Gặp Em Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 17: Kẻ biến thể




Con người luôn cho rằng quỷ tộc chúng ta là xấu xa, nào biết được, bản thân con người cũng mục rữa từ bên trong rồi

Ngày Kiến Phi tiễn Thiên Tường trở về, cả Lam Thành chỉ thiếu chút nữa là đốt pháo ăn mừng.

Thiên Tường rất giữ lời hứa. Ngay sau khi Hân Vũ tỉnh lại, cô lập tức cho người thu xếp rồi thông báo ra tiễn Thiên Tường, thế nhưng gã vẫn lịch sự từ chối, chỉ yêu cầu muốn gặp mặt cô một lần.

Không ai biết Hoàng tử quỷ tộc và Công chúa loài người đã trao đổi gì với nhau, chỉ là sau khi gã rời khỏi, có cung nhân đã tìm được trong túi rác ở thư phòng Hân Vũ một chiếc nhẫn hồng ngọc, dường như đã bị chủ nhân của nó quẳng đi không thương tiếc.

Mà bấy giờ, Thiên Tường cùng đoàn tùy tùng của mình lại dừng chân bên ngoài cổng Lam Thành chỉ vài trăm thước, ánh mắt gã ngước lên nhìn cổng thành, thấp thoáng một nụ cười nhạt: “Hào, cậu trước đây cũng là con người. Cậu nói tôi nghe xem tại sao con người lại buồn cười như vậy?”

Gã phó tướng tên Hào bị gọi thì khá sượng sùng, ngạc nhiên hỏi lại: “Ý hoàng tử là thế nào ạ?”

“Rõ ràng là đề phòng nhau, nhưng lại vì lợi ích bản thân mà lợi dụng nhau để sống. Tôi thấy bọn họ còn đáng khinh bỉ hơn quỷ tộc chúng ta nữa kìa.”

“Hoàng tử, người còn không hiểu sao? Chủng tộc giống loài chẳng nói lên điều gì cả. Một người tốt hay xấu, còn phải nhìn nơi này.” –Hào đặt tay lên tim mình, trịnh trọng đáp –“Con người luôn cho rằng quỷ tộc chúng ta là xấu xa, nhưng ai biết được, bản thân con người cũng mục rữa từ bên trong rồi.”

Thiên Tường sờ sờ cằm, thích thú hỏi: “Vậy theo cậu, tôi là người tốt hay xấu?”

Hào mỉm cười, cũng không suy nghĩ mà cúi đầu nói ngay: “Hoàng tử là người biết lấy đại cuộc làm trọng.”

Thiên Tường phá lên cười, ánh mắt lại đăm đăm nhìn lên lá cờ Nhân quốc cắm trên đỉnh thành: “Một ngày nào đó, chính tay tôi sẽ tháo lá cờ kia xuống.”

Nói rồi gã quay lại, vỗ tay ra hiệu cho đoàn người phía sau mình: “Đi dạo đủ rồi, giờ thì chúng ta về thôi nào các chàng trai.”

“Hoàng tử, vậy còn kế hoạch?” –Gã tên Hào vẫn bám riết hỏi.

“Vẫn diễn ra như cũ, trông tôi giống người sẽ bỏ cuộc giữa chừng lắm sao?”

“Nhưng Hoàng tử không phải nói lo ngại về Hỏa Chi kiếm đó sao?”

Thiên Tường nghiêng đầu, nghĩ nghĩ: “Để thằng nhóc đó lại. Tôi tin rằng sau này sẽ có chỗ dùng.”

“Vậy còn cô công chúa đó?”

Vừa nhắc đến Hân Vũ, ngón tay Thiên Tường vô thức lại chạm vào vị trí chiếc nhẫn giờ đã trống không.

Mãi một lúc, y mới cất thành tiếng: “Người này không thể giữ lại được.”

Vừa dứt lời, bóng dáng đã xoay người, chớp mắt đã chỉ còn nhìn thấy tà áo choàng bay phất phơ cuối đường chân trời.



Lần này trở về nhà Hạ Dương, tuy tâm trạng Kỳ Phong phấn khởi không thôi, nhưng hắn lại đang phải đối phó với một tình trạng cực kỳ nhức đầu.

Đó là suốt hai mươi năm, lần đầu tiên hắn bị bà chị yêu quý của mình… giận.

