữa: “Vâng.”
Hân Vũ thở nhẹ. Mối quan hệ tay ba giữa Minh Viễn, Điệp Y và Đình Nguyên chẳng phải cô không biết. Điệp Y vốn được Hoàng đế hứa gả cho Minh Viễn, nhưng sau đó cô bé lại phải lòng Đình Nguyên. Hai năm trước vì việc này mà Hoàng đế nổi giận, ra lệnh cho Đình Nguyên không được về Lam Thành nữa. Còn Minh Viễn thì không muốn mất hòa khí, tự động ở lại trấn thủ Thủy Thành. Mấy năm nay trừ khi trong triều có việc triệu kiến, anh cũng không trở lại nữa, chỉ chuyên tâm phát triển kinh tế trong thành. Cô cứ nghĩ đã qua hai năm, mọi người đều trưởng thành hơn ít nhiều, đối mặt với tình cảm cũng thẳng thắng hơn, chẳng ngờ đâu vẫn hoàn đó.
Việc quan trọng nhất lúc này là xác định nơi ở của Điệp Y, sau đó là thăm dò xem cô bé và Đình Nguyên có đi cùng nhau không. Về việc Minh Viễn, dĩ nhiên anh không có lỗi nên cô cũng không tiện truy cứu.
Vừa ra lệnh cho Minh Viễn đứng dậy, ông cụ tổ Hải Kỳ đứng phía sau đã đột ngột lên tiếng: “Con bé ở đâu thì lúc đó tôi cũng không để ý, nhưng tôi nghĩ mọi người nên nhanh chóng đi. Bởi vì lúc ấy tôi thấy nó đi cùng với một Ám Tiên đấy.”
Ám Tiên xuất hiện ở Thủy Thành không lạ lắm, thế nhưng nếu một Ám Tiên lại đi cùng với Điệp Y, công chúa loài người thì sự việc càng lúc càng trở nên cổ quái. Sắc mặt Hân Vũ càng khó coi hơn, cô quay sang bảo Minh Viễn: “Anh lập tức cho người phong tỏa mọi lối vào thành. Thuyền tàu qua lại đều phải kiểm kê. Vẽ một bức ảnh của Điệp Y, phân chia mọi người cùng lẫn vào lễ hội hoa đăng. Tôi tin chắc nó đến đấy chứ chẳng đâu khác.”
Minh Viễn chẳng ngập ngừng, lập tức vâng lời rồi đi ngay.
Hân Vũ quay sang Hải Kỳ, vẻ mặt nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Hải Kỳ. Anh còn ở lại đây chứ? Tôi có một thứ muốn nhờ anh chỉ dạy.”
Vốn lúc được Hân Vũ giới thiệu người trước mặt là cụ tổ, Kỳ Phong tuy có hơi ghen ghét vẻ đẹp quá mức của y nhưng cũng không có ác ý gì, giờ đột nhiên lại nghe giọng điệu thế khiến cả người hắn bốc hỏa. Cụ tổ gì chứ, rõ ràng giữa Hân Vũ và người này có bí mật không tiện để người khác biết mà.
Còn cái người được giới thiệu đã mấy nghìn tuổi kia vẫn chẳng xấu hổ chút nào, hí hửng đáp: “Được, Hân Vũ đã ngỏ lời, sao tôi lại không giúp chứ?”
Chưa bao giờ Kỳ Phong cảm thấy gã nào lại chói mắt đến thế.
Hắn đứng bên cạnh, hầu như cũng chẳng quan tâm bọn Tâm Du hay Khải Kiệt đã im lặng rút lui từ lúc nào, vẫn cứ đăm đăm nhìn hai người trước mặt. Hân Vũ và Hải Kỳ thì thầm to nhỏ một lúc, dường như mới chợt nhớ đến hắn, vội vàng bước đến áy náy nói: “Anh về phòng với mọi người trước nhé. Tôi còn chút việc phải giải quyết. Lát nữa tôi bảo hạ nhân dẫn mọi người ra ngoài xem hoa đăng.”
“Ừ, biết rồi.” Hắn mím môi mím lợi đáp.
“Vậy, tôi đi trước nhé.”
“Ừ.”
Tuy nói thế song hắn vẫn cứ đứng ngây phỗng mà nhìn Hân Vũ xoay người bước ra ngoài cùng Hạ Dương và Hải Kỳ. Thì ra cô nghĩ rằng hắn thích xem hoa đăng, nhưng lại không hề biết rằng hắn chỉ muốn xem cùng với cô mà thôi. Chỉ sợ rằng tiếng lòng của hắn, cô chẳng bao giờ hiểu được.
