Gặp Được Ngày Mai

Chương 63




Đinh Hương sợ đờ cả người. Lần đầu tiên cô cảm nhận sâu sắc rằng mình không hiểu Chu Quý Đồng.

Chu Quý Đồng biển thủ 30 triệu tiền của công ty? (Tầm 106 tỉ)

Thiếu tiền, không phải là chuyện chỉ xảy ra với những người bình thường như mình sao?

30 triệu – 30 triệu có nghĩa lý gì với Chu Quý Đồng? Cô nhớ lần cuối Chu Quý Đồng xuất hiện trong cuộc họp, anh nói: “Chỉ 30 triệu không muốn kinh động đến những vị lãnh đạo.” Nhưng mà không kinh động người khác, đây là cách anh áp dụng sao?

Cô cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Trong suy nghĩ của cô, Chu Quý Đồng là người đàn ông mạnh mẽ, thậm chí là anh hùng, anh không nên ngã xuống như thế này---

Cô cảm thấy cô cần một cách giải tỏa nỗi sợ hãi này. Cách tốt nhất là gọi cho Chu Quý Đồng.

Dãy số đó gần như khắc sâu trong tâm tri. Khi cô run rẩy bấm số, hệ thống đã tự động hiển thị số Chu Quý Đồng.

U u u u u, nhạc chờ đơn điệu, mỗi âm thanh như muốn mạng người.

Cuối cùng, không ai bắt máy.

Đinh Hương đặt điện thoại xuống, chợt cười khổ. Mình dùng thân phận gì mà gọi điện thoại cho anh? Nếu mà bắt máy, thì nên nói cái gì?

+

Thứ năm, Đinh Hương mang quầng thâm mắt đến công ty.

Chủ tịch Trần đích thân gọi cho cô, yêu cầu cô lên tàng 20.

Có ba người ngồi trên ghế sofa trong văn phòng Chủ tịch Trần. Chủ tịch Trần, Ken và Chu Quý Đồng.

Chu Quý Đồng ngồi một góc. Ngoài trời lạnh 13 độ, anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi xanh nước biển, áo khoác anh để một bên.

Đinh Hương đột nhiên cảm thấy mắt mình nóng lên. Anh gầy đi nhưng trông vẫn ổn, ít ra, cô còn nhìn thấy anh, vậy là tốt. Phải không?

“Ngồi đi.”

Đinh Hương ngồi xuống.

“Hôm qua, Lư Phong nói với ta rằng anh ta sẽ báo cảnh sát, tố cáo Chu Quý Đồng tham ô công quỹ công ty.” Chủ tịch Trần nói chậm rãi.

Đinh Hương choáng váng.

“Về công, cháu là nhân viên tài chính quan trọng của công ty, cháu chịu trách nhiệm trực tiếp về tài khoản của Huayue; về tư, cháu là bạn gái của Chu Quý Đồng. Vì vậy chuyện này ta muốn hỏi cháu có liên quan gì đến nó không?”

Đinh Hương gần như lắc đầu theo bản năng. Cô nhìn Chu Quý Đồng, tố cáo anh ư? Có phải Lư Phong muốn đạp đổ hoàn toàn Chu Quý Đồng?

Chu Quý Đồng nói: “Chú Trần, cháu đã nói đây là việc của mình cháu, không liên quan đến ai cả.” Anh liếc nhìn Đinh Hương, “Chúng cháu chia tay một thời gian rồi, chú không cần hỏi cô ấy.”

Ken nhìn Chu Quý Đồng: “Ba.”

Chủ tịch Trần hiếm khi nổi giận: “Hai đứa làm ba rối như tơ vò, ba chưa tính sổ với hai đứa thôi. Bây giờ ba nói chuyện các con đừng xen mồm vào!” Ông quay qua Đinh Hương, “Chuyện này cháu biết bao nhiêu?”

Đinh Hương vẫn lắc đầu.

“Được, nếu cháu không biết gì thì nếu có người hỏi tới, cháu phải tự mình tránh xa ra, tránh sạch sẽ.” Chủ tịch Trần nhìn cô chăm chú, “Cháu hiểu ý ta không?”