Thì ra sau khi Phong để lại vài dòng nghệch ngoạc rồi đến Lăng Thiên đế tìm Hân Vũ, nhóm Tâm Du và Khải Kiệt ở nhà đã hốt hoảng chạy đi tìm Hạ Dương. Thế nhưng câu trả lời của Hạ Dương càng khiến bọn họ thêm bất an. Vốn Khải Kiệt có ý định rời khỏi Lam Thành, vì chuyện này mà đành gác lại. Suốt mấy ngày, cậu ta và Tâm Du đi khắp nơi dò hỏi tung tích Kỳ Phong, thậm chí còn có ý định chạy đến Lăng Thiên đế xem thế nào.

Sau đó thì Kỳ Phong và Hân Vũ trở về. Tâm Du chưa kịp vui mừng thì lại nghe người dân trên đường kháo nhau về cuộc thách đấu gì đó trong đấu trường Định Mệnh, cô nàng lo đến ngất lên ngất xuống, còn ép buộc Hạ Dương phải thu xếp cho họ vào đấu trường. Thế nhưng cuộc đấu chỉ có Hoàng tộc mới được vào, Hạ Dương có tài phép mấy cũng không thu xếp cho Tâm Du được. Rốt cuộc Tâm Du cũng phải hồi hộp bất an cả đêm dài trước khi biết tin Phong an toàn trở về.

Cô nàng bảo, mấy mươi năm chưa từng có cảm giác đau tim thế bao giờ. Xét những yếu tố khách quan và cảm quan kia, Phong xứng đáng bị… giận.

Cũng may mà, Khải Kiệt và Ngôn Chi không đến nỗi quá quắt như thế. Khải Kiệt tuy cũng bất mãn vì vết thương dày đặc trên người Kỳ Phong, dù đã được người trong cung băng bó cũng chẳng khiến cậu bớt lo. Ngôn Chi thì tinh tế bàn bạc cách giúp hắn mua chuộc được Tâm Du. Cứ thế được hai ngày, hắn vừa nũng nịu vừa lấy lòng, rốt cuộc Tâm Du cũng hết giận.

Hôm ấy cô nàng cuối cùng cũng chịu nói chuyện với hắn. Sau lại thấy vết thương băng cũ đã bong ra gần hết, bèn lo lắng lấy vải ra đòi băng mới lại. Tài năng của Tâm Du thì Phong biết rõ hơn ai hết. Cô nàng không bẻ gãy tay chân hắn là may lắm rồi, sao lại có thể thành thạo băng bó lại được chứ? Thế nhưng vì chiều lòng bà chị, hắn cũng đành ngồi im làm thỏ bạch nhìn cô nàng hùng hổ cắt cắt, ướm ướm vải lên người mình. Xong việc, tự ngắm mình trong gương khiến hắn suýt chút là lăn đùng ra ngất.

Vốn các lang y trong cung phán hắn chị bị mấy vết rạn xương, nhìn bề ngoài thì không nguy hiểm lắm, bị thương nặng nhất cũng chỉ gãy tay trái mà thôi. Thế mà chẳng hiểu sao Tâm Du cứ băng bừa lên cả, giờ trông hắn chẳng khác gì xác ướp với cả người chằng chịt vết băng. Hắn thầm nghĩ, may mà từ đầu không bị băng sẵn trên đầu, nếu không lúc này mình có thể tham gia phiên bản mới của bộ phim ‘Xác ướp Ai Cập’ rồi.

Mà lúc Hân Vũ bước vào, đây cũng là cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy.

Vốn cô cũng chỉ vừa tỉnh dậy, tiễn Thiên Tường đi, lại giải quyết quốc vụ xong bèn sắp xếp để đến thăm Phong. Dù Kiến Phi cam đoan hắn không bị thương nặng lắm, thế nhưng tình trạng của Phong bên trong đấu trường vẫn khiến cô không an lòng. Cô thì chẳng sao cả, nhưng thể chất người bình thường sao có thể so được? Tình cảnh nhìn thấy lúc bấy giờ lại khiến cô càng thêm khẳng định hắn bị thương rất nặng, trong lòng vừa áy náy lại vừa lo lắng.

Phong đương nhiên chẳng hiểu được lo lắng của Hân Vũ. Vừa thấy cô đến, hắn vội đưa mắt ra hiệu cho Tâm Du nhường ghế, ấy vậy mà cô chị này dường như chẳng để tâm đến gì khác, vẫn ngồi như đinh đóng cột một chỗ, ánh mắt nhìn Hân Vũ chằm chằm.

