Gặp Được Ngày Mai

Chương 48




Mộc Tử dần có tiếp xúc với Tôn Canh nhiều hơn.

Tôn Canh tan làm thường sẽ về nhà, dẫn Nini qua chỗ cô, hai người xem tivi, ăn uống, trò chuyện, hai ba tiếng sau Tôn Canh lại lái xe về nhà.

Mộc Tử nghĩ không biết thế này có phải là đang hẹn hò với nhau hay không? Nhưng chủ đề trò chuyện của hai người rất bình thường, không hề có mập mờ.

Tôn Canh nhìn Mộc Tử chuyển khoản trên máy tính, thuận miệng hỏi: “Em thích mua đồ online không?”

“Không phải.” Mộc Tử cúi đầu tiếp tục nhập mật khẩu, “Chuyển tiền sinh hoạt cho hai đứa bé tôi bảo trợ.”

Tôn Canh nhớ lời Mộc Tử từng nói: “Em vẫn gửi tiền cho chúng?”

“Ừ.”

“Tiền em có đủ để chi không?”

“Cũng không phải số tiền lớn.”

Tôn Canh nhìn Mộc Tử chăm chú: “Bây giờ không có nhiều cô gái như em.”

Mộc Tử cười hì hì.

“Nếu em cần anh hỗ trợ thì cứ nói.”

“Dạ được.”

Điện thoại Tôn Canh reo lên, bấm máy nhận: “Trân Châu.”

“Không cần khách sáo. Tôi không thích ăn món đó lắm, cảm ơn. Thật sự không cần. Ừ, ừ, được, ngày mai tôi đến lấy là được, không cần gửi đâu, bây giờ tôi không có ở nhà, đúng.”

Mộc Tử liếc nhìn Tôn Canh: “Sao vậy?”

“Trân Châu mới ở quê lên, cô ấy mang theo ít đặc sản, nói sẽ chia cho anh một ít.”

“Mai anh đến lấy?”

“Ừ, không có cách khác, cô ấy khăng khăng muốn đưa, anh từ chối không được.” Tôn Canh bỏ điện thoại xuống, “Là bánh ngọt, em thích không, hay là mai anh mang cho em ăn?”

Mộc Tử thả chuột ra: “Ngài Tôn, tôi có thể thảo luận một việc với anh không?”

“Sao?”

“Anh không cảm thấy Trân Châu muốn đưa quà cho anh không phải là bản thân món đồ mà là tấm lòng hay sao?”

Tôn Canh nhướng mày: “Biết chứ, cho nên sau đó anh mới phải nhận đấy. Nhưng anh thật sự không thích ăn, anh có thể đưa cho em ăn, như vậy thì không phí tấm lòng cô ấy.”

“Vấn đề là, cô ấy chỉ muốn đưa anh ăn. Anh gạt cô ấy đưa cho tôi, nếu cô ấy biết chẳng phải sẽ tổn thương sao?”

“Không nghiêm trọng như em nói vậy chứ.”

“Đứng ở góc độ phụ nữ, tôi có thể nói với anh, nghiêm trọng như vậy đó.”

Tôn Canh nhất thời không trả lời được. Dừng một chút: “Nhưng không nhất thiết cô ấy thích anh thì anh cũng phải thích cô ấy như vậy.”

“Anh nói chuyện thật sự rất đáng giận!” Mộc Tử đứng lên, kéo chân phải, hơi xoay người: “Anh không thích cô ấy, thì đừng nhận đồ của cô ấy. Ở mức độ nào đó, anh nhận đồ của cô ấy rồi, chẳng khác nào cho cô ấy một tín hiệu, anh cũng thích cô ấy, ít nhất có thể kết thành đôi.”

Tôn Canh cảm thấy cảm xúc Mộc Tử quá bất ngờ: “OK, anh không thích đồ ăn đó, anh không nhận, cô ấy sẽ cho rằng anh bất lịch sự; anh nhận thì em lại nói là anh đang làm tổn thương cô ấy?”

Mộc Tử cũng cảm thấy phản ứng của mình quá đáng, lại ngồi xuống: “Quên đi, người có điều kiện tốt như anh người gặp người thích sẽ không thể hiểu được tâm tư cô ấy. Anh có nhận hay không cũng không hẳn là chuyện tốt. Anh ở bên cô ấy mới là chuyện tốt.”