Đinh Hương nhìn chủ tịch Trần, ánh mắt mờ mịt.

Chủ tịch Trần thở dài: “Quý Đồng, cháu tự mình giải quyết tốt việc mình đi!”

Chu Quý Đồng đứng dậy, cầm áo khoác lên.

Đinh Hương ngồi yên, thấp thỏm bất an.

Ken nhìn cô, nhưng cô không hiểu ý anh ta.

Chu Quý Đồng quay người lại, kéo cô dậy rồi bước ra ngoài.

+

Hai người đứng trong thang bộ, không gian nhỏ hẹp, ánh sáng lờ mờ. Không ai lên tiếng trong một khoảng thời gian.

Thật lâu sau, Đinh Hương mới khẽ hỏi: “Anh sử dụng 30 triệu của công ty?”

“Phải.”

“Tại sao?”

“Đang làm một dự án ở Thâm Quyến.”

“Công ty có rất nhiều dự án, tại sao nhất định phải làm cái đó?”

“Vì anh muốn làm.”

Đinh Hương cúi đầu: “Phó tổng Lư thật sự sẽ báo cảnh sát sao?”

“Không biết.”

Đinh Hương ghét bộ dạng thờ ơ của anh: “Không biết là ý gì?”

Chu Quý Đồng lấy điếu thuốc, châm lửa hít một hơi: “Nhất định anh ta muốn chơi chết anh, để xem anh ta muốn cho chủ tịch Trần bao nhiêu mặt mũi.”

“Anh không sợ sao?”

“Sợ?” Chu Quý Đồng cười châm biếm, “Có gì để sợ?”

“Tham ô của công là phạm pháp. Anh biết không?”

Chu Quý Đồng lấy điếu thuốc khác: “Em nghe đây. Chuyện này do mình anh quyết định, không liên quan đến bất kỳ ai, Ken, hay em, hiểu không?”

“Không liên quan đến Ken sao?”

Chu Quý Đồng ném điếu thuốc, dùng chân dậm nát: “Ừ.”

“Dự án này không phải anh và anh ta nhất quyết làm sao?”

Chu Quý Đồng đột nhiên tăng âm lượng: “Anh nhắc em, nếu họ Lư thật sự báo cảnh sát, cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm đến em, vì em đã chuyển tiền của bộ phận tài chính. Nhưng em đừng lo, họ tìm em, em cứ nói em không biết gì cả, vì em thực sự không biết thật. Số tiền này là anh làm, không liên quan gì đến em, được chứ?”

“Còn anh thì sao?”

Đinh Hương cực kỳ sợ hãi, cô không thể khống chế được kéo ống tay áo Chu Quý Đồng.

Chu Quý Đồng mặc quần áo mỏng manh nhưng tay anh lại rất ấm áp, nhiệt độ cơ thể anh truyền qua lớp áo mỏng đến ngón tay Đinh Hương: “Anh sẽ giải quyết.”

“Chủ tịch Trần không giúp anh sao? Tổng giám đốc Trần đâu?”

Chu Quý Đồng mỉm cười: “Nói trắng ra là, anh cãi ý chủ tịch Trần, tự mình quyết định, sao ông ấy lại giúp anh?” Nghĩ nghĩ, “Còn lão Trần,” Anh nhìn Đinh Hương, “Có khi, anh em cũng chỉ như thế.”

Đinh Hương chợt hiểu, Chủ tịch Trần ý bảo Chu Quý Đồng tự gánh mọi trách nhiệm để bảo vệ Ken. Cô lắc đầu, nói trong nước mắt: “Không. Anh không có tiền sao? Nhà anh đâu, có thể để người nhà giúp trả số tiền này được không?”

Chu Quý Đồng lắc đầu: “Anh sẽ không sao.” Anh đứng thẳng dậy, cách Đinh Hương một khoảng, “Em nhớ kỹ những lời anh nói.” Nói rồi quay người đi.

“Chu Quý Đồng.”

Chu Quý Đồng không dừng lại mà đi xuống cầu thang.

“Chu Quý Đồng!” Đinh Hương đuổi theo, “Anh định làm gì?”

Chu Quý Đồng nhìn cô: “Đừng lo.”