Hân Vũ càng không hiểu sao Tâm Du lại thay đổi thái độ như thế, lần trước cô nàng này vẫn rất vui vẻ với cô. Cô nhìn Phong đến ngẩng người, lúc này Hạ Dương bên cạnh mới vội tằng hắng ra hiệu, vừa kéo cô vào nhà, vừa bảo người mang một chiếc ghế ra giữa phòng. Thế nhưng Hân Vũ chỉ nhìn chiếc ghế bành một lúc mà không bước đến, ngược lại, cô đến bàn đối diện với Kỳ Phong, tao nhã ngồi xuống. Dường như sau thoáng thất thần thì cô đã lấy lại giọng điệu trước kia, nhẹ nhàng nói: “Kiến Phi bảo anh không bị thương nặng lắm, sao lại ra thế này?”

Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn vẻ lo lắng của cô, như chợt hiểu ra gì đó, lại bất đắc dĩ lườm Tâm Du một cái. Hân Vũ nhìn thấy thế còn tưởng hắn không muốn nói, vội xoay người bảo với Hạ Dương: “Anh về cung lấy một bộ ngọc cốt trị thương mang tới giúp tôi nhé. Sẵn tiện mang một ít thuốc bổ đến đây luôn.”

Hạ Dương nghiêm cẩn cúi chào vâng lệnh. Trước khi bước ra ngoài, anh rất nhanh trí kéo luôn cả Tâm Du đi cùng. Cô nàng này dù phản đối thế nào thì cũng không dám trái ý chủ nhà, đành lẽo đẽo đi theo anh. Mới đó mà cả gian phòng rộng thênh thang ấy chỉ còn Phong và Hạ Vũ ngồi đối diện nhau.

Hân Vũ hơi cúi đầu, tay đan đan vào nhau mà không biết nói gì. Phong thấy thế bèn cười nhạt, hắn dùng cánh tay trái băng bó vén mấy lọn tóc của cô sang một bên. Hôm nay cô vẫn xõa tóc dài xuống như thường lệ. Mái tóc mềm mại, đen nhánh rũ xuống bờ vai, vừa đơn thuần lại vừa thu hút đến lạ. Hắn nhìn đăm đăm dải ngọc trang trí trên trán cô một lúc, cất giọng hỏi: “Tay em sao rồi? Đã khỏi chút nào chưa?”

Hân Vũ ngẩng lên, ngập ngừng đáp lời: “Không sao rồi, còn anh thì sao? Hai tay băng bó cả thế kia?”

Dĩ nhiên Kỳ Phong chẳng thể nào nói rằng đây là tác phẩm của bà chị mình. Hắn thấy vẻ lo lắng của cô, đột nhiên lại muốn đùa một chút, bèn làm mặt đau khổ nói: “Hình như lúc ngã xuống bị gãy cả tay rồi. Nghe nói cũng phải vài tuần nữa mới hồi phục lại được.”

“Sao lại nặng như thế chứ?” –Hân Vũ cau mày.

“Không tin thì em cứ thử một chọi với cả bầy ma cà rồng thế đi.” –Hắn hơi bễu môi, chống tay vào cạnh bàn vờ than thở: “Cả đi lại cũng đau ấy chứ.”

Ánh mắt Hân Vũ càng khó xử hơn. Cô tự nhủ với lòng, phải tìm cách bù đắp cho hắn mới được.

Từ hôm ấy, thi thoảng Hân Vũ lại đến nhà Hạ Dương xem xét tình hình Kỳ Phong thế nào, có lúc lại dẫn theo cả Kiến Phi hoặc Vân Tình đi cùng. Thể chất Phong khỏe mạnh, lại được tặng nhiều thuốc trị thương như thế, chẳng mấy chốc đã lành lặn rất nhiều, song hắn vẫn bắt Tâm Du băng bó kín mít cho mình như trước. Mỗi lần gặp thì lại bày trò trẻ con với Hân Vũ. Việc này làm Tâm Du ban đầu cũng còn bực dọc Hân Vũ, sau đó lại thấy thương cô bé con này bị em trai mình gạt, chẳng mấy chốc đã quăng cơn giận ra sau đầu.

Gặp gỡ lâu ngày, Hân Vũ cũng dần quen thân với nhóm người Tâm Du và Khải Kiệt hơn. Qua đó, cô cũng hiểu đôi chút về bối cảnh những người ngoại quốc này. Tâm Du muốn thăm dò Hân Vũ về đường trở lại thế giới hiện đại, song cô cũng không rõ, đành nói có dịp sẽ đi hỏi Tần pháp sư giúp họ.

Thật ra Hân Vũ vốn trưởng thành ở đảo Rùa, những câu chuyện về thế giới song song cô cũng được thầy Tần giảng cho ít nhiều. Dân gian thường nói, Tần pháp sư là người duy nhất đến thế giới hiện đại rồi trở về, chỉ có Hân Vũ càng rõ hơn, năm đó thầy cô không chỉ trở về một mình, mà còn dẫn theo cả một phái đoàn khác.

