Gặp Em Là Niềm Hạnh Phúc Của Đời Anh

Chương 12: Buổi đi chơi vui vẻ




-----Chiều hôm đó-----

_ Tú Vy ới ời ơi!!! Nhanh lên đi em!!! – tiếng Uy Khoa ở dưới nhà vọng lên nhưng không mấy ngạc nhiên lắm, vì mấy con lợn kia đi ngủ hết rồi

_ Đây rồi!!! Gọi lắm… – Vy lạch bạch chạy xuống

_ Ớ…

Cả anh và cô đều trố mắt nhìn nhau…quả thực 2 người có vẻ đẹp rất nổi bật

Uy Khoa mặc chiếc áo phông rộng màu trắng phối hợp với chiếc quần jeans được mài ở đầu gối trông rất bụi, đôi giày Vans chính hiệu màu đen càng làm tăng lên vẻ “chất lừ” của anh. Tai trái anh đeo một chiếc bông tai hình thập giá

Còn Tú Vy thì mặc chiếc áo pull lệch vai, có những vạch kẻ sặc sỡ ở vai áo kết hợp với chiếc quần bò lửng được xắn đến đầu gối. Cô buộc tóc đuôi ngựa tinh nghịch và không quên đội chiếc mũ lưỡi trai có chữ “BOSS” thân yêu của mình. Trông cô thực sự rất cá tính với đôi giày Converse màu đen xanh

_ Thôi đi đi!!!

Nói rồi anh và cô cùng leo lên chiếc xe đạp điện Giant màu đen đi về phía khu vui chơi ANGEL

************

_ Tới nơi rồi nè!!!

_ Oa!!! Nó vẫn đẹp như ngày nào!!! – Tú Vy reo lên khi đứng trước cổng khu vui chơi mà cô đã cách xa gần 12 năm – Uy Khoa!!! Vô chơi đi!!! – cô nói rồi quay sang bên Uy Khoa nhưng chẳng thấy anh đâu. Quê quá nên cô chỉ biết gãi đầu rồi chạy đi tìm anh

“Bụp…”

_ Aixxx…đứa nào đi mà vô ý vô tứ thế!?!

Thục Quyên xoa xoa “cái bàn tọa” của mình rồi chửi cái người đã va vào mình

_ Aaaa…anh xin lỗi!!! Anh không để ý!!! Sorry em nha!!!

_ Ơ ơ…vâng không sao!!! – Vy bị sắc đẹp của anh chàng kia mê hoặc

_ Ừ!!! Giờ anh có việc, anh đi trước nhé!!! Bao giờ gặp lại anh sẽ đền bù sau!!!

_ Ok anh!!! – cô nói rồi vẫy tay chào anh chàng kia

“Anh ấy thân thiện và dễ thương quá!!!” – suy nghĩ của Tú Vy

_ Hừm hừm… – có tiếng hắng giọng ở sau lưng Vy làm cô quay đầu lại

_ A…Uy Khoa!!! Anh đi đâu mà em phải đi tìm anh suốt!!!

_ Đi tìm mà lại nói chuyện với trai thế à!?! – Khoa nhếch môi toan bỏ đi

_ Ơ…chỉ là em va phải anh ấy thui mà!!! Với lại anh ấy chỉ muốn xin lỗi thui chứ có làm gì đâu, sao anh lại phản ứng thế!?! – Vy nói làm mắt Khoa sáng rực rỡ

_ Thiệt hông!?!

_ Thiệt luôn!!! Anh vừa đi đâu thế!?!

_ À…đi cất xe chứ đi đâu!!! Cái lũ hám giai kia làm anh mệt hết cả người!!! – Khoa vừa nói vừa lấy tay quệt mồ hôi trên trán (do chen chúc trong nhà xe)

_ Mệt lắm hả!?!

Vy hỏi rồi lấy từ trong túi xách ra một tờ khăn giấy thơm lau nhẹ lên trán Uy Khoa. Việc làm này của cô đã khiến trái tim của anh đập lệch nhịp

_ Giờ vô chơi đi!!! – Khoa đánh trống lảng

_ Okie!!! Chơi tàu lượn siêu tốc trước nha!!!

