Gặp Được Ngày Mai

Chương 64




Đinh Hương đầu óc mê man quay lại văn phòng, suy sụp ngồi xuống.

Cô không thể chấp nhận một ngày nào đó Chu Quý Đồng sẽ bị người ta tố cáo. Anh không nên thế này. Anh nên có khí phách hăng hái, nên hả hê đắc chí, chứ không phải như bây giờ, người bạn tốt nhất của anh cũng khoanh tay đứng nhìn.

Đinh Hương bối rối hoảng loạn, nếu Chu Quý Đồng thực sự bị cảnh sát bắt, cô phải làm gì?

Cô cố gắng hết sức sắp xếp lại suy nghĩ. Nếu cảnh sát thực sự lập án, với tư cách là người trực tiếp thanh toán, cảnh sát sẽ tìm cô. Cô nên nói gì để giúp Chu Quý Đồng thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này?

Cô không thể chịu nổi, kêu một tiếng rồi gục lên bàn khóc như mưa.

Chia tay với Chu Quý Đồng một lần nữa, cô đã tưởng tượng ra nhiều cảnh tượng sau này khi hai người đối mặt nhau, anh hạnh phúc mỹ mãn đối lập với cô ảm đạm, thế nhưng cô không đủ can đảm tiếp nhận kết cục này của Chu Quý Đồng.

Dù thế nào đi nữa, cô rất yêu anh, cho dù đã chia tay, cô vẫn mong anh được tốt.

Bốn năm người cảnh sát đến M.T, dẫn Chu Quý Đồng đi. Đinh Hương nói với anh: “Chu Quý Đồng, đừng đi, đừng đi!” Nhưng mà Chu Quý Đồng không dừng lại.

Đinh Hương hét lên, bừng tỉnh khỏi giấc mơ!

Hóa ra chỉ là một giấc mơ. May mắn, chỉ là một giấc mơ.

Nhưng nếu giấc mơ này thành sự thật, cô phải làm gì?

Cô đứng dậy rửa mặt, trời lạnh mà cô toát mồ hôi hột.

Nhìn đồng hồ, 0h30.

Không thể không gửi tin nhắn cho một người quen cũ.

“Luật sư Lương, xin lỗi đã làm phiền anh giờ này, anh ngủ chưa?”

Luật sư Lương nhanh chóng trả lời: “Vẫn đang tăng ca. Có việc gì không?”

Đinh Hương gọi điện, miêu tả tình hình Chu Quý Đồng.

“Cách tốt nhất là trả lại tiền trước khi báo cảnh sát.”

“Không còn cách nào khác ngoài cách này?”

Luật sư Lương trầm ngâm suy nghĩ: “Theo tôi hiểu, công ty cô phân bổ các khoản chi đến các bộ phận là để sử dụng theo yêu cầu? Ví dụ như là số tiền đó bắt buộc phải sử dụng cho một nghiệp vụ nào đó? Rốt cuộc thì bạn cô dùng số tiền này không phải để sử dụng cho cá nhân anh ấy mà là sử dụng cho một dự án khác của công ty.”

Đinh Hương trả lời: “Vâng, hệ thống tài chính của công ty tôi tương đối nghiêm, những khoản tiền chỉ được sử dụng cho hoạt động nghiệp vụ kinh doanh theo quy định.”

Đột nhiên một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu Đinh Hương. Cô vui mừng mà lại sợ hãi đến tay run rẩy.

+

Ngày hôm sau, Đinh Hương đến công ty rất sớm.

Cô lấy hồ sơ chấp nhận chuyển khoản trong két sắt. Phiếu duyệt chuyển khoản trong công ty thường do người phụ trách bộ phận ký, Chu Quý Đồng và Ken ký thì cô có thể chuyển khoản.

30 triệu mà bộ phận kinh doanh muốn chi cho dự án bên Thâm Quyến đã được ký xong, nhưng vì Hàn Đạc không cho cô ký duyệt chi nên vẫn để ở chỗ cô, đã giữ một thời gian. Mà tờ phiếu phê duyệt 30 triệu mà cô phân bổ cho bộ phận kinh doanh cho dự án Huayue vẫn còn ở chỗ cô.

Cô nhìn ghi chú trên biên lai chuyển khoản: Thanh toán dự án.

Nếu – nếu cô đem biên lai chuyển khoản 30 triệu với tờ phê duyệt đầu tiên đặt chung với nhau, hơn nữa có chữ ký của cô, thì có phải – có phải sẽ chứng minh được Chu Quý Đồng không chiếm dụng khoản tiền kia không?

Cô nghĩ đi nghĩ lại, sợ hãi, đau khổ.

9 giờ hơn. Hàn Đạc hát ngân nga đi vào văn phòng.

Đinh Hương và Hàn Đạc gặp nhau trong phòng trà, tâm trạng Hàn Đạc có vẻ tốt, Đinh Hương làm như lơ đãng hỏi thăm: “Bộ phận thị trường có khoản thanh toán cần chi, không biết anh xem chưa, Phó tổng Lư đã đến chưa ạ?”

Hàn Đạc nở nụ cười: “Anh ấy đến rồi.”

Đinh Hương gật đầu.

Cô về văn phòng, suy nghĩ thêm chốc lát. Hai tờ phiếu duyệt nhưng chỉ có một phiếu chuyển khoản. Cô bắt đầu chờ, chờ đợi sự thay đổi kinh khủng.