Sở dĩ cô biết việc này cũng là cách đây năm năm, sau vụ tai nạn ở bìa vực Tinh Linh, Kiến Phi một mình cưỡi Bé Con đưa cô trở lại đảo Rùa. Vốn Nhân quốc có luật hà khắc với Kẻ biến thể, thế nên Kiến Phi cầu cứu thầy Tần, hy vọng ông cứu cô.

Thời điểm đó, cô lại là đứa học trò duy nhất của Tần pháp sư trên đảo Rùa, dĩ nhiên ông không bỏ mặc cô được. Để Hân Vũ có thể từ từ thích nghi với cuộc sống của một Kẻ biến thể, thời gian đầu ông bào chế rượu huyết thanh cho cô sử dụng. Loại rượu này trích từ máu của các loài động vật huyền bí như Bạch Kỳ mã, vong điểu, lang sư… được pháp chú. Sau đó ông lại thành công trong việc bào chế huyết thạch, đây là một loại dược chất tích tụ đầy đủ thành phần của một sinh vật máu nóng. Một viên như vậy có thể giúp Kẻ biến thể duy trì tình trạng được bảy ngày. Thế nhưng tình hình cũng không đơn giản như vậy. Bởi nguyên liệu huyết thạch là thứ cực kỳ hiếm có, chỉ tồn tại trên đỉnh núi lửa Thánh Hỏa, ngọn núi lửa này lại thuộc quyền trị vì của một vị pháp sư tên tuổi khác. Cứ như thế cũng giúp Hân Vũ cầm cự được năm năm nay.

Giải quyết xong tình trạng thức ăn, Tần pháp sư lại tặng cô một chiếc áo choàng chống ánh nắng mặt trời. Kẻ biến thể không đến mức dị ứng với ánh sáng chói như quỷ tộc thuần chủng, thế nhưng trên phương diện nào đó họ vẫn bị ánh sáng mặt trời gây hại. Nguy hiểm hơn nữa là với một người dị ứng ánh sáng, họ sẽ rất nhanh chóng bị cả loài người nghi ngờ.

Vậy là Tần pháp sư bịa ra câu chuyện Thủy linh cực kỳ dị ứng cả với những luồng sáng nóng, yêu cầu cả hoàng cung phải thay đổi để phù hợp với Hân Vũ thì mới cho cô trở về. Vì việc này, khi cô đến tuổi trưởng thành, cả hoàng cung vẫn còn tất bật thay da đổi thịt, nơi nào cần giăng màn thì giăng màn, cần bít gió thì bít gió, hầu như chỉ để phục vụ cho mỗi mình cô mà thôi.

Lúc bị cắn Hân Vũ chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn chưa qua tuổi dậy thì, gương mặt và vóc người đều non nớt. Không hút máu, không động tới ánh sáng thì không nói, nhưng điều cô và Kiến Phi lo lắng nhất là, nếu cô cứ mãi như thế mà không lớn thì thế nào.

Chẳng ngờ Tần pháp sư lại thật sự có cách thật. Mà điều cô càng không ngờ sau lưng ông thầy giáo vẫn hi ha mọi khi của mình lại chất chứa nhiều bí mật đến thế, hơn nữa, ai mà đoán được cũng trên hòn đảo này, trăm năm trước lại có một câu chuyện bi kịch như vậy xảy ra.

Khi đó, cô ngồi trong hầm kín nhìn đăm đăm gương mặt dưới quan tài thủy tinh rất lâu. Cô chưa từng nghĩ, trên thế giới này lại có một người có gương mặt giống cô đến thế, nhưng cô vẫn may mắn hơn rất nhiều, bởi gương mặt ấy đã vĩnh vĩnh dừng lại ở tuổi lên mười. Rồi cũng từ đó, cô hiểu ra nhiều chuyện. Tại sao thầy Tần luôn ưu ái thiên vị cô, thậm chí còn đối xử với cô tốt hơn cha mẹ ruột. Tại sao thầy lại có thể nhanh chóng tìm ra những biện pháp ứng phó với Kẻ biến thể như vậy, thậm chí ngay cả việc làm sao để phát triển cơ thể, ông cũng nghĩ đến. Cô không thích cô bé đó, như thường lệ một con người chẳng ai lại đi thích một bản sao của mình, thế nhưng trong thâm tâm cô lại rất cảm kích cô ta.

