Gặp Được Tình Yêu Đích Thực

Chương 113-7: Đại kết cục (7)




Ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời vừa lên cao, tòa cao ốc Ninh thị dưới ánh nắng mặt trời chỉ như những chấm nhỏ hèn mọn, nhưng ở trong mắt người ngoài lại là một viên đá quý sáng chói lấp lánh vô cùng nổi bật.

Mà lúc này, Ninh Uyển Thu lại bị một đám lão hồ ly vây quanh.

Tô Thiến Tuyết nhếch môi nở nụ cười quái dị, ánh mắt nhìn Ninh thị gần ngay trước mắt giống như đang nhìn một vật ở trong túi cô ta.

Vật trong túi, không phải sao? Thiệu Huy đã từng nói chỉ cần lần đi Mỹ này đánh bại được Ninh Duệ Thần, trở về sẽ lấy cô ta làm vợ...

Đến lúc đó, Ninh thị sẽ rơi vào trong tay Tống Thiệu Huy, vậy cũng chính là vật trong túi của Tô Thiến Tuyết cô!

Nghĩ đến đây, trên mặt Tô Thiến Tuyết càng hiện lên vẻ đắc ý không che giấu được, hiện tại càng nên chuẩn bị trực tiếp đi vào Ninh thị, trực tiếp đối chọi Ninh Uyển Thu, nói cho Ninh Uyển Thu biết tập đoàn Ninh thị này đã không còn là của người nhà họ Ninh nữa rồi!

Vân vê lọn tóc xoăn màu nâu, Tô Thiến Tuyết nhấc chân chuẩn bị đi vào cửa Ninh thị.

Đúng lúc này, có một bóng người lập tức chặn đường của cô ta lại.

Tô Thiến Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy người vừa tới thì trong mắt đều là vẻ chán ghét không hề che giấu.

"Tô Thiến Tuyết, đứa bé này.... rốt cục có phải là con của tôi hay không?" Thẩm Gia Dũng nhanh tay nắm lấy cổ tay Tô Thiến Tuyết, trong giọng nói có sự tức giận rõ ràng đang được đè nén.

Ngày hôm qua tới công ty, có vô số nhân viên ở sau lưng anh ta chỉ trỏ, luôn lén lút nhìn anh, những ánh mắt kia rõ ràng mang theo ý cười nhạo.

Vốn tưởng rằng Lâm Tuyết Mai lại làm ra chuyện gì, nhưng sau đó tình cờ phát hiện đoạn video Tô Thiến Tuyết thân mật kéo tay Tống Thiệu Huy ở trên mạng, cùng với những lời thoại kia, lúc này mới biết Tô Thiến Tuyết bí mật qua lại với người đàn ông khác ở sau lưng mình.

Trước kia còn cảm thấy nghi hoặc đối với thái độ bỗng nhiên nhiệt tình sau khi về nước của Tô Thiến Tuyết, trong nháy mắt anh ta liền hiểu ra, người phụ nữ này muốn âm thầm chờ sinh đứa trẻ này, bề ngoài thì tỏ rõ thái độ đây là con ruột của Thẩm Gia Dũng anh, nhưng trên thực tế... là anh nuôi con của người khác!

Nhưng cho dù như thế, anh ta vẫn không thể tin sự thật này, trừ phi nghe thấy chính miệng Tô Thiến Tuyết thừa nhận.

Tô Thiến Tuyết không thèm đếm xỉa đến cơn giận của Thẩm Gia Dũng, đôi mắt hoa đào lẳng lơ liếc nhìn Thẩm Gia Dũng, hất tay người đàn ông ra, trên mặt không có chút áy này nào.

"Đương nhiên, Thẩm Gia Dũng, anh không động não nghĩ thử xem sao tôi có thể sinh con cho anh được đây? Anh biết không, lúc trước khi mang thai con của anh, tôi thật sự hận không thể lập tức phá bỏ nó đi, nếu không phải bị Ninh Duệ Thần ngáng chân thì có lẽ anh sẽ mãi mãi không biết tôi từng mang thai con của anh!"

"Với hạng người như anh còn hi vọng có phụ nữ một mực yêu thương anh? Sinh con cho anh sao? Nắm mơ! Không biết tại sao trước kia Tô Duyệt lại có thể nhìn trúng anh? Nhưng cũng chính vì trước kia Tô Duyệt mắt mù mới khiến tôi chủ động tiếp cận anh, để anh chiếm được lợi thời gian dài đến vậy. Nếu không phải hoàn toàn muốn đánh bại Tô Duyệt, thì sao tôi có thể với... Thẩm Gia Dũng anh, anh phải biết thỏa mãn đấy." Tô Thiến Tuyết nói không chút lưu tình, lông mày nhếch lên, bộ dáng như không để ý vạch mặt Thẩm Gia Dũng!