Ấy vậy mà, hóa ra cũng có lúc Kỳ Phong hoàn toàn ngạc nhiên về Hân Vũ.
Cô đã đi mấy bước rồi, lại đột nhiên quay đầu, ánh mắt ngập ngừng nhìn về phía hắn vẫn đứng chôn chân đấy. Dường như nghĩ ra điều gì, cô lại nhích đến gần hắn hơn, vẻ mặt nghi ngờ: “Không được giận đấy.”
Thấy nét mặt cô như thế, cả hắn cùng phì cười: “Không giận thật mà.”
Chẳng qua là, trong lòng có hơi buồn bã mà thôi.
Nhưng Hân Vũ vẫn chẳng buông tha. Cô chẳng phải người hay quan sát, tuy nhiên có một số người, cô không thể kìm lòng mình lại được. Nếu như hắn không vui, cô cũng chẳng thoải mái gì. Cô mím môi, hạ quyết định: “Thế này đi, tôi bảo Minh Viễn dời giờ mở màn Hội hoa đăng sang 10 giờ nhé.”
Kỳ Phong ngẩng đầu, hết sức bất ngờ. Nhân quốc vẫn dùng đồng hồ của người phương Tây. Lễ hội hoa đăng này đã được ấn định mở màn vào lúc 8 giờ. Lúc này Hân Vũ lại nói thế chẳng phải là sẽ quay trở lại tham dự cùng hắn là gì. Càng nghĩ, nét cười trên môi hắn lại càng nở ra rạng rỡ. Thật sự hắn chưa từng dám mơ tưởng cô lại vì hắn mà thay đổi đến thế.
Hân Vũ tuy không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng nhìn vẻ mặt ấy cũng hài lòng. Cô vội nói thêm mấy câu rồi nhanh chóng đi theo bóng Hạ Dương, Hải Kỳ đứng ngoài cửa.
Hắn vẫn nhìn theo bóng dáng cô một lúc, sau đó tự dùng tay véo véo má, thấy đau mới dám xác nhận chuyện vừa rồi không phải là mơ. Vậy là cứ thế vội vã chạy lên phòng, định bảo Tâm Du tìm cho mình một bộ đồ đẹp nhất để mặc.
Thế nhưng, cả hắn lẫn Hân Vũ đều chẳng tài nào đoán được, quay người lần nữa, đã là chuyện vật đổi sao dời.
—oo0oo—
Hải Kỳ vốn chỉ nghĩ rằng với một cô bé như Hân Vũ thì những chuyện nhờ y chỉ là chuyện cỏn con. Thế nhưng lúc cô bảo Hạ Dương đưa bọn họ đến một tòa lâu đài bỏ hoang ở ngoại thành, cho người canh gác xung quanh, thì y mới mơ hồ cảm thấy cô nghiêm túc đến thế nào. Cuối cùng, cô dẫn y vào một tầng hầm trống, nơi chỉ có duy nhất một chiếc hồ bên dưới đài phun nước bắn ra mờ ảo, bốn phía tầng hầm lại được bao bọc bởi những viên đá phản quang ngũ sắc, ánh sáng quang tụ lại ngay viên pha lê trên đỉnh của đài phun nước.
Hải Kỳ là một Tiên Nhân, mà Tiên Nhân là ai kia chứ? Giống loài của y sống đến hàng ngàn năm, là chủng loài có tri thức nhất trong tất cả giống loài trên thế giới. Tuy bọn y không phá vỡ nguyên tắc của loài tiên là xen vào trận chiến giữa loài người và quỷ tộc, nhưng nhiều năm này y đi khắp nơi, những gì y biết nhiều hơn bất cứ loài người nào khác. Vì thế khi vừa bước vào gian hầm này, ngay lập tức y hiểu Hân Vũ muốn nhờ y làm gì.
“Em tìm được sách Khải Huyền?”
Khắp thế giới đều có lời đồn về sự tồn tại của một quyển sách có thể biết trước vận mệnh. Chỉ cần đặt nó trong trận đồ ánh sáng ở Thủy Thành, cùng với sự hỗ trợ của một vị Tiên Nhân, trang sách sẽ cho họ biết quá khứ lẫn tương lai của nhân loại. Nhưng lời đồn tuy tồn tại rất lâu như thế mà vẫn chẳng có ai từng nhìn thấy sách Khải Huyền rốt cuộc là có hình dạng thế nào, thậm chí là ở Thủy Thành có thật sự tồn tại một trận đồ ánh sáng như trong truyền thuyết hay không. Vốn Hải Kỳ còn cho rằng Hân Vũ chỉ tình cờ đi ngang qua đây, chỉ là nhìn vào cách cô hiên ngang đi vào đây là đã có thể phần nào hiểu được.