Bởi nếu không có cô ta, Hân Vũ đã không thể có ngày hôm nay. Mà cô còn hiểu rõ hơn nữa là, cô gái đó không đến từ thế giới của cô, cô ta sinh ra ở một thế giới song song cách đó rất xa rất xa, mà theo lẽ thường thì không thể nào đến được, một không gian tưởng như ngược chiều ánh sáng với không gian mà cô đang sống.

Thế nên, ngay từ khi nghe được lời Vân Tình về nhóm người kỳ lạ này, cô đã nghĩ đến việc mang bọn họ đến chỗ Tần pháp sư. Ông đã cô độc mấy mươi năm rồi, ắt hẳn cũng rất vui nếu tìm được những người có cùng nguồn gốc với cô bé kia.

Dĩ nhiên tâm tư ấy, cô chẳng thể để ai khác biết được.

Hạ Dương được phóng thích với thân phận làm lính gác cổng trước thời hạn, anh chàng vui mừng đến mức quyết định bày tiệc trong phủ. Thật ra anh cũng biết Hân Vũ chẳng có ác ý gì, cô chỉ muốn có một người thân tín âm thầm ở bên ngoài, điều động binh sĩ và quan sát nhất cử nhất động của Thiên Tường mà thôi. Thế nhưng ngẫm lại mấy ngày đó làm anh cứ cảm thấy oan ức, lúc viết thiệp mời, anh cứ ghi rồi bôi tên Hân Vũ mất mấy lượt mới thôi.

Phủ Hạ Dương tuy không thể sánh với Hoàng cung, nhưng nói cho cùng anh chàng này cũng là một người thích chưng diện. Thế nên chẳng trách được khi trong phủ bày biện bao nhiêu là kiến trúc tinh tế, người hầu kẻ hạ thì như kiến quanh miệng mỡ, cứ thế những sắc màu xanh xanh đỏ đỏ tràn ngập cả đại điện, trông đến mà nhức đầu.

Mối quan hệ của Hạ Dương và Vân Tình mấy năm nay người cả thành đều biết, gần như chỉ còn chờ Hân Vũ đi trước một bước thôi thì họ sẽ nhanh chóng trở thành người một nhà. Thế nhưng Hân Vũ và Vĩnh Hi càng lúc càng thấy không có bước phát triển nào, giờ đột nhiên xuất hiện một Kỳ Phong khiến Vân Tình như bắt được vàng. Cô nàng chỉ thiếu điều muốn trói Hân Vũ lại để gả đi nữa thôi.

Mà lúc yến tiệc này diễn ra thì cái tin Hân Vũ vì Kỳ Phong mà bất chấp tất cả, xông vào đấu trường Định Mệnh đã bay xa khắp các thành rồi. Người ngoài dĩ nhiên không hiểu tình hình, thế nhưng bọn Kiến Phi, Vân Tình, những người đã tận mắt chứng kiến chuyện ở đấu trường Định Mệnh thì làm sao không rõ cho được. Với bản tính buôn chuyện, cả hai chỉ tủm tỉm chờ kịch vui xảy ra. Ấy vậy mà đã qua giờ khai tiệc mấy khắc, Hân Vũ vẫn chưa ló diện trong đại điện.

“Hạ Dương, rốt cuộc anh có viết thư mời Hân Vũ không thế?” –Vân Tình dùng dằn cáu giận hỏi. Hân Vũ chưa đến thì bọn họ làm sao mà khai tiệc cho được?

Trước sự bức bách của Vân Tình, Hạ Dương vẫn ngồi tủm tỉm cười trên điện. Anh không có râu, nhưng cũng làm ra điệu bộ của mấy gã kể chuyện trong quán rượu, cười đầy ẩn ý: “Chưa tới giờ đâu. Em đợi một lát nữa đi.”

“Một lát là bao giờ?” –Vân Tình cau mày, nhưng cũng đi lệt bệt xuống bàn mình mà ngồi xuống. Ánh mắt Hạ Dương lại nhìn ra tít tắp xa, nhịn cười đến đau khổ.

Sự thật đúng như dự đoán của Hạ Dương, Hân Vũ vốn đã đến phủ từ chiều rồi, thế nhưng cô lại mắc kẹt trong gian nhà của Kỳ Phong vì một lý do vô cùng tế nhị: bón thuốc cho hắn.

“Anh nhanh lên một chút được không? Khai tiệc rồi, mọi người còn đang chờ tôi.” –Hân Vũ cuối cùng cũng không kìm lòng được mà lên tiếng. Cô đặt chiếc thìa thuốc xuống, bất mãn nói.