Hôm nay Thiệu Huy sắp có được toàn bộ công ty này, cô ta không muốn tiếp tục diễn ở nhà họ Thẩm nữa! Đến lúc đó để Thiệu Huy trực tiếp lấy đi là được rồi!

Cô ta đã từng phải ngoan ngoãn vâng lời trước mặt người nhà họ Tô, vì lòng hiếu thắng mà đi quyến rũ tên Thẩm Gia Dũng đáng ghét này, còn phải đối mặt với ánh mắt chán ghét của cha ruột mình, còn Triệu Nhã Cầm chỉ vì vinh hoa phú quý, quyền lực trong tay mà bất chấp hi sinh hạnh phúc của con gái mình, không một ai thật sự đối xử tốt với cô ta!

Ngày hôm nay, cuối cùng cô ta cũng có thể ngẩng cao đầu hãnh diện nhìn những người này loi ngoi trước mặt mình!

Rốt cục Tô Thiến Tuyết cô cũng có ngày dẫm tất cả mọi người dưới chân mình!

Thật tốt! Thật quá tốt!

"Thẩm Gian Dũng, đừng hy vọng hão huyền nữa, anh chẳng qua chỉ là một tên vô dụng tôi đã từng dùng qua, ở trong mắt tôi, anh chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét mà thôi, hiểu không?" Tô Thiến Tuyết tiếp tục nói, hận không thể nói ra hết những lời nói ác độc nhất trong lòng cô ta đã đè nén trong nhiều năm, bây giờ... đã không cần nữa rồi!

Cho nên, Tô Thiến Tuyết không phát hiện người đàn ông đứng ở trước mặt cô ta đã không còn đứng ở đó nữa.

Nhưng vào lúc này, một chiếc xe đột nhiên vọt tới, trong xe, Thẩm Gia Dũng đỏ mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng ở nơi đó mang theo vẻ mặt kiêu ngạo không ngừng liến thoắng, nhớ tới đủ loại sỉ nhục của cô ta dành cho mình, cảm giác hổ thẹn thoáng chốc xông lên tới não, trong nháy mắt đã chôn vùi toàn bộ lí trí của anh ta!

Lúc này Tô Duyệt đã chẳng ngó ngàng gì tới anh ta, thậm chí không thèm liếc nhìn anh ta dù chỉ một cái, cho dù anh ta đau khổ cầu xin, hạ thấp lòng tự trọng, cũng không thể kéo trái tim của cô về được, anh ta đành phải nhịn.

Thế nhưng hôm nay ngay cả Tô Thiến Tuyết cũng phản bội anh ta!

Một ả đàn bà dung tục như thế mà cũng kén cá chọn canh, thậm chí còn nói với anh ta lúc trước tiếp cận anh ta chẳng qua là vì muốn đánh bại Tô Duyệt! Mang thai con của anh, đối với ả mà nói chính là một sự lăng nhục!

Hiện tại lại tiếp tục điên cuồng, còn mang thai con của người đàn ông khác, thậm chí muốn lợi dụng anh ta để nhận được tài sản của nhà họ Thẩm!

Thật buồn cười biết bao, thật châm chọc biết bao!

Ha ha ha ha! Trên đời này, quả nhiên không có một người phụ nữ nào thật tình nguyện ý yêu anh cả!

Đáng chết, tất cả đều xuống mười tám tầng địa ngục đi!

Cảm giác áp bức và lăng nhục sai khiến chân anh ta, trong nháy mắt, anh ta đạp chân ga đến mức cao nhất, tốc độ nhanh chóng khiến những người qua đường cũng phải ngẩn người!

"Ầm!"

Tiếng thân thể va chạm chiếc Audi trong phút chốc vang lên trên không chung, hoàn toàn chưa kịp nhìn rõ điều gì, Tô Thiến Tuyết đã bị đụng bay xa ba mét.

Một vũng máu lớn màu đỏ lập tức nhiễm đỏ cả đoạn đường, người phụ nữ vốn còn đang cười lớn, lúc này lại nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích

Trước cửa ra vào của Ninh thị, Tô Thiến Tuyết tức thì trở thành trung tâm, có rất nhiều người tụ tập lại, còn có người đứng ngoài quan sát, mặc dù không biết nội tình, hơn nữa vừa rồi đứng với khoảng cách khá xa, hiện giờ cũng không dám tới gần, cũng không thấy rõ bộ dạng của hai người kia, nhưng sử dụng óc tưởng tượng của mình, chỉ có thể lắc đầu thở dài trước một màn này.