_ Ừm!!!

(bây giờ tg sẽ viết về trò tàu lượn siêu tốc mà Uy Khoa và Tú Vy chơi nhé!!!)

Tú Vy tung tăng chạy vào khu tàu lượn, miệng cười tươi như hoa khiến mấy anh thanh niên gần đó mắt đầy hình trái tim. Cô trố mắt ngạc nhiên khi thấy cái đường tàu rất to và dài, 1 số chỗ vòng tròn lên trong rất mạo hiểm

Vy bước vào toa tàu, Khoa chu đáo cài dây an toàn cho cô

_ Uầy uầy…to thế!?! Chơi thế này chắc vui!!!

Cô vừa nói dứt câu thì đoàn tàu bỗng rí ga và phóng vượt đi

“Áááááá…:

Tiếng hét thất thanh của những người trên tàu, trừ Uy Khoa vì đối với anh trò này quá mức trẻ con (tg: Thế chắc anh người lớn!?! -_-”)

“Áááááááááááá…”

Tiếng hét lại càng ghê hơn khi tàu bắt đầu lộn ngược lên, còn có người ngất lịm đi vì nghĩ mình sẽ ngã xuống đập đầu như chơi

_ Hix hix…ghê quá à!!! – Vy mếu máo

_ Tí còn ghê hơn cơ!!!

Đoàn tàu bắt đầu đi vào một cái động tối om òm òm…

_ Aaaa…chỗ này vui ghê!!! Trông y như cái vụ án ở Khu giải trí Tropical trong Conan ghê!!!

_ Em ảo vừa thôi!!! Cẩn thận tý nữa nôn hết ra đấy!!! – Khoa lên tiếng nhắc nhở

_ Yên tâm!!! Không nôn được đâu!!! – Quyên nói với vẻ tự hào

_ Rồi xem…

Và sự việc ai có thể ngờ trước được…

Khi trò chơi kết thúc, Tú Vy lảo đảo bước ra, mặt mũi đỏ bừng lên

Cô chạy đến một cái cột điện gần đó, nôn thốc nôn tháo

_ Ọe ọe ọe…

_ Tú Vy!!! Em có sao không!?! – Uy Khoa hỏi, mặt không giấu nổi sự lo lắng

_ À…em không sao đâu!!! Mình đi chơi tiếp đi anh!!! – Vy khẽ vuốt ngực để định lại tinh thần

_ Anh bảo rồi mà không nghe cơ!!! Em như thế này thì chơi được không!?!

_ Chơi được chứ anh!!! Anh hơi coi thường em đấy!!! – cô khẽ bĩu môi

_ Hì hì…

_ A anh!!! Ra kia lấy viên cá ăn đi, ngon lắm đó!!! – nói rồi, Vy kéo tay Uy Khoa chạy ra cái chỗ bán chả cá gần đó

_ Eo…ăn được không đó!?! – Khoa nhíu mày

_ Ngon lắm!!! Ăn đi mà Uy Khoa!!!

_ Nhưng…

_ Anh không ăn thì thôi!!! Bác ơi cho cháu…

_ Có có…anh có ăn mà!!! Mua cho anh đi!!! – Uy Khoa nói với giọng thê thảm

_ Haizzz…bác ơi cho chúng cháu 6 xiên chả cá nhé bác, bác cho nhiều ớt vô bác!!! – Tú Vy cũng bất lực với anh chàng láu cá này

Đợi bác bán hàng làm xong, cô không quên chào tạm biệt và quay sang đưa cho Uy Khoa 3 xiên

_ Nè!!! Lên đu quay kia ăn nhé!!!

_ Ừ…

----------

Và suốt cả buổi chiều hôm đó, Uy Khoa và Tú Vy đã dắt nhau đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác, ai cũng mệt nhưng trong trái tim họ…đang len lỏi một cảm giác gì đó vui sướng…hạnh phúc…



Tình cảm của họ đã bắt đầu lớn dần theo năm tháng…