Đưa Kỳ Phong đến đảo Rùa thật ra chỉ là một cái cớ. Trong tình hình bấy giờ, cô không nắm binh quyền, càng khiến người bên ngoài ít đề phòng hơn. Mà chuyến hành trình của bọn họ vốn vô định, cứ đi đông rẽ tây như cưỡi ngựa ngắm hoa ấy lại khiến cô lúc này trông như vô hại, nghĩ rằng Hân Vũ thật lòng muốn du sơn ngoạn thủy chứ chẳng ai đoán được Thủy Thành mới là đích đến cuối cùng của cô cả. Chỉ sợ để tìm ra vị trí trận đồ ánh sáng này, cô cũng đã phái Minh Viễn bí mật điều tra từ lâu lắm rồi.
Thế nhưng cho dù có Sách Khải Huyền và tìm được vị trí trận đồ ánh sáng trong truyền thuyết thì Hân Vũ cũng không thể mở được những lời chú trong đó. Có lẽ vì thế nên cô mới cố tình lấy cớ trở về đảo Rùa thăm Tần Pháp sư, chủ yếu vẫn là muốn hỏi tung tích của y. Nghĩ đến đây, Hải Kỳ lại thầm xuýt xoa. Ai mà ngờ được y lại tự chui đầu vào rọ thế cơ chứ.
“Mấy tháng trước, tôi tình cờ nhìn thấy chúng trong lăng Thiên đế.” –Hân Vũ nhàn nhạt đáp –“Lúc nãy anh đã hứa giúp tôi rồi. Không phải bây giờ muốn nuốt lời chứ?”
Hải Kỳ đương nhiên không thể làm chuyện mất mặt đến thế. Huống chi, công bằng mà nói thì bản thân y tuy được nghe nói rất nhiều nhưng lại chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy sách Khải Huyền, cơ hội này càng không thể bỏ qua. Hân Vũ thấy y đã thuận theo, bèn lấy trong túi đeo bên hông ra một hộp nhỏ, đặt ngay giữa cái bục trước đài phun nước. Chiếc hộp vừa rời khỏi tay cô, lập tức nở to ra mấy lần, biến thành một quyển sách cổ đặt vừa vặn trong cái rãnh trên bục.
Xong đâu vào đấy, cô đứng nghiêng người sang một bên, làm điệu bộ nhường lối cho Hải Kỳ. Y thấy thế cũng cười nhạt, chậm rãi bước lên đài.
Hai tay nhẹ nhàng vận khí, gọi ra câu thần chú phong bế tâm linh. Theo những lời xì xầm liên tục phát ra, một quầng sáng cũng nhè nhẹ bao phủ đỉnh đầu y. Từ trung tâm luồng sáng, một tia sáng xanh nhẹ nhàng lướt qua làn ánh sáng dày đặc, bắn vào những tấm bảo ngọc phản quang treo trên bốn góc hầm. Ánh sáng cứ thế chạy dọc khắp phòng, cuối cùng đột nhiên tụ lại một điểm trên đỉnh đài phun nước. Từ đỉnh này, ánh sáng lại hắt xuống quyển sách trên bục, khiến quầng sáng ban đầu đột nhiên biến thành một dòng chảy những hình ảnh bằng ánh sáng, tựa như ảo ảnh hiện ra giữa không trung.
Hải Kỳ lướt mấy dòng chữ vừa hiện ra trong sách, hàng mày khẽ chau lại, rồi như đã hạ quyết tâm, y quay lại, bàn tay vươn ra ra hiệu cho Hân Vũ bước đến.
Hân Vũ nắm lấy tay y, bước dần lên bục. Lúc hai người cứ thế đứng cạnh sát bên nhau, y đột nhiên hít mạnh, bàn tay phải tao nhã đặt lên vai Hân Vũ.
“Cô nhóc à, tin tôi đi, em sẽ không thích chuyện này tí nào đâu.”
Hân Vũ còn chưa hiểu được ẩn ý trong lời y thì cảnh tượng đã đột ngột thay đổi, tựa như cả hai người vừa bị hút vào một vùng không gian trống, không có bất kỳ hình hài gì cố định, chỉ là những vật thể méo mó liên tục xoay tròn.