Ngồi trong xe, hai mắt Thẩm Gia Dũng đỏ rực nhìn Tô Thiến Tuyết nằm dưới đất không thể đứng dậy nổi, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười quỷ dị, cánh tay cách một tấm kính chắn chỉ vào Tô thiến Tuyết, "Chết, cuối cùng đã chết, ha ha ha ha... Tất cả chết hết mới là tốt nhất!"

Tiếng cười quỷ dị thông qua cửa kính ô tô truyền ra ngoài, người chung quanh lập tức la lớn, "Chính hắn ta đâm chết cô gái này, mọi người mau bắt hắn lại! Tuyệt đối đừng để hắn chạy thoát!"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nhất thời đều nhìn về phía Thẩm Gia Dũng, tuy nhiên lại không có ai dám tới bắt anh ta.

Dù sao lúc này Thẩm Gia Dũng đã mất hết lí trí, điều gì cũng không để ý đến, thậm chí là tính mạng của bọn họ, mà thứ đáng sợ nhất trên thế gian này chính là những kẻ như vậy.

Nếu không cẩn thận sẽ rước họa vào thân.

Mọi người đành phải cách ở một khoảng cách khá xa, nhìn chằm chằm vào Thẩm Gia Dũng, đứng yên chờ 110 tới.

Còn Thẩm Gia Dũng cũng không có ý định trốn đi, vẫn ở trong xe không ngừng nói không ngừng cười, thậm chí cười ra nước mắt.

Cả đời này của anh ta, từ nhỏ luôn sống ở một cấp bậc kém, không bằng kẻ luôn được ngàn vạn người chú ý là Thẩm Tuấn Ngạn kia. Kể cả khi không bị Thẩm Tuấn Ngạn cố ý làm nhục, anh ta vẫn luôn có cảm giác cuộc sống trong nhà họ Thẩm chính là một câu chuyện cười, cho nên từ nhỏ anh ta đã học được cách làm giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất, cố gắng để người khác không chú ý tới mình, có như vậy anh ta mới không bị người khác chế nhạo.

Trong đáy lòng của Thẩm Gia Dũng, anh ta chưa bao giờ có ý nghĩ muốn tranh đoạt thứ gì với Thẩm Tuấn Ngạn, anh ta chỉ muốn làm một đứa bé bình thường được cha mẹ yêu thương, dù chỉ một chút là đủ rồi.

Nhưng từ khi anh ta sinh ra đã định là không thể được như vậy, mỗi khi anh ta muốn từ bỏ, lời căn dặn của mẹ luôn khẩn thiết vang lên bên tai.

Anh ta sống một cuộc sống hèn mọn mà cẩn thận, lúc nào cũng chú ý tới Lâm Tuyết Mai có tức giận mình hay không, lúc nào cũng muốn mình có ý nghĩ chân chính giấu ở nơi không có người biết.

Chỉ có ban đêm, anh ta mới có thể lộ rõ bản chất thật sự.

Trong sự dày vò, tự trách, tư lợi, nhu nhược... Tất cả khuyết điểm đều lặng lẽ cắm rễ sâu ở trong đáy lòng anh ta.

Ai mà không muốn có một cuộc sống thoái mái? Nếu Thẩm Tuấn Ngạn không đeo trên lưng nhiều gánh nặng như thế, anh ta đã không phải chịu nhiều đau khổ đến vậy!

Tại sao không có ai thông cảm cho anh ta!

Không, trên đời này, hoàn toàn không có ai hiểu được nỗi khổ của anh ta cả.

Vậy anh ta sống... còn có ý nghĩa gì!

Tiếp tục làm quân cờ bị người khác lợi dụng sao?!

"Ha ha ha ha!"

Nụ cười châm chọc trong nháy mắt khuếch đại, nước mắt tuyệt vọng chậm rãi chảy xuống gò má, bỗng nhiên Thẩm Gia Dũng làm một động tác hết sức quái dị, vẫn chưa có ai thấy điều gì xảy ra thì một tiếng "ầm" vang lên!

Từng ánh lửa bay múa khắp bầu trời, mặc dù mọi người chung quanh nhanh chóng nằm sấp xuống đất, nhưng chuyện đến quá nhanh quá đột ngột, vẫn có người chưa chuẩn bị tốt, bị những mảnh nhỏ như đốm lửa làm bị thương không ít.