Thuốc thì đắng, mà cô cứ vừa bón vừa thổi thế thì biết đến bao giờ.

Kỳ Phong lại đùa rất dai. Hắn thoáng thấy dáng vẻ Hân Vũ thì giương tay lên, vờ nắm lấy chiếc thìa: “Em có việc thì đi đi. Anh tự uống cũng được mà.”

Tuy nói thế, nhưng dáng vẻ hắn lại rất tủi thân. Tay vừa cầm thìa lên thì đã mất lực rơi xuống bàn, thử nhặt lên thì lại rớt xuống lần nữa. Hân Vũ liếc thấy, cuối cùng đành khuất phục.

“Ngồi yên đó đi. Tôi đi bảo người lấy một chiếc thìa khác.”

Cô dặn dò rồi đi thẳng một mạch ra ngoài. Trong phủ khá rộng, ban nãy cô lại đuổi hạ nhân ra ngoài hết, lúc này phải đi mãi mới gặp vài người đang túm tụm trong góc. Cô lấy một chiếc thìa khác, còn cẩn thận dặn người đến báo với Hạ Dương cứ vào tiệc trước, đừng chờ cô.

Chiếc thìa mới đổi có hình một đôi nam nữ đang nhảy múa dưới lửa, trên trời là ánh trăng tỏa sáng. Lúc Hân Vũ đi được nửa đường, nương theo ánh đèn trên hành lang mới thấy được hình vẽ. Cô ngẩn ra giây lát, lại chợt nhớ đến những buổi tiệc ngoài trời luôn có tiết mục này, bất giác khóe miệng lại cong cong.

Trước đây cô không thích tham gia yến tiệc, cảm thấy rất vô nghĩa. Có một lần cùng các triều thần ngắm trăng. Khi đó Vĩnh Hi cứ nắm tay cô, nài nỉ cô nhảy cùng anh ta, cô cũng một mực từ chối. Nhưng chẳng hiểu sao lúc này, đứng dưới vòm trăng sáng, bên kia vọng lại sang sảng những tiếng nói cười, đàn tranh tiếng hát rộn rã, cô lại cảm thấy vui vui trong lòng.

Không giải thích được cảm giác đang trào dâng kia là gì, cô đành theo lối cũ, quay trở lại gian nhà của Kỳ Phong.

Pháp lực cô thuộc loại cực kỳ tốt, mặc dù chỉ đi dạo thông thường, nhưng bước chân vẫn bị ảnh hưởng bởi thuật lướt gió, nhẹ nhàng đến mức không ai phát hiện được. Khi cô đứng trước phòng Kỳ Phong thì bên trong đã có ba người khác cùng ngồi đấy. Là Tâm Du, Khải Kiệt và Ngôn Chi chứ chẳng ai khác.

“Thằng nhãi này, bao giờ cậu mới thôi hành hạ con gái người ta hả? Bắt cô ấy đút thức ăn cho cậu cũng mấy ngày rồi đấy.” –Giọng Khải Kiệt lanh lảnh vang lên. Vừa nghe nhắc đến mình, bước chân Hân Vũ vốn định bước vào cũng ngừng lại. Cô nghĩ nghĩ, vội nhân lúc chưa ai nhìn thấy mình mà xoay người quay ra ngoài.

“Khó khăn lắm mới có dịp tiếp cận cô ấy. Cậu nghĩ mình buông tha sao?” –Kỳ Phong cười cười đáp. Trước ánh nhìn ngạc nhiên của cô, hắn cầm lấy chiếc thìa lúc nãy rơi trên bàn, ung dung cho một thìa chè vào miệng: “Chưa kể cô ấy lờ mình đi bao lâu nay, mình trả thù lại một ít thì đã sao?”

“Căn bản là tay cậu không còn vấn đề, vậy mà còn bắt người ta ngồi chăm sóc cho cậu, bón thuốc cho cậu. Chẳng qua cậu sợ lộ vết thương thì sơ hở thôi, chứ không thì hẳn việc thay băng cậu cũng bắt cô ấy làm rồi.”

Phong gõ gõ đầu: “Chậc, sao cậu nói câu nào câu đó trúng tim đen mình thế hả?”

Tâm Du đang ngồi ở chiếc ghế bành bên cạnh, lúc này vừa bóc hạt dưa vừa nhàn nhạt lên tiếng: “Thử thách con bé một chút cũng tốt mà. Nhưng chị thấy cái gì cũng được, nấu ăn thì không ổn. Để làm dâu nhà ta thì cần phải sửa đổi một chút.”