Rồi như ánh sáng đột ngột mở ra, cảnh vật trước mặt lại đột nhiên thay đổi. Hân Vũ nhận thấy mình và Hải Kỳ đang đứng trong một dãy núi cực lớn. Lúc này trời đã vào đêm, từ ánh trăng âm u vọng lại, có thể thấy năm đỉnh núi phía đối diện chen chúc nhau ẩn hiện dưới vành trăng. Từ trên bãi đá, một vị tướng quân đang nôn nóng đi tới đi lui trên dãy bậc thang, cách đó không xa là khoảng một trăm lính kỵ binh đang phục sẵn, không biết là chờ đợi gì.
Hân Vũ nghiêng đầu, cố quan sát bối cảnh xung quanh một lúc nữa mới dám khẳng định nơi mình đang đứng là núi Tiên Tri, vùng đất cư ngụ của hầu hết các pháp sư trên thế giới. Lúc bé cô đã từng đến đây một lần, trước khi Tần pháp sư kiên quyết bắt cô về đảo Rùa. Từ đó cô cũng không đến đây nữa.
Hải Kỳ đứng bên cạnh, dường như cũng hiểu được nỗi lo lắng của cô, nhẹ nhàng đáp: “Đây là quá khứ. Quyển sách đang cho em nhìn thấy lại thời điểm người đó chào đời.”
Hân Vũ ngẩng đầu: “Người đó là ai?”
Hải Kỳ chỉ cười cười, không đáp lời.
Bấy giờ, khoảng trống trước mặt vị tướng lĩnh dẫn đầu đột ngột hiện ra một đám lửa. Ánh sáng hắt lên mặt vị tướng, soi rõ từng đường nét minh mẫn trên gương mặt ông. Tuy đôi mắt có sắc bén hơn, dáng vẻ trẻ trung hơn rất nhiều, song cũng chẳng mấy khó khăn để Hân Vũ nhận ra đó chính là Hoàng đế hiện tại của loài người, cha của cô.
Đám lửa mờ ảo dần trở nên rõ ràng. Từ trong lửa, một bóng người toàn thân phủ kín áo choàng đen lặng lẽ bước ra. Ông ta đứng ngược sáng nên không thể quan sát rõ mặt, chỉ có thể nghe thấy âm thanh ồ ồ rền rĩ cất lên: “Chúc mừng bệ hạ. Thời khắc đó đã đến. Đứa trẻ được số mệnh lựa chọn vừa chào đời.”
“Tốt. Đứa trẻ đó hiện đang ở đâu?” –Giọng điệu Hoàng đế không khỏi vui mừng.
Bóng người áo đang cúi người, còn chưa kịp nói thì đột nhiên một quầng ánh sáng đã phát ra rực rỡ từ phía tây. Vừa ngay sau quần sáng, bầu trời đã bị giăng phủ bởi những đốm pháp hoa bắn lên khắp vòm trời. Ban đầu chỉ là từ hướng Lam Thành, sau đó, dường như cả bốn phương tám hướng đều bị giăng kín bởi những bông hoa ánh sáng rạng rỡ. Từ bầu trời phía Tây, tiếng trống và tù và nổi lên càng lúc càng dồn dập.
Một vị tướng lĩnh đứng gần đó nhìn thấy tình hình, không nén được vui mừng quỳ xuống thông báo: “Chúc mừng bệ hạ, đứa bé đầu tiên của người và Hoàng hậu đã bình an chào đời rồi. Nhân quốc đã có vị điện hạ đầu tiên rồi ạ.”
Hoàng đế dĩ nhiên càng vui mừng hơn thế nữa. Y phất tay ra hiệu cho đoàn người đứng lên, rồi lại như chợt nhớ ra gì đó, giọng nói hướng người khoác áo choàng kia, run rẩy lên tiếng: “Vậy, pháp sư… phải chăng…”
Người mặc áo choàng chỉ cười nhẹ: “Chúc mừng bệ hạ. Đứa trẻ có vận mệnh thay đổi trật tự nhân loại đang ở Hoàng cung.”
Khó mà nói được vẻ mừng rỡ trên gương mặt Hoàng đế lúc này. Ông cũng chẳng quan tâm đến thể diện gì nữa, vội nói lời từ biệt vị pháp sư nọ rồi túm lấy một con ngựa gần đó. Cùng với tiếng hí vang dội của đàn ngựa, mấy trăm người nhanh chóng phi nước đại về hướng Lam Thành.
Bấy giờ Hân Vũ đứng gần đấy quan sát vẫn còn chưa hoàn hồn. Cô ngẩng đầu, không tin được nhìn Hải Kỳ: “Họ đang nói gì vậy? Lời tiên tri gì chứ?”
