Gặp Được Ngày Mai

Chương 57




Đồ đạc Chu Quý Đồng để lại nhiều hơn Đinh Hương tưởng. Đinh Hương vừa thu dọn đồ đạc vừa thấy đau nhói trong tim.

Cô khó nhọc nhấc chiếc thùng giấy lớn lên ghế sau xe. Kinh nghiệm cho cô biết, mình nên dọn sạch sẽ sau khi chia tay, đừng như lần trước, sau một thời gian hai người vì lý do trả đồ mà lại gặp mặt nhau.

Cô đến dưới nhà Chu Quý Đồng, bấm điện thoại: “Em ở dưới lầu nhà anh, anh ở nhà thì xuống lấy đi.”

Chu Quý Đồng ừ.

Đinh Hương xuống xe, lấy thùng giấy lớn ra.

Nhưng không ngờ còn có người khác cùng xuống lầu, hai người phụ nữ trông khá giống nhau. Chu Quý Đồng mặc quần áo ở nhà bước tới, hai người phụ nữ đó cũng lại gần.

Đinh Hương chỉ thùng giấy: “Tất cả đồ của anh ở đây.”

Chu Quý Đồng không nói, khom lưng ôm thùng lên.

Một trong hai người nói: “Tôi có nhớ nhầm không, cô có phải cô Đinh không?” Bà lên tiếng, “Tôi là dì Chu Quý Đồng, đây là mẹ Chu Quý Đồng.” Bà lại quay sang người phụ nữ kia, “Cô Đinh trước kia có đến nhà chúng ta.”

Đinh Hương biết thân phận hai người, gật đầu: “Xin chào.”

Mẹ Chu muốn nói, Chu Quý Đồng quay người: “Con lên đây.”

Mẹ Chu lườm Chu Quý Đồng rồi quay qua Đinh Hương: “Cô là cô Đinh?”

“Dạ phải.”

“Cô là bạn gái Quý Đồng?”

Đinh Hương chợt thấy buồn cười, không phải cô luôn muốn gặp gia đình Chu Quý Đồng sao? Mãi tới khi hai người chia tay mới có cơ hội, cảm thấy hơi nực cười: “Tụi cháu chỉ là đồng nghiệp.”

Mẹ Chu và dì nhìn nhau cười: “Ồ, xin lỗi, chúng tôi nhầm.”

Đinh Hương gật đầu: “Cháu xin phép đi trước.”

Mẹ Chu nhìn em gái: “Em có nhớ kỹ cô ấy không?”

“Mấy tháng trước, Chu Quý Đồng bệnh về nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Cô ấy đã đến. Em nhớ kỹ mà.”

“Nhưng có thể chỉ là đồng nghiệp?”

“Chị à, chị thấy có khả năng đó sao? Sắc mặt hai người là đồng nghiệp bình thường à?” dì Chu Quý Đồng quay người, đi theo mẹ Chu lên thang máy, “Buổi sáng A Thanh nói, trong nhà Quý Đồng lộn xộn, mảnh thủy tinh đầy đất, em biết là có chuyện rồi. Chị xem đi, chắc chắn là ầm ĩ chia tay.”

Hai người vào nhà Chu Quý Đồng. Chu Quý Đồng đang ngủ trên sofa không nhúc nhích.

“Con đang giở trò quỷ gì vậy?”

“Mẹ, mẹ đừng phiền con được không?”

“Mẹ làm phiền con?”

Dì kéo tay áo Chu Quý Đồng: “Cô Đinh là bạn gái con hả?”

Chu Quý Đồng ngừng một giây: “Trước thì phải, giờ thì không.”

Dì và mẹ nhìn nhau.

“Cãi nhau?”

Chu Quý Đồng không muốn trả lời, đứng dậy châm điếu thuốc.

“A Thanh nói, nhà con lộn xộn, mẹ với dì không yên tâm nên mới đến xem---”

“Mẹ, dì, hai người có gì mà không yên tâm?” Chu Quý Đồng phun làn khói, cáu kỉnh: “Mời người giúp việc thành tai mắt của mọi người, có chuỵện gì là báo cáo hai người, có phiền không vậy? Con không có chút tự do!”