Tại cửa ra vào của Ninh thị lần đầu tiên xuất hiện một màn khiến người ta chấn động đến như vậy.

Mùi da thịt cháy cùng những tiếng "ầm, xèo" do chiếc xe kia phát ra, không cần người canh giữ nữa, bên ngoài mười mấy mét không có ai dám nhích tới gần.

Đôi tình nhân vốn đang cãi nhau ầm ĩ, nhưng chỉ trong chốc lát lại...

Trên mặt của những người không rõ chuyện bỗng hiện lên vẻ hoảng sợ, người đang sống sờ sờ vậy mà không nói không rằng liền biến mất.

Hơn nữa, việc này còn xảy ra ngay trước cửa Ninh thị...

Lúc này cửa chính Ninh thị bỗng nhiên bị người mở ra, Ninh Uyển Thu nhanh chóng chạy tới liền nhìn thấy tình cảnh một người nằm trên đất, cùng với… một chiếc xe đang bốc cháy.

Không ngờ Thẩm Gia Dũng lại lựa chọn cách thức quyết tuyệt đến vậy.

Trong lòng có chút rung động, nhưng cũng chỉ liếc nhìn một chút, Ninh Uyển Thu liền hồi thần lại, những chuyện này ban nãy đã có người thông báo cho cô biết rồi.

Ninh Duệ Thần không có ở đây, cho nên Ninh Uyển Thu cô phải đứng ra gánh vác tất cả mọi chuyện, bảo vệ Ninh thị, đè đám lão hồ ly da dày thịt béo đang nhìn chằm chằm vào Ninh thị kia xuống hết dưới đất.

Trước kia, sau khi Tống Thiệu Huy có được cổ phần của Ninh Hạc Hiên thì phân một phần nhỏ ra ngoài, nhưng vừa rồi cô nhận được tin tức, số cổ phần còn lại vốn nằm trong tay Tống Thiệu Huy đã chuyển toàn bộ sang cho người khác.

Mà những người này, lại đúng lúc có liên quan đến Tống Thiệu Huy.

Cổ phần bị phân tán, nhìn qua thì có vẻ không đủ tạo sức ép, nhưng nếu những người này lại tụ tập với nhau, như vậy...

Hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi!

Xem ra, Ninh Duệ Thần đến Mỹ xuất kích đã khiến Tống Thiệu Huy ý thức được nguy hiểm tồn tại, vừa mới đi được một bước mà đã như vậy, lúc này cô càng không nên gây thêm phiền toái cho Ninh Duệ Thần!

Ánh mắt Ninh Uyển Thu lại chuyển sang nơi đang khiến mọi người kinh toàn, lỗ tai bén nhạy lập tức phát huy đến khả năng cao nhất, nhanh chóng thu lại những tin tức trong lời bàn tán của mọi người.

Xem ra những người này cũng không biết hai người kia chính là Tô Thiến Tuyết và Thẩm Gia Dũng, dù sao tất cả chuyện này đều xảy ra quá nhanh!

Có câu việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng hôm nay vì Ninh thị, đành phải làm vậy!

Cộng thêm màn trình diễn hôm qua ở siêu thị lan truyền trên mạng...

"Thiến Tuyết!" Đôi mắt xếch xinh đẹp tràn ngập vẻ kinh hoàng, Ninh Uyển Thu mang đôi giày cao gót chạy tới, mục tiêu là nhắm thẳng đến bên cạnh Tô Thiến Tuyết đang nằm trên mặt đất đã mất đi hơi thở.

"Thiến Tuyết." Ninh Uyển Thu cẩn thận ôm lấy cơ thể mềm mại lạnh như băng, hai mắt đẫm lệ mơ màng thương xót tiêu điều lạnh lẽo mở miệng nói, "Tuy cô là em họ của chị dâu tôi, nhưng chúng ta mới quen như đã thân, chị em tình thâm, thế nhưng hôm nay cô lại..."

Giọng nói nghẹn ngào, như thể mỗi một chữ thốt ra đều rất khó khăn, đôi mắt xếch xinh đẹp đong đầy nước mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ. Ninh Uyển Thu vươn tay vuốt ve gò má của Tô Thiến Tuyết, ổn định lại tâm trạng, nắm chắc âm lượng tốt nói tiếp, "Sao cô có thể ngu ngốc như vậy, Tống Thiệu Huy vốn không thích cô, chỉ muốn lợi dụng cô thôi, biến cô trở thành kẻ chết thay cho anh ta, để anh ta dễ dàng đoạt được Ninh thị, người đối tốt với cô nhất chỉ có mình Thẩm Gia Dũng, tuy anh ta không nói nhiều lời lãng mạn, nhưng anh ta thật lòng yêu cô mà! Còn Tống Thiệu Huy... Thiến Tuyết, cô thật là... ngu ngốc quá đi!"