10h30, Đinh Hương nhận điện thoại từ Cục cảnh sát.

Đinh Hương biết rằng có lẽ đến lúc phải đưa ra quyết định. Cô nhẹ nhàng tách biên lai chuyển khoản ra khỏi biểu mẫu đã phê duyệt trước đó, dùng kẹp giấy kẹp nó vào một biểu mẫu phê duyệt khác. Sau đó khóa két sắt lại.

Cô nhẹ nhàng sửa áo khoác, hệ thống sưởi trung tâm đang mở, người cô vẫn hơi lạnh. Cô đi tới quầy tiếp tận, chào Coco: “Chị ra ngoài làm việc, có gì gọi điện thoại cho chị.”

Coco cười tươi tắn: “Dạ, giám đốc Đinh.”

Đinh Hương vững bước ra thang máy, bấm nút xuống lầu.

Khi đi trong thang máy, cô gọi cho luật sư Lương: “Đối với hai khoản thanh toán, chỉ cần một khoản có cả giấy phê duyệt và biên lai chuyển khoản, điều đó có nghĩa là khoản thanh toán của tôi phù hợp với quy định, đúng không."

Luật sư Lương rất bất ngờ trước quyết định của cô: “Nếu cô cần thì có thể tìm tôi bất kỳ lúc nào.”

Cô đến tầng một, hai nhân viên cảnh sát đang đợi cô.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng.

“Xin lỗi, làm phiền công việc của cô.” Cảnh sát đưa thẻ ngành, “Có một vụ án kinh tế, hy vọng cô hợp tác điều tra.”

“Vâng.”

+

Trong văn phòng nhỏ ở Cục cảnh sát, Đinh Hương trả lời các câu hỏi một cách trật tự: “Số tiền đó là do tôi duyệt chi. Đúng, 30 triệu. Việc chuyển tiền theo đơn phê duyệt. đúng, là thanh toán dự án, các dự án địa ốc của chúng tôi đều ghi là thanh toán dự án. Việc sử dụng tiền cụ thể do người phụ trách bộ phận quyết định, phần còn lại không nằm trong nghiệp vụ quản lý tài chính cho nên tôi không rõ lắm.”

“Hồ sơ phê duyệt mà cô nói để ở đâu?”

“Trong văn phòng tôi.”

“Chúng tôi cần điều tra, thu thập bằng chứng.

“Vâng được ạ.”

Đinh Hương đi ra khỏi cửa Cục cảnh sát, chuẩn bị gọi taxi thì một chiếc xe dừng lại trước mặt, bấm kèn hai lần. Đinh Hương nhìn nhưng không nhận ra ai.

Người nọ quay kính xe xuống: “Tôi là luật sư của Phó tổng Chu. Tôi họ Lâm. Xin hỏi cô có tiện lên xe trao đổi không?”

Đinh Hương lên xe.

“Sếp Chu bây giờ đang ở đâu? Cục cảnh sát?”

“Tôi đã nộp đơn xin bảo lãnh tại ngoại chờ xét xử.”

Đinh Hương ừ: “Anh ấy sẽ có sao không?”

“Tôi hy vọng là không.” Luật sư Lâm lái xe đến góc yên tĩnh, dừng lại: “Tôi đã nhắc anh Chu giữ im lặng. Hiện giờ tôi muốn hỏi cách trả lời của cô ở Cục cảnh sát.”

Đinh Hương nói lại những lời mình đã nói cho luật sư Lâm.

Luật sư Lâm kinh ngạc: “Ý cô là, số tiền cô chuyển cho bộ phận kinh doanh là dùng cho dự án Thâm Quyến?”

Đinh Hương gật đầu.

Luật sư Lâm trầm tư một lúc lâu: “Cô Đinh, tôi có thể hỏi tại sao cô lại làm chuyện này không?”

Đinh Hương liếc nhìn Luật sư Lâm: “Đây là sự thật.”

“Tôi nghĩ tôi cần phải nhắc cô rằng cách trả lời của cô như thế này có thể giúp anh Chu thoát khỏi những rắc rối pháp luật, nhưng đồng thời đưa cô vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.”

Đinh Hương mỉm cười: “Tôi thì nhiều lắm là cãi lệnh cấp trên, không tuân theo sự chỉ đạo của ông ấy. Tôi tự quyết định chuyển khoản theo ý mình. Nhưng việc chuyển tiền của tôi là hợp pháp, đúng quy định công ty.”

“Cô Đinh, cô có chắc đây là sự thật không?”

“Đúng.”

“Cô cũng nói thế ở Cục cảnh sát?”

“Phải.”

“Cô chuyển số tiền này để sử dụng cho dự án Thâm Quyến của bộ phận kinh doanh là việc mà mọi người đều biết?”

“Không.”

“Tại sao?”

“Tôi là giám đốc tài chính. Tôi chịu trách nhiệm trực tiếp việc dòng tiền vào – ra. Tôi không cần thông báo với mọi người về công việc của mình.”

“Cô không cần báo cáo với cấp trên hay chủ tịch sao?”

Đinh Hương nhớ trước mặt Hàn Đạc và chủ tịch Trần, cô nói khoản tiền kia thanh toán cho Huayue, cô suy nghĩ rồi nói lại với Luật sư Lâm.

Luật sư Lâm trầm ngâm trong một lát, lái xe đưa Đinh Hương đến nhà họ Trần tìm chủ tịch Trần.