“Khó trách em ngạc nhiên đến vậy, thì ra em không biết thật.” –Hải Kỳ thở dài, một tay vẫn vắt sau lưng –“Trước khi em sinh ra, các pháp sư nổi tiếng về chiêm tinh học trên núi Tiên Tri đã quan sát được một vì sao vương tinh sắp ra đời. Nhưng khi đó họ vẫn chưa xác định được đứa trẻ đó sẽ là loài người, tiên tộc hay quỷ tộc. Vì thế mà Hoàng đế loài người đã không ngại nguy hiểm, một mình lên tận núi cầu kiến cho đến khi biết được tin mới thôi. Vừa rồi em cũng nhìn thấy rồi đó. Đứa trẻ đó được sinh ra ở hoàng cung, là đứa con đầu tiên của Hoàng đế.”
“Ý anh nói… đứa trẻ đó là em ư?” –Hân Vũ vẫn chưa tin mấy.
“Anh chẳng bao giờ thích thú mấy lời tiên tri ba láp của con người cả.” –Hải Kỳ cười nhạt –“Đôi khi họ vẫn thích tự lừa gạt mình. Thế nhưng trớ trêu là đa số những gì được dự đoán đều là thật. Nhưng Hân Vũ, có đôi khi tất cả những cái chúng ta đang thấy cũng chỉ là tiền đề để tương lai sau này sẽ đi theo cách mà số mệnh muốn thôi. Vì vậy, đừng bao giờ tin bất kỳ thứ gì.”
Hân Vũ cúi mặt xuống đất, theo thói quen, mũi giày lại di di xuống cỏ. Cảnh vật lúc này lại đột nhiên thay đổi.
Họ đang đứng trong một gian phòng không lớn mấy, vật dụng trong phòng thì hết sức lạ lẫm. Căn phòng được thắp sáng bởi thứ ánh sáng vàng vọt ấm áp, trần nhà đính một vòm đèn pha lê lóng lánh, song điều ngạc nhiên nhất chính là, trên chiếc ghế dài đặt giữa phòng có một nam một nữ. Cô gái đang ngồi yên tĩnh đọc sách, chàng trai nằm gối đầu lên đùi cô, ánh mắt anh ta cũng dán vào mảnh gỗ phẳng đang cầm trên tay. Trong không gian có tiếng nhạc chậm rãi vang lên, hai bóng người tĩnh lặng bên nhau càng trở nên hài hòa đến lạ.
Mà trong hai người này, chàng trai chính là Kỳ Phong, còn cô gái chính là Hân Vũ.
Hân Vũ gần như há hốc. Cô rút tay khỏi cánh tay đang nắm chặt của Hải Kỳ, bước gần hơn đến hai người trước mặt. Rõ ràng cô gái này là cô, nhưng lại không thể. Cách ăn mặc này, phục sức này, cả dáng vẻ nhu hòa thản nhiên như thế tuyệt đối không thể là cô được.
Hải Kỳ quan sát thấy dáng vẻ kích động của cô, nhẹ nhàng bước đến nhắc nhở: “Cái sách Khải Huyền cho chúng ta xem chỉ là hình ảnh. Chúng ta chỉ có thể quan sát, không thể xen vào bất cứ điều gì cả, thế nên em cũng đừng manh động.”
Hân Vũ gật đầu. Điều Hải Kỳ vừa nói đương nhiên là cô cũng hiểu. Thế nhưng vẫn không nén được sự kinh ngạc trong lòng.
Nếu không phải cô, vậy cô gái trước mặt này là ai?
Kỳ Phong đang nằm yên ắng, đột nhiên gấp tấm bảng gỗ vào lồng ngực, hắn ngẩng đầu, giọng nũng nịu: “Eden, anh muốn uống nước.”
Cô gái kia nghe thế cũng nhẹ nhàng buông sách ra. Trên bàn cách đó chỉ vài phân có hai tách nước lọc. Cô hơn rướn người, kéo được một tách chìa về phía hắn. Kỳ Phong thấy thế vẫn hờn dỗi: “Thế này làm sao mà uống? Em đút cho anh đi.”
Cô gái nhướng mày: “Đút thế nào?”
Kỳ Phong cười đắc ý. Ngón tay cái hắn nhẹ nhàng chạm phải viền môi cô gái, miết nhẹ rồi lại miết, giọng nói vang lên đầy mờ ám: “Dùng cái này này.”
Cô gái nghe đến đó mặt cũng ửng hồng.
Thế nhưng sau đó, cô vẫn ngoan ngoãn tự uống một hớp nước, trước ánh nhìn ngạc nhiên của Hân Vũ và Hải Kỳ, cứ thế cúi xuống, cho đến khi môi chạm vào môi của chàng trai bên dưới.