Ninh Uyển Thu ôm Tô Thiến Tuyết khóc đến kinh thiên động địa cực kì bi thảm giống như đang khóc cho người chị em thân thiết nhiều năm vậy.

Những người chung quanh lập tức bàn tán xôn xao, còn những người đã xem đoạn video trên mạng lập tức ghép hai cái tên này lại một chỗ.

Trong phút chốc, một kịch bản máu chó kinh điển hiện lên trong đầu mọi người.

Một người phụ nữ xinh đẹp gả cho một người chồng trầm mặc kiệm lời, trong một lần tình cờ gặp được một kẻ đẹp mã tâm cơ lòng dạ sâu xa khó lường liền giấu diếm hẹn hò sau lưng chồng mình, vì vậy đóa hoa hạnh này lập tức thuận lợi suôn sẻ vượt tường, thậm chí còn mang thai, nhưng người đàn ông kia lại chỉ lợi dụng cô ta lén thâu tóm thứ mà anh ta muốn, thật không may chuyện này lại bị người chồng phát hiện ra, tìm tới đây, không nhịn được liền diễn ra một màn mà không ai đành lòng nhìn thấy này.

Thật là một bi kịch thê thảm, châm chọc, chứng minh tình yêu sâu đậm cỡ nào!

Đôi mắt xếch lén quét qua nét mặt của từng người, lại liếc nhìn nét mặt của đám lão hồ ly ở sau lưng, Ninh Uyển Thu nhếch môi nở nụ cười trào phúng.

Dựa theo những gì cô vừa tung ra, thì mưu kế của Tống Thiệu Huy ngay cả người ngoài đường cũng biết. Người đàn bà ngu xuẩn Tô Thiến Tuyết không nhìn ra được, không có nghĩa Ninh Uyển Thu cô không biết sở dĩ Tống Thiệu Huy có thể kiên nhẫn ở cùng với Tô Thiến Tuyết, không phải vì anh thích Tô Thiến Tuyết, mà là vì Tống Thiệu Huy đã sớm dựng lên kế hoạch này, nếu vậy một khi chuyện này bại lộ, tất cả trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu Tô Thiến Tuyết.

Còn Tô Thiến Tuyết ở chung với Tống Thiệu Huy một thời gian dài như vậy, nhất định Tống Thiệu Huy đã sử dụng biện pháp nào đó để Tô Thiến Tuyết in dấu vân tay lên những văn kiện quan trọng, cộng thêm đến cuối cùng lấy tình cảm chân thành ra thuyết phục, Tô Thiến Tuyết ngu xuẩn kia nhất định sẽ không chút do dự mà gánh trên lưng tất cả những tội danh này, mỉm cười ngồi tù.

Còn Tống Thiệu Huy thì không hao tổn bất cứ sợi tóc nào.

Thế nhưng hôm nay Tô Thiến Tuyết đã chết, càng khiến cho tội dánh đáng chết của Tống Thiệu Huy càng mơ hồ đến mức không còn gì, vừa rồi cô diễn một màn như vậy chắc chắn đám hồ ly sau lưng nghe rõ mồng một, vì sự an toàn cho cổ phẩn của mình càng sẽ không đồng ý cho một kẻ âm hiểm như thế tiến vào hội đồng quản trị, đến lúc đó Tống Thiệu Huy không thể lộn xộn gì được.

Muốn bắt được sai lầm hay nhược điểm của một người, chỉ cần có lòng thì tất cả mọi chuyện đều sẽ vô cùng đơn giản.

Cô chặt đứt đường lui của Tống Thiệu Huy, vậy thì cũng phải kéo theo tất cả phong ba bão táp sau lưng để một số người biết muốn lấy được Ninh thị thì phải qua được cửa ải của Ninh Uyển Thu này đã, đâu có dễ dàng lấy được như vậy.

Nghĩ đến đây, không biết chợt nghĩ tới điều gì, Ninh Uyển Thu hơi ngửa đầu, thần sắc trong mắt nhìn về phía xa cũng nhu hòa không ít.

Ninh Duệ Thần, anh thấy chưa, anh không chiến đấu một mình, em và chị dâu đều đang cố gắng giúp anh, hơn nữa em tin anh nhất định sẽ bảo vệ được Ninh thị, bảo vệ được nhà của chúng ta, có phải không?