Tôn Canh không nói gì. Nini cảm nhận bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, kêu một tiếng nhỏ rồi chạy ra ban công.

Mộc Tử nhìn máy tính nhưng tâm tư lại không ở trên máy tính. Cô biết mình đang nhập vai Trân Châu, nghĩ tới trước đây mình là bộ dạng gì trước mặt Tôn Canh. Hiện giờ không phải vì cô bênh vực kẻ yếu, mà chính vì cảm thấy mình nực cười. Tôn Canh là như vậy, biết rõ người khác thích mình nhưng thái độ thờ ơ lãnh đạm, không từ chối cũng không chấp nhận, khiến người thích mình tự rơi vào tình cảnh tủi thân, tự buồn.

“Em muốn anh nói với cô ấy thế nào, nói thẳng là anh không thích cô ấy sao? Nhưng mà từ trước tới giờ cô ấy chưa từng nói thích anh.” Tôn Canh khẽ nói.

Mộc Tử cứng họng. Nghĩ nghĩ: “Vậy ít ra, ít ra anh đừng mang tới cho người ta hy vọng không cần thiết chứ.”

“Anh chưa từng cho cô ấy bất kỳ hy vọng không cần thiết nào.”

“Đó là do anh nghĩ thôi.”

“Vậy em cảm thấy anh đang cho em hy vọng không? Hay là em đang cho anh hy vọng?”

Tim Mộc Tử đập như trống trận, cô quay qua nhìn Tôn Canh: “Hả?”

“Anh nghe Đinh Hương nói hiện giờ em không có người yêu, đúng không?”

Mộc Tử lắp bắp: “Ờ.”

“Mộc Tử.”

Mộc Tử thấy chân mình như nhũn ra.

Tôn Canh ngồi đối diện Mộc Tử: “Chúng ta ở bên nhau đi.”

“Tại sao?”

“Vì anh biết anh thích em, anh yêu em. Khi em từ chối anh ở bên người khác, khi em bị thương nằm trên giường bệnh, anh đã biết tình cảm mình dành cho em. Bao gồm cả hiện tại, dáng vẻ em tức giận căng thẳng, anh cũng thích.”

“Nhưng mà, anh tốt như vậy---”

“Anh không tốt như em nghĩ. Anh chơi game thua cũng sẽ chửi thề, có đôi khi anh cũng tiêu tiền phung phí mua đồ trang bị game, ngay cả mẹ anh còn nói đồ anh làm ăn không vô, mà em nấu tô mì gói cũng ngon như ở tiệm ăn.”

“Đến lúc anh hiểu tôi thì sẽ thấy tôi không xứng với anh…”

“Anh đã đủ hiểu em rồi. Em tốt bụng, em thông minh, em đáng yêu, em rất tốt. Em đã thử cố gắng yêu người khác, nhưng mà không được, không phải sao? Sao em có thể thử chấp nhận người khác mà không thể thử chấp nhận anh?”

“…”

“Được không?”

“Tôi không biết.”

“Anh đã đọc quyển sách của em. Trong đó có một câu mà anh nhớ rất rõ, ‘tôi không phải là cô gái mạnh mẽ, nhưng những điều tốt đẹp thường có thể truyền cảm hứng cho sự dũng cảm trong lòng tôi’. Mộc Tử, tình yêu có phải là một điều tốt đẹp không?”

Tôn Canh nghiêng người, nhẹ nhàng tìm môi Mộc Tử.

Mộc Tử nhẹ nhàng vòng tay ôm Tôn Canh. Như bản năng, cũng như đã quen thuộc từ lâu.

Mùi hương trên người Tôn Canh rất thơm, một mùi hương tươi mát thoang thoảng.

Tôn Canh nhẹ nhàng buông ra, nhìn vào mắt Mộc Tử, Mộc Tử cũng nhìn anh. Mắt Mộc Tử tròn xoe, giờ lại hơi mơ màng.

Anh lại hôn xuống, dần dần tăng hơn, dần dần sâu hơn.