Chẳng biết qua bao lâu, cái chạm môi nhẹ nhàng dần biến thành một nụ hôn say đắm. Thấy Hân Vũ vẫn nhìn chăm chú vào hai người họ, ánh mắt trống rỗng, Hải Kỳ mới vội quay người đi, khẽ tằng hắng.
Dù gì y cũng là trai chưa vợ, sao cứ bắt y phải xem những cảnh tượng mờ ám thế này cơ chứ?
Cuối cùng, khi hai cánh môi đã rời khỏi nhau, Kỳ Phong mới nở một nụ cười mãn nguyện. Hắn xoa xoa gò má ửng hồng của cô gái, nhẹ nhàng bảo: “Eden này, em cứ đáng yêu như thế thì hỏi sao anh không thương cơ chứ?”
Eden. Cái tên này lập tức vang lên trong đầu Hân Vũ. Đây cũng chẳng phải lần đầu cô nghe thấy, nhưng lúc này xâu chuỗi lại, cô mới nhận ra đó cũng là chuỗi âm thanh vô nghĩa mà Kỳ Phong đã lập đi lập lại khi hắn bất tỉnh trong Lăng Thiên đế. Sau đó đến cả Tâm Du, Khải Kiệt cũng nhắc đến mấy lần.
Hân Vũ mím môi, sóng mũi đột nhiên cay xè. Cô cũng chẳng buồn tí nào đâu, chỉ là, chẳng biết tại sao trong tim rất đau.
Sau đó sách Khải Huyền đưa dẫn họ đến rất nhiều cảnh tượng khác nhau của cặp tình nhân này. Cô gái nọ nấu ăn cho Khải Kiệt và Ngôn Chi. Kỳ Phong dẫn cô đến trường. Họ cùng nhau ăn cơm, dạo phố. Trong suốt thời gian ấy, nụ cười của Kỳ Phong lúc nào cũng nở ra thật hạnh phúc.
Rồi chẳng biết lý do gì, hai người họ lại to tiếng với nhau. Hân Vũ nhìn thấy Kỳ Phong tự khóa mình trong phòng. Cô gái đứng bên ngoài nấu cháo cho hắn. Cô cứ đứng khuấy nồi, vừa khuấy mà nước mắt cứ rơi xuống không ngừng. Hân Vũ quay người, bàn tay vẫn siết chặt hơi mở ra, rốt cuộc cũng chẳng thể xem tiếp được nữa.
Cô nhìn Hải Kỳ, lạnh giọng: “Đây không phải là những gì anh muốn cho tôi xem chứ?”
“Em tưởng tôi thần thông quảng đại đến thế sao?” –Hải Kỳ nhướng mày –“Sách Khải Huyền chỉ cho phép Tiên Nhân can dự vào chuyện mở niêm ấn, còn cái chúng ta thấy chỉ là những gì nó muốn ta thấy mà thôi. Tiên Nhân cũng vô dụng thôi cô bé à.”
Hân Vũ cũng không nói nhiều. Cô biết mình có hơi nhỏ nhen khi nghi ngờ Hải Kỳ, thế nhưng tại sao sách Khải Huyền lại muốn cho cô nhìn thấy hai người trước mặt nhiều như thế, cô thật sự không rõ.
Sau khi cô gái bỏ đi, Kỳ Phong gần như suy sụp. Mãi đến khi Tâm Du trở về và kế hoạch kia xảy ra, rốt cuộc Hân Vũ cũng biết được tại sao họ lại đột nhiên xuất hiện trong rừng Địa Đàng.
Chỉ là, câu hỏi mà cô vẫn muốn chứng thực kia, giờ dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Cảnh tượng lại thay đổi. Lần này bọn họ đang đứng trước Lam Thành. Có lẽ lúc này chiến tranh đã thật sự xảy ra, Kỳ Phong mặc áo giáp, một mình cưỡi trên lưng ngựa, tay cầm Hỏa Chi Kiếm sừng sững dẫn đầu quân loài người. Mà ở một bên khác trên chiến tuyến, Hân Vũ cũng dẫn một nhóm khác ngăn cản đoạn đường rút lui của quân địch. Quân quỷ tộc dần bị dồn vào thế bí, liên tục tháo chạy. Mà đứng trên đỉnh đồi kia, họ lại nhìn thấy Kỳ Phong leo xuống ngựa, chạy một mạch về phía Hân Vũ đang đứng giữa tàn quân.
Cứ như sự tồn tại của mấy người xung quanh chỉ là vô hình, tựa như cả thế giới chỉ duy nhất là của hai người họ, cứ thế, hôn nhau một cách cuồng nhiệt.