“Chị làm như chị nấu ngon lắm vậy?” –Phong khoanh tay, hất hàm bênh vực –“Vợ em nấu ăn vẫn khá khẩm hơn chị nhiều lắm đấy nhé.”

Càng nghe càng thấy khó chịu, Hân Vũ cắn môi, quyết định xoay người bỏ đi. Thế nhưng có lẽ do cơn giận kiềm chế cảm xúc, bước chân cô lại không được thanh thoát như bình thường, Kỳ Phong thoắt cái đã nghe được. Mặt hắn biến sắc, vội vã chạy theo cái bóng đang dần biến mất kia.

Trong phủ Hạ Dương vốn rộng. Phía sau khu nhà Phong ở là một chiếc hồ, trên mặt hồ có cây cầu đá nhỏ nhấp nhô bắc ra mái đình bỏ hoang. Phong tìm quanh quẩn một lúc mới nhìn thấy bóng dáng kia đang ngồi vắt vẻo trên thành cầu. Bóng trăng tinh khiết vời vợi lồng dưới mặt hồ, hắt lên nửa gương mặt cô một màu trắng dã lạnh lẽo yêu mị. Đôi chân trần cứ thế thoải mái thả xuống mặt hồ long lanh nước, khuấy động trên mặt hồ những vòng tròn đồng tâm nho nhỏ, dần dần lan xa đến vô tận. Đôi mắt cô cứ hờ hững nhìn đăm đăm xuống mặt nước như thế, tóc dài lờ lững bay trong gió, cũng chẳng biết là suy nghĩ gì.

Biết cô phát hiện mình đã đến nhưng lại không có phản ứng, Phong mới ho nhẹ một tiếng, đoạn cũng bước lên cầu, bắt chước theo cô buông hai chân xuống mặt nước. Im lặng rất lâu lại không nghe thấy cô lên tiếng, hắn bèn mặt dày nói: “Anh xin lỗi.”

Hân Vũ không vội đáp lời, chỉ nhàn nhạt nhìn cánh tay băng bó của hắn. Phong ngượng nghịu, đành dùng tay không vừa xé vừa tháo băng ra. Đến lúc cánh tay chỉ còn nhìn thấy làn da ửng hồng vừa kéo da non hắn mới bằng lòng dừng lại, chìa ra trước mặt cô.

Cô cũng chỉ thoáng nhìn một chút, môi hơi mím lại, bật ra thành tiếng: “Lần sau đừng làm vậy nữa.”

“Ừm.” –Nghe cô nói thế, hắn vội gật đầu. Có cho tiền lần sau hắn cũng chẳng dám. Chẳng ngờ lại nghe thấy cô thờ ơ nói tiếp.

“Làm vậy tôi sẽ rất lo lắng.”

Quả tim đang yên tĩnh của hắn chẳng mấy chốc lại vì câu nói này mà loạn nhịp. Hắn hơi ngẩng lên quan sát nét mặt cô. Đôi mi dài lúc này hơi cúp xuống, nhưng lại không có dáng vẻ gì là đang đùa. Hân Vũ cũng chẳng phải loại người thích đùa như thế bao giờ, tuy nhiên trước nay cô cũng không nói thẳng lòng mình. Việc này khiến hắn có chút không quen.

Trong hồ rất lạnh lẽo, lại thêm vài cơn gió chậm rãi thổi tới, khe khẽ đập vào tán trúc phát ra những tiếng như mời gọi. Thi thoảng, từ phía đại điện lại vọng về tiếng nhạc reo vui ầm ĩ. Lúc chạy ra ngoài Phong vốn vội nên chỉ mặc đúng một chiếc áo mỏng tang. Hắn cảm thấy hơi lạnh, lại xoa hai tay vào nhau nhìn cô dò hỏi: “Em không sang bên đó sao?”

“Cũng không cần thiết.” – Cô cười nhạt nhòa. Lần đầu tiên mới ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh. Trong khoảng khắc thoáng nhìn thấy vẻ dịu dàng như nước ấy, đột nhiên hắn lại nghĩ đến những bông sen trắng toát trôi nổi giữa hồ kia. Sóng nước dập dềnh đắp lên cành lá, thế nhưng nước đẩy đến đâu, hoa sen vẫn trôi nổi đến đó, tuy rằng bấp bênh vô định, nhưng lại không bao giờ bị khuất phục.

Hắn không kìm lòng được, lại dùng tay vuốt lên mái tóc mềm mại khẽ khàng buông xuống kia. ‘Không cần thiết’, bởi sự có mặt của cô cũng có ảnh hưởng chi đối với mọi người. Không có cô, họ cũng có thể vui vẻ hết buổi tiệc mà thôi. Nếu miễn cưỡng ép bản thân mình không vui mà lại không có tác dụng gì, cô cũng chẳng thừa hơi đi làm.