Mẹ Chu nhất thời không tìm được lời thích hợp để nói.

“Mẹ con là quan tâm con.”

“Sự quan tâm của mọi người làm con thấy phiền. Có thể đừng quan tâm con được không?”

Mắt mẹ Chu đỏ lên. “Con nói chuyện với mẹ như vậy à?”

“Hai người về nhà đi, bây giờ con không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.”

“Thằng con xấu xa này, mẹ sinh ra mày là làm mày tức giận hả? Ba mươi mấy tuổi không chịu kết hôn đã làm mẹ tức muốn chết, mở miệng ra thì không câu nào nghe lọt lỗ tai.”

“Mẹ! Mẹ cũng biết con ba mươi mấy tuổi! Con đang làm gì con biết rất rõ, không cần hai người nhọc lòng lo lắng.”

“Không lo mới lạ đấy, nhìn xem con bây giờ ra thể thống gì.”

Chu Quý Đồng đứng lên: “Con ra ngoài, nếu thích thì cứ ở đây đi.”

Mẹ Chu nặng nề ngồi xuống sofa, tức giận thở hổn hển.

Một lúc sau, Chu Quý Đồng thay quần áo đi ra ngoài thật.

Dì vội an ủi: “Chị ơi, đừng lo cho thằng nhóc thúi đó nữa. Tính tình nó khó chịu vậy mà.”

Bà mở thùng giấy, có kem cạo râu, nước hoa nam, những thứ lặt vặt, mấy bộ quần áo, một hộp gấm. Bà mở ra, bên trong là hai con kỳ lân bằng ngọc, một thẻ ngân hàng màu đen. “Chị.”

Mẹ Chu nhìn hai con kỳ lân bằng ngọc: “Đây không phải lần trước nó nhờ bạn của ba nó mua giùm sao?”

“Ừ.” Dì suy nghĩ một lúc, “Tưởng nó tặng khách hàng, hóa ra là đưa cho cô Đinh.”

Mẹ Chu trầm ngâm: “Nó vẫn rất quan tâm đến cô Đinh đó.”

“Nhưng mà em coi, bây giờ tụi nó đã chia tay. Có phải tại nó giở thói gia trưởng, chọc giận người ta không?” Mẹ Chu thở dài: “Thật ra cũng không trách nó. Là do chúng ta làm cha mẹ thất bại.”

“Chị à.”

“Nếu không phải do ba nó lúc trẻ thích chơi bời trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không phải lúc đó mỗi ngày chị đều ầm ĩ gây gổ với ba nó, nó cũng không hình thành cái tính cách như bây giờ.”

“Chị đừng nghĩ nhiều.”

“Em không biết đâu.” Mẹ Chu rút khăn giấy lau mắt, “Nó mới 18-19 tuổi đã nổi giận nói với chị, nói nếu hai người không vui thì ly hôn là được rồi, đừng duy trì hôn nhân này nữa, nó nói nó rất đau khổ.”

“Chị!”

“Nếu không phải bị gia đình ảnh hưởng, sao nó lại phản đối chuyện kết hôn nặng nề như thế được. Những năm qua nhìn nó tới tới lui lui nhưng đã đưa bao nhiêu người về nhà ăn cơm đâu?”

“Đừng tự trách mình nữa. Chị với anh rể không phải giờ đang tốt sao, từ từ nó cũng nhìn thấy, trong lòng sẽ tốt hơn.”

“Chị thật sự không dám tưởng tượng, hai năm nữa nó sẽ 40, đã trung niên rồi, còn có thể tìm được người thích hợp sao?”

“Chị lo cái gì, Quý Đồng nhà mình đẹp trai, sự nghiệp thành công, sợ gì không có bạn gái?”

“Cô gái tốt cũng bị tính tình thối tha của nó dọa chạy mất.”

Dì cũng không nhịn được, thở dài.