Hải Kỳ tủm tỉm cười, còn Hân Vũ chỉ cảm thấy chua chát trong lòng. Cuốn sách Khải Huyền này cũng thật biết cách trêu chọc con người.
Những hình ảnh xung quanh liên tục thay đổi. Có lúc là Kỳ Phong, lúc lại là Hân Vũ, thế nhưng dường như bất cứ lúc nào, sự tồn tại của người này cũng dính líu tới người kia và ngược lại. Cho đến một cảnh tượng kia, bên dưới ngôi làng thôn dã.
Hân Vũ chưa từng đến ngôi làng này bao giờ, cũng khó tượng tượng được vị trí của nó. Thế nhưng hình ảnh cô lúc này lại rất khác lạ, trên người chỉ mặc một bộ vải mộc, tóc xõa xuống đơn giản. Cô đang nấu ăn trong bếp, đột nhiên ngẩn người, nghe thấy bên ngoài có tiếng ngựa hí vang lên.
Bấy giờ, cô mới cười rạng rỡ, vội vàng úp nắp nồi lại, tay cũng chỉ chùi sơ sài vào vạt áo rồi lao ra ngoài. Cô chạy một mạch ra đến bờ vực bên rìa rừng mới thấy bóng dáng Kỳ Phong đang đứng. Nhìn thấy cô, hắn cũng quay lại cười thật tươi.
“Trận chiến ở Yên Thành thế nào rồi?” –Cô vừa đến gần đã hỏi dồn dập –“Quân ta thắng chứ? Còn Vân Tình thế nào? Điệp Y thế nào rồi?”
“Có anh ở đấy, dĩ nhiên là thắng rồi.” –Kỳ Phong cũng cười, ngoắc cô đến gần –“Lại đây anh xem nào, càng lúc càng gầy rồi.”
Hân Vũ trong ảo ảnh chỉ cười rạng rỡ. Dường như cô quá hạnh phúc nên không thể nhìn thấy ánh mắt của người trước mặt, còn Hải Kỳ và Hân Vũ đứng bên ngoài lại trông thấy quá rõ ràng.
Trong mắt hắn lúc đó lóe lên một tia tàn nhẫn.
Kỳ Phong ôm lấy Hân Vũ, cô cũng dịu dàng nép người vào lồng ngực vững chãi của hắn, cánh tay siết chặt. Trong một thoáng, mắt cô nhắm nghiền.
Nhưng cũng lúc này, Kỳ Phong lại đột ngột lùi lại phía sau. Tay hắn vung lên, trên ngực trái Hân Vũ đã cắm một con dao rỉ máu đầm đề.
Cô ngỡ ngàng dùng tay chạm vào vết thương, đôi mắt mở to nhìn người trước mặt, thần sắc trong mắt cũng chẳng rõ là kinh ngạc hay thất vọng. Kỳ Phong thấy thế cũng chỉ cười nhạt, hắn gằn từng tiếng một: “Cô chết rồi thì mọi việc đều được giải quyết. Đừng trách tôi.”
Hân Vũ trong ảo ảnh lại bỗng dưng bật cười, nụ cười cứ thế vang vọng trên rìa núi, nhẹ nhàng mà tang thương đến cực điểm. Môi cô chỉ lắp bắp mấy chữ: “Không ngờ cũng có ngày tôi nhìn nhầm người.”
Ánh mắt tuyệt vọng đó, bất cứ ai nhìn thấy cũng không thế quên được.
Sắc mặt Kỳ Phong tối lại, hắn vừa định bước lên, song Hân Vũ đã nhanh hơn một bước. Cô nhấc chân, chỉ dùng lực nhẹ nhàng đã ngã ra khỏi rìa vực. Bóng dáng nhỏ nhắn cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống đáy vực sâu thăm thẳm.
Phải tuyệt vọng đến mức nào, mới có thể ngay cả cái chết cũng không muốn chết trước mặt hắn. Hoặc giả nếu có thể, cô đã chọn chưa từng gặp mặt.
Bóng dáng Kỳ Phong bên rìa núi dần dà biến mất. Y cứ đứng mãi đấy, cũng chẳng biết là bao lâu. Nhưng có lâu đến thế nào cũng chẳng cách nào cứu nỗi đoạn tình cảm đã chết kia được.
Hải Kỳ lén lút đưa mắt sang nhìn Hân Vũ, khóe môi cô giương lên, nhưng lại không phải một nụ cười.
Bỗng nhiên y cũng cảm thấy đau lòng thay cô.