“Nói một chút về hồi nhỏ của anh cho tôi nghe đi.” –Cô đột nhiên lên tiếng –“Anh và chị Du, cả Khải Kiệt nữa, lúc nhỏ chắc vui vẻ lắm.”

“Cũng không có gì đặc biệt, hai người đó toàn bắt nạt anh cả thôi.” –Hắn gãi gãi tai, ngượng ngừng nói – “Nhưng lúc nhỏ anh lại rất thích mặt trăng. Anh luôn nghĩ, chỉ có mặt trăng mới lẳng lặng đi theo mình, nhưng lại không bao giờ chọc ghẹo mình. Trăng mới là người bạn tốt nhất. Sau đó lớn lên một chút, anh lại cảm thấy, trăng chắc hẳn là một hiệp sỹ trên trời được phái xuống để bảo vệ mình. Nói không chừng anh chính là hoàng tử ở một thế giới khác không chừng.”

Hân Vũ nghe vậy cũng không tránh ý cười lan tỏa: “Anh nghĩ vậy thật à?”

“Dối một câu anh nhảy xuống nước tức thì cho em luôn đấy.” –Hắn tủm tỉm cười, lại nói thêm vào –“Với điều kiện là em nhảy xuống cứu anh nhé. Em biết là anh kỵ thủy thế nào rồi mà.”

“Anh cứ nhảy xuống chết đi.” –Giọng cô lạnh nhạt, không có vẻ gì là đang đùa.

“Trong pháo đài ai đã nói với anh rằng ‘Nếu anh chết rồi thì cô ấy phải làm sao’ còn gì? Anh chắc rằng em sẽ không để anh chết. Đúng không?”

Phong đáp lời, lại dựa đầu vào cổ cô cọ cọ. Mấy ngày nay Hân Vũ cũng đã quen với thói biểu cảm chẳng quan tâm đến ai này của hắn nên cũng tùy ý. Cô cảm thấy chẳng khác gì mình vừa nhận nuôi một đứa con to xác vậy. Ánh mắt cô lại nhìn xuống mặt hồ dờn dợn sóng, nhớ đến câu chuyện hắn vừa kể, khóe môi lại giương lên cao.

“Kỳ Phong, sao anh lại thích tôi?” –Câu hỏi này cô đã tự hỏi lòng lâu lắm rồi.

“Anh nói thật, em không được bỏ anh nhé.” –Hắn xoay người, ra điệu bộ nghiêm túc nhìn sâu vào mắt cô –“Từ lần đầu nhìn thấy em anh đã biết rằng em rất giàu có rồi. Lấy em anh sẽ được bao nuôi cả đời.”

“Anh đúng là một người rất có lý tưởng.” –Cô nhướng mày, không tin, song cũng không phản bác.

“Nói thế cũng không đúng. Từ hồi còn nhỏ xíu đã có một lý tưởng rất lớn rồi. Lý tưởng đó là tìm được một cô gái thật giàu có lại hết lòng hết dạ yêu anh, sau đó cô ấy sẽ nuôi anh cả đời.”

Phong vốn chỉ định nói đùa trêu Hân Vũ mà thôi, nào ngờ cô lại ra vẻ suy nghĩ thật. Mất cả nửa ngày, dường như tính toán xong, cô mới vỗ vỗ vai hắn: “Ừ, vậy anh cứ đi theo tôi đi. Tôi sẽ nuôi anh .”

“Không phải em nghĩ thật đấy chứ?” –Thái độ này làm hắn tái mặt hẳn. Sao cô lại chẳng có chút đầu óc hài hước gì ấy nhỉ?

Hân Vũ lại không đáp lời, chỉ chậm rãi đứng lên mang giày vào. Trước mặt hắn, cô vẫy vẫy vạt áo choàng cho sạch rồi lại bỉnh thản đi một mạch về đại điện.

“Này, em chưa trả lời anh mà. Em không phải nói thật đấy chứ?”

Phong hớt hải xách giày đuổi theo. Gió lạnh tạt xuyên quá làn áo mỏng mà hắn cũng chẳng để ý, cứ thế chân trần chạy sau cô. Đột nhiên Hân Vũ ngừng bước, đôi mắt sáng trong lại quan sát người đang vội vã chạy đến. Trong một khắc ấy, cô đột nhiên cảm thấy dường như, tất cả ánh sáng của thế gian này đang bay về phía mình.

—Hết chương 17–