Ảo ảnh cuối cùng trong sách Khải Huyền là một trận chiến đẫm máu. Có xác Thiên Tường nằm vất vưởng trên cổng thành, có cảnh tang hoang khói lửa chiến tranh, cũng có, hình ảnh Kỳ Phong bước lên đài cao, một mình nhận ấn lĩnh Hoàng đế từ tay Vân Tình.
Lạ lẫm thay, một trận chiến thảm khốc đến chừng ấy, cuối cùng chiến thắng lại thuộc về một kẻ ngoại tộc.
Bước chân Kỳ Phong cứ dài mãi dài mãi trên hành lang thăm thẳm. Hân Vũ đang đắm chìm trong mộng mị cũng bị hình ảnh này lôi trở lại thực tại. Cô biết quá rõ hành lang này.
Năm năm trước cô cùng từng đến đây một lần, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ người nằm trong đấy lại có sức ảnh hưởng đến thế đối với cuộc đời sau này của cô. Đó chính là đường vào gian mật thất trên đảo Rùa, cũng là nơi chôn giấu bí mật của Tần Pháp sư.
Bên trong mật thất, cô thấy Kỳ Phong cúi xuống chiếc quan tài bằng thủy tinh trong suốt. Hắn cứ nhìn gương mặt ẩn sâu dưới mấy tầng băng kia, nước mắt chẳng mấy chốc đong thành hàng.
Nghi vấn của Hân Vũ ngày càng rõ ràng hơn. Cô cũng bước đến từng bước nặng nề, cuối cùng ép mình nhìn thẳng vào gương mặt trong quan tài.
Lúc nhìn thấy, cô suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Cô gái này nào phải hình ảnh cô bé loài người mười tuổi cô từng nhìn thấy trước kia nữa? Đó thật sự là cô, thật sự là bản sao của chính cô mười chín tuổi hiện tại.
Hay nói nào ngay rằng, đó mới thật sự là hình ảnh của cô gái có cái tên Eden kia?
Ảo ảnh lóe lên rồi vụt tắt. Một lần nữa, cô nhìn thấy mình đang ở trong trận đồ ánh sáng, dưới tầng hầm của tòa lâu đài bỏ hoang kia. Tiếng nước chảy vẫn vang lên róc rách, Hải Kỳ đứng cạnh cô, ánh mắt không rõ tâm tình.
Mãi một lúc lâu, y mới lên tiếng: “Anh đã từng nói, những gì chúng ta thấy cũng chỉ là những gì sách Khải Huyền muốn mà thôi. Lời tiên tri cho dù có thật cũng chỉ mang tính chất tham khảo. Có từng nghe một câu ngạn ngữ thế này chưa: Một con bướm đập cánh ở phương Đông cũng có thể gây nên cơn bão lớn ở phương Tây. Con đường lúc nào cũng là do bản thân mình chọn cả. Trước giờ anh chưa từng tin vào cái gì gọi là số mệnh.”
Hân Vũ cười mỉa mai: “Em không sao đâu. Dù gì cái em muốn thấy cũng đã nhìn thấy. Sau này em sẽ không làm phiền đến anh nữa.”
“Còn quyển sách Khải Huyền này, em định thế nào.”
“Anh giúp em giữ nó đi. Dù sao ở trong tay anh vẫn an toàn hơn rất nhiều.”
Hải Kỳ thở dài. Y khẽ đưa tay về phía bục, quyển sách đang nằm ngay ngắn trên đấy cũng bỗng nhiên thu nhỏ lại, rơi vào trong vạt áo y. Quyển sách vừa rời khỏi bục, ánh sáng rực rỡ ngay trung tâm đài phun nước cũng nhanh chóng biến mất, chỉ để lại gian phòng một màu tím nhờ nhờ của đá ngũ sắc phản quang trên tường.
Thu xếp xong xuôi, y lại quay người nhìn Hân Vũ, giọng đầy ẩn ý: “Nhớ hai năm trước anh đã từng nói gì không? Nếu một ngày nào đó em thay đổi quyết định, thì lời hứa đó vẫn còn hiệu nghiệm.”
Hân Vũ nghiêm túc nhìn y: “Em sẽ không thay đổi.”
“Ừ, anh chỉ nói ‘nếu’ thôi.” –Hải Kỳ cũng đáp lại một cách hờ hững. Đoạn, y quay người, chẳng biết làm thế nào mà đã hoàn toàn biến mất vào không khí.
Hân Vũ ngồi yên trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt chỉ lặng nhìn đăm đăm vào bóng đêm. Mãi cho đến khi trăng đã lên thật cao, nước dâng lên, đá phản quang đã đong đầy màu ngũ sắc, còn trong mắt cô lại chỉ còn một mảnh tro tàn.
—Hết Chương 19—